Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn qua, nghiêm nghị mà nhìn ba người. Hành Ngọc và Thiên Mị ở cùng nhau, hắn cũng là vui mừng thay bọn họ, nhưng mà, còn có người, hắn cũng không định buông tha.
Không sai, chuyện còn chưa có giải quyết.
Trong lòng Thiên Mị thầm cảm tạ trận tai họa do mị dược này gây ea, không phải như vậy thì hắn và Hành Ngọc cũng không thể ở cùng nhau. Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện mà Bách Lý Triệt muốn làm với Hành Ngọc thì hắn vô cùng tức giận.
Người của hắn, không cho phép người khác bắt nạt.
Điểm này, ở trong lòng của Quân Mạc Ly và Thiên Mị đều giống nhau.
Đường Mẫn nhớ tới dáng dấp của Bách Lý Triệt, ở đây, nói tới Bách Lý Ưu thì bất lực và đau khổ. Trong lòng thở dài, cần gì tự làm khổ mình như vậy, vì một người mười mấy năm không ở đây, đối xử với mình như vậy. Thậm chí, là đối xử bọn họ như vậy.
Bách Lý Triệt, nàng hận hắn, nhưng càng nhiều chính là thương hại. Tình yêu của hắn đối với Bách Lý Ưu có thể không ai so sánh được, thậm chí, so với nàng và Hành Ngọc đều nhiều hơn.
Nàng đối với Bách Lý Ưu hoàn toàn không có tình cảm nào, thứ trong lòng của Hành Ngọc tồn tại chỉ là nhớ nhung và hổ thẹn. Chỉ có Bách Lý Triệt, tồn tại chính là yêu.
Hắn đáng thương hơn so với chúng ta nhiều. Đường Mẫn yếu ớt nói.
Quân Mạc Ly ngẩn ra, lập tức hiểu rõ. Trong lòng của Đường Mẫn là không muốn làm gì với hắn ta.
Hành Ngọc cũng gật đầu theo, đúng, Bách Lý Triệt điên cuồng làm cho hắn khiếp sợ. TÌnh yêu của hắn ta đối với mẫu thân đã trở thành đau khổ, sự tồn tại của hắn là một vết nhơ, vì lẽ đó Bách Lý Triệt mới hận hắn như vậy. Mà dáng dấp của Mẫn Nhi lại giống với Bách Lý Ưu, vì lẽ đó hắn ta không muốn buông tha mà muốn giữ muội ấy ở bên cạnh mình.
Bách Lý Triệt, đúng là thật sự có chút đáng thương.
Cái gì đáng thương với không đáng thương, chuyện mà hắn làm nhất định phải gánh chịu hậu quả. Thiên Mị tức giận nói, nhìn Hành Ngọc, lại nhìn Đường Mẫn: Các người đừng quên, hắn đối xử với các người thế nào, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, loại người điên khùng như vậy, không nên mềm lòng.
Quân Mạc Ly tán thành, Bách Lý Triệt chính là kẻ điên.
Mẫn Nhi, rời khỏi Bách Lý Sơn trang, chuyện của mẫu thân nàng đã biết rồi, Hành Ngọc cũng vậy, không cần tiếp tục chờ ở Bách Lý Sơn trang nữa.
Nếu không muốn ra tay, vậy thì, rời đi.
Nhưng mà, chuyện của sư phụ chàng? Đường Mẫn lo lắng, sư phụ của Quân Mạc Ly là ngoại công của nàn, sự xuất hiện của người này, ở chợ đêm, cho nàng Tử Tâm Lan, thậm chí cho nàng hỏa diễm hồ ly. Cuối cùng hắn ở đâu?
Trong lòng của A Ly vẫn còn là nút thắt, làm sao cũng không mở ra được.
Nàng không muốn hắn như vậy.
Sư phụ... Quân Mạc Ly thở dài nói: Tùy duyên đi.
Hắn đã có lòng xuất hiện giúp đỡ bọn họ, như vậy cũng sẽ có cơ hội gặp mặt. Nếu như ông ấy không muốn, khổ sở tìm kiếm cũng là không có kết quả. Từ nhỏ dẫn dắt hắn, hắn nhớ tới phần ân tình này, cho dù là một âm mưu, cũng sẽ đón nhận.
Ta nói, các ngươi sao vậy? Thiên Mị cười trào phúng một tiếng: Một chút sức sống cũng không có, bộ dạng như vậy, thật là khiến người ta thất vọng mà.
Còn nữa Thiên Mị quay đầu nhìn về phía Quân Mạc Ly, nghi vấn vẫn giấu ở trong lòng cuối cùng cũng coi như có thể hỏi ra. Lúc trước không có quan hệ gì với Quân Mạc Ly, hiện tại bởi vì quan hệ của Hành Ngọc và Đường Mẫn, hắn và Quân Mạc Ly cũng có thể coi như là thân thích. Thiên Mị nghĩ như vậy.
Quân Mạc Ly, sao ta cảm thấy ngươi rất quen giống như đã từng gặp rồi vậy. Điểm đó, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quân Mạc Ly thì đã tồn tại cái cảm giác này, mãi cho đến bây giờ, cảm giác đó vẫn tồn tại.
Quân Mạc Ly gật đầu, hắn cũng có cảm giác giống như vậy.
Ừm, hình như đã từng quen biết. Quả thật có cái cảm giác này. Giống như ở chỗ nào, chúng ta đã từng gặp nhau. Quân Mạc Ly cũng vô cùng tán thành, bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt.
Lời của hai người làm cho người đứng bên cạnh hiếu kỳ, Đường Mẫn nhìn Thiên Mị và Quân Mạc Ly, bọn họ đã từng gặp? Ở đâu?
A Ly cảm thấy Tam di nương là người quen, người kia lại là Triêu Dương công chúa của Thương Lan, như vậy, Thiên Mị là người của hoàng thất. Nói không chừng, A Ly cũng là!
Đường Mẫn đột nhiên bị giả thiết lớn mật của mình dọa sợ hết hồn, nếu như thật sự là như vậy. Tại sao Tả tướng của Phương Lăng lại nhận nuôi A Ly, còn nhận hắn làm nhi tử, Phượng Lăng, Thương Lan, cuối cùng tất cả có quan hệ như thế nào đây?
Hay là, chúng ta gặp nhau ở hoàng cung ở Thương Lan. Cuối cùng Quân Mạc Ly xa xôi nói, ngoà cái đó ra, không còn khả năng nào khác.
Thu Tâm Tố, công chúa Thương Lan. Tại sao hắn lại nhớ tới, tại sao lại nhận ra?
Không sai, chuyện còn chưa có giải quyết.
Trong lòng Thiên Mị thầm cảm tạ trận tai họa do mị dược này gây ea, không phải như vậy thì hắn và Hành Ngọc cũng không thể ở cùng nhau. Nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện mà Bách Lý Triệt muốn làm với Hành Ngọc thì hắn vô cùng tức giận.
Người của hắn, không cho phép người khác bắt nạt.
Điểm này, ở trong lòng của Quân Mạc Ly và Thiên Mị đều giống nhau.
Đường Mẫn nhớ tới dáng dấp của Bách Lý Triệt, ở đây, nói tới Bách Lý Ưu thì bất lực và đau khổ. Trong lòng thở dài, cần gì tự làm khổ mình như vậy, vì một người mười mấy năm không ở đây, đối xử với mình như vậy. Thậm chí, là đối xử bọn họ như vậy.
Bách Lý Triệt, nàng hận hắn, nhưng càng nhiều chính là thương hại. Tình yêu của hắn đối với Bách Lý Ưu có thể không ai so sánh được, thậm chí, so với nàng và Hành Ngọc đều nhiều hơn.
Nàng đối với Bách Lý Ưu hoàn toàn không có tình cảm nào, thứ trong lòng của Hành Ngọc tồn tại chỉ là nhớ nhung và hổ thẹn. Chỉ có Bách Lý Triệt, tồn tại chính là yêu.
Hắn đáng thương hơn so với chúng ta nhiều. Đường Mẫn yếu ớt nói.
Quân Mạc Ly ngẩn ra, lập tức hiểu rõ. Trong lòng của Đường Mẫn là không muốn làm gì với hắn ta.
Hành Ngọc cũng gật đầu theo, đúng, Bách Lý Triệt điên cuồng làm cho hắn khiếp sợ. TÌnh yêu của hắn ta đối với mẫu thân đã trở thành đau khổ, sự tồn tại của hắn là một vết nhơ, vì lẽ đó Bách Lý Triệt mới hận hắn như vậy. Mà dáng dấp của Mẫn Nhi lại giống với Bách Lý Ưu, vì lẽ đó hắn ta không muốn buông tha mà muốn giữ muội ấy ở bên cạnh mình.
Bách Lý Triệt, đúng là thật sự có chút đáng thương.
Cái gì đáng thương với không đáng thương, chuyện mà hắn làm nhất định phải gánh chịu hậu quả. Thiên Mị tức giận nói, nhìn Hành Ngọc, lại nhìn Đường Mẫn: Các người đừng quên, hắn đối xử với các người thế nào, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, loại người điên khùng như vậy, không nên mềm lòng.
Quân Mạc Ly tán thành, Bách Lý Triệt chính là kẻ điên.
Mẫn Nhi, rời khỏi Bách Lý Sơn trang, chuyện của mẫu thân nàng đã biết rồi, Hành Ngọc cũng vậy, không cần tiếp tục chờ ở Bách Lý Sơn trang nữa.
Nếu không muốn ra tay, vậy thì, rời đi.
Nhưng mà, chuyện của sư phụ chàng? Đường Mẫn lo lắng, sư phụ của Quân Mạc Ly là ngoại công của nàn, sự xuất hiện của người này, ở chợ đêm, cho nàng Tử Tâm Lan, thậm chí cho nàng hỏa diễm hồ ly. Cuối cùng hắn ở đâu?
Trong lòng của A Ly vẫn còn là nút thắt, làm sao cũng không mở ra được.
Nàng không muốn hắn như vậy.
Sư phụ... Quân Mạc Ly thở dài nói: Tùy duyên đi.
Hắn đã có lòng xuất hiện giúp đỡ bọn họ, như vậy cũng sẽ có cơ hội gặp mặt. Nếu như ông ấy không muốn, khổ sở tìm kiếm cũng là không có kết quả. Từ nhỏ dẫn dắt hắn, hắn nhớ tới phần ân tình này, cho dù là một âm mưu, cũng sẽ đón nhận.
Ta nói, các ngươi sao vậy? Thiên Mị cười trào phúng một tiếng: Một chút sức sống cũng không có, bộ dạng như vậy, thật là khiến người ta thất vọng mà.
Còn nữa Thiên Mị quay đầu nhìn về phía Quân Mạc Ly, nghi vấn vẫn giấu ở trong lòng cuối cùng cũng coi như có thể hỏi ra. Lúc trước không có quan hệ gì với Quân Mạc Ly, hiện tại bởi vì quan hệ của Hành Ngọc và Đường Mẫn, hắn và Quân Mạc Ly cũng có thể coi như là thân thích. Thiên Mị nghĩ như vậy.
Quân Mạc Ly, sao ta cảm thấy ngươi rất quen giống như đã từng gặp rồi vậy. Điểm đó, khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quân Mạc Ly thì đã tồn tại cái cảm giác này, mãi cho đến bây giờ, cảm giác đó vẫn tồn tại.
Quân Mạc Ly gật đầu, hắn cũng có cảm giác giống như vậy.
Ừm, hình như đã từng quen biết. Quả thật có cái cảm giác này. Giống như ở chỗ nào, chúng ta đã từng gặp nhau. Quân Mạc Ly cũng vô cùng tán thành, bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt.
Lời của hai người làm cho người đứng bên cạnh hiếu kỳ, Đường Mẫn nhìn Thiên Mị và Quân Mạc Ly, bọn họ đã từng gặp? Ở đâu?
A Ly cảm thấy Tam di nương là người quen, người kia lại là Triêu Dương công chúa của Thương Lan, như vậy, Thiên Mị là người của hoàng thất. Nói không chừng, A Ly cũng là!
Đường Mẫn đột nhiên bị giả thiết lớn mật của mình dọa sợ hết hồn, nếu như thật sự là như vậy. Tại sao Tả tướng của Phương Lăng lại nhận nuôi A Ly, còn nhận hắn làm nhi tử, Phượng Lăng, Thương Lan, cuối cùng tất cả có quan hệ như thế nào đây?
Hay là, chúng ta gặp nhau ở hoàng cung ở Thương Lan. Cuối cùng Quân Mạc Ly xa xôi nói, ngoà cái đó ra, không còn khả năng nào khác.
Thu Tâm Tố, công chúa Thương Lan. Tại sao hắn lại nhớ tới, tại sao lại nhận ra?
/147
|