Quân Mạc Ly nhanh chóng cầm máu, sau khi xử lý xong, liền dời mắt khỏi bức họa. Những chuyện khác hắn có thể xử lý sau, hiện tại Mẫn nhi vẫn còn ở U Cảnh, nếu có nguy hiểm, nhất định hắn sẽ hối hận cả đời. Phải mau chóng tìm nàng mới được!
Mau dẫn ta đến chỗ kia!
Thiên Mị đi ở phía trước, thuần thục dẫn đường. Nơi này không có Hoành Ngọc chứng tỏ con đường mà Đường Mẫn lựa chọn mới thực sự chính xác. Không hiểu sao Quân Mạc Ly lại dính líu tới Bách Lý Dạ Hành, chẳng phải lão ta vốn là người của Bách Lý Sơn trang hay sao?
Chính là chỗ này! . Lúc này hai người họ đứng ở đằng trước cây cầu bằng đá đã bị gãy rời, nhìn qua khoảng cách cũng không quá xa, chỉ cần thi triển khinh công liền có thể bay qua được. Tuy nhiên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả, bởi vì đây chính là U Cảnh.
Ở đầu bên kia chính là Mẫn nhi, chỉ cần qua được bên kia là được nhìn thấy Hoành Ngọc. Mối quan tâm của hai người đàn ông này đều đặt ở phía đối diện.
Quân Mạc Ly không hề lưỡng lự chút nà, chỉ cần nhìn thấy Mẫn nhi thì hậu quả sau này hắn đều có thể gánh chịu. Nghĩ như thế liền thi triển khinh công bay đi, thuận tiện còn thốt lên một câu: Tùy ý! .
Rất nhanh, bóng dáng biến mất ở giữa không trung, không thấy tung tích. Phía đối diện cũng không thấy bóng dáng Quân Mạc Ly xuất hiện, hắn đã bị cuốn vào. Thiên mị khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi theo, không còn lựa chọn nào khác, thay vì ở lại chỗ này chờ đợi, còn không bằng nhìn thấy người kia.
Áp suất thấp mãnh liệt không ngừng lao tới, ngay cả hít thở cũng trở nên yếu ớt khó khăn, nơi này thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, chẳng hiểu bọn họ đang tiến vào đâu nữa?
Đột nhiên hai tay căng thẳng, Thiên Mị mở mắt ra, thấy Quân Mạc Ly không nói tiếng nào đang lôi kéo mình, hai người cố hết sức giữ vững trọng tâm, từ đó dần dần điều chỉnh hô hấp. Ước chừng qua một thời gian ngắn, bọn họ đã từ từ thích ứng với không gian kỳ quái này, bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Không gian này thoạt nhìn rất rộng lớn, không thấy được bến bờ, nhưng lại không hề có chút biến hóa, giống như hoàn toàn đứng im một chỗ. Ở chỗ này, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không có bất kỳ âm thanh, bọn họ tựa như những vật thể dư thừa đột ngột xông vào thế giới không chuyển động này.
Hư không, thông qua thuật nghịch chuyển mà khiến cho thời gian ngừng lại. Không hiểu ai đã chế tạo ra U cảnh, không những thế còn làm được đến trình độ như thế này? . Hắn đã từng gặp qua vô số trận pháp, duy duy chỉ có U Cảnh mới bó tay chịu trói, hiểu không rõ nhìn không thấu. Thiên Mị khổ não,
Mau dẫn ta đến chỗ kia!
Thiên Mị đi ở phía trước, thuần thục dẫn đường. Nơi này không có Hoành Ngọc chứng tỏ con đường mà Đường Mẫn lựa chọn mới thực sự chính xác. Không hiểu sao Quân Mạc Ly lại dính líu tới Bách Lý Dạ Hành, chẳng phải lão ta vốn là người của Bách Lý Sơn trang hay sao?
Chính là chỗ này! . Lúc này hai người họ đứng ở đằng trước cây cầu bằng đá đã bị gãy rời, nhìn qua khoảng cách cũng không quá xa, chỉ cần thi triển khinh công liền có thể bay qua được. Tuy nhiên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả, bởi vì đây chính là U Cảnh.
Ở đầu bên kia chính là Mẫn nhi, chỉ cần qua được bên kia là được nhìn thấy Hoành Ngọc. Mối quan tâm của hai người đàn ông này đều đặt ở phía đối diện.
Quân Mạc Ly không hề lưỡng lự chút nà, chỉ cần nhìn thấy Mẫn nhi thì hậu quả sau này hắn đều có thể gánh chịu. Nghĩ như thế liền thi triển khinh công bay đi, thuận tiện còn thốt lên một câu: Tùy ý! .
Rất nhanh, bóng dáng biến mất ở giữa không trung, không thấy tung tích. Phía đối diện cũng không thấy bóng dáng Quân Mạc Ly xuất hiện, hắn đã bị cuốn vào. Thiên mị khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi theo, không còn lựa chọn nào khác, thay vì ở lại chỗ này chờ đợi, còn không bằng nhìn thấy người kia.
Áp suất thấp mãnh liệt không ngừng lao tới, ngay cả hít thở cũng trở nên yếu ớt khó khăn, nơi này thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, chẳng hiểu bọn họ đang tiến vào đâu nữa?
Đột nhiên hai tay căng thẳng, Thiên Mị mở mắt ra, thấy Quân Mạc Ly không nói tiếng nào đang lôi kéo mình, hai người cố hết sức giữ vững trọng tâm, từ đó dần dần điều chỉnh hô hấp. Ước chừng qua một thời gian ngắn, bọn họ đã từ từ thích ứng với không gian kỳ quái này, bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Không gian này thoạt nhìn rất rộng lớn, không thấy được bến bờ, nhưng lại không hề có chút biến hóa, giống như hoàn toàn đứng im một chỗ. Ở chỗ này, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không có bất kỳ âm thanh, bọn họ tựa như những vật thể dư thừa đột ngột xông vào thế giới không chuyển động này.
Hư không, thông qua thuật nghịch chuyển mà khiến cho thời gian ngừng lại. Không hiểu ai đã chế tạo ra U cảnh, không những thế còn làm được đến trình độ như thế này? . Hắn đã từng gặp qua vô số trận pháp, duy duy chỉ có U Cảnh mới bó tay chịu trói, hiểu không rõ nhìn không thấu. Thiên Mị khổ não,
/147
|