“Bách Lý Ưu, có quan hệ thế nào với ngươi?” Bách Lý Hàn Thiên tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng trịnh trọng. Đường Mẫn lắc đầu, nàng chẳng có quan hệ gì với cô gái này. Lão thái bà gặp bên ngoài cũng thế, Bách Lý Triệu cũng thế, mà bây giờ cái lão già vừa gặp mặt cũng vậy. Người của Bách Lý gia đều bị tâm thần, à, bệnh thần kinh!
“Không thể nào, bí dược này chỉ có Ưu nhi mới biết được, năm đó tự tay ta dạy cho nó. Trừ nó ra không ai dùng được cả.”
“Là sao?” Đường Mẫn kinh ngạc, hóa ra là như vậy. Thượng Quan Lâm là Bách Lý Ưu sao? “Mẫu thân ta tên là Thượng Quan Lâm, không phải là Bách Lý Ưu, về phần bí dược mà ông nói, là mẫu thân ta cho ta dùng, những điều khác ta không biết.
“Thượng Quan Lâm?” Bách Lý Hàn Thiên cười mỉa không thôi, ánh mắt nhìn Đường Mẫn trở nên hiền lành: “Mẫn nhi, tiểu nha đầu, quả thật là con gái của Ưu nhi.” Lần này, Bách Lý Hàn Thiên vô cùng chắc chắn, Đường Mẫn, tiểu cô nương trước mặt này, chính là con gái của Bách Lý Ưu.
“Trước kia Ưu nhi thích liều lĩnh, nói là dòng họ Bách Lý chẳng có gì thú vị, nếu như sau này có cơ hội sẽ mang họ Thượng Quan, lấy tên một chữ Lân. Không ngờ, bẵng đi mấy chục năm, quả thật đã thay tên đổi họ.”
Bách Lý Hàn Thiên thở dài một tiếng, di vào nhà trong. Không lâu sau liền đi ra, lấy một cái hộp đưa cho Đường Mẫn, ý bảo nàng mở ra.
Đường Mẫn cố gắng bình tĩnh, từ từ mở hộp ra, bên trong cũng không có vật phẩm gì quý trọng, chỉ có một cái túi thơm. Hốc mắt Đường Mẫn hơi hồng hồng, nhìn túi thơm. Nàng nhận ra, túi thơm có cách làm kỳ lạ, giống hệt như cái Lục Trúc đưa cho nàng, là đồ cưới mẹ nàng lưu cho nàng.
“Đây là túi thơm của Ưu nhi, lúc trước có 2 cái, nếu như con thật sự là con gái của Ưu nhi, cái còn lại nhất định con đang giữ.”
“Vâng.” Đường Mẫn nói, lấy túi thơm luôn mang theo bên mình, đặt hai cái lên bàn, giống nhau như đúng, làm cho hai người ở đây đều sửng sốt.
“Đúng thế, quả thật là thế!” Bách Lý Hàn Thiên vui mừng kêu lên.
Đường Mẫn không nói lời nào, chỉ yên lăng nhìn đồ trên bàn, sững sờ, lúc trước Lục Trúc cho nàng, nàng còn nghĩ đó chỉ là một đô bật, chỉ là đồ cưới, một cái túi thơm nho nhỏ có thể làm được cái gì. Không ngờ, cái đồ vật này lại ở Bách Lý sơn trang, mẫu thân muốn nói cho nàng biết thân thế của nàng sao?
“Thực là như thế sao? Thật sự là, như vậy?” Hành Ngọc nhìn Đường Mẫn, nghẹn ngào. Nàng quả thực là, nàng đúng là, ha ha! Hành Ngọc lên tiếng, ngây ngốc cười, nhìn Đường Mẫn không chớp mắt.
“Mẫn nhi là con gái của Ưu nhi, tiểu tử, mối lần này không được rồi. Không thể loạn luân được.” Bách Lý Hàn Thiên cười càng lớn tiếng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Đường Mẫn và Hành Ngọc, ánh mắt cực kỳ quái dị. Đường Mẫn bị nhìn chằm chằm phát sợ, mai mối, thì ra ông còn chưa hết hi vọng.
“Mẫn nhi ——” Hành Ngọc gọi khẽ, dường như là chờ đợi mấy chục năm, dường như là nhìn xa xa mấy chục năm, rốt cuộc cũng tìm được nàng, Một tiếng này, khiến nàng ngơ ngẩn tại chỗ.
Hành Ngọc...
*****
“Mẫn nha đầu, nếu con là con gái Ưu nhi, chẳng lẽ con không nghe mẹ con nói về Bách Lý sơn trang, về tiểu tử này sao?” Bách Lý Hàn Thiên không rõ, ý kinh ngạc mà mờ mịt trong mắt Đường Mẫn là sao. Không biết hay không đồng ý?
Hành Ngọc đứng ngốc ở trước mặt Đường Mẫn, không tiến lên cũng không nói chuyện, cứ nhìn như vậy, đôi môi run nhè nhẹ vì kích động, dường như có ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn làm sao có thể mở miệng, nói với nàng thế nào, hay là, nói cái gì!
“Hành Ngọc, ngươi muốn nói gì với ta?” Bách Lý Hàn Thiên nói loạn luân làm nàng không thể không suy nghĩ, loạn luân, chỉ có thể giữa những người thân. Hành Ngọc có quan hệ gì với nàng sao?
Nhưng mà, cho dù mẫu thân nàng là Bách Lý Ưu, nàng sinh ra ở Phượng Lăng, cha nàng là Đường Ưng Nghiêu. Hành Ngọc sao có thể có quan hệ gì với nàng được.
Lo lắng, bất an. Nhưng lại không có ai muốn phá, Bách Lý Hàn Thiên gấp gáp trong lòng nhưng lại không thể mở miệng. Những lời kia, thân phận của Hành Ngọc, chỉ có chính hắn thuyết phục chính mình, tự bước
“Không thể nào, bí dược này chỉ có Ưu nhi mới biết được, năm đó tự tay ta dạy cho nó. Trừ nó ra không ai dùng được cả.”
“Là sao?” Đường Mẫn kinh ngạc, hóa ra là như vậy. Thượng Quan Lâm là Bách Lý Ưu sao? “Mẫu thân ta tên là Thượng Quan Lâm, không phải là Bách Lý Ưu, về phần bí dược mà ông nói, là mẫu thân ta cho ta dùng, những điều khác ta không biết.
“Thượng Quan Lâm?” Bách Lý Hàn Thiên cười mỉa không thôi, ánh mắt nhìn Đường Mẫn trở nên hiền lành: “Mẫn nhi, tiểu nha đầu, quả thật là con gái của Ưu nhi.” Lần này, Bách Lý Hàn Thiên vô cùng chắc chắn, Đường Mẫn, tiểu cô nương trước mặt này, chính là con gái của Bách Lý Ưu.
“Trước kia Ưu nhi thích liều lĩnh, nói là dòng họ Bách Lý chẳng có gì thú vị, nếu như sau này có cơ hội sẽ mang họ Thượng Quan, lấy tên một chữ Lân. Không ngờ, bẵng đi mấy chục năm, quả thật đã thay tên đổi họ.”
Bách Lý Hàn Thiên thở dài một tiếng, di vào nhà trong. Không lâu sau liền đi ra, lấy một cái hộp đưa cho Đường Mẫn, ý bảo nàng mở ra.
Đường Mẫn cố gắng bình tĩnh, từ từ mở hộp ra, bên trong cũng không có vật phẩm gì quý trọng, chỉ có một cái túi thơm. Hốc mắt Đường Mẫn hơi hồng hồng, nhìn túi thơm. Nàng nhận ra, túi thơm có cách làm kỳ lạ, giống hệt như cái Lục Trúc đưa cho nàng, là đồ cưới mẹ nàng lưu cho nàng.
“Đây là túi thơm của Ưu nhi, lúc trước có 2 cái, nếu như con thật sự là con gái của Ưu nhi, cái còn lại nhất định con đang giữ.”
“Vâng.” Đường Mẫn nói, lấy túi thơm luôn mang theo bên mình, đặt hai cái lên bàn, giống nhau như đúng, làm cho hai người ở đây đều sửng sốt.
“Đúng thế, quả thật là thế!” Bách Lý Hàn Thiên vui mừng kêu lên.
Đường Mẫn không nói lời nào, chỉ yên lăng nhìn đồ trên bàn, sững sờ, lúc trước Lục Trúc cho nàng, nàng còn nghĩ đó chỉ là một đô bật, chỉ là đồ cưới, một cái túi thơm nho nhỏ có thể làm được cái gì. Không ngờ, cái đồ vật này lại ở Bách Lý sơn trang, mẫu thân muốn nói cho nàng biết thân thế của nàng sao?
“Thực là như thế sao? Thật sự là, như vậy?” Hành Ngọc nhìn Đường Mẫn, nghẹn ngào. Nàng quả thực là, nàng đúng là, ha ha! Hành Ngọc lên tiếng, ngây ngốc cười, nhìn Đường Mẫn không chớp mắt.
“Mẫn nhi là con gái của Ưu nhi, tiểu tử, mối lần này không được rồi. Không thể loạn luân được.” Bách Lý Hàn Thiên cười càng lớn tiếng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Đường Mẫn và Hành Ngọc, ánh mắt cực kỳ quái dị. Đường Mẫn bị nhìn chằm chằm phát sợ, mai mối, thì ra ông còn chưa hết hi vọng.
“Mẫn nhi ——” Hành Ngọc gọi khẽ, dường như là chờ đợi mấy chục năm, dường như là nhìn xa xa mấy chục năm, rốt cuộc cũng tìm được nàng, Một tiếng này, khiến nàng ngơ ngẩn tại chỗ.
Hành Ngọc...
*****
“Mẫn nha đầu, nếu con là con gái Ưu nhi, chẳng lẽ con không nghe mẹ con nói về Bách Lý sơn trang, về tiểu tử này sao?” Bách Lý Hàn Thiên không rõ, ý kinh ngạc mà mờ mịt trong mắt Đường Mẫn là sao. Không biết hay không đồng ý?
Hành Ngọc đứng ngốc ở trước mặt Đường Mẫn, không tiến lên cũng không nói chuyện, cứ nhìn như vậy, đôi môi run nhè nhẹ vì kích động, dường như có ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn làm sao có thể mở miệng, nói với nàng thế nào, hay là, nói cái gì!
“Hành Ngọc, ngươi muốn nói gì với ta?” Bách Lý Hàn Thiên nói loạn luân làm nàng không thể không suy nghĩ, loạn luân, chỉ có thể giữa những người thân. Hành Ngọc có quan hệ gì với nàng sao?
Nhưng mà, cho dù mẫu thân nàng là Bách Lý Ưu, nàng sinh ra ở Phượng Lăng, cha nàng là Đường Ưng Nghiêu. Hành Ngọc sao có thể có quan hệ gì với nàng được.
Lo lắng, bất an. Nhưng lại không có ai muốn phá, Bách Lý Hàn Thiên gấp gáp trong lòng nhưng lại không thể mở miệng. Những lời kia, thân phận của Hành Ngọc, chỉ có chính hắn thuyết phục chính mình, tự bước
/147
|