Đôi mắt Cảnh Gia Kỳ tối sầm lại, sau đó nhanh chóng tiếp lời.
“Buồn cười, lúc đó trẫm đã điều tra, nàng chẳng hề mang thai. Mà một tháng sau mới có, điều này nghĩa là, nàng mang thai con của ai đó.”
Lúc ấy biết rõ nàng mang thai, hơn nữa là mang thai con của người khác, hắn còn một chút hy vọng cũng dập tắt. Người phía dưới báo cáo, nàng chết cũng không muốn bỏ đứa bé, vào lúc đó trái tim hắn lạnh ngắt.
Bách Lý Hàn Băng nghe thấy lời Cảnh Gia Kỳ thì đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Uổng cho ngươi thông minh một đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời. Nàng là người thế nào, ngươi lại không hiểu rõ. Lan Thược yêu ngươi, yêu đến tận xương tủy. Đó là con của ngươi và nàng, làm sao nàng có thể bỏ đi được, cho dù là bị ngươi hiểu lầm.”
“Không thể nào…”
“Sao lại không thể, hoãn thời gian kiểm tra ra mang thai, việc này chính ngươi nên điều tra thêm là ai đã động tay động chân. Tin rằng trong lòng ngươi đã có đáp án.” Bách Lý Hàn Băng không nói tiếp, Cảnh Gia Kỳ đã hiểu ra.
Hoàng hậu…
“Nếu vẫn không tin, thì nhỏ máu nghiệm chứng đi.”
…
Một lúc lâu sau, một người vội vã tiến đến.
“Hoàng thượng, không biết hoàng thượng triệu lão nô gấp là có chuyện gù.”
“Nói, năm đó Lan hoàng phi kiểm tra mang thai được mấy tháng? Trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi nên hiểu cho rõ.”
Thuộc hạ cả kinh, run rẩy, nhìn quanh đại điện, còn có một đoàn người. Cuối cùng hắn quỳ xuống: “Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết, là mệnh lệnh của hoàng hậu, lúc ấy Lan hoàng phi đã mang thai hơn một tháng, lúc đó hoàng hậu giấu diếm, hơn một tháng sau mới cho lão nô bẩm báo hoàng thượng, lão nô biết tội, hoàng thượng tha mạng ——”
Cảnh Gia Kỳ lảo đảo, cả người lui về sau.
Hơn một tháng, hơn một tháng, hóa ra là lần đó.
Một tháng trước, bọn họ từng thề non hẹn biển, không xa rời. Trong lòng nàng mới là bi thương nhất, là hắn đã cô phụ nàng!
“Ha ha, thì ra là thế, đúng là đủ chuyện đáng cười.”
Lúc này Cảnh Tu cười phá lên, còn cười thờ ơ hơn cả lúc biết rõ nàng tằng tịu với người khác. Mấy chục năm tự nhận đã khiến hắn chẳng chờ mong gì ở Cảnh Gia Kỳ, bây giờ lại nghe thấy điều này, đáy lòng bi thương, lại cảm thấy buồn cười.
“Tu nhi.”
“Nguyên nghĩ rằng cha mình luôn nghĩ mình là do tiện nhân sinh ra, càng buồn cười hơn chính là bản thân cũng nghĩ rằng mình là người do mẹ tằng tịu với người khác sinh ra. Đúng là chuyện đáng cười, ha ha ha ha ——”
Quân Mạc Ly nhíu mày, nhìn Cảnh Tu như thế, trong lòng hắn lại cảm thấy bi thương và đau khổ. Người vẫn luôn là sư đệ mình, lại là đệ đệ cũng phụ cùng mẫu, người này khiến hắn không thể hận nổi.
Khác là hắn còn có thương tiếc với y.
Từ nhỏ y đã phải nhận lấy những điều này, chính mình giãy dụa sống sót trong hoàng cung, mà hắn lại hạnh phúc hơn.
“Cảnh Tu.” Quân Mạc Ly nhìn Cảnh Tu.
Cảnh Tu ngưng cười, nhìn Quân Mạc Ly: “Có lẽ lúc này ngươi đang cười nhạo ta, là một tên đần độn
/147
|