Edit: Ciao J
Đến Tướng Quốc tự, Cảnh Gia Kỳ cùng hoàng hậu và một đám thần tử đến viếng thăm, cầu phúc. Cảnh Tu đi chầm chậm ở phía sau, hắn tuyệt đối không tin những vật này, Cảnh Gia Kỳ cũng thế.
Người như ông ta sao có thể tin thần tin quỷ chứ.
“Thái tử, sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm.” Lăng Dạ nhỏ giọng nói. Cảnh Tu nhìn lên, quả nhiên Cảnh Gia Kỳ đang nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm rất nhiều tin tức.
Cảnh Tu đi lên trước, đuổi kịp mọi người.
“Tu nhi, đi lên.” Cảnh Gia Kỳ không vui, một thái tử lại đi sau cùng, còn ra gì nữa.
Việc cầu phúc tiến hành thong thả, đợi đến khi xong thì đã vào đêm, bọn họ ngủ lại Tướng Quốc tự.
Mỗi lần cầu phúc, Cảnh Gia Kỳ đều không phong tỏa Tướng Quốc tự, khách hành hương cũng có thể ở lại, cho nên Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đều ở đó. Hơn phân nửa Tướng Quốc tự đều để người hoàng gia dùng.
Mà những người kia nhát gan cũng không dám ngủ lại.
“Hai vị thí chủ, đây là tờ giấy mà thị vệ của thái tử điện hạ đưa tới.” Tiểu hòa thượng cầm một tờ giấy, gõ phòng ngủ của Đường Mẫn.
“Cảm ơn tiểu sư phụ.” Đường Mẫn nhận tờ giấy, mở ra xem.
“Giờ Tuất, sương phòng Đông Viện.”
Cảnh Tu bắt đầu hành động rồi.
Chưa đến giờ Tuất, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đã tới Đông viện. Đông viện đều là những người hoàng gia, bọn họ tránh các Tần phi, đi vào gian phòng mà Cảnh Tu đã định.
Bên trong dường như có thể nghe thấy âm thanh.
“Tu nhi, muộn như vậy có chuyện gì?”
Cảnh Tu đứng ở cửa, nhìn Cảnh Gia Kỳ: “Những năm này, ông cũng quen nhỉ.” Hắn nói đến một tiếng Tu nhi, gọi vô cùng thân nhiết, nhưng tình cảm của bọn họ lại không tốt như vậy.
Cảnh Gia Kỳ mở mắt ra, không biến sắc nói: “Mấy năm nay, trẫm cho rằng ngươi cũng quen rồi.”
“Đúng thế, hôm nay cho ông gặp một người. Có lẽ sẽ khiến trái tim ông phập phồng một chút, dạo này tranh đấu trong hậu cung cũng ít quá.”
Lúc hắn lên thái tử, trong cung bị kiềm chế tất. những người muốn gây sóng gió, những người Cảnh Gia Kỳ bỏ mặc, hắn đều giải quyết.
“A? Gây tò mò thế sao.”
Cảnh Tu lùi lại vài bước, mở cửa ra: “Vào đi.”
Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đi vào, người bên trong bọn họ đã biết, là Hiên viên hoàng đế.
“Người này, hẳn là ông rất muốn gặp, thân phận của hắn ta rất đặc biệt.”
Cảnh Tu chỉ vào Quân Mạc Ly, mà Cảnh Gia Kỳ lại nhìn Đường Mẫn xuất thần.
“Ưu nhi…”
Một tiếng gọi lại khiến ba người lại ngẩn ngơ.
“Không thể nào, Ưu nhi đã, ngươi là người phương nào?”
“Ha ha, lại một người nữa. Thì ra bà ấy quen biết khắp nơi, biết cả hoàng đế ba nước.” Đường Mẫn cười, không cảm thấy kỳ quái. Nếu Bách Lý Ưu có thể biết Lan Thược thì dựa vào quan hệ của Lan Thược với hoàng đế Hiên Viên, sao bọn họ lại không biết được.
“Không ngờ phụ hoàng cũng thế, làm cho nhi thần tò mò đấy. Bách Lý Ưu có năng lực gì, lại làm quân chủ ba nước đều nhớ nhung.”
Cảnh Tu trào phúc, dường như khinh bỉ loại quan hệ này.
Cảnh Gia Kỳ nhìn Cảnh Tu, không nói gì, ngược lại nhìn qua Đường Mẫn nói: “Nếu như ta đoán không sai, ngươi là con gái của Ưu nhi?”
“Đúng vậy.”
“Quả là thế.”
“Phụ hoàng, có lẽ người nên nhìn xem, nam tử bên cạnh nàng.” Cảnh Tu không nhanh không chậm nói,
Cảnh Gia Kỳ quay ra nhìn Quân Mạc Ly, chỉ loáng một cái rồi lại bỏ qua.
“Có phải rất quen thuộc không, ánh
Đến Tướng Quốc tự, Cảnh Gia Kỳ cùng hoàng hậu và một đám thần tử đến viếng thăm, cầu phúc. Cảnh Tu đi chầm chậm ở phía sau, hắn tuyệt đối không tin những vật này, Cảnh Gia Kỳ cũng thế.
Người như ông ta sao có thể tin thần tin quỷ chứ.
“Thái tử, sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm.” Lăng Dạ nhỏ giọng nói. Cảnh Tu nhìn lên, quả nhiên Cảnh Gia Kỳ đang nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm rất nhiều tin tức.
Cảnh Tu đi lên trước, đuổi kịp mọi người.
“Tu nhi, đi lên.” Cảnh Gia Kỳ không vui, một thái tử lại đi sau cùng, còn ra gì nữa.
Việc cầu phúc tiến hành thong thả, đợi đến khi xong thì đã vào đêm, bọn họ ngủ lại Tướng Quốc tự.
Mỗi lần cầu phúc, Cảnh Gia Kỳ đều không phong tỏa Tướng Quốc tự, khách hành hương cũng có thể ở lại, cho nên Đường Mẫn và Quân Mạc Ly đều ở đó. Hơn phân nửa Tướng Quốc tự đều để người hoàng gia dùng.
Mà những người kia nhát gan cũng không dám ngủ lại.
“Hai vị thí chủ, đây là tờ giấy mà thị vệ của thái tử điện hạ đưa tới.” Tiểu hòa thượng cầm một tờ giấy, gõ phòng ngủ của Đường Mẫn.
“Cảm ơn tiểu sư phụ.” Đường Mẫn nhận tờ giấy, mở ra xem.
“Giờ Tuất, sương phòng Đông Viện.”
Cảnh Tu bắt đầu hành động rồi.
Chưa đến giờ Tuất, Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đã tới Đông viện. Đông viện đều là những người hoàng gia, bọn họ tránh các Tần phi, đi vào gian phòng mà Cảnh Tu đã định.
Bên trong dường như có thể nghe thấy âm thanh.
“Tu nhi, muộn như vậy có chuyện gì?”
Cảnh Tu đứng ở cửa, nhìn Cảnh Gia Kỳ: “Những năm này, ông cũng quen nhỉ.” Hắn nói đến một tiếng Tu nhi, gọi vô cùng thân nhiết, nhưng tình cảm của bọn họ lại không tốt như vậy.
Cảnh Gia Kỳ mở mắt ra, không biến sắc nói: “Mấy năm nay, trẫm cho rằng ngươi cũng quen rồi.”
“Đúng thế, hôm nay cho ông gặp một người. Có lẽ sẽ khiến trái tim ông phập phồng một chút, dạo này tranh đấu trong hậu cung cũng ít quá.”
Lúc hắn lên thái tử, trong cung bị kiềm chế tất. những người muốn gây sóng gió, những người Cảnh Gia Kỳ bỏ mặc, hắn đều giải quyết.
“A? Gây tò mò thế sao.”
Cảnh Tu lùi lại vài bước, mở cửa ra: “Vào đi.”
Quân Mạc Ly và Đường Mẫn đi vào, người bên trong bọn họ đã biết, là Hiên viên hoàng đế.
“Người này, hẳn là ông rất muốn gặp, thân phận của hắn ta rất đặc biệt.”
Cảnh Tu chỉ vào Quân Mạc Ly, mà Cảnh Gia Kỳ lại nhìn Đường Mẫn xuất thần.
“Ưu nhi…”
Một tiếng gọi lại khiến ba người lại ngẩn ngơ.
“Không thể nào, Ưu nhi đã, ngươi là người phương nào?”
“Ha ha, lại một người nữa. Thì ra bà ấy quen biết khắp nơi, biết cả hoàng đế ba nước.” Đường Mẫn cười, không cảm thấy kỳ quái. Nếu Bách Lý Ưu có thể biết Lan Thược thì dựa vào quan hệ của Lan Thược với hoàng đế Hiên Viên, sao bọn họ lại không biết được.
“Không ngờ phụ hoàng cũng thế, làm cho nhi thần tò mò đấy. Bách Lý Ưu có năng lực gì, lại làm quân chủ ba nước đều nhớ nhung.”
Cảnh Tu trào phúc, dường như khinh bỉ loại quan hệ này.
Cảnh Gia Kỳ nhìn Cảnh Tu, không nói gì, ngược lại nhìn qua Đường Mẫn nói: “Nếu như ta đoán không sai, ngươi là con gái của Ưu nhi?”
“Đúng vậy.”
“Quả là thế.”
“Phụ hoàng, có lẽ người nên nhìn xem, nam tử bên cạnh nàng.” Cảnh Tu không nhanh không chậm nói,
Cảnh Gia Kỳ quay ra nhìn Quân Mạc Ly, chỉ loáng một cái rồi lại bỏ qua.
“Có phải rất quen thuộc không, ánh
/147
|