Edit: Ciao
Nước lạnh như băng, lạnh buốt đến tận tim, lúc này Đường Mẫn mới hiểu được chuyện này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, tay và người sao có thể giống nhau đượcÃ
Quân Mạc Ly quay đầu lại, kéo Đường Mẫn tới gần mình hơn, hôn lên môi nàng, truyền qua một ít không khí, đồng thời đặt tay ra sau lưng nàng rót nội lực vào.
Cảm giác hơi nhiều một chút, Đường Mẫn dùng tay đẩy nhẹ Quân Mạc Ly, nàng không muốn hắn lãng phí nội lực. Sưởi ấm cho nàng ở trong nước, hao phí nội lực hơn ở trên bờ.
Bọn họ phải bơi một khác, bọn họ cũng không thể lãng phí được. Ít nhất bây giờ nàng còn chịu đựng được.
Nàng ra hiệu trong nước rồi bơi về phía trước, nhưng mà cơn lạnh nhập vào, dần dần, ý thức nàng mơ hồ...
Đến khi nàng mở mắt ra thì trên người đang đắp áo ngủ bằng gấm, nằm trên giường.
Bọn họ thoát ra rồi, nhưng mà nơi này là chỗ nào?
Đường Mẫn chống mình ngồi dậy, nhìn căn phòng xa hoa, phách lối. ‘Cảnh đẹp’ hoa lệ thế này, tuyệt đối không phải là vương phủ của Thiên Mị.
“Ơ, tỉnh à.”
Ngoài cửa, tiếng một nữ tử vang lên, Đường Mẫn còn chưa nhìn sang, một mùi thơm nồng nặc đã đưa tới. Nàng không vui nhíu mày, nữ nhân này ở đâu ra?
“Ô, còn nhíu mày nữa sao. Đúng là khó chịu mà!” Giọng nói nữ tử nhỏ nhẹ, dường như vô cùng ghét bỏ Đường Mẫn, giơ tay lên một đống cung nữ đi lên.
“Hầu hạ vị tiểu thư không biết tên này cho tốt, đã tỉnh thì mau dậy đi. Đừng có mang bộ dạng Thái hậu giá lâm nữa, khoe cho ai xem chứ.”
“Thái hậu chết lâu rồi.” Đường Mẫn nói thầm một câu.
“Ngươi!” Nữ tử tức giận, chỉ vào Đường Mẫn một lúc, cuối cùng phất tay áo, thở phì phò ngồi qua một bên. Lập tức có cung nữ dâng trà nóng lên.
“Nương nương, uống trà.”
Hóa ra là trong hoàng cung, phi tần của Thiên Sở Tu? Bộ dạng nũng nịu, khí thế như kia, chắc là được sủng ái.
Nhưng mà vì sao nàng lại nằm ở đây? A Ly đâu? Mấy người Thiên Mị đâu?
Mặc quần áo xong, trên người đã không còn rét, sắc trời cũng đã sáng, có lẽ là ngày hôm sau rồi.
“Thiên Mị đâu? Ở đâu?”
“Chậc chậc, tìm Nhị vương gia sao? Với bộ dạng đó của ngươi hả?” Nữ tử sững sờ, nhìn dung nhan Đường Mẫn, trong lòng sinh ra ác độc, tư sắc này, đêm đó hoàng thượng vội vàng ôm nàng ta vào tẩm cung nàng, nàng còn đang vui vẻ. Không ngờ hoàng thượng lại ôm một nữ nhân khác đến. Lúc đó nàng liền cảm thấy khó chịu không biết làm sao.
Bây giờ, nữ nahan này còn muốn tìm Nhị vương gia nữa, sao hả! Câu dẫn được già rồi không buông tha nhỏ nữa?
“Thiên Mị, ở đâu?” Đường Mẫn liếc nhìn nàng ta, tiêu chút nhẫn nại cuối cùng. Đối với cái kiểu này nàng đã quá hiểu, cho nên sắc mặt của nàng rất khó coi.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ! Hoàng thượng ôm từ đâu tới đã khó lường rồi ! Bây giờ còn muốn thế nào nữa, không có thân phận ở đây thì ngươi làm được cái gì?!”
Nữ tử tức giận, ở hậu cung, ngoài hoàng hậu ra còn ai dám đối xử với nàng ta như thế! Nàng ta chính là phu tử được Thương Lan đế sủng ái nhất.
“Đứng lại, đi đâu! Không cho ngươi đi đâu cả!”
Bọn họ lập tức ngăn lại đường đi, Đường Mẫn dừng lại. Xiết
Nước lạnh như băng, lạnh buốt đến tận tim, lúc này Đường Mẫn mới hiểu được chuyện này là một chuyện ngu xuẩn cỡ nào, tay và người sao có thể giống nhau đượcÃ
Quân Mạc Ly quay đầu lại, kéo Đường Mẫn tới gần mình hơn, hôn lên môi nàng, truyền qua một ít không khí, đồng thời đặt tay ra sau lưng nàng rót nội lực vào.
Cảm giác hơi nhiều một chút, Đường Mẫn dùng tay đẩy nhẹ Quân Mạc Ly, nàng không muốn hắn lãng phí nội lực. Sưởi ấm cho nàng ở trong nước, hao phí nội lực hơn ở trên bờ.
Bọn họ phải bơi một khác, bọn họ cũng không thể lãng phí được. Ít nhất bây giờ nàng còn chịu đựng được.
Nàng ra hiệu trong nước rồi bơi về phía trước, nhưng mà cơn lạnh nhập vào, dần dần, ý thức nàng mơ hồ...
Đến khi nàng mở mắt ra thì trên người đang đắp áo ngủ bằng gấm, nằm trên giường.
Bọn họ thoát ra rồi, nhưng mà nơi này là chỗ nào?
Đường Mẫn chống mình ngồi dậy, nhìn căn phòng xa hoa, phách lối. ‘Cảnh đẹp’ hoa lệ thế này, tuyệt đối không phải là vương phủ của Thiên Mị.
“Ơ, tỉnh à.”
Ngoài cửa, tiếng một nữ tử vang lên, Đường Mẫn còn chưa nhìn sang, một mùi thơm nồng nặc đã đưa tới. Nàng không vui nhíu mày, nữ nhân này ở đâu ra?
“Ô, còn nhíu mày nữa sao. Đúng là khó chịu mà!” Giọng nói nữ tử nhỏ nhẹ, dường như vô cùng ghét bỏ Đường Mẫn, giơ tay lên một đống cung nữ đi lên.
“Hầu hạ vị tiểu thư không biết tên này cho tốt, đã tỉnh thì mau dậy đi. Đừng có mang bộ dạng Thái hậu giá lâm nữa, khoe cho ai xem chứ.”
“Thái hậu chết lâu rồi.” Đường Mẫn nói thầm một câu.
“Ngươi!” Nữ tử tức giận, chỉ vào Đường Mẫn một lúc, cuối cùng phất tay áo, thở phì phò ngồi qua một bên. Lập tức có cung nữ dâng trà nóng lên.
“Nương nương, uống trà.”
Hóa ra là trong hoàng cung, phi tần của Thiên Sở Tu? Bộ dạng nũng nịu, khí thế như kia, chắc là được sủng ái.
Nhưng mà vì sao nàng lại nằm ở đây? A Ly đâu? Mấy người Thiên Mị đâu?
Mặc quần áo xong, trên người đã không còn rét, sắc trời cũng đã sáng, có lẽ là ngày hôm sau rồi.
“Thiên Mị đâu? Ở đâu?”
“Chậc chậc, tìm Nhị vương gia sao? Với bộ dạng đó của ngươi hả?” Nữ tử sững sờ, nhìn dung nhan Đường Mẫn, trong lòng sinh ra ác độc, tư sắc này, đêm đó hoàng thượng vội vàng ôm nàng ta vào tẩm cung nàng, nàng còn đang vui vẻ. Không ngờ hoàng thượng lại ôm một nữ nhân khác đến. Lúc đó nàng liền cảm thấy khó chịu không biết làm sao.
Bây giờ, nữ nahan này còn muốn tìm Nhị vương gia nữa, sao hả! Câu dẫn được già rồi không buông tha nhỏ nữa?
“Thiên Mị, ở đâu?” Đường Mẫn liếc nhìn nàng ta, tiêu chút nhẫn nại cuối cùng. Đối với cái kiểu này nàng đã quá hiểu, cho nên sắc mặt của nàng rất khó coi.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ! Hoàng thượng ôm từ đâu tới đã khó lường rồi ! Bây giờ còn muốn thế nào nữa, không có thân phận ở đây thì ngươi làm được cái gì?!”
Nữ tử tức giận, ở hậu cung, ngoài hoàng hậu ra còn ai dám đối xử với nàng ta như thế! Nàng ta chính là phu tử được Thương Lan đế sủng ái nhất.
“Đứng lại, đi đâu! Không cho ngươi đi đâu cả!”
Bọn họ lập tức ngăn lại đường đi, Đường Mẫn dừng lại. Xiết
/147
|