Bên này.
Thiên Mị quay đầu, phát hiện bên trên đá ướt nhẹp, rõ ràng nơi đó có dòng nước chảy qua, nhất định có thể tìm tới tiếng nước chảy, như vậy cửa ra cũng không xa.
Chưa từng có suy tư, Thiên Mị dẫn đầu bắt đầu đi vào khúc cua. Rất nhanh, ánh vào mắt bọn họ chính là một hồ nước.
Nước trong veo bắt đầu chảy từ bên này chảy ra ngoài, nơi này là nguồn. Chỉ là. . . . . .
Ngõ cụt? Đường Mẫn nhìn hồ nước sững sờ, đi nửa ngày chính là một dòng suối, không lầm chứ! Kết cục như vậy, khiến bọn họ cũng không muốn tiếp nhận, manh mối này thật khó giải.
Sư phụ ngươi thưởng thức thật không phải người bình thường có thể hiểu được. Thiên Mị cảm khái ngàn vạn, tiện tay nâng lên một ngụm nước suối để uống. Không thể không nói, nước này vô cùng tốt, trong cam khổ lộ ra hơi ngọt, hình như cảm giác rất quen thuộc. Trước kia uống qua ở nơi nào.
Sao nước suối quen thuộc như vậy? Thiên Mị cúi đầu nhìn nước suối nghĩ, cảm giác rất quen thuộc.
Đường Mẫn ngồi xuống, nhìn Thiên Mị sững sờ, Quân Mạc Ly cau mày, một người im lặng nhìn trời.
Wow, còn phải lại tốn hhồ hơn phân nửa thời gian đi ra ngoài, sau đó tuyết đã rơi, đoán chừng trời tối cũng không ra được. Lần này được, qua đêm ở nơi này vào ngày hàn đông này, số khổ!
Mục đích sư phụ dẫn dắt đến đây làm gì? Quân Mạc Ly không tin, cũng chỉ là một vũng suối nước, không cần thiết cố ý bí mật, hơn nữa, đây không phải là phong cách làm việc của hắn. Nơi này nhất định tồn tại đạo lý. Chỉ là, nơi này sẽ có vấn đề gì?
Không có ai chú ý tới sắc mặt của Thiên Mị biến hóa, tất cả mọi người đều suy tưởng về phía suối nước.
Phù phù!
Đường Mẫn cả kinh liên tiếp lui về phía sau, mở miệng mắng, Thiên Mị, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết cũng không cần nóng lòng! Giữa mùa đông, nhảy vào trong suối nước này, hắn có bệnh!
Thiên Mị! Hành Ngọc thất thanh, đi nhanh gần bên suối nước, nhìn hồ nước vẫn còn vài gợn sóng lăn tăn. Thật lâu tâm không thể yên bình lại, Thiên Mị hắn ——
Thời gian trôi qua rất nhanh, rồi lại rất chậm. Ở một bên đổ mồ hôi hột vì Thiên Mị, hắn đi xuống đã lâu rồi. Cho dù là lặn nước cũng nên nổi bọt, choáng nha, sẽ không phải tìm chết chứ!
Đường Mẫn bắt đầu trầm xuống, thỉnh thoảng nhìn về phía Hành Ngọc. Sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, cơ hồ bắt đầu mất đi huyết sắc.
Thiên Mị, ngươi có can đảm xảy ra chuyện gì, ta nhất định đào tổ phần ngươi!
Đường Mẫn liên tiếp nguyền rủa một tiếng, hùng hùng hổ hổ nói xong, bỗng một vùng bọt nước nổi lên. Đang ở cạnh chân nàng cách đó không xa, ngay sau đó, một cái đầu chui ra.
Nữ nhân, có ác như vậy hay không, còn đào tổ phần. Ngươi phải thật là có bản lĩnh, Hoàng Lăng này tùy ngươi đào.
Thiên Mị xấu hổ, tổ phần cũng không bỏ qua cho.
Bất quá tổ phần hắn đúng là không phải bình thường .
Đường Mẫn ngẩn ra, nhìn Thiên Mị ướt chèm nhẹp bò lên, một bạt tai hướng về phía hắn. Pằng , cực kỳ thanh thúy. Quân Mạc Ly sửng sốt, Hành Ngọc ngây người, ngay cả Thiên Mị mình cũng ngu.
Làm gì, ngươi!
Pằng! Vừa một bạt tai.
Nữ nhân!
Ngươi ha tìm chết cũng đừng trước mặt chúng ta nữa, chết cút xa một chút. Không chết cũng đừng hù dọa người, thời gian dài ở dưới nước như vậy tính là gì, trêu cợt người à! Ngươi không biết chúng ta lo lắng, nhất là Hành Ngọc, khốn khiếp. . . . . .
Nói xong, nước mắt không chịu thua kém rơi xuống, lần thứ hai nàng rơi lệ vì một người nam nhân, người thứ nhất là Quân Mạc Ly thứ hai là Thiên Mị.
Một là tình yêu, một là hữu tình.
Lúc nào thì, nàng cũng tình cảm như thế, dung nhập vào cái thế giới này rồi.
Thiên Mị vừa bùng phát lửa giận trong nháy mắt dập tắt, nhìn Đường Mẫn khóc thảm thiết không biết làm sao. Nàng rơi lệ, lại là vì hắn?
Một loại
Thiên Mị quay đầu, phát hiện bên trên đá ướt nhẹp, rõ ràng nơi đó có dòng nước chảy qua, nhất định có thể tìm tới tiếng nước chảy, như vậy cửa ra cũng không xa.
Chưa từng có suy tư, Thiên Mị dẫn đầu bắt đầu đi vào khúc cua. Rất nhanh, ánh vào mắt bọn họ chính là một hồ nước.
Nước trong veo bắt đầu chảy từ bên này chảy ra ngoài, nơi này là nguồn. Chỉ là. . . . . .
Ngõ cụt? Đường Mẫn nhìn hồ nước sững sờ, đi nửa ngày chính là một dòng suối, không lầm chứ! Kết cục như vậy, khiến bọn họ cũng không muốn tiếp nhận, manh mối này thật khó giải.
Sư phụ ngươi thưởng thức thật không phải người bình thường có thể hiểu được. Thiên Mị cảm khái ngàn vạn, tiện tay nâng lên một ngụm nước suối để uống. Không thể không nói, nước này vô cùng tốt, trong cam khổ lộ ra hơi ngọt, hình như cảm giác rất quen thuộc. Trước kia uống qua ở nơi nào.
Sao nước suối quen thuộc như vậy? Thiên Mị cúi đầu nhìn nước suối nghĩ, cảm giác rất quen thuộc.
Đường Mẫn ngồi xuống, nhìn Thiên Mị sững sờ, Quân Mạc Ly cau mày, một người im lặng nhìn trời.
Wow, còn phải lại tốn hhồ hơn phân nửa thời gian đi ra ngoài, sau đó tuyết đã rơi, đoán chừng trời tối cũng không ra được. Lần này được, qua đêm ở nơi này vào ngày hàn đông này, số khổ!
Mục đích sư phụ dẫn dắt đến đây làm gì? Quân Mạc Ly không tin, cũng chỉ là một vũng suối nước, không cần thiết cố ý bí mật, hơn nữa, đây không phải là phong cách làm việc của hắn. Nơi này nhất định tồn tại đạo lý. Chỉ là, nơi này sẽ có vấn đề gì?
Không có ai chú ý tới sắc mặt của Thiên Mị biến hóa, tất cả mọi người đều suy tưởng về phía suối nước.
Phù phù!
Đường Mẫn cả kinh liên tiếp lui về phía sau, mở miệng mắng, Thiên Mị, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết cũng không cần nóng lòng! Giữa mùa đông, nhảy vào trong suối nước này, hắn có bệnh!
Thiên Mị! Hành Ngọc thất thanh, đi nhanh gần bên suối nước, nhìn hồ nước vẫn còn vài gợn sóng lăn tăn. Thật lâu tâm không thể yên bình lại, Thiên Mị hắn ——
Thời gian trôi qua rất nhanh, rồi lại rất chậm. Ở một bên đổ mồ hôi hột vì Thiên Mị, hắn đi xuống đã lâu rồi. Cho dù là lặn nước cũng nên nổi bọt, choáng nha, sẽ không phải tìm chết chứ!
Đường Mẫn bắt đầu trầm xuống, thỉnh thoảng nhìn về phía Hành Ngọc. Sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, cơ hồ bắt đầu mất đi huyết sắc.
Thiên Mị, ngươi có can đảm xảy ra chuyện gì, ta nhất định đào tổ phần ngươi!
Đường Mẫn liên tiếp nguyền rủa một tiếng, hùng hùng hổ hổ nói xong, bỗng một vùng bọt nước nổi lên. Đang ở cạnh chân nàng cách đó không xa, ngay sau đó, một cái đầu chui ra.
Nữ nhân, có ác như vậy hay không, còn đào tổ phần. Ngươi phải thật là có bản lĩnh, Hoàng Lăng này tùy ngươi đào.
Thiên Mị xấu hổ, tổ phần cũng không bỏ qua cho.
Bất quá tổ phần hắn đúng là không phải bình thường .
Đường Mẫn ngẩn ra, nhìn Thiên Mị ướt chèm nhẹp bò lên, một bạt tai hướng về phía hắn. Pằng , cực kỳ thanh thúy. Quân Mạc Ly sửng sốt, Hành Ngọc ngây người, ngay cả Thiên Mị mình cũng ngu.
Làm gì, ngươi!
Pằng! Vừa một bạt tai.
Nữ nhân!
Ngươi ha tìm chết cũng đừng trước mặt chúng ta nữa, chết cút xa một chút. Không chết cũng đừng hù dọa người, thời gian dài ở dưới nước như vậy tính là gì, trêu cợt người à! Ngươi không biết chúng ta lo lắng, nhất là Hành Ngọc, khốn khiếp. . . . . .
Nói xong, nước mắt không chịu thua kém rơi xuống, lần thứ hai nàng rơi lệ vì một người nam nhân, người thứ nhất là Quân Mạc Ly thứ hai là Thiên Mị.
Một là tình yêu, một là hữu tình.
Lúc nào thì, nàng cũng tình cảm như thế, dung nhập vào cái thế giới này rồi.
Thiên Mị vừa bùng phát lửa giận trong nháy mắt dập tắt, nhìn Đường Mẫn khóc thảm thiết không biết làm sao. Nàng rơi lệ, lại là vì hắn?
Một loại
/147
|