Vương Thu vẫn luôn là một người có chủ ý riêng của mình.
Từ rất sớm cậu đã suy nghĩ cẩn thận một đạo lý, chỉ cần mình muốn, thì phải toàn tâm toàn ý làm cho bằng được.
Lúc còn đi học, trừ học tập ra, cậu còn nắm giữ nhiều sở trường đặc biệt như nấu nướng, đan len, leo núi,... Cậu ngắm qua nhiều phong cảnh, có được nhiều trải nghiệm hoàn mỹ hoặc tiếc nuối, sau đó quyết định chỉnh đốn tâm trạng, dấn thân vào một công việc nào đó. Sau đó giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình.
Cậu cần một công việc hà khắc, do đó trong thời gian ngắn nhất ép ra tiềm năng lớn nhất của bản thân, nhận được thu hoạch cao nhất.
Vì để tìm một công việc thích hợp như vậy, cậu tốn thời gian vài tháng, phỏng vấn rất nhiều nơi, cũng từ chối rất nhiều offer khiến người động tâm, cuối cùng lựa chọn công việc hiện tại.
Một công việc với các yêu cầu gần như là đo ni đóng giày cho cậu —— trợ lý của sếp Trịnh.
Việc lớn việc nhỏ gì cũng cần cậu tự mình xử lý, nhỏ như dọn dẹp vệ sinh, cho đến lớn như tổ chức triển lãm, cậu như thái giám tổng quản bên người Hoàng Thượng, lo không hết tâm, làm không hết việc.
Điều này làm nghiệp vụ của Vương Thu chỉ trong 5 năm đã tăng lên nghiêng trời lệch đất.
Cậu cảm thấy hiện tại Trịnh Quân đã không còn mang đến khiêu chiến gì cho cậu nữa, cậu như khối bọt biển đã hút hết nước trong ly, không có nơi nào để ưu hóa thêm.
Vì thế, Vương Thu chuẩn bị tiến vào kế hoạch tiếp theo mà cậu đã sắp xếp cho mình —— tìm kiếm một bạn lữ thích hợp để bên nhau trọn đời.
Cảm tình có khi cần đem ra buôn bán, bạn đời cũng cần phải chọn lựa cho kỹ.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, Vương Thu chưa từng yêu đương lần nào, tuy rằng loại tình yêu thế này không quá thực tế, nhưng cậu vẫn ôm chờ mong với cuộc sống hôn nhân.
Từ ba mẹ cậu tính lên, các trưởng bối trong nhà đều có hôn nhân hòa thuận, người một nhà tương thân tương ái hòa thuận hạnh phúc, cái này làm Vương Thu ghen tị đỏ mắt.
Cậu hi vọng cuộc sống hôn nhân trong tương lai của mình cũng ấm áp như vậy.
Bởi thế, cậu cần có một thời gian rảnh, chuyên tâm chọn lựa người mệnh trung chú định của mình, sau đó cùng xây dựng một gia đình nhỏ.
Ở phương diện kén vợ kén chồng, Vương Thu không có điều kiện gì cứng nhắc, trừ những điều râu ria ra, cậu chỉ cần bạn đời tương lai phải tiếp nhận tình trạng thân thể của cậu.
Thân thể cậu chính là như vậy, hai phương diện đều khỏe mạnh, cậu sẽ không vì bất kì ai mà đi phẫu thuật thay đổi chính mình.
Vương Thu tin tưởng mình có thể làm một người cha tốt, hoặc là một người mẹ tốt.
Cậu không quan tâm đến giới tính bạn đời, cậu chỉ muốn chọn người có thể khiến trái tim cậu đập thình thịch.
Cho dù quá trình này, có lẽ sẽ rất khó khăn.
__________
Vương Thu nấu một bữa cơm trưa cho mình, cậu dùng bông cải xanh lót dưới thịt kho tàu, còn nấu một phần canh trứng gà tảo tía. Một mình cậu ăn không nhiều, chỉ cần bới thêm một chén cơm, bấy nhiêu đó cũng đủ để cậu ăn no nê.
Thật ra những lúc công tác bận rộn, Vương Thu cũng không để tâm lắm. Tuy rằng tính tình sếp Trịnh khá tệ, nhưng người vẫn rất hào phóng, khi Vương Thu trung thành và tậm tâm sắp xếp chuyện ăn ở cho anh, anh cũng sẽ bảo cậu mua thêm một phần y như vậy cho cậu. Cho nên ngày thường ở công ty, Vương Thu đều cọ cơm hộp của sếp để lấp bụng.
Nhưng mà khi về đến nhà, Vương Thu vẫn thích tự mình xuống bếp hơn. Tay nghề nấu ăn phải được rèn luyện, theo quan niệm của Vương Thu, những món ăn tự tay mình nấu sẽ càng có cảm giác gia đình, khiến người ăn cảm thấy ấm áp. Cậu không ngại xây dựng nền móng cho việc nấu cơm vì nửa kia của mình. Đương nhiên đây cũng chỉ là lời nói đùa thôi, cậu không muốn sau này bao trọn công việc trong nhà, để bảo dưỡng tuổi thọ gì đó cho đối phương. Suy cho cùng thì cậu tìm người yêu chứ không phải đi viện dưỡng lão tìm người già neo đơn để chăm sóc. Nếu hôn nhân không thể khiến cả hai có một cuộc sống thoải mái, ngược lại còn khiến chất lượng cuộc sống giảm xuống, vậy không bằng Vương Thu cứ tiếp tục ở vậy cho khỏe.
Cậu không sợ hãi sống độc thân, nhưng vẫn rất chờ mong có người bầu bạn.
Cho nên với chuyện chọn đối tượng này, cậu bắt buộc phải làm cẩn thận.
Tiến lên!
__________
Thời điểm Vương Thu ở nhà cơm no rượu say, Trịnh Quân ngồi ở văn phòng chọt cơm hộp.
"Nghỉ việc?" Trịnh Quân xoa xoa huyệt thái dương, anh cảm thấy đau đầu, không nghĩ ra tại sao đột nhiên cấp dưới đắc lực nhất của mình lại phản bội mình.
Rõ ràng giai đoạn khó khăn nhất đã đi qua, vốn dĩ đang vào thời điểm ngồi mát ăn bát vàng, năng lực của Vương Thu đã được công nhận. Thậm chí anh còn đang suy xét sang năm cất nhắc cậu lên làm phó tổng, hôm nay người này lại nói sắp hết hợp đồng nên muốn bỏ chạy?
Chuyện quỷ quái gì thế này?
Tâm trạng Trịnh Quân rất tệ, tệ đến nỗi hôm nay vài vị giám đốc phòng ban báo cáo công tác đều bị ăn chửi.
Nhóm giám đốc bị ăn chửi xong túm tụm lại bên nhau, cảm thấy chiến lược của mình sai lầm rồi, không nên chọn lúc trợ lý Vương không ở đây mà đưa đầu cho giặc.
Một khi bận lên, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến khi Trịnh Quân nhớ đến chuyến bay lúc 4h20 kia, kim đồng hồ đã qua hơn nửa tiếng.
Trịnh Quân đen mặt, lấy điện thoại gọi cho Vương Thu.
"Vương Thu, nửa tiếng trước chuyến bay của Nam Nhất..."
Trợ lý Vương đầu bên kia ôn hòa đáng tin:
"Sếp Trịnh yên tâm, em đã sắp xếp xe đến đón rồi, hiện tại anh Bạch đang đến khách sạn Thụy Anh kế bên công ty, ngài trực tiếp đến phòng 808 là được, chúc ngài có một bữa tối vui vẻ."
"Ừm."
Trịnh Quân cúp điện thoại.
Chậc, vẫn còn tức giận quá đi.
Từ rất sớm cậu đã suy nghĩ cẩn thận một đạo lý, chỉ cần mình muốn, thì phải toàn tâm toàn ý làm cho bằng được.
Lúc còn đi học, trừ học tập ra, cậu còn nắm giữ nhiều sở trường đặc biệt như nấu nướng, đan len, leo núi,... Cậu ngắm qua nhiều phong cảnh, có được nhiều trải nghiệm hoàn mỹ hoặc tiếc nuối, sau đó quyết định chỉnh đốn tâm trạng, dấn thân vào một công việc nào đó. Sau đó giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình.
Cậu cần một công việc hà khắc, do đó trong thời gian ngắn nhất ép ra tiềm năng lớn nhất của bản thân, nhận được thu hoạch cao nhất.
Vì để tìm một công việc thích hợp như vậy, cậu tốn thời gian vài tháng, phỏng vấn rất nhiều nơi, cũng từ chối rất nhiều offer khiến người động tâm, cuối cùng lựa chọn công việc hiện tại.
Một công việc với các yêu cầu gần như là đo ni đóng giày cho cậu —— trợ lý của sếp Trịnh.
Việc lớn việc nhỏ gì cũng cần cậu tự mình xử lý, nhỏ như dọn dẹp vệ sinh, cho đến lớn như tổ chức triển lãm, cậu như thái giám tổng quản bên người Hoàng Thượng, lo không hết tâm, làm không hết việc.
Điều này làm nghiệp vụ của Vương Thu chỉ trong 5 năm đã tăng lên nghiêng trời lệch đất.
Cậu cảm thấy hiện tại Trịnh Quân đã không còn mang đến khiêu chiến gì cho cậu nữa, cậu như khối bọt biển đã hút hết nước trong ly, không có nơi nào để ưu hóa thêm.
Vì thế, Vương Thu chuẩn bị tiến vào kế hoạch tiếp theo mà cậu đã sắp xếp cho mình —— tìm kiếm một bạn lữ thích hợp để bên nhau trọn đời.
Cảm tình có khi cần đem ra buôn bán, bạn đời cũng cần phải chọn lựa cho kỹ.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, Vương Thu chưa từng yêu đương lần nào, tuy rằng loại tình yêu thế này không quá thực tế, nhưng cậu vẫn ôm chờ mong với cuộc sống hôn nhân.
Từ ba mẹ cậu tính lên, các trưởng bối trong nhà đều có hôn nhân hòa thuận, người một nhà tương thân tương ái hòa thuận hạnh phúc, cái này làm Vương Thu ghen tị đỏ mắt.
Cậu hi vọng cuộc sống hôn nhân trong tương lai của mình cũng ấm áp như vậy.
Bởi thế, cậu cần có một thời gian rảnh, chuyên tâm chọn lựa người mệnh trung chú định của mình, sau đó cùng xây dựng một gia đình nhỏ.
Ở phương diện kén vợ kén chồng, Vương Thu không có điều kiện gì cứng nhắc, trừ những điều râu ria ra, cậu chỉ cần bạn đời tương lai phải tiếp nhận tình trạng thân thể của cậu.
Thân thể cậu chính là như vậy, hai phương diện đều khỏe mạnh, cậu sẽ không vì bất kì ai mà đi phẫu thuật thay đổi chính mình.
Vương Thu tin tưởng mình có thể làm một người cha tốt, hoặc là một người mẹ tốt.
Cậu không quan tâm đến giới tính bạn đời, cậu chỉ muốn chọn người có thể khiến trái tim cậu đập thình thịch.
Cho dù quá trình này, có lẽ sẽ rất khó khăn.
__________
Vương Thu nấu một bữa cơm trưa cho mình, cậu dùng bông cải xanh lót dưới thịt kho tàu, còn nấu một phần canh trứng gà tảo tía. Một mình cậu ăn không nhiều, chỉ cần bới thêm một chén cơm, bấy nhiêu đó cũng đủ để cậu ăn no nê.
Thật ra những lúc công tác bận rộn, Vương Thu cũng không để tâm lắm. Tuy rằng tính tình sếp Trịnh khá tệ, nhưng người vẫn rất hào phóng, khi Vương Thu trung thành và tậm tâm sắp xếp chuyện ăn ở cho anh, anh cũng sẽ bảo cậu mua thêm một phần y như vậy cho cậu. Cho nên ngày thường ở công ty, Vương Thu đều cọ cơm hộp của sếp để lấp bụng.
Nhưng mà khi về đến nhà, Vương Thu vẫn thích tự mình xuống bếp hơn. Tay nghề nấu ăn phải được rèn luyện, theo quan niệm của Vương Thu, những món ăn tự tay mình nấu sẽ càng có cảm giác gia đình, khiến người ăn cảm thấy ấm áp. Cậu không ngại xây dựng nền móng cho việc nấu cơm vì nửa kia của mình. Đương nhiên đây cũng chỉ là lời nói đùa thôi, cậu không muốn sau này bao trọn công việc trong nhà, để bảo dưỡng tuổi thọ gì đó cho đối phương. Suy cho cùng thì cậu tìm người yêu chứ không phải đi viện dưỡng lão tìm người già neo đơn để chăm sóc. Nếu hôn nhân không thể khiến cả hai có một cuộc sống thoải mái, ngược lại còn khiến chất lượng cuộc sống giảm xuống, vậy không bằng Vương Thu cứ tiếp tục ở vậy cho khỏe.
Cậu không sợ hãi sống độc thân, nhưng vẫn rất chờ mong có người bầu bạn.
Cho nên với chuyện chọn đối tượng này, cậu bắt buộc phải làm cẩn thận.
Tiến lên!
__________
Thời điểm Vương Thu ở nhà cơm no rượu say, Trịnh Quân ngồi ở văn phòng chọt cơm hộp.
"Nghỉ việc?" Trịnh Quân xoa xoa huyệt thái dương, anh cảm thấy đau đầu, không nghĩ ra tại sao đột nhiên cấp dưới đắc lực nhất của mình lại phản bội mình.
Rõ ràng giai đoạn khó khăn nhất đã đi qua, vốn dĩ đang vào thời điểm ngồi mát ăn bát vàng, năng lực của Vương Thu đã được công nhận. Thậm chí anh còn đang suy xét sang năm cất nhắc cậu lên làm phó tổng, hôm nay người này lại nói sắp hết hợp đồng nên muốn bỏ chạy?
Chuyện quỷ quái gì thế này?
Tâm trạng Trịnh Quân rất tệ, tệ đến nỗi hôm nay vài vị giám đốc phòng ban báo cáo công tác đều bị ăn chửi.
Nhóm giám đốc bị ăn chửi xong túm tụm lại bên nhau, cảm thấy chiến lược của mình sai lầm rồi, không nên chọn lúc trợ lý Vương không ở đây mà đưa đầu cho giặc.
Một khi bận lên, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến khi Trịnh Quân nhớ đến chuyến bay lúc 4h20 kia, kim đồng hồ đã qua hơn nửa tiếng.
Trịnh Quân đen mặt, lấy điện thoại gọi cho Vương Thu.
"Vương Thu, nửa tiếng trước chuyến bay của Nam Nhất..."
Trợ lý Vương đầu bên kia ôn hòa đáng tin:
"Sếp Trịnh yên tâm, em đã sắp xếp xe đến đón rồi, hiện tại anh Bạch đang đến khách sạn Thụy Anh kế bên công ty, ngài trực tiếp đến phòng 808 là được, chúc ngài có một bữa tối vui vẻ."
"Ừm."
Trịnh Quân cúp điện thoại.
Chậc, vẫn còn tức giận quá đi.
/60
|