“Hử? Diên nhi thấy thế nào?”
“Con không giải thích, bởi vì mọi người hẳn tự có bàn tính riêng, nhưng chắc cũng đã thống nhất với nhau hết rồi. Vì vậy, mọi người mới cố tình thế này.”
“Không có chứng cứ, không được nói lung tung đấy.”
“Vâng, vâng. Con nói lung tung, nói lung tung. . .” Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, không thèm tranh cãi nữa, cúi đầu ăn bánh ngọt.
Sau một màn tung hô ầm trời, nhóm tỉ thí đứng đầu sắp sửa được diễn ra. Một ngày tỉ thí quả nhiên với nhiều bất ngờ xảy ra, kinh hỉ không ngừng, Thiên Chỉ Diên đối với lần này vô cùng hài lòng.
“Sư phụ, giống như con đã nói rồi đó!”
“Ừ, Diên nhi thông minh.”
“Đại hội võ lâm lần này quả nhiên đại loạn. Trong tam đại môn phái, Thiếu Lâm tự và Cửu Hoa Sơn đều rớt khỏi bảng! Đúng là chuyện đùa mà.
Trong bảng mười vốn định sẵn, tam đại môn phái và tứ đại gia tộc ngoại trừ Thu Đan Hồng của Ngọc Lộc các, đều đã bại trận, chỉ có Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục tiến vào. Hôm nay, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn lên võ đài. Nếu người này cũng thua nữa thì cục diện sẽ có sự thay đổi lớn, có thể bùng nổ luôn.
Không ngờ rằng Thính Phong lâu lại lợi hại như vậy, tiến vào được tận hai người Mạch Ly và Yêu Tinh. Bất quá, lâu chủ của Thính Phong lâu là ai?” Thiên Chỉ Diên hỏi.
Thẩm Vân Tương nhàn nhạt trả lời: “Ta cũng không biết, trên giang hồ không có tin tức, cũng chưa từng xuất hiện.”
“Sư phụ, trên giang hồ cũng không có tin tức Quỷ Kiếm Môn cướp chuyện làm ăn của Tào bang bằng đường thủy mà người cũng biết, sao Thính Phong lâu lại không rõ?”
“Nếu vi sư biết thì ắt cũng có người biết thôi.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên đành phải quay đầu tập trung vào trận đấu thì hơn, đấu mồm với Thẩm Vân Tương nàng vĩnh viễn bị thua.
Nghe “thùng” một tiếng, tỷ võ bắt đầu.
Trên đài, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn với bộ y phục màu lục, đứng đối diện hắn chính là một nam tử toàn thân trắng toát với đóa hoa mẫu đơn đỏ rực được thêu trang trí, trông có vẻ ủy mị.
Nam tử kia cong miệng cười một tiếng, có lẽ nhờ hiệu ứng của đóa mẫu đơn trên áo mà nụ cười của hắn có chút quỷ mị.
Lê Công Huy chán ghét phải nhìn cái tên nam tử bán nam bán nữ này, cầm búa trên tay giành thế chủ động chém về phía hắn.
Nam tử đứng yên, không nhúc nhích, dường như chỉ chờ đến cái búa lớn của Lê Công Huy chém tới trước mắt, hắn lẳng lơ cười một tiếng, sau đó động thân một cái, trong tích tắc xuất hiện phía sau Lê Công Huy, cổ tay khẽ chuyển vận thành một chưởng đánh vào sau lưng hắn, cộng thêm một cú đá liên tiếp, Lê Công Huy bị ngã xuống đài.
“Ồồồ” Lại là một tràng kinh hô.
Dù sao Lê Công Huy cũng đứng vị trí thứ tám trên võ lâm bảng, nam tử này chỉ dùng một chiêu thôi mà cũng có thể ném người ta ra khỏi võ đài.
“Cao thủ a! Quả nhiên là cao thủ!” Thiên Chỉ Diên trầm trồ.
Bỗng vị nam tử đó quay đầu về phía nàng, hắn cười nói: “Tiểu cô nương, đa tạ đã khen ngợi.”
Thiên Chỉ Diên há miệng chưa kịp khép lại thì khuôn miệng đã cứng đơ. Toàn hội tràng ồn ào huyên nào thế này mà hắn cũng có thể nghe được câu tán thưởng nhỏ xíu của nàng?
Võ công của hắn rốt cuộc đạt đến trình độ nào rồi?
“Diên nhi, đừng quậy.” Thẩm Vân Tương nhăn lông mày, đánh giá kỹ lưỡng vị nam tử mặc trang phục hoa hòe này.
Thiên Chỉ Diên cười khổ không thôi, nàng chưa làm gì hết nha, không phải chỉ mới khen người ta có một câu thôi sao?
Nàng biết người này chính là thâm tàng bất lộ, thậm chí không ai thấy hắn ra chiêu như thế nào, chỉ đơn giản thế thôi mà cũng đã đánh bật được Lê Công Huy đang đứng thứ tám.
Đây chính là sự cố bất ngờ nhất mà người khác không thể lường trước được. Nếu người này thắng được Diệp thúc thúc, vậy thì chức minh chủ võ lâm há chẳng phải thuộc vào tay hắn?
Thiên Chỉ Diên biết tính chất nghiêm trọng của việc này, vì vậy nàng im lặng, không phát biểu gì cả. Nhưng nàng cảm thấy người này đến đây không đơn giản như vậy, mặc dù trong các hiệp khách tự do cũng không thiếu cao thủ, tuy nhiên nàng không cho rằng người này là một hiệp khách tự do.
Nàng càng nghi ngờ hơn, đó là người nam tử đó biết nàng. Nếu không sao trong huyên náo như vừa rồi, vậy mà vẫn có thể chú ý đến nàng? Tình cờ hay cố ý?
Thiên Chỉ Diên tin rằng trên thế gian này không có nhiều chuyện trùng hợp đến thế.
“Diên nhi, chúng ta trở về.”
Kết thúc quyết đấu ngày hôm đó, võ lâm bảng có sự thay đổi.
Diệp Thần Hiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Thạc của Phong gia ở Lũng Tây, Ân Mộc Viễn của Ân gia ở Tô Dương, Tề Hải Phong của Tề gia ở Nhạc Dương, Yêu Tinh và Mạch Ly của Thính Phong lâu, Ngô Thử của Quỷ Kiếm Môn, Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục, Doãn Thanh Họa của Ngạo Long sơn trang và cuối cùng chính là nam tử áo hoa mẫu đơn.
Ngay đêm nay, Thẩm Vân Tương đến dự hội nghị tổ chức trong thư phòng Diệp gia.
Thiên Chỉ Diên ngồi trên giường đợi trong phòng, nàng đang suy nghĩ kết quả cuối cùng của võ lâm đại hội không như dự đoán, tới giờ đã có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, sợ rằng sau này sẽ có đại loạn.
Thính Phong lâu bí ẩn mới nổi lên gần đây tiến vào bảng hai cao thủ.
Quỷ Kiếm Môn dị thường ương ngạnh tự đắc có một trưởng lão tiến vào bảng. Nhưng vì sao chưởng môn không đến tham gia mà phái một trưởng lão?
Còn có một nam tử tự xưng hoa thiếu, võ công của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu, hắn thật muốn đoạt vị trí minh chủ? Trông có vẻ không phải là người nham hiểm, nhưng hắn rốt cuộc muốn cái gì? Có liên quan đến nàng không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Chỉ Diên cảm thấy càng nghi ngờ hơn. Nàng muốn đi điều tra một phen, nhưng lại sợ Thẩm Vân Tương trở về không thấy sẽ mắng nàng một trận.
Nàng nhớ lại, bọn hắc y nhân ngày đó đang bàn tính chuyện gì đó, có liên quan đến kết quả hôm nay không nhỉ?
Thiên Chỉ Diên nhìn sắc trời, đã rất trễ rồi mà Thẩm Vân Tương vẫn chưa trở về phòng. Mỗi lần y quay về đều qua phòng của nàng trước để kiểm tra. Nàng đợi đến bây giờ còn chưa thấy y đâu.
Thiên Chỉ Diên chán đến chết, không có việc gì làm nữa, nàng bèn ngồi khoanh hai chân lại, bắt đầu tập luyện. Nếu phong vân sắp nổi lên, chi bằng nàng phải rèn luyện cho mình mạnh mẽ trước cái đã. Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt lại, bắt đầu luyện bài tập mà lão đầu đã dạy cho nàng.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Tương đẩy cửa phòng Thiên Chỉ Diên ra, phát hiện nàng đang khoanh chân luyện công. Y nhíu mày lại, tới bên cạnh nàng, chỉ mới vươn tay chạm nhẹ thì nàng đã ngã lăn ra giường.
Y ngạc nhiên, nghe thấy tiếng thở đều nhè nhẹ, thì ra là nàng đã ngủ ngồi.
“Xem ra, ta thật là đa nghi rồi, không ai dạy thì sao con có thể biết luyện công?” Vị sư phụ đành ngồi bên giường, đánh thức tiểu đồ nhi dậy.
Thiên Chỉ Diên lười biếng hé mở mắt, ngái ngủ hỏi: “Sư phụ, người mới về?”
“Ừ, mau dậy nào, so đấu hôm nay sắp bắt đầu rồi.”
“Vâng. . .”
Thiên Chỉ Diên dụi dụi hai mắt cho tỉnh táo rồi bò đi rửa mặt. Khi lưng đối diện với vị sư phụ “gian tà”, nàng mới thầm thả lỏng một hơi, may mắn nàng đủ cơ trí, nếu không đã bị phát hiện rồi.
Đi tới hội tràng, Thiên Chỉ Diên vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên lại nhớ đến nàng có chuyện quan trọng, suýt nữa thì quên mất!
“Sư phụ, hôm nay nhóm sơ cấp quyết đấu buổi cuối, Hư Tâm, Hư Tâm nhất định sẽ tham gia. Sư phụ, con muốn đi xem Hư Tâm so đấu!” Thiên Chỉ Diên nói.
Thấy Thẩm Vân Tương do dự, tỏ vẻ như không thích lắm, nàng lo lắng năn nỉ: “Sư phụ, Hư Tâm là bằng hữu tốt nhất của con ở đây! Con không thể không đi xem hắn được!”
“Đi đi, chú ý an toàn”
“Không được chạy lung tung.”
“Không được chạy lung tung.”
Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương nhất trí nói.
“Sư phụ, con sẽ ngoan mà, người không cần phải lo lắng đâu.”
Nghe vậy y mới gật đầu.
“Vậy con nhớ cẩn thận.”
Nhận được sự cho phép, Thiên Chỉ Diên chạy nhanh đến chỗ nhóm sơ cấp đang tỷ võ, ngay vừa lúc trận đấu sắp bắt đầu, không sớm cũng không trễ, nàng thở phào.
Trận đấu này giữa Hư Tâm và một đệ tử mười hai tuổi của Quỷ Kiếm Môn.
Một tay Hư Tâm cầm lấy tăng côn, một tay dựng trước ngực như một lời chào với đối thủ.
Thiên Chỉ Diên cảm thấy một Hư Tâm nghiêm túc như vậy thực sự có chút ít suất khí hơn so với một Hư Tâm hay má hồng xấu hổ giống như tiểu nương tử.
Đôi mắt của Hư Tâm thoáng thấy Thiên Chỉ Diên, hắn nhìn về phía nàng mỉm cười.
“Tiểu nương tử của ta, tất thắng!” Thiên Chỉ Diên nhỏ giọng cổ vũ.
Hai má tiểu hòa thượng liền đỏ hồng lên, tích tắc sau trở lại như cũ.
Khiến người nào đó cười nắc nẻ.
“Thùng” một tiếng, trận so đấu bắt đầu.
Hư Tâm và đối thủ đồng thời chuyển động, hai người so chiêu với nhau được một lúc, chẳng đoán được ai có lợi thế hơn vì công phu của hai người như nhau.
Thiên Chỉ Diên phát hiện Hư Tâm có sự tiến bộ rất lớn, so với lúc trước thì từng chiêu thức cũng rõ ràng hơn, chuẩn xác và có lực hơn. Nhìn Hư Tâm biểu hiện tốt như vậy, nàng cũng muốn thử một lần xem mình có tiến bộ giống hắn không.
Nàng rất mong Hư Tâm thắng lợi. Hồi lâu sau, nụ cười của nàng bỗng tự dưng cứng đờ lại.
Đối thủ của Hư Tâm đột ngột thay đổi chiêu thức, nhiều chiêu ra tay tàn nhẫn, xuất thủ hết sức âm độc, hơn nữa thuận theo võ công, khí thế của hắn cũng trở nên càng lúc càng mạnh.
Trong tích tắc, Hư Tâm rơi vào thế hạ phong.
Thiên Chỉ Diên trong lòng rất lo lắng, trực giác cho nàng biết, người này có vấn đề, nhưng là ở đâu?
Đang khi nàng còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, thế cục chuyển biến siêu tốc, người nọ tung một chưởng vào người Hư Tâm, khiến cơ thể hắn mất thăng bẳng ngã oạch xuống. Đã thế, hắn còn bị trọng thương đến hộc cả máu.
Dường như tên đó đã dồn hết sức để tung chưởng quyết định, hắn muốn đẩy Hư Tâm vào chỗ chết a!
Nhưng khi so đấu, nếu không phải rơi xuống đài, hoặc đối phương chịu thua, tỷ võ vẫn chưa kết thúc.
Tên kia từng bước tiến tới gần Hư Tâm. Vết thương của hắn khá nặng, đến nỗi không còn sức để đứng dậy.
Có vấn đề, nhất định có vấn đề, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Thiên Chỉ Diên lòng nóng như lửa đốt. Đúng lúc này, nàng thấy một ngón tay trên bàn tay phải của tên đối thủ bị thiếu mất một đốt. Nàng đã từng gặp, từng gặp qua tên này.
Đây chính là một trong những tên hắc y nhân mà Thiên Chỉ Diên đã gặp ngày đó sau núi! Nhưng khi ấy, hắn rõ ràng là một người trưởng thành, cớ sao bây giờ lại biến thành một đứa trẻ.
Thiên Chỉ Diên thầm quan sát kỹ lưỡng bàn tay của tên đối thủ, da tay rất dày, căn bản là không thể nào một hài tử mười hai tuổi có được!
Ngay lúc này, tên đó đã tiến tới gần Hư Tâm, vươn tay chuẩn bị tung chiêu cuối cùng.
Thiên Chỉ Diên liền xoay người, vận khinh công, bằng tốc độ nhanh nhất vọt đến đài tỷ võ rồi đẩy ngã tên đó.
Hai người cùng nhau ngã lăn ra, nàng lập tức bò dậy, đến đỡ Hư Tâm đứng lên.
“Con không giải thích, bởi vì mọi người hẳn tự có bàn tính riêng, nhưng chắc cũng đã thống nhất với nhau hết rồi. Vì vậy, mọi người mới cố tình thế này.”
“Không có chứng cứ, không được nói lung tung đấy.”
“Vâng, vâng. Con nói lung tung, nói lung tung. . .” Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, không thèm tranh cãi nữa, cúi đầu ăn bánh ngọt.
Sau một màn tung hô ầm trời, nhóm tỉ thí đứng đầu sắp sửa được diễn ra. Một ngày tỉ thí quả nhiên với nhiều bất ngờ xảy ra, kinh hỉ không ngừng, Thiên Chỉ Diên đối với lần này vô cùng hài lòng.
“Sư phụ, giống như con đã nói rồi đó!”
“Ừ, Diên nhi thông minh.”
“Đại hội võ lâm lần này quả nhiên đại loạn. Trong tam đại môn phái, Thiếu Lâm tự và Cửu Hoa Sơn đều rớt khỏi bảng! Đúng là chuyện đùa mà.
Trong bảng mười vốn định sẵn, tam đại môn phái và tứ đại gia tộc ngoại trừ Thu Đan Hồng của Ngọc Lộc các, đều đã bại trận, chỉ có Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục tiến vào. Hôm nay, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn lên võ đài. Nếu người này cũng thua nữa thì cục diện sẽ có sự thay đổi lớn, có thể bùng nổ luôn.
Không ngờ rằng Thính Phong lâu lại lợi hại như vậy, tiến vào được tận hai người Mạch Ly và Yêu Tinh. Bất quá, lâu chủ của Thính Phong lâu là ai?” Thiên Chỉ Diên hỏi.
Thẩm Vân Tương nhàn nhạt trả lời: “Ta cũng không biết, trên giang hồ không có tin tức, cũng chưa từng xuất hiện.”
“Sư phụ, trên giang hồ cũng không có tin tức Quỷ Kiếm Môn cướp chuyện làm ăn của Tào bang bằng đường thủy mà người cũng biết, sao Thính Phong lâu lại không rõ?”
“Nếu vi sư biết thì ắt cũng có người biết thôi.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên đành phải quay đầu tập trung vào trận đấu thì hơn, đấu mồm với Thẩm Vân Tương nàng vĩnh viễn bị thua.
Nghe “thùng” một tiếng, tỷ võ bắt đầu.
Trên đài, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường môn với bộ y phục màu lục, đứng đối diện hắn chính là một nam tử toàn thân trắng toát với đóa hoa mẫu đơn đỏ rực được thêu trang trí, trông có vẻ ủy mị.
Nam tử kia cong miệng cười một tiếng, có lẽ nhờ hiệu ứng của đóa mẫu đơn trên áo mà nụ cười của hắn có chút quỷ mị.
Lê Công Huy chán ghét phải nhìn cái tên nam tử bán nam bán nữ này, cầm búa trên tay giành thế chủ động chém về phía hắn.
Nam tử đứng yên, không nhúc nhích, dường như chỉ chờ đến cái búa lớn của Lê Công Huy chém tới trước mắt, hắn lẳng lơ cười một tiếng, sau đó động thân một cái, trong tích tắc xuất hiện phía sau Lê Công Huy, cổ tay khẽ chuyển vận thành một chưởng đánh vào sau lưng hắn, cộng thêm một cú đá liên tiếp, Lê Công Huy bị ngã xuống đài.
“Ồồồ” Lại là một tràng kinh hô.
Dù sao Lê Công Huy cũng đứng vị trí thứ tám trên võ lâm bảng, nam tử này chỉ dùng một chiêu thôi mà cũng có thể ném người ta ra khỏi võ đài.
“Cao thủ a! Quả nhiên là cao thủ!” Thiên Chỉ Diên trầm trồ.
Bỗng vị nam tử đó quay đầu về phía nàng, hắn cười nói: “Tiểu cô nương, đa tạ đã khen ngợi.”
Thiên Chỉ Diên há miệng chưa kịp khép lại thì khuôn miệng đã cứng đơ. Toàn hội tràng ồn ào huyên nào thế này mà hắn cũng có thể nghe được câu tán thưởng nhỏ xíu của nàng?
Võ công của hắn rốt cuộc đạt đến trình độ nào rồi?
“Diên nhi, đừng quậy.” Thẩm Vân Tương nhăn lông mày, đánh giá kỹ lưỡng vị nam tử mặc trang phục hoa hòe này.
Thiên Chỉ Diên cười khổ không thôi, nàng chưa làm gì hết nha, không phải chỉ mới khen người ta có một câu thôi sao?
Nàng biết người này chính là thâm tàng bất lộ, thậm chí không ai thấy hắn ra chiêu như thế nào, chỉ đơn giản thế thôi mà cũng đã đánh bật được Lê Công Huy đang đứng thứ tám.
Đây chính là sự cố bất ngờ nhất mà người khác không thể lường trước được. Nếu người này thắng được Diệp thúc thúc, vậy thì chức minh chủ võ lâm há chẳng phải thuộc vào tay hắn?
Thiên Chỉ Diên biết tính chất nghiêm trọng của việc này, vì vậy nàng im lặng, không phát biểu gì cả. Nhưng nàng cảm thấy người này đến đây không đơn giản như vậy, mặc dù trong các hiệp khách tự do cũng không thiếu cao thủ, tuy nhiên nàng không cho rằng người này là một hiệp khách tự do.
Nàng càng nghi ngờ hơn, đó là người nam tử đó biết nàng. Nếu không sao trong huyên náo như vừa rồi, vậy mà vẫn có thể chú ý đến nàng? Tình cờ hay cố ý?
Thiên Chỉ Diên tin rằng trên thế gian này không có nhiều chuyện trùng hợp đến thế.
“Diên nhi, chúng ta trở về.”
Kết thúc quyết đấu ngày hôm đó, võ lâm bảng có sự thay đổi.
Diệp Thần Hiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Thạc của Phong gia ở Lũng Tây, Ân Mộc Viễn của Ân gia ở Tô Dương, Tề Hải Phong của Tề gia ở Nhạc Dương, Yêu Tinh và Mạch Ly của Thính Phong lâu, Ngô Thử của Quỷ Kiếm Môn, Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục, Doãn Thanh Họa của Ngạo Long sơn trang và cuối cùng chính là nam tử áo hoa mẫu đơn.
Ngay đêm nay, Thẩm Vân Tương đến dự hội nghị tổ chức trong thư phòng Diệp gia.
Thiên Chỉ Diên ngồi trên giường đợi trong phòng, nàng đang suy nghĩ kết quả cuối cùng của võ lâm đại hội không như dự đoán, tới giờ đã có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, sợ rằng sau này sẽ có đại loạn.
Thính Phong lâu bí ẩn mới nổi lên gần đây tiến vào bảng hai cao thủ.
Quỷ Kiếm Môn dị thường ương ngạnh tự đắc có một trưởng lão tiến vào bảng. Nhưng vì sao chưởng môn không đến tham gia mà phái một trưởng lão?
Còn có một nam tử tự xưng hoa thiếu, võ công của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu, hắn thật muốn đoạt vị trí minh chủ? Trông có vẻ không phải là người nham hiểm, nhưng hắn rốt cuộc muốn cái gì? Có liên quan đến nàng không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Chỉ Diên cảm thấy càng nghi ngờ hơn. Nàng muốn đi điều tra một phen, nhưng lại sợ Thẩm Vân Tương trở về không thấy sẽ mắng nàng một trận.
Nàng nhớ lại, bọn hắc y nhân ngày đó đang bàn tính chuyện gì đó, có liên quan đến kết quả hôm nay không nhỉ?
Thiên Chỉ Diên nhìn sắc trời, đã rất trễ rồi mà Thẩm Vân Tương vẫn chưa trở về phòng. Mỗi lần y quay về đều qua phòng của nàng trước để kiểm tra. Nàng đợi đến bây giờ còn chưa thấy y đâu.
Thiên Chỉ Diên chán đến chết, không có việc gì làm nữa, nàng bèn ngồi khoanh hai chân lại, bắt đầu tập luyện. Nếu phong vân sắp nổi lên, chi bằng nàng phải rèn luyện cho mình mạnh mẽ trước cái đã. Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt lại, bắt đầu luyện bài tập mà lão đầu đã dạy cho nàng.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Tương đẩy cửa phòng Thiên Chỉ Diên ra, phát hiện nàng đang khoanh chân luyện công. Y nhíu mày lại, tới bên cạnh nàng, chỉ mới vươn tay chạm nhẹ thì nàng đã ngã lăn ra giường.
Y ngạc nhiên, nghe thấy tiếng thở đều nhè nhẹ, thì ra là nàng đã ngủ ngồi.
“Xem ra, ta thật là đa nghi rồi, không ai dạy thì sao con có thể biết luyện công?” Vị sư phụ đành ngồi bên giường, đánh thức tiểu đồ nhi dậy.
Thiên Chỉ Diên lười biếng hé mở mắt, ngái ngủ hỏi: “Sư phụ, người mới về?”
“Ừ, mau dậy nào, so đấu hôm nay sắp bắt đầu rồi.”
“Vâng. . .”
Thiên Chỉ Diên dụi dụi hai mắt cho tỉnh táo rồi bò đi rửa mặt. Khi lưng đối diện với vị sư phụ “gian tà”, nàng mới thầm thả lỏng một hơi, may mắn nàng đủ cơ trí, nếu không đã bị phát hiện rồi.
Đi tới hội tràng, Thiên Chỉ Diên vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên lại nhớ đến nàng có chuyện quan trọng, suýt nữa thì quên mất!
“Sư phụ, hôm nay nhóm sơ cấp quyết đấu buổi cuối, Hư Tâm, Hư Tâm nhất định sẽ tham gia. Sư phụ, con muốn đi xem Hư Tâm so đấu!” Thiên Chỉ Diên nói.
Thấy Thẩm Vân Tương do dự, tỏ vẻ như không thích lắm, nàng lo lắng năn nỉ: “Sư phụ, Hư Tâm là bằng hữu tốt nhất của con ở đây! Con không thể không đi xem hắn được!”
“Đi đi, chú ý an toàn”
“Không được chạy lung tung.”
“Không được chạy lung tung.”
Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương nhất trí nói.
“Sư phụ, con sẽ ngoan mà, người không cần phải lo lắng đâu.”
Nghe vậy y mới gật đầu.
“Vậy con nhớ cẩn thận.”
Nhận được sự cho phép, Thiên Chỉ Diên chạy nhanh đến chỗ nhóm sơ cấp đang tỷ võ, ngay vừa lúc trận đấu sắp bắt đầu, không sớm cũng không trễ, nàng thở phào.
Trận đấu này giữa Hư Tâm và một đệ tử mười hai tuổi của Quỷ Kiếm Môn.
Một tay Hư Tâm cầm lấy tăng côn, một tay dựng trước ngực như một lời chào với đối thủ.
Thiên Chỉ Diên cảm thấy một Hư Tâm nghiêm túc như vậy thực sự có chút ít suất khí hơn so với một Hư Tâm hay má hồng xấu hổ giống như tiểu nương tử.
Đôi mắt của Hư Tâm thoáng thấy Thiên Chỉ Diên, hắn nhìn về phía nàng mỉm cười.
“Tiểu nương tử của ta, tất thắng!” Thiên Chỉ Diên nhỏ giọng cổ vũ.
Hai má tiểu hòa thượng liền đỏ hồng lên, tích tắc sau trở lại như cũ.
Khiến người nào đó cười nắc nẻ.
“Thùng” một tiếng, trận so đấu bắt đầu.
Hư Tâm và đối thủ đồng thời chuyển động, hai người so chiêu với nhau được một lúc, chẳng đoán được ai có lợi thế hơn vì công phu của hai người như nhau.
Thiên Chỉ Diên phát hiện Hư Tâm có sự tiến bộ rất lớn, so với lúc trước thì từng chiêu thức cũng rõ ràng hơn, chuẩn xác và có lực hơn. Nhìn Hư Tâm biểu hiện tốt như vậy, nàng cũng muốn thử một lần xem mình có tiến bộ giống hắn không.
Nàng rất mong Hư Tâm thắng lợi. Hồi lâu sau, nụ cười của nàng bỗng tự dưng cứng đờ lại.
Đối thủ của Hư Tâm đột ngột thay đổi chiêu thức, nhiều chiêu ra tay tàn nhẫn, xuất thủ hết sức âm độc, hơn nữa thuận theo võ công, khí thế của hắn cũng trở nên càng lúc càng mạnh.
Trong tích tắc, Hư Tâm rơi vào thế hạ phong.
Thiên Chỉ Diên trong lòng rất lo lắng, trực giác cho nàng biết, người này có vấn đề, nhưng là ở đâu?
Đang khi nàng còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, thế cục chuyển biến siêu tốc, người nọ tung một chưởng vào người Hư Tâm, khiến cơ thể hắn mất thăng bẳng ngã oạch xuống. Đã thế, hắn còn bị trọng thương đến hộc cả máu.
Dường như tên đó đã dồn hết sức để tung chưởng quyết định, hắn muốn đẩy Hư Tâm vào chỗ chết a!
Nhưng khi so đấu, nếu không phải rơi xuống đài, hoặc đối phương chịu thua, tỷ võ vẫn chưa kết thúc.
Tên kia từng bước tiến tới gần Hư Tâm. Vết thương của hắn khá nặng, đến nỗi không còn sức để đứng dậy.
Có vấn đề, nhất định có vấn đề, nhưng rốt cuộc là ở đâu?
Thiên Chỉ Diên lòng nóng như lửa đốt. Đúng lúc này, nàng thấy một ngón tay trên bàn tay phải của tên đối thủ bị thiếu mất một đốt. Nàng đã từng gặp, từng gặp qua tên này.
Đây chính là một trong những tên hắc y nhân mà Thiên Chỉ Diên đã gặp ngày đó sau núi! Nhưng khi ấy, hắn rõ ràng là một người trưởng thành, cớ sao bây giờ lại biến thành một đứa trẻ.
Thiên Chỉ Diên thầm quan sát kỹ lưỡng bàn tay của tên đối thủ, da tay rất dày, căn bản là không thể nào một hài tử mười hai tuổi có được!
Ngay lúc này, tên đó đã tiến tới gần Hư Tâm, vươn tay chuẩn bị tung chiêu cuối cùng.
Thiên Chỉ Diên liền xoay người, vận khinh công, bằng tốc độ nhanh nhất vọt đến đài tỷ võ rồi đẩy ngã tên đó.
Hai người cùng nhau ngã lăn ra, nàng lập tức bò dậy, đến đỡ Hư Tâm đứng lên.
/89
|