Ngữ điệu có phần hơi gắt gỏng của Thẩm Vân Tương vang lên quanh tai của Thiên Chỉ Diên, nhưng khi ấy, tâm tư của nàng đều ở trên đài tỷ võ, căn bản là không để ý đến lời của y.
Thiên Chỉ Diên gật đầu, còn bổ sung thêm: “Vâng, Diệp thúc thúc tỷ võ, con nhất định phải xem.”
Thiên Chỉ Diên nói xong cảm thấy tựa hồ có cái gì đó không đúng thì phải? Mỹ nhân sư phụ vừa gọi nàng là tiểu Diên nhi? Nàng nghe nhầm sao? Bây giờ nàng mới cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo bắn thẳng vào người mình.
Thiên Chỉ Diên quay đầu lại xác định thử xem, vị sư phụ nào đó mặt vẫn tỉnh rụi chăm chú xem màn tỷ võ, dường như không có gì xảy ra.
Này có phải là ghen không đây? Thiên Chỉ Diên âm thầm “nhảy múa”.
Quay về phía đài tỷ võ, nàng bắt đầu chăm chú nhìn màn đấu sắp bắt đầu. Trên đài, Diệp Thần Hiên trong bộ y phục đen với tư thế khoan thế, hắn chỉ đứng thế thôi cũng đủ khiến người khác thấy được phong độ và khí thế của hắn.
Một Diệp Thần Hiên bây giờ khác với Diệp Thần Hiên mà nàng đã từng gặp trước đó, tư thái ung dung, lãnh đạm. Thiên Chỉ Diên cảm thấy, kỳ thật Diệp Thần Hiên cũng là một nam nhân rất hoàn mỹ.
Hắn có thể độc đương một mặt ở trên võ lâm đại hội mà chủ trì đại cục. Hắn cũng có thể trên đài tỷ võ mà cười nhìn đối thủ với phong tư điềm đạm. Hay hắn còn còn thể trổ tài nấu nướng trong nhà bếp, nở một nụ cười đầy thiện cảm với nàng.
Thiên Chỉ Diên nghĩ thê tử mà hắn yêu nhất định cũng là một nữ nhân rất hoàn mỹ. Nếu không thế sao có thể xứng đôi được với một người như vậy?
“Sư phụ, sao con chưa từng thấy thê tử của Diệp thúc thúc nhỉ?”
Thẩm Vân Tương tỏ vẻ ngạc nhiên, y ngừng một hồi rồi nói: “Thần Hiên đến nay chưa lập gia đình.”
Thiên Chỉ Diên không rõ trong lòng hiện giờ là cảm xúc gì. Nàng giương mắt nhìn về Diệp Thần Hiên đứng trên đài tỷ võ, tiếng trống vang lên, màn đấu bắt đầu. Bỗng nàng thấy trong lòng có chút khẩn trương.
Lúc này, nàng thấy sư phụ Thẩm Vân Tương nhàn nhã nhấp trà, liếc mắt bĩu môi, tiếp đó quay lại hồi hộp quan sát tiếp.
Hiện giờ, người đối diện Diệp Thần Hiên chớp thời cơ tấn công trước, vung đại đao lên chạy về phía hắn. Còn Diệp Thần Hiên vẫn đứng đó không nhúc nhích. Thanh đao lập tức sắp hạ xuống ngay khuôn mặt của Diệp Thần Hiên, đúng lúc đó, hắn động thân một cái, dịch người tránh khỏi đại đao, còn tiện thể khóa tay của đối thủ.
Đối thủ bị hắn khống chế, không cách nào di chuyển, Diệp Thần Hiên động cổ tay một cái, người nọ giống như bị cứng đờ, thân thể lăn xuống dưới đài.
“Thùng” một tiếng, trống vang lên một lần nữa, tỷ võ kết thúc, Diệp Thần Hiên thắng.
Diệp Thần Hiên đi xuống đài đấu, ánh mắt đảo quanh một vòng, đến khi chạm phải cái nhìn kinh ngạc của Thiên Chỉ Diên còn cười nhẹ với nàng.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, tình huống gì thế này? Đây là thể loại tỷ võ gì vậy? Diệp Thần Hiên căn bản đâu có xuất thủ gì, hắn chỉ tùy tiện động vài cái thì. . . Thắng rồi?
“Này. . . Này. . .” Nàng lắp bắp hồi lâu, không biết phát biểu sao cho đúng.
Thẩm Vân Tương lành lạnh nhìn Thiên Chỉ Diên, giải thích: “Diên nhi ngốc, hôm nay là ngày thứ nhất, tất cả người báo danh đều có thể lên đài. Mới bắt đầu nên chưa qua sơ tuyển, nên sẽ có trường hợp thực lực hai bên bị chênh lệch. Kết quả chính là điều mà con vừa chứng kiến.”
Thiên Chỉ Diên nhất thời ngu ngơ.
Nàng đè lại trái tim nhỏ của mình, đáng lẽ không nên khẩn trương như vậy. Thật là mất mặt.
“Sư phụ, sao người không nói sớm?” Thiên Chỉ Diên cắn răng trách móc, nàng đoán chắc là y cố tình đây.
“Chẳng là vi sư thấy con kích động xem quá, không nỡ quấy rầy nhã hứng của con.”
“Đa tạ sư phụ. . .”
“Khách khí, khách khí. . .”
Thiên Chỉ Diên thầm thở dài một hơi, nàng lẽ ra phải nhớ Thẩm Vân Tương sao lại rảnh hơi đi nói trước mấy chuyện này chứ!
Tỉ thí ngày đầu kết thúc, Thẩm Vân Tương cùng những bình phán khác đang thảo luận kết quả của ngày hôm nay. Thiên Chỉ Diên làm vài động tác giãn eo giãn cốt, bỗng có mấy lời bàn tán tự nhiên đập vào tai.
“Tỷ võ hôm nay thật là chán.”
“Võ lâm đại hội lần trước cũng vậy, muốn xem cao thủ xuất chiêu phải chờ đến cuối cùng.”
“Vậy sao? À đúng rồi, ngươi nói đứa trẻ hôm nay đi theo công tử Tương là ai nhỉ?”
“Tám phần là đồ đệ!”
“Nói bậy, ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ đó thử xem, ngươi không cảm thấy có vài phần giống công tử Tương sao? Rõ ràng chính là con gái rơi!”
“Giống chỗ nào? Công tử Tương nhìn phiêu dật như tiên, đứa bé kia cùng lắm chỉ xinh đẹp một chút thôi!”
“Nói thế cũng có chỗ thấy giống!”
“Chẳng lẽ công tử Tương có sở thích luyến đồng?”
“Thật à? Ta phải tin này cho vợ ta biết mới được, để nàng khỏi trông ngóng gì nữa.”
“Nhảm nhí, rõ ràng chính là đứa trẻ đó câu dẫn công tử Tương, các ngươi không được đồn lung tung.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng tự an ủi mình, thị phi không đâu là không có, từ hoàng cung thị phi đầy trời cho đến tận đây. Thôi, dù sao cũng quen.
Thiên Chỉ Diên xoay người, tự tránh đi chỗ khác.
“Biết cái gọi là tỏa cốt thuật không?”
“Không biết.”
“Bên cạnh công tử Tương rõ ràng chính là yêu hồ đó!”
“Ôi trời, thật sao? Vậy nó có hút cạn khô công tử Tương không đây?”
“. . . . . .”
Trên trán Thiên Chỉ Diên chảy cả mồ hôi. Nàng sẽ không tính toán việc này với mấy người rỗi hơi đó, không tính, không tính! Tốt nhất là nên đổi hướng đi thôi.
“Hài tử đó là đồ đệ của công tử?”
“Ồ! Thật sao?” Xung quanh rộn lên.
“Đồ đệ của công tử rất khả ái.”
“Đúng a, hai má tròn tròn phúng phính, rất khả ái.”
Thiên Chỉ Diên thầm vui mừng, rốt cuộc cũng có đại tỷ nói chuyện có kiến thức một chút rồi.
“Đáng tiếc tiểu đồ đệ đó không ngoan gì cả, thích ăn, ham chơi, khiến công tử rất đau đầu.”
“Chậc chậc. . .”
“Nhưng mà không sao. Tiểu đồ đệ đó rất nghe lời ta, nó thích ta lắm, thỉnh thoảng ta còn mang đồ ăn cho nó, nó gọi ta là Liễu tỷ tỷ nữa.”
“Vậy ngươi sau này có thể trở thành sư nương của hài tử đó không?”
Thiên Chỉ Diên sửng sốt, cái quái gì thế này? Ai vừa nói vậy? Nàng gọi ai là Liễu tỷ tỷ? Cô nàng não tàn kia?
Nàng lộ diện ra, thì ra đúng là não tàn. Hừ hừ, không thèm chấp, nàng định quay mông đi luôn.
“Tiểu Chỉ Diên, thì ra ngươi đang ở đây!” Vệ Tiên Liễu vui vẻ reo lên khiến Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng.
“Các ngươi xem đi, tiểu Chỉ Diên có ngoan không, lại rất nghe lời ta nữa.”
“Đúng thật nha!.”
“Thì ra là đứa trẻ này.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên quay lại, đôi mắt to tròn long lanh trừng lên, quan sát một lượt Vệ Tiên Liễu, nàng hỏi: “Vị đại thẩm này, chúng ta có quen biết không?”
Câu này vừa thốt lên đều khiến mọi người chưng hửng.
Một hồi lâu sau, một tràng cười thầm rộ lên.
Vệ Tiên Liễu cảm thấy rất mất mặt, nàng ta chống hông chuẩn bị giáo huấn Thiên Chỉ Diên một phen.
“Ngươi. . .”
“Diên nhi? Mau trở lại đây!” Tiếng gọi của Thẩm Vân Tương đột nhiên truyền đến.
“Sư phụ, có đại thẩm muốn dạy dỗ con, con đang nghe giảng đạo, sắp về liền.” Thiên Chỉ Diên hô lớn.
“Đại thẩm nào vậy?”
“Đây ạ!” Thiên Chỉ Diên chỉ lấy Vệ Tiên Liễu.
Vệ Tiên Liễu vừa thấy Thẩm Vân Tương nhìn mình, lập tức cúi đầu, sau đó hai má đỏ ửng lên.
Thiên Chỉ Diên chứng kiến bộ dạng này của nàng ta, mém nữa là ói đến nơi, liền quay người chạy về bên cạnh Thẩm Vân Tương.
—————————————————-
Mấy ngày trôi qua, võ lâm đại hội cũng sắp đến giai đoạn cuối, không khí càng lúc càng khẩn trương.
Trên đài, người đấu càng ít, sau hơn hai mươi mấy trận tỷ võ, cuối cùng sẽ quyết định mười tên cuối. Mười cái tên lên được bảng đấu võ lâm cũng chính là cao thủ trong cao thủ, được nhận lấy sự sùng bái của võ lâm nhân sĩ khắp chốn. Vì vậy càng về sau, các trận đấu càng kịch liệt, dẫn dến đại hội càng đông người muốn chứng kiến.
“Sư phụ, mười tên đầu trên bảng là ai vậy?” Thiên Chỉ Diên hỏi.
Chương 69.4: Bắt đầu tỷ võ “Đếm theo thứ tự từ thứ mười trở lên là Doãn Đường Diệu của Ngạo Long sơn trang, Thu Đan Hồng của Ngọc Lộc các, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường Môn, Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục, Lạc Hằng chưởng môn của Cửu Hoa Sơn, Nhất Hoằng đại sư của Thiếu Lâm tự, Tề Minh của Tề gia ở Lạc Dương, Diệp Vấn Thiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Bá của Phong gia ở Lũng Tây. Về người đứng đầu, không cần ta nói chắc con cũng biết.”
“Con biết rồi, là ngoại công Ân Chấn Phương!” Thiên Chỉ Diên đắc ý nói.
Hình như do tên mình được chắc đến, Ân Chấn Phương quay đầu nghiêm nghị nhìn thoáng qua bên đây, Thiên Chỉ Diên nghịch ngợm lè lưỡi, ông chỉ đành phải lắc đầu.
“Đừng quậy, thân phận của con không thể bại lộ.” Sư phụ nghiêm túc cốc đầu nàng một cái.
“Vâng. . .” Nàng chỉ là hưng phấn quá thôi mà.
“Ơ? Sư phụ, không phải người bảo là Ngạo Long sơn trang có uy vọng nhất, nhiều thân gia nhất sao? Thế nào trang chủ của Ngạo Long sơn trang lại đứng hàng thứ mười?”
“Bởi vì khi Doãn Đường Diệu tranh bảng hai mươi vào bảng mười, dễ dành đánh bại đối thủ xong thì tiến vào bảng mười. Sau khi xuất đại thủ xong thì lại theo người của sơn trang về nhà.”
“A? Cũng chính là, ông ta chỉ muốn tiến vào bảng mười thôi?”
“Đúng vậy.”
“Thật có cá tính a!”
“Ừ, thanh vọng của võ lâm bảng rất cao, là một trong tam đại môn phái, nếu trên bảng không có tên của Ngạo Long sơn trang, họ nhất định sẽ bị người khác chê cười. Cho nên Doãn Đường Diệu dành một chỗ trước trong bảng mười rồi mới rời đi, nếu không phải như thế, dựa theo tính tình của ông ta, căn bản là không thích tham gia.”
“Sư phụ, người nói thế con mới để ý, tam đại môn phái và tứ đại gia tộc đều có tên trên bảng.”
“Đúng, kỳ thật đối với người không phải trong tam đại môn phái tứ đại gia tộc, thứ mà bọn họ tranh chỉ là ba vị trí trong bảng mười. Vì hết bảy vị trí trong đó nhất định thuộc về tam đại môn phái cùng tứ đại gia tộc. Mà đối với bọn họ mà nói, Ngạo Long sơn trang không quan tâm chuyện ngoài, Cửu Hoa Sơn thì lấy chính nghĩa làm trọng, Thiếu Lâm tự không thích danh lợi, cho nên cuối cùng cạnh tranh chức minh chủ chỉ quẩn quanh trong tứ đại gia tộc.”
“Ồ, thì ra là vậy. Sư phụ còn nhận xét gì thêm không?”
“Nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nên để tứ đại gia tộc cạnh tranh chức minh chủ võ lâm, hơn nữa giữ vững phân chia ba bảy.”
“Nếu là có gì ngoài ý muốn?”
“Ồồồ” một tiếng, toàn trường bỗng nhiên thốt lên giọng kinh ngạc, sau đó kéo theo cả hội tràng liền hết sức nhiệt náo sôi sục.
Thẩm Vân Tương và Thiên Chỉ Diên quay đầu nhìn về phía võ đài. Trên đó, một nam tử mặc áo lam bị đánh ngã lăn ra đất, phun ra một ngụm máu tươi. Đứng trước mặt hắn chính là nam tử áo xanh, trong tay cầm một thanh kiếm, đang chuẩn bị xuất chiêu tiếp theo.
Nam tử áo lam từ từ gắng gượng đứng dậy, nhưng đáng tiếc hắn đã sớm có dấu hiệu bại trận, bất quá là hắn chỉ đứng dậy được trong tích tắc, người nam tử áo xanh lại tiếp tục đánh hắn ngã xuống đất lần nữa.
Nam tử áo lam phun tiếp một ngụm máu, và lúc này, hắn đã cảm giác được thanh kiếm của đối thủ đã kề ngay cổ mình.
“Thùng” một tiếng, trống vang báo hiệu kết thúc.
“So đấu kết thúc, Thính Phong lâu mạch ly thắng!”
Câu phân định cũng khiến mọi người sôi sục, ai nấy bàn tán liền liền, ngay cả vài vị bình phán cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Thiên Chỉ Diên khó hiểu, cất tiếng hỏi sư phụ: “Sư phụ, vì sao mọi người kinh ngạc vậy? Thính Phong lâu hình như chưa từng nghe danh bao giờ.”
“Thính Phong lâu là một bang phái mới phát triển vài năm gần đây, căn cơ rất mỏng, lại lấy buôn bán làm nghiệp chính nên không có tin rằng Thính Phong lâu sẽ tham gia. Không ngờ rằng họ lại có cao thủ tiến vào bảng mười.”
“Cho nên mọi người rất kinh ngạc? Trong giang hồ, cao thủ đầy rẫy, đâu nhất thiết chỉ trong tam đại môn phái và tứ đại gia tộc mới có nhân tài.” Thiên Chỉ Diên bĩu môi.
“Mọi người kinh ngạc không chỉ là Thính Phong lâu có cao thủ, mà vì người vừa bại trận chính là người của Cửu Hoa Sơn.”
“Cửu Hoa Sơn? Người mặc áo lam?”
“Ừ.”
“Nghĩa là trong bảng mười sẽ không có tên Cửu Hoa Sơn? Cục diện tam thất sẽ bị phá vỡ?” Thiên Chỉ Diên sửng sốt.
“Đúng là như thế.”
“Có cái để xem rồi!” Thiên Chỉ Diên bắt đầu có chút hưng phấn và mong đợi, nàng nghĩ tốt nhất tên Mạch Ly này có thể đánh tới cuối cùng, làm lũng đoạn giang hồ và cống hiến đôi chút đi!
“Xem con hưng phấn kìa.”
“Đó là đương nhiên, đáng tiếc, vừa rồi nói chuyện với sư phụ, con không chứng kiến được.”
“Vậy thì tập trung xem đi.”
“Vâng, nói không chừng, sắp có điều ngoài ý muốn xảy ra rồi, con đang rất mong chờ đây!” Thiên Chỉ Diên hắc hắc cười.
Mọi người dần dần bình tĩnh trở lại sau kết quả vừa rồi, màn tỷ võ tiếp theo sắp sửa được bắt đầu.
Trận tỷ võ này giữa hai đối thủ: Thu Đan Hồng đứng thứ chín và đại trưởng lão Quỷ Kiếm Môn Ngô Thử.
“Sư phụ, Quỷ Kiếm Môn lần này tiến vào bảng hai mươi có mấy người ạ?”
“Một.”
“Sư phụ, người bảo xem Quỷ Kiếm Môn ngang ngạnh trong bữa yến tiệc hôm trước. Lần này trên đài tỷ võ, chắc không có cơ hội thắng đâu nhỉ?”
“Chưa chắc.”
Thiên Chỉ Diên quay đầu quan sát tiếp màn đấu này. Trên đài, Thu Đan Hồng và Ngô Thử đã bắt đầu xuất chiêu. Thu Đan Hồng dù sao là trưởng lão của Ngọc Lộc các, lại đứng thứ chín trên bảng xếp hạng võ lâm, xuất chiêu vô cùng trầm ổn, ngược lại với Ngô Thử ra chiêu quái dị.
Hai người đánh với nhau một lúc, Thu Đan Hồng vẫn chiếm ưu thế. Đúng lúc này, Ngô Thử bỗng nhiên bị Thu Đan Hồng đá ngã lăn ra trên đất.
“Sư phụ, lão Ngô Thử đó cố ý!”
Lúc này, Thu Đan Hồng đến bên Ngô Thử sắp kề kiếm tới, chuẩn bị kết thúc so đấu.
“Có bẫy.” Thẩm Vân Tương nói.
Ngay lúc đó, trong tay áo Ngô Thử phi ra mấy chục ngân kim nhỏ. Thu Đan Hồng muốn xoay người tránh thì không kịp nữa, Ngô Thử lợi dụng cơ hội này đứng phắt dậy, tung chưởng quyết định với Thu Đan Hồng.
Thu Đan Hồng mất thăng bằng, ngã khỏi võ đài.
“Thùng”, tiếng trống báo hiệu kết thúc.
Trận đấu vừa xong, xung quanh náo loạn lên một trận.
Nữ đệ tử của Ngọc Lộc các vội vã đến đỡ chưởng môn của mình đứng dậy.
“Gian lận, người Quỷ Kiếm Môn gian lận!” Vệ Tiên Liễu hướng về võ đài hô to.
Sau đó nàng ta quay về phía các bình phán tố cáo: “Các vị chưởng môn, chắc các vị cũng vừa chứng kiến, nếu không phải lão ta gian lận, sư phụ của đệ tử sẽ không bị thất thế!”
“Gian lận ư? Nếu dùng ám khí cũng coi như gian lận, vậy lấy ám khí của Phi Diệp phái, có phải cũng không có tư cách tham gia đại hội hay không?” Ngô Thử cười đắc ý.
“Sao lại giống nhau được? Phi Diệp phái dùng ám khí là đúng, nhưng họ sử dụng ám khí chúng ta đều biết, không giống như ông, cố ý ngã xuống lừa gạt sư phụ của ta!”
“Nếu ngươi nói như thế, trước khi ta lên đài ta phải khai báo để mọi người biết ta sẽ sử dụng gì, như vậy mới quang minh chánh đại?”
“Ông, ông thật không có lý lẽ!” Vệ Tiên Liễu quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Tương và các bình phán khác, yêu cầu: “Mong các vị thúc thúc bá bá làm chủ!”
“Lão phu cũng không thấy kết quả này có vấn đề gì.” Phong Bá lạnh mặt hỏi: “Còn các vị?”
“Ngô trưởng lão ám toán Thu chưởng môn xác thực không thỏa đáng, nhưng lời của Ngô trưởng lão không phải là không có lí.” Tề Minh nói.
“Nếu đã như vậy thì còn chờ gì nữa, trận tiếp theo.” Ân Chấn Phương kết luận.
“Nhưng là. . .” Vệ Tiên Liễu còn muốn phản biện, lại bị Diệp Vấn Thiên cắt ngang.
“Thành vương bại khấu, Thu chưởng môn bại rất hay.” Diệp Vấn Thiên lên tiếng.
Bình phán tám người, hết bốn người đã biểu lộ lập trường, Vệ Tiên Liễu chuyển mắt sang Thẩm Vân Tương.
“Vệ cô nương, Vân Tương cũng nhận thấy kết quả này không có vấn đề gì.”
Hơn nửa bình phán kết luận trận đấu không có vấn đề gì, trận tiếp theo sắp sửa bắt đầu.
Mặc dù kết quả như vậy bị thừa nhận, nhưng vẫn kéo theo một tràng xì xầm to nhỏ. Quỷ Kiếm Môn vừa mới hưng khởi gần mười năm, thế nhưng cũng có người tiến vào đến bảng mười của võ lâm đại hội, hơn nữa chẳng qua là trưởng lão, và còn những người khác nữa. Đại hội năm nay Quỷ Kiếm Môn có thể tạo nên được kỳ tích hay không?
Thiên Chỉ Diên thấy đám người bên dưới xì xầm không ngớt, không để ý nữa, nàng nhặt một miếng điểm tâm bỏ vào miệng Bánh Trôi rồi bảo: “Sư phụ, con thấy được, mọi người rõ ràng là cố ý.”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, còn bổ sung thêm: “Vâng, Diệp thúc thúc tỷ võ, con nhất định phải xem.”
Thiên Chỉ Diên nói xong cảm thấy tựa hồ có cái gì đó không đúng thì phải? Mỹ nhân sư phụ vừa gọi nàng là tiểu Diên nhi? Nàng nghe nhầm sao? Bây giờ nàng mới cảm nhận được một ánh nhìn lạnh lẽo bắn thẳng vào người mình.
Thiên Chỉ Diên quay đầu lại xác định thử xem, vị sư phụ nào đó mặt vẫn tỉnh rụi chăm chú xem màn tỷ võ, dường như không có gì xảy ra.
Này có phải là ghen không đây? Thiên Chỉ Diên âm thầm “nhảy múa”.
Quay về phía đài tỷ võ, nàng bắt đầu chăm chú nhìn màn đấu sắp bắt đầu. Trên đài, Diệp Thần Hiên trong bộ y phục đen với tư thế khoan thế, hắn chỉ đứng thế thôi cũng đủ khiến người khác thấy được phong độ và khí thế của hắn.
Một Diệp Thần Hiên bây giờ khác với Diệp Thần Hiên mà nàng đã từng gặp trước đó, tư thái ung dung, lãnh đạm. Thiên Chỉ Diên cảm thấy, kỳ thật Diệp Thần Hiên cũng là một nam nhân rất hoàn mỹ.
Hắn có thể độc đương một mặt ở trên võ lâm đại hội mà chủ trì đại cục. Hắn cũng có thể trên đài tỷ võ mà cười nhìn đối thủ với phong tư điềm đạm. Hay hắn còn còn thể trổ tài nấu nướng trong nhà bếp, nở một nụ cười đầy thiện cảm với nàng.
Thiên Chỉ Diên nghĩ thê tử mà hắn yêu nhất định cũng là một nữ nhân rất hoàn mỹ. Nếu không thế sao có thể xứng đôi được với một người như vậy?
“Sư phụ, sao con chưa từng thấy thê tử của Diệp thúc thúc nhỉ?”
Thẩm Vân Tương tỏ vẻ ngạc nhiên, y ngừng một hồi rồi nói: “Thần Hiên đến nay chưa lập gia đình.”
Thiên Chỉ Diên không rõ trong lòng hiện giờ là cảm xúc gì. Nàng giương mắt nhìn về Diệp Thần Hiên đứng trên đài tỷ võ, tiếng trống vang lên, màn đấu bắt đầu. Bỗng nàng thấy trong lòng có chút khẩn trương.
Lúc này, nàng thấy sư phụ Thẩm Vân Tương nhàn nhã nhấp trà, liếc mắt bĩu môi, tiếp đó quay lại hồi hộp quan sát tiếp.
Hiện giờ, người đối diện Diệp Thần Hiên chớp thời cơ tấn công trước, vung đại đao lên chạy về phía hắn. Còn Diệp Thần Hiên vẫn đứng đó không nhúc nhích. Thanh đao lập tức sắp hạ xuống ngay khuôn mặt của Diệp Thần Hiên, đúng lúc đó, hắn động thân một cái, dịch người tránh khỏi đại đao, còn tiện thể khóa tay của đối thủ.
Đối thủ bị hắn khống chế, không cách nào di chuyển, Diệp Thần Hiên động cổ tay một cái, người nọ giống như bị cứng đờ, thân thể lăn xuống dưới đài.
“Thùng” một tiếng, trống vang lên một lần nữa, tỷ võ kết thúc, Diệp Thần Hiên thắng.
Diệp Thần Hiên đi xuống đài đấu, ánh mắt đảo quanh một vòng, đến khi chạm phải cái nhìn kinh ngạc của Thiên Chỉ Diên còn cười nhẹ với nàng.
Thiên Chỉ Diên trợn to mắt, tình huống gì thế này? Đây là thể loại tỷ võ gì vậy? Diệp Thần Hiên căn bản đâu có xuất thủ gì, hắn chỉ tùy tiện động vài cái thì. . . Thắng rồi?
“Này. . . Này. . .” Nàng lắp bắp hồi lâu, không biết phát biểu sao cho đúng.
Thẩm Vân Tương lành lạnh nhìn Thiên Chỉ Diên, giải thích: “Diên nhi ngốc, hôm nay là ngày thứ nhất, tất cả người báo danh đều có thể lên đài. Mới bắt đầu nên chưa qua sơ tuyển, nên sẽ có trường hợp thực lực hai bên bị chênh lệch. Kết quả chính là điều mà con vừa chứng kiến.”
Thiên Chỉ Diên nhất thời ngu ngơ.
Nàng đè lại trái tim nhỏ của mình, đáng lẽ không nên khẩn trương như vậy. Thật là mất mặt.
“Sư phụ, sao người không nói sớm?” Thiên Chỉ Diên cắn răng trách móc, nàng đoán chắc là y cố tình đây.
“Chẳng là vi sư thấy con kích động xem quá, không nỡ quấy rầy nhã hứng của con.”
“Đa tạ sư phụ. . .”
“Khách khí, khách khí. . .”
Thiên Chỉ Diên thầm thở dài một hơi, nàng lẽ ra phải nhớ Thẩm Vân Tương sao lại rảnh hơi đi nói trước mấy chuyện này chứ!
Tỉ thí ngày đầu kết thúc, Thẩm Vân Tương cùng những bình phán khác đang thảo luận kết quả của ngày hôm nay. Thiên Chỉ Diên làm vài động tác giãn eo giãn cốt, bỗng có mấy lời bàn tán tự nhiên đập vào tai.
“Tỷ võ hôm nay thật là chán.”
“Võ lâm đại hội lần trước cũng vậy, muốn xem cao thủ xuất chiêu phải chờ đến cuối cùng.”
“Vậy sao? À đúng rồi, ngươi nói đứa trẻ hôm nay đi theo công tử Tương là ai nhỉ?”
“Tám phần là đồ đệ!”
“Nói bậy, ngươi nhìn khuôn mặt nhỏ đó thử xem, ngươi không cảm thấy có vài phần giống công tử Tương sao? Rõ ràng chính là con gái rơi!”
“Giống chỗ nào? Công tử Tương nhìn phiêu dật như tiên, đứa bé kia cùng lắm chỉ xinh đẹp một chút thôi!”
“Nói thế cũng có chỗ thấy giống!”
“Chẳng lẽ công tử Tương có sở thích luyến đồng?”
“Thật à? Ta phải tin này cho vợ ta biết mới được, để nàng khỏi trông ngóng gì nữa.”
“Nhảm nhí, rõ ràng chính là đứa trẻ đó câu dẫn công tử Tương, các ngươi không được đồn lung tung.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng tự an ủi mình, thị phi không đâu là không có, từ hoàng cung thị phi đầy trời cho đến tận đây. Thôi, dù sao cũng quen.
Thiên Chỉ Diên xoay người, tự tránh đi chỗ khác.
“Biết cái gọi là tỏa cốt thuật không?”
“Không biết.”
“Bên cạnh công tử Tương rõ ràng chính là yêu hồ đó!”
“Ôi trời, thật sao? Vậy nó có hút cạn khô công tử Tương không đây?”
“. . . . . .”
Trên trán Thiên Chỉ Diên chảy cả mồ hôi. Nàng sẽ không tính toán việc này với mấy người rỗi hơi đó, không tính, không tính! Tốt nhất là nên đổi hướng đi thôi.
“Hài tử đó là đồ đệ của công tử?”
“Ồ! Thật sao?” Xung quanh rộn lên.
“Đồ đệ của công tử rất khả ái.”
“Đúng a, hai má tròn tròn phúng phính, rất khả ái.”
Thiên Chỉ Diên thầm vui mừng, rốt cuộc cũng có đại tỷ nói chuyện có kiến thức một chút rồi.
“Đáng tiếc tiểu đồ đệ đó không ngoan gì cả, thích ăn, ham chơi, khiến công tử rất đau đầu.”
“Chậc chậc. . .”
“Nhưng mà không sao. Tiểu đồ đệ đó rất nghe lời ta, nó thích ta lắm, thỉnh thoảng ta còn mang đồ ăn cho nó, nó gọi ta là Liễu tỷ tỷ nữa.”
“Vậy ngươi sau này có thể trở thành sư nương của hài tử đó không?”
Thiên Chỉ Diên sửng sốt, cái quái gì thế này? Ai vừa nói vậy? Nàng gọi ai là Liễu tỷ tỷ? Cô nàng não tàn kia?
Nàng lộ diện ra, thì ra đúng là não tàn. Hừ hừ, không thèm chấp, nàng định quay mông đi luôn.
“Tiểu Chỉ Diên, thì ra ngươi đang ở đây!” Vệ Tiên Liễu vui vẻ reo lên khiến Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng.
“Các ngươi xem đi, tiểu Chỉ Diên có ngoan không, lại rất nghe lời ta nữa.”
“Đúng thật nha!.”
“Thì ra là đứa trẻ này.”
“. . . . . .”
Thiên Chỉ Diên quay lại, đôi mắt to tròn long lanh trừng lên, quan sát một lượt Vệ Tiên Liễu, nàng hỏi: “Vị đại thẩm này, chúng ta có quen biết không?”
Câu này vừa thốt lên đều khiến mọi người chưng hửng.
Một hồi lâu sau, một tràng cười thầm rộ lên.
Vệ Tiên Liễu cảm thấy rất mất mặt, nàng ta chống hông chuẩn bị giáo huấn Thiên Chỉ Diên một phen.
“Ngươi. . .”
“Diên nhi? Mau trở lại đây!” Tiếng gọi của Thẩm Vân Tương đột nhiên truyền đến.
“Sư phụ, có đại thẩm muốn dạy dỗ con, con đang nghe giảng đạo, sắp về liền.” Thiên Chỉ Diên hô lớn.
“Đại thẩm nào vậy?”
“Đây ạ!” Thiên Chỉ Diên chỉ lấy Vệ Tiên Liễu.
Vệ Tiên Liễu vừa thấy Thẩm Vân Tương nhìn mình, lập tức cúi đầu, sau đó hai má đỏ ửng lên.
Thiên Chỉ Diên chứng kiến bộ dạng này của nàng ta, mém nữa là ói đến nơi, liền quay người chạy về bên cạnh Thẩm Vân Tương.
—————————————————-
Mấy ngày trôi qua, võ lâm đại hội cũng sắp đến giai đoạn cuối, không khí càng lúc càng khẩn trương.
Trên đài, người đấu càng ít, sau hơn hai mươi mấy trận tỷ võ, cuối cùng sẽ quyết định mười tên cuối. Mười cái tên lên được bảng đấu võ lâm cũng chính là cao thủ trong cao thủ, được nhận lấy sự sùng bái của võ lâm nhân sĩ khắp chốn. Vì vậy càng về sau, các trận đấu càng kịch liệt, dẫn dến đại hội càng đông người muốn chứng kiến.
“Sư phụ, mười tên đầu trên bảng là ai vậy?” Thiên Chỉ Diên hỏi.
Chương 69.4: Bắt đầu tỷ võ “Đếm theo thứ tự từ thứ mười trở lên là Doãn Đường Diệu của Ngạo Long sơn trang, Thu Đan Hồng của Ngọc Lộc các, Lê Công Huy của Xuyên Thục Đường Môn, Dương Hồ của Viễn Chinh phiêu cục, Lạc Hằng chưởng môn của Cửu Hoa Sơn, Nhất Hoằng đại sư của Thiếu Lâm tự, Tề Minh của Tề gia ở Lạc Dương, Diệp Vấn Thiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Bá của Phong gia ở Lũng Tây. Về người đứng đầu, không cần ta nói chắc con cũng biết.”
“Con biết rồi, là ngoại công Ân Chấn Phương!” Thiên Chỉ Diên đắc ý nói.
Hình như do tên mình được chắc đến, Ân Chấn Phương quay đầu nghiêm nghị nhìn thoáng qua bên đây, Thiên Chỉ Diên nghịch ngợm lè lưỡi, ông chỉ đành phải lắc đầu.
“Đừng quậy, thân phận của con không thể bại lộ.” Sư phụ nghiêm túc cốc đầu nàng một cái.
“Vâng. . .” Nàng chỉ là hưng phấn quá thôi mà.
“Ơ? Sư phụ, không phải người bảo là Ngạo Long sơn trang có uy vọng nhất, nhiều thân gia nhất sao? Thế nào trang chủ của Ngạo Long sơn trang lại đứng hàng thứ mười?”
“Bởi vì khi Doãn Đường Diệu tranh bảng hai mươi vào bảng mười, dễ dành đánh bại đối thủ xong thì tiến vào bảng mười. Sau khi xuất đại thủ xong thì lại theo người của sơn trang về nhà.”
“A? Cũng chính là, ông ta chỉ muốn tiến vào bảng mười thôi?”
“Đúng vậy.”
“Thật có cá tính a!”
“Ừ, thanh vọng của võ lâm bảng rất cao, là một trong tam đại môn phái, nếu trên bảng không có tên của Ngạo Long sơn trang, họ nhất định sẽ bị người khác chê cười. Cho nên Doãn Đường Diệu dành một chỗ trước trong bảng mười rồi mới rời đi, nếu không phải như thế, dựa theo tính tình của ông ta, căn bản là không thích tham gia.”
“Sư phụ, người nói thế con mới để ý, tam đại môn phái và tứ đại gia tộc đều có tên trên bảng.”
“Đúng, kỳ thật đối với người không phải trong tam đại môn phái tứ đại gia tộc, thứ mà bọn họ tranh chỉ là ba vị trí trong bảng mười. Vì hết bảy vị trí trong đó nhất định thuộc về tam đại môn phái cùng tứ đại gia tộc. Mà đối với bọn họ mà nói, Ngạo Long sơn trang không quan tâm chuyện ngoài, Cửu Hoa Sơn thì lấy chính nghĩa làm trọng, Thiếu Lâm tự không thích danh lợi, cho nên cuối cùng cạnh tranh chức minh chủ chỉ quẩn quanh trong tứ đại gia tộc.”
“Ồ, thì ra là vậy. Sư phụ còn nhận xét gì thêm không?”
“Nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nên để tứ đại gia tộc cạnh tranh chức minh chủ võ lâm, hơn nữa giữ vững phân chia ba bảy.”
“Nếu là có gì ngoài ý muốn?”
“Ồồồ” một tiếng, toàn trường bỗng nhiên thốt lên giọng kinh ngạc, sau đó kéo theo cả hội tràng liền hết sức nhiệt náo sôi sục.
Thẩm Vân Tương và Thiên Chỉ Diên quay đầu nhìn về phía võ đài. Trên đó, một nam tử mặc áo lam bị đánh ngã lăn ra đất, phun ra một ngụm máu tươi. Đứng trước mặt hắn chính là nam tử áo xanh, trong tay cầm một thanh kiếm, đang chuẩn bị xuất chiêu tiếp theo.
Nam tử áo lam từ từ gắng gượng đứng dậy, nhưng đáng tiếc hắn đã sớm có dấu hiệu bại trận, bất quá là hắn chỉ đứng dậy được trong tích tắc, người nam tử áo xanh lại tiếp tục đánh hắn ngã xuống đất lần nữa.
Nam tử áo lam phun tiếp một ngụm máu, và lúc này, hắn đã cảm giác được thanh kiếm của đối thủ đã kề ngay cổ mình.
“Thùng” một tiếng, trống vang báo hiệu kết thúc.
“So đấu kết thúc, Thính Phong lâu mạch ly thắng!”
Câu phân định cũng khiến mọi người sôi sục, ai nấy bàn tán liền liền, ngay cả vài vị bình phán cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Thiên Chỉ Diên khó hiểu, cất tiếng hỏi sư phụ: “Sư phụ, vì sao mọi người kinh ngạc vậy? Thính Phong lâu hình như chưa từng nghe danh bao giờ.”
“Thính Phong lâu là một bang phái mới phát triển vài năm gần đây, căn cơ rất mỏng, lại lấy buôn bán làm nghiệp chính nên không có tin rằng Thính Phong lâu sẽ tham gia. Không ngờ rằng họ lại có cao thủ tiến vào bảng mười.”
“Cho nên mọi người rất kinh ngạc? Trong giang hồ, cao thủ đầy rẫy, đâu nhất thiết chỉ trong tam đại môn phái và tứ đại gia tộc mới có nhân tài.” Thiên Chỉ Diên bĩu môi.
“Mọi người kinh ngạc không chỉ là Thính Phong lâu có cao thủ, mà vì người vừa bại trận chính là người của Cửu Hoa Sơn.”
“Cửu Hoa Sơn? Người mặc áo lam?”
“Ừ.”
“Nghĩa là trong bảng mười sẽ không có tên Cửu Hoa Sơn? Cục diện tam thất sẽ bị phá vỡ?” Thiên Chỉ Diên sửng sốt.
“Đúng là như thế.”
“Có cái để xem rồi!” Thiên Chỉ Diên bắt đầu có chút hưng phấn và mong đợi, nàng nghĩ tốt nhất tên Mạch Ly này có thể đánh tới cuối cùng, làm lũng đoạn giang hồ và cống hiến đôi chút đi!
“Xem con hưng phấn kìa.”
“Đó là đương nhiên, đáng tiếc, vừa rồi nói chuyện với sư phụ, con không chứng kiến được.”
“Vậy thì tập trung xem đi.”
“Vâng, nói không chừng, sắp có điều ngoài ý muốn xảy ra rồi, con đang rất mong chờ đây!” Thiên Chỉ Diên hắc hắc cười.
Mọi người dần dần bình tĩnh trở lại sau kết quả vừa rồi, màn tỷ võ tiếp theo sắp sửa được bắt đầu.
Trận tỷ võ này giữa hai đối thủ: Thu Đan Hồng đứng thứ chín và đại trưởng lão Quỷ Kiếm Môn Ngô Thử.
“Sư phụ, Quỷ Kiếm Môn lần này tiến vào bảng hai mươi có mấy người ạ?”
“Một.”
“Sư phụ, người bảo xem Quỷ Kiếm Môn ngang ngạnh trong bữa yến tiệc hôm trước. Lần này trên đài tỷ võ, chắc không có cơ hội thắng đâu nhỉ?”
“Chưa chắc.”
Thiên Chỉ Diên quay đầu quan sát tiếp màn đấu này. Trên đài, Thu Đan Hồng và Ngô Thử đã bắt đầu xuất chiêu. Thu Đan Hồng dù sao là trưởng lão của Ngọc Lộc các, lại đứng thứ chín trên bảng xếp hạng võ lâm, xuất chiêu vô cùng trầm ổn, ngược lại với Ngô Thử ra chiêu quái dị.
Hai người đánh với nhau một lúc, Thu Đan Hồng vẫn chiếm ưu thế. Đúng lúc này, Ngô Thử bỗng nhiên bị Thu Đan Hồng đá ngã lăn ra trên đất.
“Sư phụ, lão Ngô Thử đó cố ý!”
Lúc này, Thu Đan Hồng đến bên Ngô Thử sắp kề kiếm tới, chuẩn bị kết thúc so đấu.
“Có bẫy.” Thẩm Vân Tương nói.
Ngay lúc đó, trong tay áo Ngô Thử phi ra mấy chục ngân kim nhỏ. Thu Đan Hồng muốn xoay người tránh thì không kịp nữa, Ngô Thử lợi dụng cơ hội này đứng phắt dậy, tung chưởng quyết định với Thu Đan Hồng.
Thu Đan Hồng mất thăng bằng, ngã khỏi võ đài.
“Thùng”, tiếng trống báo hiệu kết thúc.
Trận đấu vừa xong, xung quanh náo loạn lên một trận.
Nữ đệ tử của Ngọc Lộc các vội vã đến đỡ chưởng môn của mình đứng dậy.
“Gian lận, người Quỷ Kiếm Môn gian lận!” Vệ Tiên Liễu hướng về võ đài hô to.
Sau đó nàng ta quay về phía các bình phán tố cáo: “Các vị chưởng môn, chắc các vị cũng vừa chứng kiến, nếu không phải lão ta gian lận, sư phụ của đệ tử sẽ không bị thất thế!”
“Gian lận ư? Nếu dùng ám khí cũng coi như gian lận, vậy lấy ám khí của Phi Diệp phái, có phải cũng không có tư cách tham gia đại hội hay không?” Ngô Thử cười đắc ý.
“Sao lại giống nhau được? Phi Diệp phái dùng ám khí là đúng, nhưng họ sử dụng ám khí chúng ta đều biết, không giống như ông, cố ý ngã xuống lừa gạt sư phụ của ta!”
“Nếu ngươi nói như thế, trước khi ta lên đài ta phải khai báo để mọi người biết ta sẽ sử dụng gì, như vậy mới quang minh chánh đại?”
“Ông, ông thật không có lý lẽ!” Vệ Tiên Liễu quay đầu nhìn về phía Thẩm Vân Tương và các bình phán khác, yêu cầu: “Mong các vị thúc thúc bá bá làm chủ!”
“Lão phu cũng không thấy kết quả này có vấn đề gì.” Phong Bá lạnh mặt hỏi: “Còn các vị?”
“Ngô trưởng lão ám toán Thu chưởng môn xác thực không thỏa đáng, nhưng lời của Ngô trưởng lão không phải là không có lí.” Tề Minh nói.
“Nếu đã như vậy thì còn chờ gì nữa, trận tiếp theo.” Ân Chấn Phương kết luận.
“Nhưng là. . .” Vệ Tiên Liễu còn muốn phản biện, lại bị Diệp Vấn Thiên cắt ngang.
“Thành vương bại khấu, Thu chưởng môn bại rất hay.” Diệp Vấn Thiên lên tiếng.
Bình phán tám người, hết bốn người đã biểu lộ lập trường, Vệ Tiên Liễu chuyển mắt sang Thẩm Vân Tương.
“Vệ cô nương, Vân Tương cũng nhận thấy kết quả này không có vấn đề gì.”
Hơn nửa bình phán kết luận trận đấu không có vấn đề gì, trận tiếp theo sắp sửa bắt đầu.
Mặc dù kết quả như vậy bị thừa nhận, nhưng vẫn kéo theo một tràng xì xầm to nhỏ. Quỷ Kiếm Môn vừa mới hưng khởi gần mười năm, thế nhưng cũng có người tiến vào đến bảng mười của võ lâm đại hội, hơn nữa chẳng qua là trưởng lão, và còn những người khác nữa. Đại hội năm nay Quỷ Kiếm Môn có thể tạo nên được kỳ tích hay không?
Thiên Chỉ Diên thấy đám người bên dưới xì xầm không ngớt, không để ý nữa, nàng nhặt một miếng điểm tâm bỏ vào miệng Bánh Trôi rồi bảo: “Sư phụ, con thấy được, mọi người rõ ràng là cố ý.”
/89
|