Trở lại Thiếu Lâm tự, Thiên Chỉ Diên nhìn thấy Hư Tâm đang đứng chờ ngay trước cổng, hắn chăm chăm giương mắt về phía cái cây trước mặt, hồn không biết phiêu lạc đến nơi nào.
“Hư Tâm?” Thiên Chỉ Diên thấy Hư Tâm không có phản ứng gì, nàng gọi thêm một lần nữa: “Hư Tâm?”
“A?” Hư Tâm hoàn hồn trở lại, thấy Thiên Chỉ Diên đứng ngay trước mặt mình, hai má liền đỏ cả lên, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng mà chỉ cúi gằm mặt xuống: “Chỉ Diên thí chủ, công tử đang chờ thí chủ.”
Thiên Chỉ Diên còn chưa ngẫm ra bộ dạng kì lạ của Hư Tâm thì nàng đã nghe tiếng của Thẩm Vân Tương vang lên phía sau lưng.
“Diên nhi, sáng sớm thế này con vừa đi đâu?”
Thiên Chỉ Diên sửng sốt, quay đầu nhìn, thân hình của y đã đứng ngay sau lưng nàng. Chữ “vừa” được y kéo dài ra như nhấn mạnh thêm, hai mắt càng thâm trầm.
“Con vừa đến sau núi chơi.” Nàng biết Thẩm Vân Tương có lẽ đã biết rõ, nên thành thực khai báo thì hơn.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Tương cũng không nhiều lời nữa, xoay người bước đi.
Thiên Chỉ Diên liếc Hư Tâm một cái rồi lẽo đẽo chạy theo sau Thẩm Vân Tương. Nàng cảm thấy hình như y đang không vui thì phải? Do nàng đi tìm lão đầu sao? Nhưng nàng chỉ đi chào tạm biệt thôi mà, đâu học luyện võ nữa. Trong lòng nàng thoáng buồn bực, rất là buồn bực. Nàng cũng không thèm nghĩ nhiều chi nữa, tiếp tục chạy tót theo.
Ít phút sau, Thẩm Vân Tương đưa nàng tới một thiện phòng, Nhất Hoằng đại sư đã chờ sẵn ở trong đây.
“Tiểu thí chủ, công tử.” Vừa nhìn thấy hai người, đại sư liền đứng dậy.
“Đại sư không cần khách khí, mời ngồi.” Thẩm Vân Tương từ tốn đáp, sau đó y ngồi lên giường, còn Nhất Hoằng đại sư thì đứng đối diện, y cất tiếng nhẹ nhàng với Chỉ Diên: “Diên nhi, con mau lên đây ngồi cùng với vi sư.”
Thiên Chỉ Diên chạy đến giường, ngồi đối diện Thẩm Vân Tương xong thì chợt hỏi: “Sư phụ, có việc gì vậy?”
“Diên nhi, con còn nhớ mỗi năm sẽ có một ngày toàn thân con trở nên rất đau đớn không?”
Lòng Thiên Chỉ Diên liền chùn xuống, nàng đang nhớ lại khuôn mặt đầy tà khí kinh khủng của mình vào đêm tối kia.
“Sư phụ, ý người là… huyền mạc?”
Thẩm Vân Tương và Nhất Hoằng đại sư đồng thời kinh ngạc, hai người không ngờ rằng một đứa trẻ lại biết nhiều thế này.
“Đúng vậy, bây giờ sư phụ và Nhất Hoằng đại sư muốn giúp con trấn áp huyền mạc, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, được không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, xếp hai chân ngồi thẳng người ngay ngắn.
Chẳng qua là trong bụng nàng lại có chút quan tâm, đến Bánh Trôi cũng không thể nào hút được huyền mạc, chẳng lẽ sư phụ và Nhất Hoằng đại sư lại tìm được cách?
Thẩm Vân Tương sắp một bộ kim ra từ trong rương của y, lấy từng cây kim một châm vào các huyệt đạo trên người Thiên Chỉ Diên. Thủ pháp của y thành thục, động tác nhanh nhẹn.
“Diên nhi đừng sợ, sư phụ và đại sư đều ở đây.”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, không động đậy một chút nào mặc cho hàng đống cây kim châm trên cơ thể mình.
“Tiểu thí chủ nhỏ tuổi thế này mà đã hiểu chuyện, lão nạp thật bội phục.” Nhất Hoằng đại sư gật đầu khen ngợi.
Thẩm Vân Tương nhanh chóng hoàn tất việc châm kim, y quay sang: “Đại sư, chúng ta bắt đầu đi.”
Nhất Hoằng đại sư gật đầu, dặn dò: “Lần này trấn áp huyền mạc nhất định phải cẩn thận, tuy lão nạp và công tử đã chuẩn bị phương pháp này nhiều ngày nhưng cũng có thể khó tránh xảy ra việc phát sinh thêm, cho nên tiểu thí chủ nhất định phối hợp, không thể để sai một bước nào. Tiểu thí chủ làm được không?”
“Vâng, đại sư.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thẩm Vân Tương vươn hai tay đặt lên vai của Chỉ Diên, còn Nhất Hoằng đại sư thì đặt hai tay trên lưng nàng.
Thiên Chỉ Diên sắp hai chân ngồi thẳng ngay ngắn, nàng nhanh chóng cảm nhân được hai nào nguồn nội lực lần lượt tiến vào trong cơ thể mình. Hai nguồn lực này rất mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ và phương hướng cũng vô cùng chuẩn xác. Nội lực từ phía sau lưng nàng kết hợp vói nguồi nội lực từ bả vai xuống, bao quanh lấy trái tim nàng.
Hai phần nội lực đó từ từ bao quanh trái tim, chầm chậm nhưng mạnh mẽ tại nên thế kiềm kẹp, sau đó tiến tới kiểm soát một cách chặt chẽ.
Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt lại, im lặng cảm thụ hai nguồn nội lực này hành động trong cơ thể nàng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vòng bao vây của nội lực càng lúc càng bị thu hẹp, càng lúc càng ôm chặt lấy trái tim nàng, cho tới lúc này thì vẫn chưa xảy ra bất trắc gì.
Cuối cùng, hai nguồn nội lực ổn định khống chế trái tim nàng một cách dứt khoát. Thiên Chỉ Diên nghe tiếng sư phụ và Nhất Hoằng đại sư cùng thả lỏng một hơi. Chắc là đã thành công.
Bỗng nhiên, một cơn đau nhói ngay ngực xuất hiện, Thiên Chỉ Diên nhăn lông mày, còn chưa lên tiếng, Nhất Hoằng đại sư đã hạ tay xuống.
“Không ổn.”
“Đại sư, xảy ra chuyện gì?”
“Có một luồng sức mạnh đang phá hoại nội lực của lão nạp.”
Thiên Chỉ Diên rõ ràng cảm giác được huyền mạc đang cắn trả trở lại, nỗi đau tột cùng truyền từ tim khiến nàng đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng nàng vẫn cắn răng không la hét.
“Đại sư, người mau giữ vững.”
Thẩm Vân Tương vừa nói vừa chuyển phần nội lực của mình sang muốn giúp đại sư, nhưng không ngờ rằng huyền mạc vốn không để mắt hai nguồn nội lực cực lớn này, nó cũng bắt đầu tiến hành phá hoại nội lực của Thẩm Vân Tương.
Cơn đau tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân, mặt Thiên Chỉ Diên dần trở nên trắng bệch.
“Công tử, chúng ta không thể nào khống chế được rồi, huyền mạc đang rất tác oái, điều này không ổn. Nó cũng đang hút nội lực của chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta phải rút lui thôi.” Nhất Hoằng đại sư nói gấp.
Nhất Hoằng đại sư ở sau lưng Thiên Chỉ Diên nên ông không thấy, nhưng Thẩm Vân Tương thì đang ngồi trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thống khổ khiến y rất căng thẳng, y biết hiện giờ nàng đang phải chịu đựng nỗi đau thấu da thịt này, nhưng nếu trực tiếp rút lui thì huyền mạc nhất định sẽ làm thương tổn đến nàng.
Chứng kiến khuôn mặt hồng hào trở nên trắng bệch, khóe môi cắn chặt, lần đầu tiên Thẩm Vân Tương cảm giác được nỗi bất an đang xâm chiếm lòng mình.
“Hư Tâm?” Thiên Chỉ Diên thấy Hư Tâm không có phản ứng gì, nàng gọi thêm một lần nữa: “Hư Tâm?”
“A?” Hư Tâm hoàn hồn trở lại, thấy Thiên Chỉ Diên đứng ngay trước mặt mình, hai má liền đỏ cả lên, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng mà chỉ cúi gằm mặt xuống: “Chỉ Diên thí chủ, công tử đang chờ thí chủ.”
Thiên Chỉ Diên còn chưa ngẫm ra bộ dạng kì lạ của Hư Tâm thì nàng đã nghe tiếng của Thẩm Vân Tương vang lên phía sau lưng.
“Diên nhi, sáng sớm thế này con vừa đi đâu?”
Thiên Chỉ Diên sửng sốt, quay đầu nhìn, thân hình của y đã đứng ngay sau lưng nàng. Chữ “vừa” được y kéo dài ra như nhấn mạnh thêm, hai mắt càng thâm trầm.
“Con vừa đến sau núi chơi.” Nàng biết Thẩm Vân Tương có lẽ đã biết rõ, nên thành thực khai báo thì hơn.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Tương cũng không nhiều lời nữa, xoay người bước đi.
Thiên Chỉ Diên liếc Hư Tâm một cái rồi lẽo đẽo chạy theo sau Thẩm Vân Tương. Nàng cảm thấy hình như y đang không vui thì phải? Do nàng đi tìm lão đầu sao? Nhưng nàng chỉ đi chào tạm biệt thôi mà, đâu học luyện võ nữa. Trong lòng nàng thoáng buồn bực, rất là buồn bực. Nàng cũng không thèm nghĩ nhiều chi nữa, tiếp tục chạy tót theo.
Ít phút sau, Thẩm Vân Tương đưa nàng tới một thiện phòng, Nhất Hoằng đại sư đã chờ sẵn ở trong đây.
“Tiểu thí chủ, công tử.” Vừa nhìn thấy hai người, đại sư liền đứng dậy.
“Đại sư không cần khách khí, mời ngồi.” Thẩm Vân Tương từ tốn đáp, sau đó y ngồi lên giường, còn Nhất Hoằng đại sư thì đứng đối diện, y cất tiếng nhẹ nhàng với Chỉ Diên: “Diên nhi, con mau lên đây ngồi cùng với vi sư.”
Thiên Chỉ Diên chạy đến giường, ngồi đối diện Thẩm Vân Tương xong thì chợt hỏi: “Sư phụ, có việc gì vậy?”
“Diên nhi, con còn nhớ mỗi năm sẽ có một ngày toàn thân con trở nên rất đau đớn không?”
Lòng Thiên Chỉ Diên liền chùn xuống, nàng đang nhớ lại khuôn mặt đầy tà khí kinh khủng của mình vào đêm tối kia.
“Sư phụ, ý người là… huyền mạc?”
Thẩm Vân Tương và Nhất Hoằng đại sư đồng thời kinh ngạc, hai người không ngờ rằng một đứa trẻ lại biết nhiều thế này.
“Đúng vậy, bây giờ sư phụ và Nhất Hoằng đại sư muốn giúp con trấn áp huyền mạc, cho nên con phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, được không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, xếp hai chân ngồi thẳng người ngay ngắn.
Chẳng qua là trong bụng nàng lại có chút quan tâm, đến Bánh Trôi cũng không thể nào hút được huyền mạc, chẳng lẽ sư phụ và Nhất Hoằng đại sư lại tìm được cách?
Thẩm Vân Tương sắp một bộ kim ra từ trong rương của y, lấy từng cây kim một châm vào các huyệt đạo trên người Thiên Chỉ Diên. Thủ pháp của y thành thục, động tác nhanh nhẹn.
“Diên nhi đừng sợ, sư phụ và đại sư đều ở đây.”
Thiên Chỉ Diên gật đầu, không động đậy một chút nào mặc cho hàng đống cây kim châm trên cơ thể mình.
“Tiểu thí chủ nhỏ tuổi thế này mà đã hiểu chuyện, lão nạp thật bội phục.” Nhất Hoằng đại sư gật đầu khen ngợi.
Thẩm Vân Tương nhanh chóng hoàn tất việc châm kim, y quay sang: “Đại sư, chúng ta bắt đầu đi.”
Nhất Hoằng đại sư gật đầu, dặn dò: “Lần này trấn áp huyền mạc nhất định phải cẩn thận, tuy lão nạp và công tử đã chuẩn bị phương pháp này nhiều ngày nhưng cũng có thể khó tránh xảy ra việc phát sinh thêm, cho nên tiểu thí chủ nhất định phối hợp, không thể để sai một bước nào. Tiểu thí chủ làm được không?”
“Vâng, đại sư.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thẩm Vân Tương vươn hai tay đặt lên vai của Chỉ Diên, còn Nhất Hoằng đại sư thì đặt hai tay trên lưng nàng.
Thiên Chỉ Diên sắp hai chân ngồi thẳng ngay ngắn, nàng nhanh chóng cảm nhân được hai nào nguồn nội lực lần lượt tiến vào trong cơ thể mình. Hai nguồn lực này rất mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ và phương hướng cũng vô cùng chuẩn xác. Nội lực từ phía sau lưng nàng kết hợp vói nguồi nội lực từ bả vai xuống, bao quanh lấy trái tim nàng.
Hai phần nội lực đó từ từ bao quanh trái tim, chầm chậm nhưng mạnh mẽ tại nên thế kiềm kẹp, sau đó tiến tới kiểm soát một cách chặt chẽ.
Thiên Chỉ Diên nhắm hai mắt lại, im lặng cảm thụ hai nguồn nội lực này hành động trong cơ thể nàng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vòng bao vây của nội lực càng lúc càng bị thu hẹp, càng lúc càng ôm chặt lấy trái tim nàng, cho tới lúc này thì vẫn chưa xảy ra bất trắc gì.
Cuối cùng, hai nguồn nội lực ổn định khống chế trái tim nàng một cách dứt khoát. Thiên Chỉ Diên nghe tiếng sư phụ và Nhất Hoằng đại sư cùng thả lỏng một hơi. Chắc là đã thành công.
Bỗng nhiên, một cơn đau nhói ngay ngực xuất hiện, Thiên Chỉ Diên nhăn lông mày, còn chưa lên tiếng, Nhất Hoằng đại sư đã hạ tay xuống.
“Không ổn.”
“Đại sư, xảy ra chuyện gì?”
“Có một luồng sức mạnh đang phá hoại nội lực của lão nạp.”
Thiên Chỉ Diên rõ ràng cảm giác được huyền mạc đang cắn trả trở lại, nỗi đau tột cùng truyền từ tim khiến nàng đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng nàng vẫn cắn răng không la hét.
“Đại sư, người mau giữ vững.”
Thẩm Vân Tương vừa nói vừa chuyển phần nội lực của mình sang muốn giúp đại sư, nhưng không ngờ rằng huyền mạc vốn không để mắt hai nguồn nội lực cực lớn này, nó cũng bắt đầu tiến hành phá hoại nội lực của Thẩm Vân Tương.
Cơn đau tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân, mặt Thiên Chỉ Diên dần trở nên trắng bệch.
“Công tử, chúng ta không thể nào khống chế được rồi, huyền mạc đang rất tác oái, điều này không ổn. Nó cũng đang hút nội lực của chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chúng ta phải rút lui thôi.” Nhất Hoằng đại sư nói gấp.
Nhất Hoằng đại sư ở sau lưng Thiên Chỉ Diên nên ông không thấy, nhưng Thẩm Vân Tương thì đang ngồi trước mặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thống khổ khiến y rất căng thẳng, y biết hiện giờ nàng đang phải chịu đựng nỗi đau thấu da thịt này, nhưng nếu trực tiếp rút lui thì huyền mạc nhất định sẽ làm thương tổn đến nàng.
Chứng kiến khuôn mặt hồng hào trở nên trắng bệch, khóe môi cắn chặt, lần đầu tiên Thẩm Vân Tương cảm giác được nỗi bất an đang xâm chiếm lòng mình.
/89
|