“Hả, cách gì. . .”
Thiên Chỉ Diên chưa dứt lời, lão đầu đã ra tay điểm huyệt Hư Tâm.
“Lão làm gì đó?”
“Tiền bối, đây là sao?”
“Hắc hắc, ta còn nhớ kỹ, lúc đó tiểu nữ oa ngươi có nói, tiểu hòa thượng Hư Tâm không chịu ngươi, không để ngươi làm tiểu nương tử của hắn, ngươi rất buồn, hỏi ta có cách nào không. Bây giờ thì ta đã có cách rồi, sẽ làm ngươi được như ý nguyện.”
Thiên Chỉ Diên trừng lớn mắt nhìn lão đầu.
“Tiền bối, không thể, không thể, Hư Tâm là người Phật môn, sao có thể. . . Sao có thể. . .” Hư Tâm vừa hoảng hốt vừa lắp bắp, đỏ hồng cả hai má.
“Sao lại không thể? Người Phật môn thì sao? Lão tử không quan tâm, hơn nữa, ngươi suốt ngày lải nhải, hay cằn nhằn, lắm điều lô thôi lại hay xấu hổ, thích hợp làm tiểu nương tử nhất đấy. Tiểu nữ oa, mắt nhìn không tệ.”
Lão đầu nói xong đặt tay lên cổ Hư Tâm, lão khẽ dùng lực một chút, đẩy đầu gối tiểu hòa thượng ngã xuống trước mặt Thiên Chỉ Diên.
“Nhất bái.”
“Nhị bái.”
“Tam bái.”
“Thành lễ!”
Sau tiếng hô kết thúc, lão đầu mới điểm mở huyệt đạo của Hư Tâm, sau đó đẩy hắn tới cạnh Thiên Chỉ Diên: “Đứng cạnh nhau nào, xấu hổ gì chứ? Mặc kệ Phật pháp, Phật môn gì của ngươi, đơn giản thôi. Thiên địa làm chứng, bây giờ tiểu hòa thượng là của tiểu nữ oa này rồi, tiểu hòa thượng ngươi nên chấp nhận đi, biết không? Đương nhiên tiểu nữ oa ngươi còn có thể cưới rất nhiều thêm tiểu nương tử nữa, càng nhiều càng tốt!”
Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng.
Hư Tâm cúi đầu càng thấp, gương mặt đỏ hồng như gấc chín, đôi lông mày nhíu chặt, có lẽ vì quá xấu hổ mà vùng chạy đi.
“Lão đầu, lão lợi hại.” Thiên Chỉ Diên lên tiếng cảm khái.
“Đương nhiên, ta lợi hại hơn sư phụ của ngươi nhiều. Sư phụ của ngươi có dạy võ công cho ngươi không? Sư phụ của ngươi có tìm tiểu nương tử cho ngươi không? Sư phụ của ngươi có ủng hộ ngươi vô điều kiện không? Ta ủng hộ ngươi, cưới nương tử cho ngươi, làm thành một nhà quây quần bên bàn ăn cơm, ngày nào cũng phải thế để hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, khiến hắn tức chết đi!”
Thiên Chỉ Diên nheo mắt, nhìn chằm chằm lão đầu rất lâu, sau đó bật cười, nàng nói: “Hóa ra là lão muốn chọc tức sư phụ ta?”
“Nhảm nhí, hắn là cái thá gì mà ta phải nhọc công vì hắn chứ!” Lão đầu quay người đi nhìn hướng khác.
“Ồ ồ, vậy thì là gì?” Thiên Chỉ Diên hứng thú quan sát, nàng chợt reo lên: “A! Ta biết rồi, nhất định là lão lần đầu tiên bị rượt đuổi khắp núi thế này phải không? Hơn nữa còn khiến cả đêm không chợp mắt được, vì vậy lão hận sư phụ của ta lắm rồi chứ gì?”
“Nha đầu chết tiệt! Đồ ăn cây táo rào cây sung! Ta, ta không phải như thế! Ta, ta đánh ngươi!” Lão đầu lập tức quay người lại, vươn tay lên định hạ thủ về phía Thiên Chỉ Diên.
Nhưng bàn tay còn chưa kịp hạ xuống đã phải dừng lại giữa không trung.
Thiên Chỉ Diên chỉ mỉm cười nhìn lão, không giống với nụ cười lúc trước, nụ cười lần này xuất phát từ chân tâm, trên tay nàng bỗng đâu xuất hiện thêm một chiếc bình nữa. Bình được đựng đầy rượu, mùi thơm của rượu thoang thoảng trước mũi.
“Ngươi, ý ngươi là gì đây?” Cơn tức giận chợt tan biến hết, thái độ thay đổi đột ngột của nàng khiến lão khó thích ứng.
“Lão đầu, ta phải đi.”
“Đi đi, mau đi đi, nhanh dắt tên sư phụ cầm thú kia biến khuất mắt ta.” Lão đầu phất phất bàn tay già nua đã nhăn nheo.
“Rượu lê hoa này tặng cho lão đó, từ từ uống.”
“Cái bình bé tí, cả thùng còn không nhét kẽ răng được mà còn từ từ uống gì!” Lão đầu trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, từ từ mất tự nhiên đi.
“À, mà quên, ta còn lời này nữa. Lão đầu, cám ơn lão.”
Bàn tay nhăn nheo đang cầm bình uống ừng ực chợt dừng lại, sau đó lão lại ngửa đầu, tiếp tục uống.
“Lão đầu, ta đi thật đó nha!”
Lão chăm chăm uống rượu, không thèm để ý tới nàng.
Thiên Chỉ Diên xoay người, chuẩn bị bước xuống núi. Mới đi được mấy bước, cơ thể nàng chợt bị nhấc bổng lên.
“Tiểu nữ oa, ngươi thật đáng ghét.” Lão đầu xoa xoa nàng thở dài.
“Đúng đúng đúng, còn lão thì đáng yêu rồi.”
“Ta dạy võ công cho ngươi, tuy hơi muộn nhưng cũng đáng. Mới bắt đầu đã chỉ ngươi những chiêu khó nhưng may mà tư chất của ngươi cũng khá, luyện rất thành công.”
“Ừm.”
“Chiêu thức đó rất lợi hại, luyện tốt rồi sẽ đủ sức bảo vệ ngươi, không ai dám bắt nạt ngươi. Còn nếu kẻ nào không sợ chết thì ngươi cứ lấy Bánh Trôi ra.”
“Ừm.”
“Còn có một việc nữa là chuyện ta dạy ngươi, ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hiểu không?”
“Ừm.”
“À mà không đúng, ta cũng không biết tên gọi nó là gì, lưu truyền ra sao. Không tên, không nguồn gốc, không ngày tháng, chiêu thức ba không, ai mà có thể biết được chứ?”
Lão bắt đầu cười khục khặc.
“Này lão đầu, mắt của lão ướt kìa, lão khóc đấy à?”
“Nhảm nhí, mau cuốn xéo khỏi đây!” Lão đầu buông Thiên Chỉ Diên ra, sau đó còn đạp cho nàng một cước.
“Lão đầu chết tiệt! Đừng để ta thấy lão nữa đó!”
Thiên Chỉ Diên vừa xoa xoa cái mông bị đạp tả tơi, vừa hậm hực bước xuống núi. Đi hồi lâu, nàng mới hít sâu một hơi rồi thở hắt ra. Có người gặp cả đời cũng không có tình cảm, nhưng có người chỉ quen biết mấy ngày lại có thể nhớ mãi không quên. Đây có lẽ là duyên phận.
Thiên Chỉ Diên đang đi chầm chậm, bỗng nghe giọng của lão đầu vang lên: “Đúng rồi, chiêu thức ta dạy cho ngươi chính là Thương miểu vô nhai, nhớ kĩ là Thương miểu vô nhai. Nếu có duyên, nhất định sẽ lại tương kiến lần nữa.”
Trên đường trở về, Thiên Chỉ Diên vừa bước vừa lẩm bẩm: “Thương miểu vô nhai, Thương miểu vô nhai. . .”
Thiên Chỉ Diên chưa dứt lời, lão đầu đã ra tay điểm huyệt Hư Tâm.
“Lão làm gì đó?”
“Tiền bối, đây là sao?”
“Hắc hắc, ta còn nhớ kỹ, lúc đó tiểu nữ oa ngươi có nói, tiểu hòa thượng Hư Tâm không chịu ngươi, không để ngươi làm tiểu nương tử của hắn, ngươi rất buồn, hỏi ta có cách nào không. Bây giờ thì ta đã có cách rồi, sẽ làm ngươi được như ý nguyện.”
Thiên Chỉ Diên trừng lớn mắt nhìn lão đầu.
“Tiền bối, không thể, không thể, Hư Tâm là người Phật môn, sao có thể. . . Sao có thể. . .” Hư Tâm vừa hoảng hốt vừa lắp bắp, đỏ hồng cả hai má.
“Sao lại không thể? Người Phật môn thì sao? Lão tử không quan tâm, hơn nữa, ngươi suốt ngày lải nhải, hay cằn nhằn, lắm điều lô thôi lại hay xấu hổ, thích hợp làm tiểu nương tử nhất đấy. Tiểu nữ oa, mắt nhìn không tệ.”
Lão đầu nói xong đặt tay lên cổ Hư Tâm, lão khẽ dùng lực một chút, đẩy đầu gối tiểu hòa thượng ngã xuống trước mặt Thiên Chỉ Diên.
“Nhất bái.”
“Nhị bái.”
“Tam bái.”
“Thành lễ!”
Sau tiếng hô kết thúc, lão đầu mới điểm mở huyệt đạo của Hư Tâm, sau đó đẩy hắn tới cạnh Thiên Chỉ Diên: “Đứng cạnh nhau nào, xấu hổ gì chứ? Mặc kệ Phật pháp, Phật môn gì của ngươi, đơn giản thôi. Thiên địa làm chứng, bây giờ tiểu hòa thượng là của tiểu nữ oa này rồi, tiểu hòa thượng ngươi nên chấp nhận đi, biết không? Đương nhiên tiểu nữ oa ngươi còn có thể cưới rất nhiều thêm tiểu nương tử nữa, càng nhiều càng tốt!”
Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng.
Hư Tâm cúi đầu càng thấp, gương mặt đỏ hồng như gấc chín, đôi lông mày nhíu chặt, có lẽ vì quá xấu hổ mà vùng chạy đi.
“Lão đầu, lão lợi hại.” Thiên Chỉ Diên lên tiếng cảm khái.
“Đương nhiên, ta lợi hại hơn sư phụ của ngươi nhiều. Sư phụ của ngươi có dạy võ công cho ngươi không? Sư phụ của ngươi có tìm tiểu nương tử cho ngươi không? Sư phụ của ngươi có ủng hộ ngươi vô điều kiện không? Ta ủng hộ ngươi, cưới nương tử cho ngươi, làm thành một nhà quây quần bên bàn ăn cơm, ngày nào cũng phải thế để hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, khiến hắn tức chết đi!”
Thiên Chỉ Diên nheo mắt, nhìn chằm chằm lão đầu rất lâu, sau đó bật cười, nàng nói: “Hóa ra là lão muốn chọc tức sư phụ ta?”
“Nhảm nhí, hắn là cái thá gì mà ta phải nhọc công vì hắn chứ!” Lão đầu quay người đi nhìn hướng khác.
“Ồ ồ, vậy thì là gì?” Thiên Chỉ Diên hứng thú quan sát, nàng chợt reo lên: “A! Ta biết rồi, nhất định là lão lần đầu tiên bị rượt đuổi khắp núi thế này phải không? Hơn nữa còn khiến cả đêm không chợp mắt được, vì vậy lão hận sư phụ của ta lắm rồi chứ gì?”
“Nha đầu chết tiệt! Đồ ăn cây táo rào cây sung! Ta, ta không phải như thế! Ta, ta đánh ngươi!” Lão đầu lập tức quay người lại, vươn tay lên định hạ thủ về phía Thiên Chỉ Diên.
Nhưng bàn tay còn chưa kịp hạ xuống đã phải dừng lại giữa không trung.
Thiên Chỉ Diên chỉ mỉm cười nhìn lão, không giống với nụ cười lúc trước, nụ cười lần này xuất phát từ chân tâm, trên tay nàng bỗng đâu xuất hiện thêm một chiếc bình nữa. Bình được đựng đầy rượu, mùi thơm của rượu thoang thoảng trước mũi.
“Ngươi, ý ngươi là gì đây?” Cơn tức giận chợt tan biến hết, thái độ thay đổi đột ngột của nàng khiến lão khó thích ứng.
“Lão đầu, ta phải đi.”
“Đi đi, mau đi đi, nhanh dắt tên sư phụ cầm thú kia biến khuất mắt ta.” Lão đầu phất phất bàn tay già nua đã nhăn nheo.
“Rượu lê hoa này tặng cho lão đó, từ từ uống.”
“Cái bình bé tí, cả thùng còn không nhét kẽ răng được mà còn từ từ uống gì!” Lão đầu trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, từ từ mất tự nhiên đi.
“À, mà quên, ta còn lời này nữa. Lão đầu, cám ơn lão.”
Bàn tay nhăn nheo đang cầm bình uống ừng ực chợt dừng lại, sau đó lão lại ngửa đầu, tiếp tục uống.
“Lão đầu, ta đi thật đó nha!”
Lão chăm chăm uống rượu, không thèm để ý tới nàng.
Thiên Chỉ Diên xoay người, chuẩn bị bước xuống núi. Mới đi được mấy bước, cơ thể nàng chợt bị nhấc bổng lên.
“Tiểu nữ oa, ngươi thật đáng ghét.” Lão đầu xoa xoa nàng thở dài.
“Đúng đúng đúng, còn lão thì đáng yêu rồi.”
“Ta dạy võ công cho ngươi, tuy hơi muộn nhưng cũng đáng. Mới bắt đầu đã chỉ ngươi những chiêu khó nhưng may mà tư chất của ngươi cũng khá, luyện rất thành công.”
“Ừm.”
“Chiêu thức đó rất lợi hại, luyện tốt rồi sẽ đủ sức bảo vệ ngươi, không ai dám bắt nạt ngươi. Còn nếu kẻ nào không sợ chết thì ngươi cứ lấy Bánh Trôi ra.”
“Ừm.”
“Còn có một việc nữa là chuyện ta dạy ngươi, ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hiểu không?”
“Ừm.”
“À mà không đúng, ta cũng không biết tên gọi nó là gì, lưu truyền ra sao. Không tên, không nguồn gốc, không ngày tháng, chiêu thức ba không, ai mà có thể biết được chứ?”
Lão bắt đầu cười khục khặc.
“Này lão đầu, mắt của lão ướt kìa, lão khóc đấy à?”
“Nhảm nhí, mau cuốn xéo khỏi đây!” Lão đầu buông Thiên Chỉ Diên ra, sau đó còn đạp cho nàng một cước.
“Lão đầu chết tiệt! Đừng để ta thấy lão nữa đó!”
Thiên Chỉ Diên vừa xoa xoa cái mông bị đạp tả tơi, vừa hậm hực bước xuống núi. Đi hồi lâu, nàng mới hít sâu một hơi rồi thở hắt ra. Có người gặp cả đời cũng không có tình cảm, nhưng có người chỉ quen biết mấy ngày lại có thể nhớ mãi không quên. Đây có lẽ là duyên phận.
Thiên Chỉ Diên đang đi chầm chậm, bỗng nghe giọng của lão đầu vang lên: “Đúng rồi, chiêu thức ta dạy cho ngươi chính là Thương miểu vô nhai, nhớ kĩ là Thương miểu vô nhai. Nếu có duyên, nhất định sẽ lại tương kiến lần nữa.”
Trên đường trở về, Thiên Chỉ Diên vừa bước vừa lẩm bẩm: “Thương miểu vô nhai, Thương miểu vô nhai. . .”
/89
|