Hôm sau, Thiên Chỉ Diên đã nghe tin tức tẩm cung của Tứ công chúa Thiên Chỉ Ngọc bị thiêu hủy, nàng ta may mắn sống sót. Sau vụ tai nạn đó, Thiên Chỉ Ngọc tỏ vẻ ngoan ngoãn biết điều hơn, còn nguyện ý sang Bắc Mục hòa thân.
Thiên Chỉ Ngọc sang Bắc Mục, hoàng cung lại trở về vẻ yên tĩnh của nó. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài che giấu những đợt sóng ngầm tàn phá mãnh liệt bên trong.
Lần trước, hoàng cung nhốn nháo cả lên vì chuyện Bát hoàng tử mưu đồ hành thích Chỉ Diên bị thất bại. Sau một thời gian, sự kiện này cũng dần dần lắng xuống.
Những ngày gần đây, Thiên Chỉ Diên có vẻ rất bận rộn, rút kinh nghiệm từ những chuyện trong năm vừa rồi, lập kế hoạch cho năm mới. Tương mỹ nhân đang ở trước mặt nàng suốt ngày lướt qua lướt lại. Nếu không được đẩy ngã y xuống, rồi sau đó chén sạch sành sanh thì nàng không thể nào cam lòng.
Bây giờ, Thiên Chỉ Diên gục trên bàn nhai nhóp nhép món điểm tâm, nhìn Thiên Hoài Hạo và Thẩm Vân Tương, hai đại mỹ nam đang ngồi đánh cờ với nhau. Vừa có trà thơm thoang thoảng, vừa có mỹ nhân như ngọc, Thiên Chỉ Diên đang rất là hưởng thụ, càng hưởng thụ thì nàng lại càng thèm muốn. Chỉ được nhìn mà không được ăn, sao chịu nổi đây?
Rõ ràng là ngày hôm qua, nàng đã gần gũi được với mỹ nhân một chút mà, thế vẫn không đủ sao?
“Công chúa.” Lưu Hà cắt ngang dòng suy tư của nàng.
“Sao?”
“Người đã hẹn với Thất hoàng tử và Thập nhất hoàng tử hôm nay ra ngoài chơi. Đã tới giờ rồi.”
“À! Suýt nữa đã quên mất!” Thiên Chỉ Diên nhảy khỏi ghế, vắt chiếc tủi nhỏ ngang hông rồi chạy phắt đi ngay.
“Từ từ thôi, công chúa!” Lưu Hà với theo nhắc nhở.
Vừa ra khỏi đại môn, Thiên Chỉ Diên đã thấy có người đi vào cửa, nàng dừng chân ngắm nghía. Khuôn mặt dịu dàng, trang điểm xinh đẹp, sắc mặt đỏ hồng vừa đáng yêu vừa rạng ngời. Đây đúng là Tam công chúa Thiên Chỉ Linh.
Đôi mắt lanh lợi chợt lóe sáng, nàng xoay người nói với Lưu Hà: “Lưu Hà, tỷ giúp ta nhắn với bọn lão Thất là ta sẽ đến muộn chút xíu. Ta có chuyện quan trọng cần làm!”
“Chuyện gì thế, công chúa?”
“Mau đi đi!”
“Vâng. . .”
Chuyện gì ư? Có người đến lả lơi với Tương mỹ nhân nhà nàng, sao có thể không phải là chuyện quan trọng được?
Bỗng Thiên Chỉ Diên phát hiện điều gì đó, nàng đưa mắt hướng đến đại môn Ngự Hiên cung ở phía Bắc. Không quét mắt thì thật không biết, người ở đâu nhiều đến giật mình. Trong bụi rậm là bảy tám người, sau tường là chục người. Sau thân cây, trên cành cây, núp sau đá, chỗ nào có thể trốn được đều có người giành chỗ trốn.
Mị lực của Tương mỹ nhân nhà nàng không phải thuộc dạng bình thường mà thuộc loại cực lớn. Ong bướm quanh quẩn y có rất nhiều. Thiên Chỉ Diên đứng ngay đại môn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, nàng muốn để cho những con ong, bướm lả lơ đó biết ai là người nam nhân của nàng, nữ nhi nào cũng không được đụng đến.
Thấy Thiên Chỉ Diên, Thiên Chỉ Linh miễn cưỡng chào nàng một tiếng rồi lướt qua người nàng tiến vào Ngự Hiên cung.
“Tam Hoàng tỷ, tỷ muốn tìm ai đây?” Thiên Chỉ Diên vờ tò mò hỏi.
“A, ta tìm Thẩm công tử.” Thiên Chỉ Linh e thẹn nói.
“Tỷ tìm mỹ nhân có chuyện gì gấp không? Y bây giờ không thể gặp người khác.”
“Gì cơ?” Thiên Chỉ Linh ba phần thất vọng bảy phần không tin, đang muốn nhấc chân đi vào Ngự Hiên cung: “Ta vẫn muốn vào gặp thử xem.”
“Tỷ có biết mỹ nhân ở đâu không?”
Thiên Chỉ Linh dừng chân, quyết định thăm dò trước cho chắc chắn.
“Công tử đang ở đây? Muội chỉ Tam hoàng tỷ biết, hoàng tỷ sẽ đưa kẹo cho muội.”
“Tỷ đang dụ con nít đó à? Hay tỷ mới rớt xuống?”
“. . .”
Thiên Chỉ Linh đương nhiên biết những “sự tích” về Hỗn thế ma vương Thiên Chỉ Diên, vì vậy nàng ta cũng không ưa Chỉ Diên một chút nào. Nhưng để ghi điểm với công tử Tương, để y có ấn tượng tốt, nàng ta quyết định vẫn tỏ vẻ rộng lượng với hoàng muội quậy phá này.
“Muội yên tâm đi, hoàng tỷ sẽ không nuốt lời. Tiểu Tước, trở về cung đem hộp kẹo mà Tây Vực tiến cống được Tuyết phi tặng cho ta đến đây.”
“Dạ, công chúa.”
“Bây giờ, muội có thể cho ta biết được chưa?”
“Rẽ trái ở hướng tây, trên giường trong căn phòng thứ ba ở giữa ấy.”
“Trên giường ư?” Thiên Chỉ Linh ngẩng đầu nhìn nha đầu trước mặt, chẳng lẻ công tử Tương. . . Đang nằm giường?
“Muội không lừa ta chứ?”
“Ta lừa tỷ làm gì cơ chứ, ta vừa mới trong phòng đó ra, lúc đó y còn chưa tỉnh dậy nữa.”
“Cái gì? Muội đi ra từ căn phòng đó? Muội vào làm gì?” Thiên Chỉ Linh trừng to mắt, bốc lửa phừng phừng.
“Phòng của ta, ta vào thì vào chứ để làm gì?” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, có vẻ rất là khinh bỉ câu hỏi của nàng ta.
“Muội thật không lừa ta? Công tử sao lại vào phòng của muội?”
“Tối hôm qua, y ở cùng với ta. Không tin thì tỷ có thể hỏi Lưu Hà, Lưu Hà cũng biết đấy.” Đôi mắt to tròn không chớp, trông rất là thành thật, không hề có điểm dối trá nào.
“Các người, tối hôm qua, đã làm gì?”
“Cô nam quả nữ bên nhau vào nửa đêm canh ba thì có thể làm gì nhỉ? Hoàng tỷ, tỷ có thể không hỏi vấn đề riêng tư này được không?” Thiên Chỉ Diên ôm mặt giả vờ xấu hổ.
Thiên Chỉ Linh liếc nhìn đánh giá cơ thể nàng, khuôn mặt nàng ta rõ ràng là không tin.
“Bụng mỹ nhân có tám múi, trên ngực còn nốt ruồi nhỏ như hạt đậu, phần hông thì lại có những vết sẹo sờ đã lâu, trên đùi có thêm vết bớt đỏ hồng nữa.” Thiên Chỉ Diên liệt kê một hơi.
“Muội. . .” Trong mắt Thiên Chỉ Linh đầy sự kinh ngạc nhưng cũng chưa tin lắm.
“Tỷ không tin có thể để hỏi y ấy. Nhưng mà trải qua đêm hôm qua thì trên người y đã đầy dấu hôn rồi, có thể sẽ không dễ tìm thấy nốt ruồi đó lắm đâu.”
“Cái gì? Dấu hôn. . . Ngươi. . . Ngươi đã làm gì công tử?”
“Thì còn làm gì nữa?! Trước tiên là đẩy ngã lên giường, lột hết quần áo, sau đó sờ soạng toàn thân. Sờ xong đã đời thì lăn qua lăn lại, lăn xong thì sờ tiếp. Sờ chán thì lăn tới lăn lui nữa. Cứ thế lặp lại nhiều lần, xông trận cả đêm, cho nên bây giờ y mới mệt mỏi đến độ không xuống giường được đó. Chờ y tỉnh dậy, ta phải sai Lưu Hà kiếm người sửa lại giường mới được, nó đã rệu rạo cả rồi.”
“A. . . Ngươi. . . Các người. . . Thật. . . Không thể nào, công tử không thể làm chuyện như thế được!” Hai mắt Thiên Chỉ Linh đỏ hoe.
“À, tỉnh táo thì không làm thế, nhưng mà hôm qua ta cho y chút ít xuân dược.”
“Ngươi. . . Ta không tin!”
“Tỷ không tin? Ở đây còn dư chút xíu, tỷ thử nếm sẽ biết thôi.” Thiên Chỉ Diên mò tay vào túi nhỏ lấy ra một chiếc bình đưa cho Thiên Chỉ Linh.
Nhận lấy chiếc bình mà tay Chỉ Linh run run, nàng ta làm rơi xuống đất vỡ tan.
“Á. . . Ngươi là đồ cầm thú!” Thiên Chỉ Linh hét to lên rồi sau người chạy biến đi mất.
Thiên Chỉ Diên đắc ý cười gian xảo, nhân tiện nàng quét mắt quan sát bọn người rãnh rỗi xung quanh, có bàn tán, có chỉ trỏ rồi còn thì thầm. Sau đó, bọn chúng nhanh chân chạy đi khắp hoàng cung đưa truyền tin tức “nóng hổi” này.
Lực lượng đưa tin miễn phí này vô cùng hùng hậu. Nàng chắc chắn rằng trong vòng nửa ngày thôi, cả hoàng cung sẽ biết đến tin: Tương mỹ nhân bị Hỗn thế ma vương Thiên Chỉ Diên áp đảo cả đêm đến nỗi gục luôn trên giường. Thôi kệ, thế này thì xem ai còn dám câu dẫn Tương mỹ nhân nhà nàng nữa!
Thiên Chỉ Diên cười tủm tỉm. Nếu có thể thì nàng cũng muốn cầm thú một lần giống vậy, đáng tiếc là mỹ nhân nhà nàng không dễ dàng mắc câu như thế!
Thiên Chỉ Ngọc sang Bắc Mục, hoàng cung lại trở về vẻ yên tĩnh của nó. Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài che giấu những đợt sóng ngầm tàn phá mãnh liệt bên trong.
Lần trước, hoàng cung nhốn nháo cả lên vì chuyện Bát hoàng tử mưu đồ hành thích Chỉ Diên bị thất bại. Sau một thời gian, sự kiện này cũng dần dần lắng xuống.
Những ngày gần đây, Thiên Chỉ Diên có vẻ rất bận rộn, rút kinh nghiệm từ những chuyện trong năm vừa rồi, lập kế hoạch cho năm mới. Tương mỹ nhân đang ở trước mặt nàng suốt ngày lướt qua lướt lại. Nếu không được đẩy ngã y xuống, rồi sau đó chén sạch sành sanh thì nàng không thể nào cam lòng.
Bây giờ, Thiên Chỉ Diên gục trên bàn nhai nhóp nhép món điểm tâm, nhìn Thiên Hoài Hạo và Thẩm Vân Tương, hai đại mỹ nam đang ngồi đánh cờ với nhau. Vừa có trà thơm thoang thoảng, vừa có mỹ nhân như ngọc, Thiên Chỉ Diên đang rất là hưởng thụ, càng hưởng thụ thì nàng lại càng thèm muốn. Chỉ được nhìn mà không được ăn, sao chịu nổi đây?
Rõ ràng là ngày hôm qua, nàng đã gần gũi được với mỹ nhân một chút mà, thế vẫn không đủ sao?
“Công chúa.” Lưu Hà cắt ngang dòng suy tư của nàng.
“Sao?”
“Người đã hẹn với Thất hoàng tử và Thập nhất hoàng tử hôm nay ra ngoài chơi. Đã tới giờ rồi.”
“À! Suýt nữa đã quên mất!” Thiên Chỉ Diên nhảy khỏi ghế, vắt chiếc tủi nhỏ ngang hông rồi chạy phắt đi ngay.
“Từ từ thôi, công chúa!” Lưu Hà với theo nhắc nhở.
Vừa ra khỏi đại môn, Thiên Chỉ Diên đã thấy có người đi vào cửa, nàng dừng chân ngắm nghía. Khuôn mặt dịu dàng, trang điểm xinh đẹp, sắc mặt đỏ hồng vừa đáng yêu vừa rạng ngời. Đây đúng là Tam công chúa Thiên Chỉ Linh.
Đôi mắt lanh lợi chợt lóe sáng, nàng xoay người nói với Lưu Hà: “Lưu Hà, tỷ giúp ta nhắn với bọn lão Thất là ta sẽ đến muộn chút xíu. Ta có chuyện quan trọng cần làm!”
“Chuyện gì thế, công chúa?”
“Mau đi đi!”
“Vâng. . .”
Chuyện gì ư? Có người đến lả lơi với Tương mỹ nhân nhà nàng, sao có thể không phải là chuyện quan trọng được?
Bỗng Thiên Chỉ Diên phát hiện điều gì đó, nàng đưa mắt hướng đến đại môn Ngự Hiên cung ở phía Bắc. Không quét mắt thì thật không biết, người ở đâu nhiều đến giật mình. Trong bụi rậm là bảy tám người, sau tường là chục người. Sau thân cây, trên cành cây, núp sau đá, chỗ nào có thể trốn được đều có người giành chỗ trốn.
Mị lực của Tương mỹ nhân nhà nàng không phải thuộc dạng bình thường mà thuộc loại cực lớn. Ong bướm quanh quẩn y có rất nhiều. Thiên Chỉ Diên đứng ngay đại môn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, nàng muốn để cho những con ong, bướm lả lơ đó biết ai là người nam nhân của nàng, nữ nhi nào cũng không được đụng đến.
Thấy Thiên Chỉ Diên, Thiên Chỉ Linh miễn cưỡng chào nàng một tiếng rồi lướt qua người nàng tiến vào Ngự Hiên cung.
“Tam Hoàng tỷ, tỷ muốn tìm ai đây?” Thiên Chỉ Diên vờ tò mò hỏi.
“A, ta tìm Thẩm công tử.” Thiên Chỉ Linh e thẹn nói.
“Tỷ tìm mỹ nhân có chuyện gì gấp không? Y bây giờ không thể gặp người khác.”
“Gì cơ?” Thiên Chỉ Linh ba phần thất vọng bảy phần không tin, đang muốn nhấc chân đi vào Ngự Hiên cung: “Ta vẫn muốn vào gặp thử xem.”
“Tỷ có biết mỹ nhân ở đâu không?”
Thiên Chỉ Linh dừng chân, quyết định thăm dò trước cho chắc chắn.
“Công tử đang ở đây? Muội chỉ Tam hoàng tỷ biết, hoàng tỷ sẽ đưa kẹo cho muội.”
“Tỷ đang dụ con nít đó à? Hay tỷ mới rớt xuống?”
“. . .”
Thiên Chỉ Linh đương nhiên biết những “sự tích” về Hỗn thế ma vương Thiên Chỉ Diên, vì vậy nàng ta cũng không ưa Chỉ Diên một chút nào. Nhưng để ghi điểm với công tử Tương, để y có ấn tượng tốt, nàng ta quyết định vẫn tỏ vẻ rộng lượng với hoàng muội quậy phá này.
“Muội yên tâm đi, hoàng tỷ sẽ không nuốt lời. Tiểu Tước, trở về cung đem hộp kẹo mà Tây Vực tiến cống được Tuyết phi tặng cho ta đến đây.”
“Dạ, công chúa.”
“Bây giờ, muội có thể cho ta biết được chưa?”
“Rẽ trái ở hướng tây, trên giường trong căn phòng thứ ba ở giữa ấy.”
“Trên giường ư?” Thiên Chỉ Linh ngẩng đầu nhìn nha đầu trước mặt, chẳng lẻ công tử Tương. . . Đang nằm giường?
“Muội không lừa ta chứ?”
“Ta lừa tỷ làm gì cơ chứ, ta vừa mới trong phòng đó ra, lúc đó y còn chưa tỉnh dậy nữa.”
“Cái gì? Muội đi ra từ căn phòng đó? Muội vào làm gì?” Thiên Chỉ Linh trừng to mắt, bốc lửa phừng phừng.
“Phòng của ta, ta vào thì vào chứ để làm gì?” Thiên Chỉ Diên bĩu môi, có vẻ rất là khinh bỉ câu hỏi của nàng ta.
“Muội thật không lừa ta? Công tử sao lại vào phòng của muội?”
“Tối hôm qua, y ở cùng với ta. Không tin thì tỷ có thể hỏi Lưu Hà, Lưu Hà cũng biết đấy.” Đôi mắt to tròn không chớp, trông rất là thành thật, không hề có điểm dối trá nào.
“Các người, tối hôm qua, đã làm gì?”
“Cô nam quả nữ bên nhau vào nửa đêm canh ba thì có thể làm gì nhỉ? Hoàng tỷ, tỷ có thể không hỏi vấn đề riêng tư này được không?” Thiên Chỉ Diên ôm mặt giả vờ xấu hổ.
Thiên Chỉ Linh liếc nhìn đánh giá cơ thể nàng, khuôn mặt nàng ta rõ ràng là không tin.
“Bụng mỹ nhân có tám múi, trên ngực còn nốt ruồi nhỏ như hạt đậu, phần hông thì lại có những vết sẹo sờ đã lâu, trên đùi có thêm vết bớt đỏ hồng nữa.” Thiên Chỉ Diên liệt kê một hơi.
“Muội. . .” Trong mắt Thiên Chỉ Linh đầy sự kinh ngạc nhưng cũng chưa tin lắm.
“Tỷ không tin có thể để hỏi y ấy. Nhưng mà trải qua đêm hôm qua thì trên người y đã đầy dấu hôn rồi, có thể sẽ không dễ tìm thấy nốt ruồi đó lắm đâu.”
“Cái gì? Dấu hôn. . . Ngươi. . . Ngươi đã làm gì công tử?”
“Thì còn làm gì nữa?! Trước tiên là đẩy ngã lên giường, lột hết quần áo, sau đó sờ soạng toàn thân. Sờ xong đã đời thì lăn qua lăn lại, lăn xong thì sờ tiếp. Sờ chán thì lăn tới lăn lui nữa. Cứ thế lặp lại nhiều lần, xông trận cả đêm, cho nên bây giờ y mới mệt mỏi đến độ không xuống giường được đó. Chờ y tỉnh dậy, ta phải sai Lưu Hà kiếm người sửa lại giường mới được, nó đã rệu rạo cả rồi.”
“A. . . Ngươi. . . Các người. . . Thật. . . Không thể nào, công tử không thể làm chuyện như thế được!” Hai mắt Thiên Chỉ Linh đỏ hoe.
“À, tỉnh táo thì không làm thế, nhưng mà hôm qua ta cho y chút ít xuân dược.”
“Ngươi. . . Ta không tin!”
“Tỷ không tin? Ở đây còn dư chút xíu, tỷ thử nếm sẽ biết thôi.” Thiên Chỉ Diên mò tay vào túi nhỏ lấy ra một chiếc bình đưa cho Thiên Chỉ Linh.
Nhận lấy chiếc bình mà tay Chỉ Linh run run, nàng ta làm rơi xuống đất vỡ tan.
“Á. . . Ngươi là đồ cầm thú!” Thiên Chỉ Linh hét to lên rồi sau người chạy biến đi mất.
Thiên Chỉ Diên đắc ý cười gian xảo, nhân tiện nàng quét mắt quan sát bọn người rãnh rỗi xung quanh, có bàn tán, có chỉ trỏ rồi còn thì thầm. Sau đó, bọn chúng nhanh chân chạy đi khắp hoàng cung đưa truyền tin tức “nóng hổi” này.
Lực lượng đưa tin miễn phí này vô cùng hùng hậu. Nàng chắc chắn rằng trong vòng nửa ngày thôi, cả hoàng cung sẽ biết đến tin: Tương mỹ nhân bị Hỗn thế ma vương Thiên Chỉ Diên áp đảo cả đêm đến nỗi gục luôn trên giường. Thôi kệ, thế này thì xem ai còn dám câu dẫn Tương mỹ nhân nhà nàng nữa!
Thiên Chỉ Diên cười tủm tỉm. Nếu có thể thì nàng cũng muốn cầm thú một lần giống vậy, đáng tiếc là mỹ nhân nhà nàng không dễ dàng mắc câu như thế!
/89
|