Đêm tối, trăng tròn treo cao. Thiên Chỉ Diên đeo chiếc túi nhỏ bên hông, mượn ánh trăng sáng lẻn ra ngoài. Thiên Tinh Hàn không muốn điều tra thì là chuyện của ông ta, còn nàng thì muốn mọi chuyện đều phải rạch ròi. Nàng sẽ không để người khác có cơ hội ám hại mình dễ dàng như vậy.
Phút chốc sau, Thiên Chỉ Diên đã đột nhập được vào tẩm cung của Tứ công chúa Thiên Chỉ Ngọc. Mặt trời xuống đã lâu, bên trong tẩm điện của Tứ công chúa cũng đã tắt hết đèn, chỉ có hay cây đèn nhỏ mờ mờ kế bên giường. Nhờ ánh đèn nhỏ, Thiên Chỉ Diên lẳng lặng tiến tới gần giường của Thiên Chỉ Ngọc.
Thanh đoản kiếm lạnh như băng kề sát cổ của Thiên Chỉ Ngọc làm nàng ta giật mình tỉnh dậy. Vừa muốn la hét báo động thì cổ nàng ta đã bị đoản kiếm của Chỉ Diên cứa vào sâu hơn, một dòng máu chảy dài xuống. Sự đau đớn đó cảnh báo khiến nàng ta không còn dám kêu la.
“Ngươi có thể kêu la, nhưng ta đảm bảo trước khi có người đến thì ngươi đã quy thiên rồi.”
Thấy ánh mắt lạ lùng xa lạ của Chỉ Diên, trong lòng Thiên Chỉ Ngọc vô cùng hoảng sợ. Nhớ lại kết cục của hai tên thị vệ và Bát hoàng tử, nàng ta run lẩy bẩy cả người.
“Vì sao lại bảo Thiên Hoài Thành đến giết ta?” Âm thanh của ai đó vang lên trong bóng tối nghe ớn lạnh vô cùng.
“Ta, ta không có!” Thiên Chỉ Ngọc lập tức lên tiếng phủ nhận.
“Không có?”
“Không có, ngươi nói ta giựt dây, vậy thì chứng cứ đâu? Bọn thị vệ đó không phải là người của ta.”
Đôi môi cong cong lên khẽ cười, một nụ cười thật âm hiểm trên khuôn mặt còn non nớt.
“Thiên Hoài Thành đã trở thành kẻ ngốc rồi, đương nhiên không thể đối chất. Hai tên thị vệ kia cũng không phải là người của ngươi, cho nên cũng không có liên quan. Vì vậy, không có bất kì chứng cứ nào.”
“Vậy thì, sao ngươi còn. . .”
Thiên Chỉ Ngọc còn chưa dứt lời, Thiên Chỉ Diên đã thu hồi thanh kiếm lại.
“Ta không phải là phụ hoàng, lại càng không phải là bọn nha phủ. Việc ta đã chắc chắn thì không cần chứng cứ.”
Ngón tay nàng quệt lấy vết máu của Chỉ Ngọc trên thanh kiếm, đưa lên lưỡi liếm nhẹ. Thiên Chỉ Ngọc không biết nàng làm thấ có nghĩa là gì, nhưng hành động quái dị đó cũng khiến nàng ta cứng đơ hết cả người.
“Ngươi, ngươi. . .”
Thiên Chỉ Diên cười lạnh một tiếng: “Thiên Chỉ Ngọc, tuy là ta ngu ngốc nhưng cũng không khờ khạo. Ngươi và bọn kia cùng lắm chỉ là phế vật. Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng cũng chẳng liên quan đến ta, ta chỉ muốn báo thù. Giết ngươi thì cũng không có ai nghi ngờ ta cả.”
Thanh đoản kiếm bất kề sát cổ nàng ta, dường như đã muốn cắt ngang cổ.
“Không, không được!”
“Vậy?” Thiên Chỉ Diên cũng ngừng tay.
“Ta nói, ta nói.” Không nhịn nổi nữa, Thiên Chỉ Ngọc bắt đầu bật khóc, nàng ta sợ hãi lắm rồi, mếu máo: “Là ta đã bảo Bát hoàng đệ đi giết ngươi, thị vệ cũng là ta đưa cho hắn. Nhưng, nhưng tất cả cũng là do Nhị hoàng ám chỉ cho ta, thị vệ cũng là do huynh ấy cho ta mượn.”
“Hai hoàng huynh?”
“Đúng, là Nhị hoàng huynh, nhi tử duy nhất của Tuyết phi.”
Tuyết phi, bà ta thì có liên quan gì đến nàng? Đi lòng vòng như thế rốt cuộc cũng quay lại Mộ Tuyết cung.
“Ngươi, ngươi có thể nào đặt kiếm xuống không? Nguy hiểm lắm!”
Thiên Chỉ Diên nghe thấy bỗng cười cười, lại là nụ cười chết chóc ấy.
“Kết cục của Thiên Hoài Thành và hai tên thị vệ kia thì ngươi cũng đã chứng kiến rồi đấy, ngươi còn ngây thơ nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi ư? Ngươi muốn giết ta lại hy vọng ta sẽ lấy đức báo oán à? Đến bây giờ thì ta cũng không phải là người tốt.”
“Ngươi. . . Ngươi không được, không được giết ta. . .” Thiên Chỉ Ngọc cành thêm sợ hãi, vốn dĩ nàng ta không hề ngờ rằng một đứa trẻ sáu tuổi như Thiên Chỉ Diên có thể tàn nhẫn như thế, thật sự xuống tay giết chết mình.
“Không được ư? vậy ngươi cho ta một lí do để ta không giết ngươi xem!”
“Ta. . . Ta. . .” Thiên Chỉ Ngọc không nói được, Thiên Chỉ Diên không thèm để tâm tới nữa, đoản kiếm đang định cứa sâu hơn.
“Chờ một chút!”
“nghĩ ra rồi sao?”
“Cái chết của mẫu hậu ngươi, Ân hoàng hậu, không hề bình thường.”
“Tại sao?”
“Long ẩn tàn quyển”
“Long ẩn tàn quyển? Là cái gì?”
“Không biết, nhưng có thể là liên quan đến mẫu hậu của ngươi, rất nhiều người đang tìm nó.”
“Ai đang đi tìm?”
“Không biết.”
“Vì sao lại liên quan đến mẫu hậu ta?”
“Không biết.”
“Chỉ có bốn chữ này mà cũng muốn trao đổi? Ngươi cũng lợi quá đấy?”
“Nhưng ta thật sự không biết mà. Mẫu hậu ngươi tiến cung chưa đến mười tháng đã sinh ra ngươi, sau đó bà ta chết đi. Nếu ngươi muốn điều tra chuyện của bà ta thì hoàng cung này thật sự không moi được tin gì thêm đâu. Còn những chuyện khác thì thật là không biết.”
Thiên Chỉ Diên nhớ lại lời nói của Dao Quang, suốt cả đời Ân Mộc Tâm đều sống với thân phận là Đại tiểu thư của Ân thị, chứ không phải Ân hoàng hậu.
Nàng trầm mặc suy tư khiến cho Thiên Chỉ Ngọc sợ sệt từng phút từng giây, nàng ta không dám lên tiếng.
Một hồi lâu, hàng lông mi của Thiên Chỉ Diên mới hạ xuống, nàng chấp thuận: “Được, ta sẽ để lại mạng của ngươi.”
Thiên Chỉ Ngọc thở phào.
“Ngươi đã bảo, hoàng cung này nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không lớn. Trải qua chuyện đêm nay, ngươi ở trong hoàng cung này cùng với ta, ngươi có sợ không?”
“Ta. . .”
“Nghe nói vài năm gần đây, triều định đã đánh thắng vài trận chiến ở Bắc Mục, hoàng đế Bắc Mục viết thư cầu hòa, phụ hoàng nhân tiện đó cũng muốn cầu thân, đang định chọn một công chúa.”
“Ta. . .” Trên mặt Thiên Chỉ Ngọc tái xanh, nàng ta không nghĩ gì được.”
“Hơn nữa, người nào đã thấy qua khuôn mặt này của ta không chết thì cũng tàn phế, ví như Thiên Hoài Thành.”
Nghe tới đây, Chỉ Ngọc rốt cuộc cũng đã hiểu ý nàng là gì.
“Ta, ta sẽ đi hòa thân.”
“Tốt, tốt. Tứ hoàng tỷ chịu gánh lấy nỗi ưu phiền của phụ hoàng, thật là có dũng khí. Vậy thì Cửu muội ta sẽ chúc hoàng tỷ thuận buồm xuôi gió.”
Thiên Chỉ Diên thu hồi lại thanh đoản kiếm đang kề sát cổ Chỉ Ngọc, sau đó đứng dậy, tiện tay nàng đẩy rớt luôn cây đèn kế bên giường của nàng ta, lửa lan rộng thiêu rụi cả cái giường. Chỉ Ngọc hốt hoảng lớn tiếng gọi người đến dập lửa.
Thiên Chỉ Diên liếc mắt nhìn một chút xong phi người lên, rời khỏi đó.
Về đến tẩm điện, nàng hít sâu một hơi, nhưng rồi lại thở dài thườn thượt. Đến bây giờ nàng mới dần dần ngộ ra rằng thân thế này sẽ không bao giờ mang lại sự bình yên như mong muốn.
“Giờ này không ngủ mà công chúa còn đứng trong sân làm gì?”
Bỗng có người cất tiếng hỏi, Thiên Chỉ Diên không giật mình mà chầm chậm quay đầu lại. Có thể xuất hiện bên cạnh nàng không động tĩnh như thế này trong hoàng cung ngoại trừ Tuyết phi thì chỉ còn lại duy nhất một người. Thời gian gần đây, người đó đang ở trong Ngự Hiên cung.
“Mỹ nhân, có phải là ngươi đã gặp mẫu thân ta rồi, đúng không?”
Thẩm Vân Tương kinh ngạc, y do dự gật đầu.
“Ngươi kể cho ta chuyện của bà ấy được không?”
“So với một năm trước thì công chúa đã trưởng thành lên rất nhiều.”
Thẩm Vân Tương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cùng nàng phi thân lên nóc nhà. Dưới bầu trời đêm không sao cũng không trăng, Thiên Chỉ Diên im lặng tựa người vào lòng Thẩm Vân Tương, nghe y kể lại những câu chuyện cũ về Ân Mộc Tâm.
Con đường phía trước của nàng thật giống như bầu trời đêm này, vừa tối đen u ám mà vừa rối rắm, nặng nề. Nhưng nàng không sợ, có lẽ một phần là nàng rất dũng cảm. Và một phần là bên cạnh nàng đã có một người, mùi hương hoa lê thơm ngát của người ấy khiến nàng cảm thấy an tâm.
Phút chốc sau, Thiên Chỉ Diên đã đột nhập được vào tẩm cung của Tứ công chúa Thiên Chỉ Ngọc. Mặt trời xuống đã lâu, bên trong tẩm điện của Tứ công chúa cũng đã tắt hết đèn, chỉ có hay cây đèn nhỏ mờ mờ kế bên giường. Nhờ ánh đèn nhỏ, Thiên Chỉ Diên lẳng lặng tiến tới gần giường của Thiên Chỉ Ngọc.
Thanh đoản kiếm lạnh như băng kề sát cổ của Thiên Chỉ Ngọc làm nàng ta giật mình tỉnh dậy. Vừa muốn la hét báo động thì cổ nàng ta đã bị đoản kiếm của Chỉ Diên cứa vào sâu hơn, một dòng máu chảy dài xuống. Sự đau đớn đó cảnh báo khiến nàng ta không còn dám kêu la.
“Ngươi có thể kêu la, nhưng ta đảm bảo trước khi có người đến thì ngươi đã quy thiên rồi.”
Thấy ánh mắt lạ lùng xa lạ của Chỉ Diên, trong lòng Thiên Chỉ Ngọc vô cùng hoảng sợ. Nhớ lại kết cục của hai tên thị vệ và Bát hoàng tử, nàng ta run lẩy bẩy cả người.
“Vì sao lại bảo Thiên Hoài Thành đến giết ta?” Âm thanh của ai đó vang lên trong bóng tối nghe ớn lạnh vô cùng.
“Ta, ta không có!” Thiên Chỉ Ngọc lập tức lên tiếng phủ nhận.
“Không có?”
“Không có, ngươi nói ta giựt dây, vậy thì chứng cứ đâu? Bọn thị vệ đó không phải là người của ta.”
Đôi môi cong cong lên khẽ cười, một nụ cười thật âm hiểm trên khuôn mặt còn non nớt.
“Thiên Hoài Thành đã trở thành kẻ ngốc rồi, đương nhiên không thể đối chất. Hai tên thị vệ kia cũng không phải là người của ngươi, cho nên cũng không có liên quan. Vì vậy, không có bất kì chứng cứ nào.”
“Vậy thì, sao ngươi còn. . .”
Thiên Chỉ Ngọc còn chưa dứt lời, Thiên Chỉ Diên đã thu hồi thanh kiếm lại.
“Ta không phải là phụ hoàng, lại càng không phải là bọn nha phủ. Việc ta đã chắc chắn thì không cần chứng cứ.”
Ngón tay nàng quệt lấy vết máu của Chỉ Ngọc trên thanh kiếm, đưa lên lưỡi liếm nhẹ. Thiên Chỉ Ngọc không biết nàng làm thấ có nghĩa là gì, nhưng hành động quái dị đó cũng khiến nàng ta cứng đơ hết cả người.
“Ngươi, ngươi. . .”
Thiên Chỉ Diên cười lạnh một tiếng: “Thiên Chỉ Ngọc, tuy là ta ngu ngốc nhưng cũng không khờ khạo. Ngươi và bọn kia cùng lắm chỉ là phế vật. Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng cũng chẳng liên quan đến ta, ta chỉ muốn báo thù. Giết ngươi thì cũng không có ai nghi ngờ ta cả.”
Thanh đoản kiếm bất kề sát cổ nàng ta, dường như đã muốn cắt ngang cổ.
“Không, không được!”
“Vậy?” Thiên Chỉ Diên cũng ngừng tay.
“Ta nói, ta nói.” Không nhịn nổi nữa, Thiên Chỉ Ngọc bắt đầu bật khóc, nàng ta sợ hãi lắm rồi, mếu máo: “Là ta đã bảo Bát hoàng đệ đi giết ngươi, thị vệ cũng là ta đưa cho hắn. Nhưng, nhưng tất cả cũng là do Nhị hoàng ám chỉ cho ta, thị vệ cũng là do huynh ấy cho ta mượn.”
“Hai hoàng huynh?”
“Đúng, là Nhị hoàng huynh, nhi tử duy nhất của Tuyết phi.”
Tuyết phi, bà ta thì có liên quan gì đến nàng? Đi lòng vòng như thế rốt cuộc cũng quay lại Mộ Tuyết cung.
“Ngươi, ngươi có thể nào đặt kiếm xuống không? Nguy hiểm lắm!”
Thiên Chỉ Diên nghe thấy bỗng cười cười, lại là nụ cười chết chóc ấy.
“Kết cục của Thiên Hoài Thành và hai tên thị vệ kia thì ngươi cũng đã chứng kiến rồi đấy, ngươi còn ngây thơ nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi ư? Ngươi muốn giết ta lại hy vọng ta sẽ lấy đức báo oán à? Đến bây giờ thì ta cũng không phải là người tốt.”
“Ngươi. . . Ngươi không được, không được giết ta. . .” Thiên Chỉ Ngọc cành thêm sợ hãi, vốn dĩ nàng ta không hề ngờ rằng một đứa trẻ sáu tuổi như Thiên Chỉ Diên có thể tàn nhẫn như thế, thật sự xuống tay giết chết mình.
“Không được ư? vậy ngươi cho ta một lí do để ta không giết ngươi xem!”
“Ta. . . Ta. . .” Thiên Chỉ Ngọc không nói được, Thiên Chỉ Diên không thèm để tâm tới nữa, đoản kiếm đang định cứa sâu hơn.
“Chờ một chút!”
“nghĩ ra rồi sao?”
“Cái chết của mẫu hậu ngươi, Ân hoàng hậu, không hề bình thường.”
“Tại sao?”
“Long ẩn tàn quyển”
“Long ẩn tàn quyển? Là cái gì?”
“Không biết, nhưng có thể là liên quan đến mẫu hậu của ngươi, rất nhiều người đang tìm nó.”
“Ai đang đi tìm?”
“Không biết.”
“Vì sao lại liên quan đến mẫu hậu ta?”
“Không biết.”
“Chỉ có bốn chữ này mà cũng muốn trao đổi? Ngươi cũng lợi quá đấy?”
“Nhưng ta thật sự không biết mà. Mẫu hậu ngươi tiến cung chưa đến mười tháng đã sinh ra ngươi, sau đó bà ta chết đi. Nếu ngươi muốn điều tra chuyện của bà ta thì hoàng cung này thật sự không moi được tin gì thêm đâu. Còn những chuyện khác thì thật là không biết.”
Thiên Chỉ Diên nhớ lại lời nói của Dao Quang, suốt cả đời Ân Mộc Tâm đều sống với thân phận là Đại tiểu thư của Ân thị, chứ không phải Ân hoàng hậu.
Nàng trầm mặc suy tư khiến cho Thiên Chỉ Ngọc sợ sệt từng phút từng giây, nàng ta không dám lên tiếng.
Một hồi lâu, hàng lông mi của Thiên Chỉ Diên mới hạ xuống, nàng chấp thuận: “Được, ta sẽ để lại mạng của ngươi.”
Thiên Chỉ Ngọc thở phào.
“Ngươi đã bảo, hoàng cung này nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không lớn. Trải qua chuyện đêm nay, ngươi ở trong hoàng cung này cùng với ta, ngươi có sợ không?”
“Ta. . .”
“Nghe nói vài năm gần đây, triều định đã đánh thắng vài trận chiến ở Bắc Mục, hoàng đế Bắc Mục viết thư cầu hòa, phụ hoàng nhân tiện đó cũng muốn cầu thân, đang định chọn một công chúa.”
“Ta. . .” Trên mặt Thiên Chỉ Ngọc tái xanh, nàng ta không nghĩ gì được.”
“Hơn nữa, người nào đã thấy qua khuôn mặt này của ta không chết thì cũng tàn phế, ví như Thiên Hoài Thành.”
Nghe tới đây, Chỉ Ngọc rốt cuộc cũng đã hiểu ý nàng là gì.
“Ta, ta sẽ đi hòa thân.”
“Tốt, tốt. Tứ hoàng tỷ chịu gánh lấy nỗi ưu phiền của phụ hoàng, thật là có dũng khí. Vậy thì Cửu muội ta sẽ chúc hoàng tỷ thuận buồm xuôi gió.”
Thiên Chỉ Diên thu hồi lại thanh đoản kiếm đang kề sát cổ Chỉ Ngọc, sau đó đứng dậy, tiện tay nàng đẩy rớt luôn cây đèn kế bên giường của nàng ta, lửa lan rộng thiêu rụi cả cái giường. Chỉ Ngọc hốt hoảng lớn tiếng gọi người đến dập lửa.
Thiên Chỉ Diên liếc mắt nhìn một chút xong phi người lên, rời khỏi đó.
Về đến tẩm điện, nàng hít sâu một hơi, nhưng rồi lại thở dài thườn thượt. Đến bây giờ nàng mới dần dần ngộ ra rằng thân thế này sẽ không bao giờ mang lại sự bình yên như mong muốn.
“Giờ này không ngủ mà công chúa còn đứng trong sân làm gì?”
Bỗng có người cất tiếng hỏi, Thiên Chỉ Diên không giật mình mà chầm chậm quay đầu lại. Có thể xuất hiện bên cạnh nàng không động tĩnh như thế này trong hoàng cung ngoại trừ Tuyết phi thì chỉ còn lại duy nhất một người. Thời gian gần đây, người đó đang ở trong Ngự Hiên cung.
“Mỹ nhân, có phải là ngươi đã gặp mẫu thân ta rồi, đúng không?”
Thẩm Vân Tương kinh ngạc, y do dự gật đầu.
“Ngươi kể cho ta chuyện của bà ấy được không?”
“So với một năm trước thì công chúa đã trưởng thành lên rất nhiều.”
Thẩm Vân Tương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cùng nàng phi thân lên nóc nhà. Dưới bầu trời đêm không sao cũng không trăng, Thiên Chỉ Diên im lặng tựa người vào lòng Thẩm Vân Tương, nghe y kể lại những câu chuyện cũ về Ân Mộc Tâm.
Con đường phía trước của nàng thật giống như bầu trời đêm này, vừa tối đen u ám mà vừa rối rắm, nặng nề. Nhưng nàng không sợ, có lẽ một phần là nàng rất dũng cảm. Và một phần là bên cạnh nàng đã có một người, mùi hương hoa lê thơm ngát của người ấy khiến nàng cảm thấy an tâm.
/89
|