Nhìn dáng vẻ phu tử vừa đi vừa run lẩy bẩy, Thiên Chỉ Diên có cảm tưởng ông sắp ngã đến nơi. Giờ nàng mới chú ý, nàng đã nói gì sai à?
“Phu tử, ‘đêm xuân’ là gì vậy?”
Thiên Hoài Vũ vô cùng khâm phục hoàng muội Tiểu Cửu này, nàng có thể làm ra câu thơ cao thâm huyền diệu đến vậy. Nhưng cao thâm huyền diệu chỗ nào thì hắn phải nhờ phu tử giải thích thêm.
Câu hỏi vừa nêu lên, mấy vị hoàng tử, công chúa lớn tuổi hơn cứ cười khúc khích.
“Trò, trò. . . Thứ thơ ca dâm tục!”
Lưu lão phu tử tức giận đến nỗi lắp ba lắp bắp, thở phì phì bay cả râu mép. Ông đập mạnh chân quay sang các hoàng tử, công chúa khác: “Các trò không được nghe, không được tìm hiểu thứ thơ dâm tục này.”
Phu tử càng nói thì tiếng cười trong lớp học càng lớn hơn.
Lưu lão phu tử tức đến mức khuôn mặt đỏ rần. Ông đã dạy học mấy chục năm nay chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, bởi vậy ông cảm thấy đây là một điều rất sỉ nhục, thật là tức muốn chết đi mà!
Ông quay đầu, lớn tiếng trách mắng Thiên Chỉ Diên: “Quả là thứ thơ dâm tục, thứ thơ dâm tục! Đây là chỗ dành cho thánh hiền, sao lại có thể làm ra thứ thơ dâm tục đến thế? Thật là làm vấy bẩn học đường!”
Nóng giận khiến cho phu tử nói năng lộn xộn cả lên.
Thiên Chỉ Diên vẫn cảm thấy mình không có gì sai cả, thẳng thắn nói: “Phu tử đã nói con chỉ dùng chữ ‘xuân’ để làm thơ, con đã làm rồi còn gì?”
“Đó, đó là thơ dâm tục!”
“Trong câu thơ của con, phu tử không nghe được chữ ‘xuân’ à?”
Nàng nói xong lại bật cười khanh khách.
“Đây mà là thơ sao? Ngươi làm lão phu tức chết!’ Lưu lão phu tử không giáo huấn được nàng, chỉ có thể tức tối mắng mỏ. Ông giậm chân, cầm thước tới gần nàng.
“Giơ tay lên, mở ra!”
Thiên Chỉ Diên đương nhiên không ngu gì đưa tay cho ông khẽ thước vào.
“Đứa nhỏ hư đốn, ngươi dám đùa giỡn lão phu!”
Lưu lão phu tử giơ thước lên, nhắm vào mông Thiên Chỉ Diên.
Nàng nhanh chóng nhảy sang một bên, né khỏi đòn của phu tử.
“Hư đốn, ngươi còn dám trốn?!” Lưu lão phu tử chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như thế nào, ông cứ lấy thước đuổi theo Chỉ Diên: “Hôm nay nếu không giáo huấn ngươi tử tế thì thật làm ô danh thánh hiền!”
Không giáo huấn nàng thì làm ô danh thánh hiền, đạo lí gì thế này? Thiên Chỉ Diên nghĩ mãi mà không hiểu gì hết, nhưng nàng chắc chắn một điều là nàng chẳng ngu dại gì đứng yên chịu đòn đâu, nàng nhanh chân chạy thoát.
Học đường đang yên tĩnh bỗng chốc náo loạn cả lên. Trong học đường, Thiên Chỉ Diên không nhảy lên thì cũng chạy xuống, Lưu lão phu tử càng tức giận đuổi theo.
“Ngươi, ngươi còn dám chạy?”
“Phu tử muốn đánh thì đương nhiên con phải chạy rồi!”
Kẻ chạy người đuổi khiến cả học đường nhốn nháo như chợ.
Thiên Chỉ Diên biết phu tử lớn tuổi rồi không thể nào bắt kịp nàng được, nhưng nàng cảm thấy chạy giỡn thế nào dù sao cũng thú vị hôn bài giảng của phu tử. Vì vậy, nàng không chạy hẳn ra khỏi hoc đường mà vẫn quanh quẩn trong đó, chạy vòng vòng. Vừa chạy nàng vừa còn hất tung cả sách trên bàn nhằm cản bước phu tử.
“A. . .” Sách bị văng tứ tung, cả các hoàng tử và công chúa cũng chạy nháo nhào né tránh, bên trong học đường có thể nói là hỗn loạn cực điểm.
“Hư đốn! Học hành thì ngủ gật trong lớp, làm thơ thì chẳng ra đâu, ngươi. . .” Lưu lão phu tử tức giận quát mắng.
“Con cũng không muốn ngủ đâu, nhưng mà phu tử giảng bài giống thôi miên quá!” Thiên Chỉ Diên vừa chạy vừa bào chữa.
“Học trò hư đốn! Ngươi còn dám xúc phạm sách thánh hiền?!”
Lưu lão phu tử càng đuổi theo càng thở hổn hển, Thiên Chỉ Diên càng chạy càng vui vẻ. Nàng nghĩ một chút rồi quay lại làm mặt quỷ trưng ra cho phu tử xem, hỏi: “Phu tử, vì sao thơ con làm lại là dâm thi? Thầy có thể giảng giải cho con biết không?”
“Ngươi, ngươi hỗn láo! Vô lễ không nghe lời, ngươi làm lão phu tức chết! Hỗn láo, đứng lại mau!”
Thấy Lưu lão phu tử sắp bắt kịp Thiên Chỉ Diên, Thiên Hoài vũ bèn đưa một chân ra ngáng đường, khiến ông ngã sập xuống nền nhà.
“Ai? Ai ám toán lão phu?” Lưu lão phu tử trợn mắt lên.
“Tiểu Cửu, muội chạy mau! Chạy mau đi!”
Thiên Chỉ Diê quay đầu cười một tiếng, nàng không sợ bị phu tử bắt được đâu. Dừng lại một chút, nàng tiếp tục ‘quạt lửa cháy to’ thêm.
“Phu tử, chẳng lẽ con nói không đúng? Nếu như thầy không vượt qua được ‘đêm xuân’, không có ‘đêm xuân’ ấy thì cũng đâu có nhi tử của thầy bây giờ? Nếu đến trình độ đó mà cũng không hiểu, chẳng phải thầy cũng làm ô danh thánh hiền đó sao?”
“Hỗn láo. . .” Lưu lão phu tử không ngừng thở hắt, ôm lấy ngực, lắp bắp: “Hỗn. . .”
“Phu tử, chắc bây giờ ‘đêm xuân’ của thầy ít lại đi nhỉ? Nên thầy mới yếu như thế này, đúng không?” Thiên Chỉ Diên xoa cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
“Ngươi. . . Ngươi. . .”
Phu tử trừng to mắt, liên tục vỗ ngực, hơi thở gấp gáp hơn nãy, bàn tay run lẩy bẩy cầm thước chỉ vào Thiên Chỉ Diên.
“Ngươi. . . Ngươi. . .”
“Bịch” một tiếng, đôi mắt của phu tử trợn tròn ra, ngã sóng xoài ra đất.
“A, phu tử!”
“Phu tử có sao không?”
“Phu tử chết rồi!”
Trong học đường, các vị hoàng tử, công chúa hét toáng cả lên. Thiên Chỉ Diên chỉ cần liếc mắt một cái, thấy ông vẫn còn hơi thở, ngất chỉ vì tức giận quá thôi. Chơi cũng chơi đủ rồi, người cũng đã chọc tức rồi, nàng phủi hai tay bước ra khỏi học đường.
Ra ngoài hít thở không khí, ba cái thơ văn đó sao nàng lại làm không xong chứ? Đó gọi là miêu tả chân thực cuộc sống. Thi nhân mà không cảm nhận thì còn làm thơ được gì nữa?
Bên canh đó, Thiên Chỉ Diên cảm thấy hình như đi học không nhàm chán lắm, mỗi ngày đến học đường trêu chọc phu tử, náo động tí xíu cũng rất là thú vị!
Nghĩ đến đây, sự ấm ức trong lòng bỗng hóa thành vui vẻ.
Nhưng có điều nàng không ngờ rằng, ngày thứ hai vừa đặt chân vào học đường, Thiên Chỉ Diên đã bị đuổi ra. Lưu lão phu tử vô cùng ngoan cố, nhất quyết không cho nàng bước qua, còn đưa ra điều kiện: có Thiên Chỉ Diên thì không có Lưu Phẩm Ngôn, có Lưu Phẩm Ngôn thì không thể có Thiên Chỉ Diên!
Nhắc lại ngày hôm đó, sau khi Thiên Chỉ Diên đi, ngự y phải đến tận nơi, còn cho người đưa Lưu đại học sĩ trở về phủ học sĩ, đích thân hoàng đế đức cao vọng trọng đến vấn an.
Khi ấy, cả gia đình của Lưu lão phu tử từ trên xuống dưới, mấy trăm con người đều khóc lóc quỳ xuống trước mặt hoàng đế yêu cầu phải trừng phạt Thiên Chỉ Diên. Cảnh tượng bát nháo đến nỗi làm hoàng đế cũng phải chóng mặt. Lúc đó,Thiên Hoài Hạo phải đích thân ra mặt an ủi người nhà của phu tử, cũng thay Chỉ Diên nói lời tạ lỗi.
Hai bên giằng co hồi lâu thì Lưu lão phu tử tỉnh lại, ông từ từ hé mở mắt, thều thào: “Lão phu tài sơ học thiển, thật không có cách này dạy dỗ được Cửu công chúa. Công chúa thân kiều thể quý, không thể trách phạt xuống. Lão phu chỉ cầu xin rằng, sau này nếu Cửu công chúa có ở học đường, lão phu sẽ không tới!”
Việc đã đến nước này, hoàng đế cũng không thể nói được câu nào. Thiên Hoài Hạo sau khi tốn phí miệng lưỡi cũng cho người chở cả một cỗ xe toàn bổ phẩm đến phủ học sĩ, người nhà của Lưu Phẩm Ngôn mới chịu bỏ qua.
Dù sao kết quả vẫn là Thiên Chỉ Diên bị trục xuất khỏi học đường, biệt danh vĩ đại Hỗn Thế Ma Vương nhờ chuyện này mà tiếng vang càng bay xa.
Thiên Chỉ Diên nghe tin này cũng không phản ứng gì, cái vòng bằng cành cây nàng vừa uốn xong bị quăng xuống đất, nàng phủi hai tay, trở về phòng đi ngủ.
Cuối cùng, Thiên Chỉ Diên rút ra được kết luận là cái giường trong phòng mình so với cái bàn học của học đường tốt hơn, thoải mái hơn nhiều.
“Phu tử, ‘đêm xuân’ là gì vậy?”
Thiên Hoài Vũ vô cùng khâm phục hoàng muội Tiểu Cửu này, nàng có thể làm ra câu thơ cao thâm huyền diệu đến vậy. Nhưng cao thâm huyền diệu chỗ nào thì hắn phải nhờ phu tử giải thích thêm.
Câu hỏi vừa nêu lên, mấy vị hoàng tử, công chúa lớn tuổi hơn cứ cười khúc khích.
“Trò, trò. . . Thứ thơ ca dâm tục!”
Lưu lão phu tử tức giận đến nỗi lắp ba lắp bắp, thở phì phì bay cả râu mép. Ông đập mạnh chân quay sang các hoàng tử, công chúa khác: “Các trò không được nghe, không được tìm hiểu thứ thơ dâm tục này.”
Phu tử càng nói thì tiếng cười trong lớp học càng lớn hơn.
Lưu lão phu tử tức đến mức khuôn mặt đỏ rần. Ông đã dạy học mấy chục năm nay chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, bởi vậy ông cảm thấy đây là một điều rất sỉ nhục, thật là tức muốn chết đi mà!
Ông quay đầu, lớn tiếng trách mắng Thiên Chỉ Diên: “Quả là thứ thơ dâm tục, thứ thơ dâm tục! Đây là chỗ dành cho thánh hiền, sao lại có thể làm ra thứ thơ dâm tục đến thế? Thật là làm vấy bẩn học đường!”
Nóng giận khiến cho phu tử nói năng lộn xộn cả lên.
Thiên Chỉ Diên vẫn cảm thấy mình không có gì sai cả, thẳng thắn nói: “Phu tử đã nói con chỉ dùng chữ ‘xuân’ để làm thơ, con đã làm rồi còn gì?”
“Đó, đó là thơ dâm tục!”
“Trong câu thơ của con, phu tử không nghe được chữ ‘xuân’ à?”
Nàng nói xong lại bật cười khanh khách.
“Đây mà là thơ sao? Ngươi làm lão phu tức chết!’ Lưu lão phu tử không giáo huấn được nàng, chỉ có thể tức tối mắng mỏ. Ông giậm chân, cầm thước tới gần nàng.
“Giơ tay lên, mở ra!”
Thiên Chỉ Diên đương nhiên không ngu gì đưa tay cho ông khẽ thước vào.
“Đứa nhỏ hư đốn, ngươi dám đùa giỡn lão phu!”
Lưu lão phu tử giơ thước lên, nhắm vào mông Thiên Chỉ Diên.
Nàng nhanh chóng nhảy sang một bên, né khỏi đòn của phu tử.
“Hư đốn, ngươi còn dám trốn?!” Lưu lão phu tử chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như thế nào, ông cứ lấy thước đuổi theo Chỉ Diên: “Hôm nay nếu không giáo huấn ngươi tử tế thì thật làm ô danh thánh hiền!”
Không giáo huấn nàng thì làm ô danh thánh hiền, đạo lí gì thế này? Thiên Chỉ Diên nghĩ mãi mà không hiểu gì hết, nhưng nàng chắc chắn một điều là nàng chẳng ngu dại gì đứng yên chịu đòn đâu, nàng nhanh chân chạy thoát.
Học đường đang yên tĩnh bỗng chốc náo loạn cả lên. Trong học đường, Thiên Chỉ Diên không nhảy lên thì cũng chạy xuống, Lưu lão phu tử càng tức giận đuổi theo.
“Ngươi, ngươi còn dám chạy?”
“Phu tử muốn đánh thì đương nhiên con phải chạy rồi!”
Kẻ chạy người đuổi khiến cả học đường nhốn nháo như chợ.
Thiên Chỉ Diên biết phu tử lớn tuổi rồi không thể nào bắt kịp nàng được, nhưng nàng cảm thấy chạy giỡn thế nào dù sao cũng thú vị hôn bài giảng của phu tử. Vì vậy, nàng không chạy hẳn ra khỏi hoc đường mà vẫn quanh quẩn trong đó, chạy vòng vòng. Vừa chạy nàng vừa còn hất tung cả sách trên bàn nhằm cản bước phu tử.
“A. . .” Sách bị văng tứ tung, cả các hoàng tử và công chúa cũng chạy nháo nhào né tránh, bên trong học đường có thể nói là hỗn loạn cực điểm.
“Hư đốn! Học hành thì ngủ gật trong lớp, làm thơ thì chẳng ra đâu, ngươi. . .” Lưu lão phu tử tức giận quát mắng.
“Con cũng không muốn ngủ đâu, nhưng mà phu tử giảng bài giống thôi miên quá!” Thiên Chỉ Diên vừa chạy vừa bào chữa.
“Học trò hư đốn! Ngươi còn dám xúc phạm sách thánh hiền?!”
Lưu lão phu tử càng đuổi theo càng thở hổn hển, Thiên Chỉ Diên càng chạy càng vui vẻ. Nàng nghĩ một chút rồi quay lại làm mặt quỷ trưng ra cho phu tử xem, hỏi: “Phu tử, vì sao thơ con làm lại là dâm thi? Thầy có thể giảng giải cho con biết không?”
“Ngươi, ngươi hỗn láo! Vô lễ không nghe lời, ngươi làm lão phu tức chết! Hỗn láo, đứng lại mau!”
Thấy Lưu lão phu tử sắp bắt kịp Thiên Chỉ Diên, Thiên Hoài vũ bèn đưa một chân ra ngáng đường, khiến ông ngã sập xuống nền nhà.
“Ai? Ai ám toán lão phu?” Lưu lão phu tử trợn mắt lên.
“Tiểu Cửu, muội chạy mau! Chạy mau đi!”
Thiên Chỉ Diê quay đầu cười một tiếng, nàng không sợ bị phu tử bắt được đâu. Dừng lại một chút, nàng tiếp tục ‘quạt lửa cháy to’ thêm.
“Phu tử, chẳng lẽ con nói không đúng? Nếu như thầy không vượt qua được ‘đêm xuân’, không có ‘đêm xuân’ ấy thì cũng đâu có nhi tử của thầy bây giờ? Nếu đến trình độ đó mà cũng không hiểu, chẳng phải thầy cũng làm ô danh thánh hiền đó sao?”
“Hỗn láo. . .” Lưu lão phu tử không ngừng thở hắt, ôm lấy ngực, lắp bắp: “Hỗn. . .”
“Phu tử, chắc bây giờ ‘đêm xuân’ của thầy ít lại đi nhỉ? Nên thầy mới yếu như thế này, đúng không?” Thiên Chỉ Diên xoa cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
“Ngươi. . . Ngươi. . .”
Phu tử trừng to mắt, liên tục vỗ ngực, hơi thở gấp gáp hơn nãy, bàn tay run lẩy bẩy cầm thước chỉ vào Thiên Chỉ Diên.
“Ngươi. . . Ngươi. . .”
“Bịch” một tiếng, đôi mắt của phu tử trợn tròn ra, ngã sóng xoài ra đất.
“A, phu tử!”
“Phu tử có sao không?”
“Phu tử chết rồi!”
Trong học đường, các vị hoàng tử, công chúa hét toáng cả lên. Thiên Chỉ Diên chỉ cần liếc mắt một cái, thấy ông vẫn còn hơi thở, ngất chỉ vì tức giận quá thôi. Chơi cũng chơi đủ rồi, người cũng đã chọc tức rồi, nàng phủi hai tay bước ra khỏi học đường.
Ra ngoài hít thở không khí, ba cái thơ văn đó sao nàng lại làm không xong chứ? Đó gọi là miêu tả chân thực cuộc sống. Thi nhân mà không cảm nhận thì còn làm thơ được gì nữa?
Bên canh đó, Thiên Chỉ Diên cảm thấy hình như đi học không nhàm chán lắm, mỗi ngày đến học đường trêu chọc phu tử, náo động tí xíu cũng rất là thú vị!
Nghĩ đến đây, sự ấm ức trong lòng bỗng hóa thành vui vẻ.
Nhưng có điều nàng không ngờ rằng, ngày thứ hai vừa đặt chân vào học đường, Thiên Chỉ Diên đã bị đuổi ra. Lưu lão phu tử vô cùng ngoan cố, nhất quyết không cho nàng bước qua, còn đưa ra điều kiện: có Thiên Chỉ Diên thì không có Lưu Phẩm Ngôn, có Lưu Phẩm Ngôn thì không thể có Thiên Chỉ Diên!
Nhắc lại ngày hôm đó, sau khi Thiên Chỉ Diên đi, ngự y phải đến tận nơi, còn cho người đưa Lưu đại học sĩ trở về phủ học sĩ, đích thân hoàng đế đức cao vọng trọng đến vấn an.
Khi ấy, cả gia đình của Lưu lão phu tử từ trên xuống dưới, mấy trăm con người đều khóc lóc quỳ xuống trước mặt hoàng đế yêu cầu phải trừng phạt Thiên Chỉ Diên. Cảnh tượng bát nháo đến nỗi làm hoàng đế cũng phải chóng mặt. Lúc đó,Thiên Hoài Hạo phải đích thân ra mặt an ủi người nhà của phu tử, cũng thay Chỉ Diên nói lời tạ lỗi.
Hai bên giằng co hồi lâu thì Lưu lão phu tử tỉnh lại, ông từ từ hé mở mắt, thều thào: “Lão phu tài sơ học thiển, thật không có cách này dạy dỗ được Cửu công chúa. Công chúa thân kiều thể quý, không thể trách phạt xuống. Lão phu chỉ cầu xin rằng, sau này nếu Cửu công chúa có ở học đường, lão phu sẽ không tới!”
Việc đã đến nước này, hoàng đế cũng không thể nói được câu nào. Thiên Hoài Hạo sau khi tốn phí miệng lưỡi cũng cho người chở cả một cỗ xe toàn bổ phẩm đến phủ học sĩ, người nhà của Lưu Phẩm Ngôn mới chịu bỏ qua.
Dù sao kết quả vẫn là Thiên Chỉ Diên bị trục xuất khỏi học đường, biệt danh vĩ đại Hỗn Thế Ma Vương nhờ chuyện này mà tiếng vang càng bay xa.
Thiên Chỉ Diên nghe tin này cũng không phản ứng gì, cái vòng bằng cành cây nàng vừa uốn xong bị quăng xuống đất, nàng phủi hai tay, trở về phòng đi ngủ.
Cuối cùng, Thiên Chỉ Diên rút ra được kết luận là cái giường trong phòng mình so với cái bàn học của học đường tốt hơn, thoải mái hơn nhiều.
/89
|