Học đường là nơi dạy học dành cho các hoàng tử, công chúa hoàng tộc từ năm đến mười một tuổi, bắt đầu làm quen với các con chữ. Thiên Chỉ Diên đã qua năm tuổi, đương nhiên là đến lúc phải nhập học.
Phu tử của học đường là hàn lâm đại học sĩ Lưu Phẩm Ngôn. Ông là người có kiến thức uyên bác, nổi tiếng dạy dỗ nghiêm khắc, là thanh quan hiếm có của triều đình, vô cùng liêm khiết, say mê đặc biệt với học vấn.
Ông cũng là người chính trực, không đối đãi đặc biệt với vị công chúa, hoàng tử nào vốn đã quen chiều chuộng. Năm nay ông đã thọ bảy mươi mốt, được xếp vào hàng nguyên lão trong triều đình, rất được hoàng thượng coi trọng.
Đối với người này, Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm sau một hồi suy nghĩ, nàng thốt lên ba chữ: lão cổ hủ.
Hiện giờ, Thiên Hoài Hạo đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Chỉ Diên xuất hiện ngay cửa học đường.
Lưu lão phu tử nhìn chằm chằm Thiên Chỉ Diên hồi lâu, sau đó vuốt nhẹ râu, gật đầu, ông nói: “Khi xưa, Tam hoàng tử thông minh học hành rất tốt, là học trò lão phu hài lòng nhất. Cửu công chúa được Tam hoàng tử tiến cử, trông cũng ngoan ngoãn. Xin hãy yên tâm, lão phu nhất định sẽ tận tình dạy dỗ tốt cho Cửu công chúa.”
Thiên Hoài Hạo khiêm nhường với ông: “Chỉ Diên còn nhỏ, phu tử sẽ nhọc tâm rồi.”
Lưu lão phu tử phất tay, chỉ vị trí ngay giữa lớp học sắp xếp: “Đây là trách nhiệm của lão phu, mời Cửu công chúa ngồi vào chỗ kia.”
Thiên Chỉ Diên mở mắt to nhìn theo hướng chỉ tay của phu tử, vị trí tốt đấy, phía sau là Thập nhất, phía trước là lão Thất. Bên trái là Bát hoàng tử, bên phải là Cửu hoàng tử. Ồ, toàn là người quen cũ!
“Đi đi.”
Thiên Hoài Hạo vỗ vỗ bả vai nàng, Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn đi từ từ đến chỗ được chỉ định, ngồi khoanh tay ngay ngắn. Lần đầu tiên ngồi trong lớp học, rốt cuộc Thiên Chỉ Diên nàng cũng có thể trải ngiệm cảm giác của một học trò rồi!
Nàng đánh mắt sang Bát hoàng tử bên cạnh, hắn tỏ vẻ vừa ghét vừa sợ trừng trừng nàng, còn Cửu hoàng tử sợ sệt len lén qaun sát, sau đó lập tức quay sang chỗ khác. Thập nhất thì đương nhiên vui vẻ, hắn hưng phấn cười suốt, Thiên Chỉ Diên cảm thấy hắn rất phù hợp với phong cách vừa vui vẻ vừa ngốc nghếch thế này. Những người khác thì tò mò thăm dò nàng.
Thiên Chỉ Diên cũng không vì chuyện đột ngột nhập học giữa chừng như thế này mà không thoải mái, nàng cũng không thèm quan tâm ánh mắt của người khác như thế nào. Bỗng quay về phía cửa số, Thiên Hoài Hạo vẫn còn đang đứng đấy nhìn nàng, nàng bèn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Đương nhiên là hắn không yên tâm, nhưng cũng đành phải rời khỏi đó.
Mở cuốn sách đang đặt trên bàn, Thiên Chỉ Diên chỉ thấy cả đống văn tự rối mù, như đoàn ngựa đang chạy loạn tông vào nhau làm nàng đau hết cả đầu.
“Hôm nay chúng ta học đến bài này 《 Nguyên nhật 》”, Lưu lão phu tử vuốt vuốt chòm râu rồi mở quyển sách ra: “Mời các trò đọc bài thơ này lên.”
Nguyên nhật
Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ
Xuân phong tống noãn nhập đồ tô
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật
Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
Tiếng đọc bài ê a của các hoàng tử, công chúa vang khắp học đường, điểm tô thêm bầu không khí tĩnh mịch trong hoàng cung này.
Thiên Chỉ Diên đọc được mấy chữ, nàng ngáp , đọc thêm mấy chữ, lại ngáp tiếp. Sao lại buồn ngủ thế này? Thơ có tác dụng thôi miên à. . .
Sau khi đọc xong bài thơ, phu tử từ bục giảng bước xuống, thong thả vừa đi vừa đi giảng: “Đồ tô là tên một loại rượu. Theo tập tục từ xưa, vào tết nguyên đán, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm và uống rượu đồ tô để phòng trừ bệnh dịch, sống trường thọ.
Đào phù là một loại bùa. Theo phong tục, vào ngày đầu nông lịch tháng giêng, người ta viết tên hai vị thần Trà Và Uất Lũy lên miếng gỗ đaào, sau đó treo trước cửa để trừ tà.
. . . . . .”
Vừa nghe tiếng phu tử giảng bài, hai hàng mi mắt của Thiên Chỉ Diên cứ dán chặt vào nhau, ‘quyến luyến’ không rời, còn đầu nàng thì gục lên gục xuống như gà mổ thóc. Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ nếu như có thể ghi âm lại tiếng giảng bài của phu tử, lúc nàng mất ngủ có thể bật lên nghe thì tốt biết mấy.
Rốt cuộc, Thiên Chỉ Diên cũng không gắng gượng được nữa, nàng gục xuống bàn ngủ ngon lành.
“Bài thơ này miêu tả cảnh tượng đón năm mới. Tiếng pháo đưa tiễn một năm đã qua, cùng nhau nâng chén rượu đồ tô để cảm nhận hơi thở mùa xuân đang đến. Ánh mặt trời vừa ló dạng sáng rọi từng căn nhà, trước cửa nhà nào cũng được treo tấm đào phù mới.”
Lưu lão phu tử vừa vuốt hàm râu trắng toát vừa say sưa giảng bài.
“Mùa xuân luôn là mùa tươi đẹp nhất trong năm, là mùa của tràn đầy hi vọng.” Phu tử vừa nhìn vào sách rồi tiếp tục: “Bây giờ, mời các trò dùng chữ ‘xuân’ làm một câu thơ, để lão phu kiểm tra năng lực tiếp thu bài giảng của các trò.”
Nghe đến đây, trừ Thiên Chỉ Diên đang đi chơi cùng Chu Công, tất cả mọi người đều bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Thất hoàng tử, bắt đầu từ trò nào.”
Thiên Hoài Sở gật đầu, hắn cất giọng: “Muôn hoa đua nhau nở, chào đón mùa xuân về.” (1)
“Tốt, tới lượt Bát hoàng tử.”
“Hoa xuân khắp đầy vườn, hương sắc khắp đầy sân.” (2) Bát hoàng tử tiếp lời.
“Tốt, tốt, Cửu hoàng tử. . .”
“Phu tử!” Bát hoàng tử bỗng nhiên cắt ngang lời của Lưu phu tử.
Lưu lão phu tử luôn thích những hài tử lễ phép, bị cắt ngang đột làm ông không vui, liền nhíu mày hỏi: “Chuyện gì? Trò có gì thắc mắc?”
Bát hoàng tử giơ tay lên ‘chỉ điểm’: “Có người ngủ trong giờ học, phu tử!”
“Cái gì?” Lông mày của phu tử càng nhướng cao hơn.
“Kia ạ!” Bát hoàng tử chỉ ngay về phía Thiên Chỉ Diên.
Lưu lão phu tử nhìn theo hướng tay của hắn, quả nhiên thấy Thiên Chỉ Diên đang gục mặt trên bàn, ông tức giận đặt sách xuống, cầm lấy thước đi đến đứng bên cạnh bàn học của nàng.
Thiên Hoài Vũ thấy thế liền vội vàng chọc chọc sau lưng Chỉ Diên đánh thức nàng dậy.
“Chọc gì đó? Muốn chết hả?” Thiên Chỉ Diên mơ màng quát một câu, sau đó tiếp tục ngủ tiếp.
Thái độ của nàng càng chọc phu tử điên tiết, ông cầm thước gõ mạnh xuống bàn, lớn tiếng: “Cửu công chúa, trò dám ngủ trong giờ học của lão phu, trò không xem lão phu ra gì à?”
Giờ thì Thiên Chỉ Diên mới tỉnh ngủ hẳn, nàng bị phát hiện rồi, lập tức ngoan ngoãn thẳng lưng lại, ngay ngắn xếp tay ngồi.
“Xin phu tử bớt giận.” Thiên Hoài Vũ phía sau lên tiếng nhằm nguôi ngoai cơn giận của phu tử.
“Cửu công chúa, vì sao trò lại ngủ trong lớp?”
Lưu lão phu tử không chịu bỏ qua, ông là phu tử của hoàng tộc, học thức uyên bác, là người luôn chính trực, có phần hơi kiêu ngạo, dám ngủ trong lúc ông đang giảng bài đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thiên Chỉ Diên rất muốn ‘đấu tay đôi’ với ông, quả nhiên đúng là lão cổ hủ, học mệt quá thì ngủ chứ sao, thế cũng hỏi? Nhưng nàng không làm như thế, dù sao phu tử cũng đã lớn tuổi, vẫn phải ‘kính lão đắc thọ’.
Thiên Chỉ Diên cúi đầu, vò vò ngón tay út, giả vờ bộ dạng ăn năn hối lỗi khiến người ta thương tình.
Lưu lão phu tử thấy vậy cũng không muốn quá khó khăn với nàng, ông thở dài rồi bảo: “Nếu trò có thể làm một câu thơ có chữ ‘xuân’ thì lão phu sẽ không quở trách nữa.”
Làm thơ? Hai con mắt sáng ngời, mặc dù Thiên Chỉ Diên không phải là thi nhân nhưng cũng không đến nỗi mù văn chương, chỉ làm một thơ có chữ ‘xuân’ thì nhỏ cỏn con ấy mà.
Nàng lập tức chấp thuận: “Phu tử, học trò làm ngay.”
Lưu lão phu tử vô cùng kinh ngạc, quả nhiên xứng đáng người mà Tam hoàng tử đưa đến, học ngày đầu tiên thôi mà đã biết làm thơ, ông vui mừng cười: “Tốt, tốt, trò thử một câu nào.”
Thiên Chỉ Diên vờ nghiêng đầu suy tư một chút, sau đó ngẩng lên, dáng vẻ đầy xuất thần ngâm lên: “Màn phù dung êm ái đêm xuân, đóa cúc nở rộ khẽ thầm thì.” (3)
Rất có vần điệu, Thiên Chỉ Diên thầm bội phục mình.
Trái ngược với vẻ đắc ý của nàng, vừa nghe xong câu thơ ấy, nụ cười trên mặt Lưu lão phu tử liền vụt tắt, hai mắt trừng lớn, thở hồng hộc, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào nàng, hồi lâu mới thốt nên lời.
Phu tử của học đường là hàn lâm đại học sĩ Lưu Phẩm Ngôn. Ông là người có kiến thức uyên bác, nổi tiếng dạy dỗ nghiêm khắc, là thanh quan hiếm có của triều đình, vô cùng liêm khiết, say mê đặc biệt với học vấn.
Ông cũng là người chính trực, không đối đãi đặc biệt với vị công chúa, hoàng tử nào vốn đã quen chiều chuộng. Năm nay ông đã thọ bảy mươi mốt, được xếp vào hàng nguyên lão trong triều đình, rất được hoàng thượng coi trọng.
Đối với người này, Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm sau một hồi suy nghĩ, nàng thốt lên ba chữ: lão cổ hủ.
Hiện giờ, Thiên Hoài Hạo đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Chỉ Diên xuất hiện ngay cửa học đường.
Lưu lão phu tử nhìn chằm chằm Thiên Chỉ Diên hồi lâu, sau đó vuốt nhẹ râu, gật đầu, ông nói: “Khi xưa, Tam hoàng tử thông minh học hành rất tốt, là học trò lão phu hài lòng nhất. Cửu công chúa được Tam hoàng tử tiến cử, trông cũng ngoan ngoãn. Xin hãy yên tâm, lão phu nhất định sẽ tận tình dạy dỗ tốt cho Cửu công chúa.”
Thiên Hoài Hạo khiêm nhường với ông: “Chỉ Diên còn nhỏ, phu tử sẽ nhọc tâm rồi.”
Lưu lão phu tử phất tay, chỉ vị trí ngay giữa lớp học sắp xếp: “Đây là trách nhiệm của lão phu, mời Cửu công chúa ngồi vào chỗ kia.”
Thiên Chỉ Diên mở mắt to nhìn theo hướng chỉ tay của phu tử, vị trí tốt đấy, phía sau là Thập nhất, phía trước là lão Thất. Bên trái là Bát hoàng tử, bên phải là Cửu hoàng tử. Ồ, toàn là người quen cũ!
“Đi đi.”
Thiên Hoài Hạo vỗ vỗ bả vai nàng, Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn đi từ từ đến chỗ được chỉ định, ngồi khoanh tay ngay ngắn. Lần đầu tiên ngồi trong lớp học, rốt cuộc Thiên Chỉ Diên nàng cũng có thể trải ngiệm cảm giác của một học trò rồi!
Nàng đánh mắt sang Bát hoàng tử bên cạnh, hắn tỏ vẻ vừa ghét vừa sợ trừng trừng nàng, còn Cửu hoàng tử sợ sệt len lén qaun sát, sau đó lập tức quay sang chỗ khác. Thập nhất thì đương nhiên vui vẻ, hắn hưng phấn cười suốt, Thiên Chỉ Diên cảm thấy hắn rất phù hợp với phong cách vừa vui vẻ vừa ngốc nghếch thế này. Những người khác thì tò mò thăm dò nàng.
Thiên Chỉ Diên cũng không vì chuyện đột ngột nhập học giữa chừng như thế này mà không thoải mái, nàng cũng không thèm quan tâm ánh mắt của người khác như thế nào. Bỗng quay về phía cửa số, Thiên Hoài Hạo vẫn còn đang đứng đấy nhìn nàng, nàng bèn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Đương nhiên là hắn không yên tâm, nhưng cũng đành phải rời khỏi đó.
Mở cuốn sách đang đặt trên bàn, Thiên Chỉ Diên chỉ thấy cả đống văn tự rối mù, như đoàn ngựa đang chạy loạn tông vào nhau làm nàng đau hết cả đầu.
“Hôm nay chúng ta học đến bài này 《 Nguyên nhật 》”, Lưu lão phu tử vuốt vuốt chòm râu rồi mở quyển sách ra: “Mời các trò đọc bài thơ này lên.”
Nguyên nhật
Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ
Xuân phong tống noãn nhập đồ tô
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật
Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
Tiếng đọc bài ê a của các hoàng tử, công chúa vang khắp học đường, điểm tô thêm bầu không khí tĩnh mịch trong hoàng cung này.
Thiên Chỉ Diên đọc được mấy chữ, nàng ngáp , đọc thêm mấy chữ, lại ngáp tiếp. Sao lại buồn ngủ thế này? Thơ có tác dụng thôi miên à. . .
Sau khi đọc xong bài thơ, phu tử từ bục giảng bước xuống, thong thả vừa đi vừa đi giảng: “Đồ tô là tên một loại rượu. Theo tập tục từ xưa, vào tết nguyên đán, cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm và uống rượu đồ tô để phòng trừ bệnh dịch, sống trường thọ.
Đào phù là một loại bùa. Theo phong tục, vào ngày đầu nông lịch tháng giêng, người ta viết tên hai vị thần Trà Và Uất Lũy lên miếng gỗ đaào, sau đó treo trước cửa để trừ tà.
. . . . . .”
Vừa nghe tiếng phu tử giảng bài, hai hàng mi mắt của Thiên Chỉ Diên cứ dán chặt vào nhau, ‘quyến luyến’ không rời, còn đầu nàng thì gục lên gục xuống như gà mổ thóc. Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ nếu như có thể ghi âm lại tiếng giảng bài của phu tử, lúc nàng mất ngủ có thể bật lên nghe thì tốt biết mấy.
Rốt cuộc, Thiên Chỉ Diên cũng không gắng gượng được nữa, nàng gục xuống bàn ngủ ngon lành.
“Bài thơ này miêu tả cảnh tượng đón năm mới. Tiếng pháo đưa tiễn một năm đã qua, cùng nhau nâng chén rượu đồ tô để cảm nhận hơi thở mùa xuân đang đến. Ánh mặt trời vừa ló dạng sáng rọi từng căn nhà, trước cửa nhà nào cũng được treo tấm đào phù mới.”
Lưu lão phu tử vừa vuốt hàm râu trắng toát vừa say sưa giảng bài.
“Mùa xuân luôn là mùa tươi đẹp nhất trong năm, là mùa của tràn đầy hi vọng.” Phu tử vừa nhìn vào sách rồi tiếp tục: “Bây giờ, mời các trò dùng chữ ‘xuân’ làm một câu thơ, để lão phu kiểm tra năng lực tiếp thu bài giảng của các trò.”
Nghe đến đây, trừ Thiên Chỉ Diên đang đi chơi cùng Chu Công, tất cả mọi người đều bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Thất hoàng tử, bắt đầu từ trò nào.”
Thiên Hoài Sở gật đầu, hắn cất giọng: “Muôn hoa đua nhau nở, chào đón mùa xuân về.” (1)
“Tốt, tới lượt Bát hoàng tử.”
“Hoa xuân khắp đầy vườn, hương sắc khắp đầy sân.” (2) Bát hoàng tử tiếp lời.
“Tốt, tốt, Cửu hoàng tử. . .”
“Phu tử!” Bát hoàng tử bỗng nhiên cắt ngang lời của Lưu phu tử.
Lưu lão phu tử luôn thích những hài tử lễ phép, bị cắt ngang đột làm ông không vui, liền nhíu mày hỏi: “Chuyện gì? Trò có gì thắc mắc?”
Bát hoàng tử giơ tay lên ‘chỉ điểm’: “Có người ngủ trong giờ học, phu tử!”
“Cái gì?” Lông mày của phu tử càng nhướng cao hơn.
“Kia ạ!” Bát hoàng tử chỉ ngay về phía Thiên Chỉ Diên.
Lưu lão phu tử nhìn theo hướng tay của hắn, quả nhiên thấy Thiên Chỉ Diên đang gục mặt trên bàn, ông tức giận đặt sách xuống, cầm lấy thước đi đến đứng bên cạnh bàn học của nàng.
Thiên Hoài Vũ thấy thế liền vội vàng chọc chọc sau lưng Chỉ Diên đánh thức nàng dậy.
“Chọc gì đó? Muốn chết hả?” Thiên Chỉ Diên mơ màng quát một câu, sau đó tiếp tục ngủ tiếp.
Thái độ của nàng càng chọc phu tử điên tiết, ông cầm thước gõ mạnh xuống bàn, lớn tiếng: “Cửu công chúa, trò dám ngủ trong giờ học của lão phu, trò không xem lão phu ra gì à?”
Giờ thì Thiên Chỉ Diên mới tỉnh ngủ hẳn, nàng bị phát hiện rồi, lập tức ngoan ngoãn thẳng lưng lại, ngay ngắn xếp tay ngồi.
“Xin phu tử bớt giận.” Thiên Hoài Vũ phía sau lên tiếng nhằm nguôi ngoai cơn giận của phu tử.
“Cửu công chúa, vì sao trò lại ngủ trong lớp?”
Lưu lão phu tử không chịu bỏ qua, ông là phu tử của hoàng tộc, học thức uyên bác, là người luôn chính trực, có phần hơi kiêu ngạo, dám ngủ trong lúc ông đang giảng bài đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thiên Chỉ Diên rất muốn ‘đấu tay đôi’ với ông, quả nhiên đúng là lão cổ hủ, học mệt quá thì ngủ chứ sao, thế cũng hỏi? Nhưng nàng không làm như thế, dù sao phu tử cũng đã lớn tuổi, vẫn phải ‘kính lão đắc thọ’.
Thiên Chỉ Diên cúi đầu, vò vò ngón tay út, giả vờ bộ dạng ăn năn hối lỗi khiến người ta thương tình.
Lưu lão phu tử thấy vậy cũng không muốn quá khó khăn với nàng, ông thở dài rồi bảo: “Nếu trò có thể làm một câu thơ có chữ ‘xuân’ thì lão phu sẽ không quở trách nữa.”
Làm thơ? Hai con mắt sáng ngời, mặc dù Thiên Chỉ Diên không phải là thi nhân nhưng cũng không đến nỗi mù văn chương, chỉ làm một thơ có chữ ‘xuân’ thì nhỏ cỏn con ấy mà.
Nàng lập tức chấp thuận: “Phu tử, học trò làm ngay.”
Lưu lão phu tử vô cùng kinh ngạc, quả nhiên xứng đáng người mà Tam hoàng tử đưa đến, học ngày đầu tiên thôi mà đã biết làm thơ, ông vui mừng cười: “Tốt, tốt, trò thử một câu nào.”
Thiên Chỉ Diên vờ nghiêng đầu suy tư một chút, sau đó ngẩng lên, dáng vẻ đầy xuất thần ngâm lên: “Màn phù dung êm ái đêm xuân, đóa cúc nở rộ khẽ thầm thì.” (3)
Rất có vần điệu, Thiên Chỉ Diên thầm bội phục mình.
Trái ngược với vẻ đắc ý của nàng, vừa nghe xong câu thơ ấy, nụ cười trên mặt Lưu lão phu tử liền vụt tắt, hai mắt trừng lớn, thở hồng hộc, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào nàng, hồi lâu mới thốt nên lời.
/89
|