Cả hoàng cung vì chuyện Thiên Chỉ Diên mất tích mà lật tung mỗi ngóc ngách để tìm nàng, thế nhưng dò hỏi cả ngày vẫn không thấy tung tích đâu. Trời càng lúc càng tối, mặt Thiên Tinh Hàn càng lúc càng đen.
Loáng thoáng nghe tiếng hô to Cửu công chúa, Thiên Chỉ Diên nằm trên cành cây quay người sang phía khác, mắt cũng không buồn hé mở, nàng chưa muốn họ tìm thấy mình nhanh như vậy đâu.
Trải qua rắc rối lần này, theo như nàng quan sát, mặc dù bình thường Thiên Tinh Hàn hay ngó lơ nàng nhưng thực chất rất quan tâm đến nàng, đối với hoàng hậu thân nương lại càng lưu tâm hơn nữa, cho nên sau khi ban bố lệnh cấm đó mới lật đật chạy đi kiếm như thế.
Nàng khóc lóc ủy khuất, vô cùng thê lương, từng câu từng chữ chạm đến tâm can sâu thẳm trong Thiên Tinh Hàn, sau đó liền biến mất. Kết quả thu được là gì? Bát hoàng tử lại bị đánh thêm một trận đòn nữa, còn bị phạt thêm, bản thân không những không bị phạt mà còn khiến cả hoàng cung nháo nhào đi tìm. Muốn đấu với nàng ư? Ngu ngốc như thế mà dám chiến à?
Trong hoàng cung, mọi người lật tung từng ngõ ngách, ít ai ngờ rằng một tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi lại có thể bò lên một cành cây cao hơn mình mười thước trên thân đại thụ, ẩn núp trong tàn lá um tùm.
Thiên Chỉ Diên đánh cái ngáp chuẩn bị nằm xuống, bỗng cành cây động đậy, nàng lăn người, chưa xác định rõ chuyện gì đang xảy ra thì liền rơi vào vòng ôm ấm áp thật chặt. Người đó động thân một cái đã ôm Chỉ Diên nhảy xuống đại thụ.
Trong lòng Thiên Chỉ Diên hốt hoảng, người này có thể phát hiện nàng đang ẩn thân ở trên cây, đúng là cao thủ!
“Sao lại bò lên cây cao như vậy?”
Giọng nói dịu dàng mà hấp dẫn, thật dễ nghe! Thiên Chỉ Diên nhủ thầm trong bụng: giọng nói dễ nghe như vậy, chắc diện mạo cũng không đến nỗi nào.
“Muội cũng biết chọn chỗ đấy, trốn trên cây trong cung của ta, khó trách sao bọn chúng không tìm được.”
Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ: tình cờ thôi, chỗ này yên tĩnh rất thích hợp để ngủ nên ta mới đến đây.
Nàng ngọ nguậy trong lòng người ta hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở đôi mắt còn ngái ngủ. Nàng chợt tròn xoe mắt nhìn, đôi nhãn mâu sáng ngời, con ngươi màu nâu sâu thẳm như lòng đại dương. Vẻ mặt ôn nhã như gió đủ sức gây kinh ngạc người lướt qua cũng vừa khiến họ cảm thấy bình tâm nhẹ nhàng. Đây là ấn tượng đầu tiên mà hắn đem lại cho nàng.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói người đó vẫn dịu dàng, nhìn thấy Thiên Chỉ Diên tỉnh lại, trong mắt đầy yêu thương và vui mừng.
Thiên Chỉ Diên gật đầu, si ngốc nhìn trân trân người ta. Đầu óc nàng hiện đang trống rỗng nhưng trái tim lại nhảy nhót tung tăng. Mỹ nam kìa! Ôi, nàng thích nhất là mỹ nam!
Nàng vừa ngọ nguậy vừa tiện thể “do thám” thân thể người ta. Chà, cơ thể khá đây, ắt hẳn là người hay luyện võ. Bằng không sao thân thủ có thể phi tuốt lên thân cây để nàng khám phá được? Ồ, người hắn còn rất ấm áp, tỏa mùi thơm nhàn nhạt nữa.
Thiên Chỉ Diên phấn khích nhưng nàng phải kiềm chế trái tim bé nhỏ đang cuồng loạn, sợ nó kích động quá mà chết mất. Thật là thứ phản chủ, nàng cảm thấy khinh bỉ luôn trái tim của mình.
Đang chìm trong cảm giác sung sướng, Thiên Chỉ Diên đã được đặt trên một chiếc giường mềm mại, nàng đảo mắt nhìn quanh gian phòng xa lạ ấy. Người đó đã tiến gần bên nàng, nhẹ nhàng tháo giầy cho nàng. Hắn khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, là thời gian mơ mộng nhất. Chậc, chuyện đó làm nàng liên tưởng đến những cảnh tượng không mấy hay ho rồi. . .
Không khí mập mờ như vậy, đối tượng hoàn mỹ như vậy, thời gian thích hợp như vậy, thế mà bị thân thể nhỏ bé này phá hỏng hết. Thiên Chỉ Diên, sao ngươi không lớn hơn chút nữa, chỉ chút nữa thôi!
“Có đói bụng không?” Người đó hỏi.
Thiên Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, người nhìn mắt ta này, như lang như hổ thế này thì ngay tức khắc, ngươi sẽ biết ta có đói hay không.
“Thế nào?” Người đó rõ ràng không hiểu tín hiệu của nàng.
“Đói. . .” Cổ họng Thiên Chỉ Diên ráng đè xuống phát ra tiếng nói nhỏ nhất có thể.
Người đó cười dịu dàng với nàng một tiếng, nói: “Ta sẽ phái người chuẩn bị món.”
Trái tim bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên lại nhảy cẫng lần nữa. Hắn vừa cười với nàng, là muốn dụ dỗ nàng phạm tội phải không?
“Sau này không nên một mình bò lên nơi cao như vậy, rất nguy hiểm, có biết hay không?”
Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu.
Người đó thở dài một hơi, xoa xoa cái đầu nhỏ, bảo: “Ta biết muội đã chịu nhiều khổ cực, biết muội vừa suýt chết. May là muội vẫn còn sống. Và may là, ta trở về còn có thể được gặp lại muội.”
Thiên Chỉ Diên chớp mắt, dường như mối quan hệ giữa người này và nàng không bình thường thì phải!
Người đó tiếp tục: “Sau này có ta ở đây, ta sẽ không để bất kì kẻ nào bắt nạt muội. Chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Thiên Chỉ Diên vươn người ôm lấy cánh tay hắn, ăn chút xíu đậu hủ.
Cung nữ nhanh chóng dọn bữa đến, người đó bế Thiên Chỉ Diên đặt lên đùi, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt, đút vào miệng nàng.
Thiên Chỉ Diên hưởng thụ tựa vào người hắn, mở miệng ngoạm cơm nước hắn đút cho. Thế nào gọi là cơm đến há miệng? Chính là đãi ngộ mà Thiên Chỉ Diên đang được nhận này đây, hơn nữa người đút cơm còn là mỹ nam, không những vị giác được hưởng thụ mà thị giác cũng được phục vụ, tâm tình đương nhiên rất thỏa mãn.
Dạ dày nhỏ bé của nàng nhanh chóng được nhồi căng, nàng sờ cái bụng tròn trĩnh của mình hài lòng liếm liếm xung quanh miệng. Người đó vừa đặt bát đĩa xuống thì nàng đã nghe tiếng thái giám truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo. . .”
Trong lòng nàng hơi hốt hoảng, sao lại đến nhanh thế này?
Thiên Tinh Hàn khoác chiếc áo long bào vàng lấp lánh tiến nhanh vào căn phòng, không kiên nhẫn chờ đợi những lễ nghi rườm rà đúng mực nữa, ông ôm luôn Thiên Chỉ Diên đang trong lòng người đó.
“Rốt cuộc cũng tìm thấy con.”
Thiên Chỉ Diên khó thở vì Thiên Tinh Hàn ôm mình chặt quá, vừa nói xong câu đó thì ông cũng thở phào một hơi.
“Để phụ hoàng đưa con về.” Thiên Tinh Hàn xoay người định cất bấc.
“Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng giao Chỉ Diên cho nhi thần, để nhi thần có thể chăm sóc cho muội ấy.” Người đó quỳ trên mặt đất, ngăn cẳn bước chân của ông.
Phụ hoàng? Nhi thần? Trái tim bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên tan vỡ trong nháy mắt, mỹ nam này là ca ca của nàng ư?
“Hoài Hạo, con vừa mới trở về cung, vẫn nên nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Phụ hoàng, chuyện ngày hôm nay người cũng đã chứng kiến, muội ấy không thể không có ai chăm sóc!”
“Trẫm tự có tính toán.”
“Phụ hoàng, không còn cách nào khác nữa rồi. Hôm nay nháo nhào như thế, Chỉ Diên không thể ẩn giấu được nữa.”
Trong khi Thiên Chỉ Diên đang chìm trong cảm giác đau khổ của “thất tình”, nàng bỗng phát hiện toàn thân hoàng đế đã cứng đờ.
“Trẫm sẽ có chừng mực.”
“Phụ hoàng, nỗ lực của người không thể nào đối phó được với tất cả các tình huống, quan tâm tới từng người được.” Lúc đầu điềm tĩnh, bây giờ Thiên Hoài Hạo trở nên cứng rắn lạ thường.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, không đối phó được với mọi tình huống tất là sẽ có chuyện ngoài ý muốn? Không quan tâm tới từng người được nghĩa là sẽ có người gặp chuyện không may?
Thấy trong từng lời nói của Thiên Hoài Hạo ám chỉ điều gì đó, Thiên Tinh Hàn giận dữ đến bốc khói, ông quát lớn: “Hỗn xược!”
“Nhi thần không dám.” Thiên Hoài Hạo rõ ràng không hề e sợ trước cơn thịnh nộ của hoàng đế, hắn vẫn điềm đạm giải thích: “Lần này nhi thần trở về là vì chuyện điều trị của Chỉ Diên.”
“Điều trị?” Thiên Tinh Hàn bình tĩnh hỏi.
“Nhi thần đã tìm được công tử Tương, cũng đã mời được y đến.”
Thiên Tinh Hàn vô cùng ngạc nhiên trước thông tin này: “Công tử Tương? Hắn đến đây thật sao?”
“Vâng, hắn đã lên đường rồi, nhi thần tin rằng y sẽ có cách chữa trị. Vì vậy, xim phụ hoàng hãy giao Chỉ Diên cho nhi thần.”
“Chuyện này hẳn bàn sau, việc tiếp đón công tử Tương tùy con lo liệu.”
“Phụ hoàng. . .”
Không đợi Thiên Hoài Hạo đáp lại, Thiên Tinh Hàn đã ôm lấy Chỉ Diên bước nhanh ra ngoài.
Trái tim bé nhỏ đang tan nát đã thôi quấy rầy chủ nhân của nó, bây giờ nàng chỉ tựa vào người Thiên Tinh Hàn và nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi. Nàng có bệnh gì cần điều trị ư? Tại sao nàng lại không phát hiện một chút nào?
Công tử Tương? Bộ não thông minh bắt đầu suy đoán, hình như đây là cái tên rất lừng lẫy?
Giờ đây Thiên Chỉ Diên có nghĩ như thế nào cũng không đoán ra được sau này nàng sẽ bị thất bại thảm hại trong tay tên công tử Tương ấy, đúng là một sự sỉ nhục không hề nhỏ đối với đệ nhất sát thủ.
Loáng thoáng nghe tiếng hô to Cửu công chúa, Thiên Chỉ Diên nằm trên cành cây quay người sang phía khác, mắt cũng không buồn hé mở, nàng chưa muốn họ tìm thấy mình nhanh như vậy đâu.
Trải qua rắc rối lần này, theo như nàng quan sát, mặc dù bình thường Thiên Tinh Hàn hay ngó lơ nàng nhưng thực chất rất quan tâm đến nàng, đối với hoàng hậu thân nương lại càng lưu tâm hơn nữa, cho nên sau khi ban bố lệnh cấm đó mới lật đật chạy đi kiếm như thế.
Nàng khóc lóc ủy khuất, vô cùng thê lương, từng câu từng chữ chạm đến tâm can sâu thẳm trong Thiên Tinh Hàn, sau đó liền biến mất. Kết quả thu được là gì? Bát hoàng tử lại bị đánh thêm một trận đòn nữa, còn bị phạt thêm, bản thân không những không bị phạt mà còn khiến cả hoàng cung nháo nhào đi tìm. Muốn đấu với nàng ư? Ngu ngốc như thế mà dám chiến à?
Trong hoàng cung, mọi người lật tung từng ngõ ngách, ít ai ngờ rằng một tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi lại có thể bò lên một cành cây cao hơn mình mười thước trên thân đại thụ, ẩn núp trong tàn lá um tùm.
Thiên Chỉ Diên đánh cái ngáp chuẩn bị nằm xuống, bỗng cành cây động đậy, nàng lăn người, chưa xác định rõ chuyện gì đang xảy ra thì liền rơi vào vòng ôm ấm áp thật chặt. Người đó động thân một cái đã ôm Chỉ Diên nhảy xuống đại thụ.
Trong lòng Thiên Chỉ Diên hốt hoảng, người này có thể phát hiện nàng đang ẩn thân ở trên cây, đúng là cao thủ!
“Sao lại bò lên cây cao như vậy?”
Giọng nói dịu dàng mà hấp dẫn, thật dễ nghe! Thiên Chỉ Diên nhủ thầm trong bụng: giọng nói dễ nghe như vậy, chắc diện mạo cũng không đến nỗi nào.
“Muội cũng biết chọn chỗ đấy, trốn trên cây trong cung của ta, khó trách sao bọn chúng không tìm được.”
Thiên Chỉ Diên thầm nghĩ: tình cờ thôi, chỗ này yên tĩnh rất thích hợp để ngủ nên ta mới đến đây.
Nàng ngọ nguậy trong lòng người ta hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở đôi mắt còn ngái ngủ. Nàng chợt tròn xoe mắt nhìn, đôi nhãn mâu sáng ngời, con ngươi màu nâu sâu thẳm như lòng đại dương. Vẻ mặt ôn nhã như gió đủ sức gây kinh ngạc người lướt qua cũng vừa khiến họ cảm thấy bình tâm nhẹ nhàng. Đây là ấn tượng đầu tiên mà hắn đem lại cho nàng.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói người đó vẫn dịu dàng, nhìn thấy Thiên Chỉ Diên tỉnh lại, trong mắt đầy yêu thương và vui mừng.
Thiên Chỉ Diên gật đầu, si ngốc nhìn trân trân người ta. Đầu óc nàng hiện đang trống rỗng nhưng trái tim lại nhảy nhót tung tăng. Mỹ nam kìa! Ôi, nàng thích nhất là mỹ nam!
Nàng vừa ngọ nguậy vừa tiện thể “do thám” thân thể người ta. Chà, cơ thể khá đây, ắt hẳn là người hay luyện võ. Bằng không sao thân thủ có thể phi tuốt lên thân cây để nàng khám phá được? Ồ, người hắn còn rất ấm áp, tỏa mùi thơm nhàn nhạt nữa.
Thiên Chỉ Diên phấn khích nhưng nàng phải kiềm chế trái tim bé nhỏ đang cuồng loạn, sợ nó kích động quá mà chết mất. Thật là thứ phản chủ, nàng cảm thấy khinh bỉ luôn trái tim của mình.
Đang chìm trong cảm giác sung sướng, Thiên Chỉ Diên đã được đặt trên một chiếc giường mềm mại, nàng đảo mắt nhìn quanh gian phòng xa lạ ấy. Người đó đã tiến gần bên nàng, nhẹ nhàng tháo giầy cho nàng. Hắn khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, là thời gian mơ mộng nhất. Chậc, chuyện đó làm nàng liên tưởng đến những cảnh tượng không mấy hay ho rồi. . .
Không khí mập mờ như vậy, đối tượng hoàn mỹ như vậy, thời gian thích hợp như vậy, thế mà bị thân thể nhỏ bé này phá hỏng hết. Thiên Chỉ Diên, sao ngươi không lớn hơn chút nữa, chỉ chút nữa thôi!
“Có đói bụng không?” Người đó hỏi.
Thiên Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, người nhìn mắt ta này, như lang như hổ thế này thì ngay tức khắc, ngươi sẽ biết ta có đói hay không.
“Thế nào?” Người đó rõ ràng không hiểu tín hiệu của nàng.
“Đói. . .” Cổ họng Thiên Chỉ Diên ráng đè xuống phát ra tiếng nói nhỏ nhất có thể.
Người đó cười dịu dàng với nàng một tiếng, nói: “Ta sẽ phái người chuẩn bị món.”
Trái tim bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên lại nhảy cẫng lần nữa. Hắn vừa cười với nàng, là muốn dụ dỗ nàng phạm tội phải không?
“Sau này không nên một mình bò lên nơi cao như vậy, rất nguy hiểm, có biết hay không?”
Thiên Chỉ Diên gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc đầu.
Người đó thở dài một hơi, xoa xoa cái đầu nhỏ, bảo: “Ta biết muội đã chịu nhiều khổ cực, biết muội vừa suýt chết. May là muội vẫn còn sống. Và may là, ta trở về còn có thể được gặp lại muội.”
Thiên Chỉ Diên chớp mắt, dường như mối quan hệ giữa người này và nàng không bình thường thì phải!
Người đó tiếp tục: “Sau này có ta ở đây, ta sẽ không để bất kì kẻ nào bắt nạt muội. Chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Thiên Chỉ Diên vươn người ôm lấy cánh tay hắn, ăn chút xíu đậu hủ.
Cung nữ nhanh chóng dọn bữa đến, người đó bế Thiên Chỉ Diên đặt lên đùi, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt, đút vào miệng nàng.
Thiên Chỉ Diên hưởng thụ tựa vào người hắn, mở miệng ngoạm cơm nước hắn đút cho. Thế nào gọi là cơm đến há miệng? Chính là đãi ngộ mà Thiên Chỉ Diên đang được nhận này đây, hơn nữa người đút cơm còn là mỹ nam, không những vị giác được hưởng thụ mà thị giác cũng được phục vụ, tâm tình đương nhiên rất thỏa mãn.
Dạ dày nhỏ bé của nàng nhanh chóng được nhồi căng, nàng sờ cái bụng tròn trĩnh của mình hài lòng liếm liếm xung quanh miệng. Người đó vừa đặt bát đĩa xuống thì nàng đã nghe tiếng thái giám truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo. . .”
Trong lòng nàng hơi hốt hoảng, sao lại đến nhanh thế này?
Thiên Tinh Hàn khoác chiếc áo long bào vàng lấp lánh tiến nhanh vào căn phòng, không kiên nhẫn chờ đợi những lễ nghi rườm rà đúng mực nữa, ông ôm luôn Thiên Chỉ Diên đang trong lòng người đó.
“Rốt cuộc cũng tìm thấy con.”
Thiên Chỉ Diên khó thở vì Thiên Tinh Hàn ôm mình chặt quá, vừa nói xong câu đó thì ông cũng thở phào một hơi.
“Để phụ hoàng đưa con về.” Thiên Tinh Hàn xoay người định cất bấc.
“Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng giao Chỉ Diên cho nhi thần, để nhi thần có thể chăm sóc cho muội ấy.” Người đó quỳ trên mặt đất, ngăn cẳn bước chân của ông.
Phụ hoàng? Nhi thần? Trái tim bé nhỏ của Thiên Chỉ Diên tan vỡ trong nháy mắt, mỹ nam này là ca ca của nàng ư?
“Hoài Hạo, con vừa mới trở về cung, vẫn nên nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Phụ hoàng, chuyện ngày hôm nay người cũng đã chứng kiến, muội ấy không thể không có ai chăm sóc!”
“Trẫm tự có tính toán.”
“Phụ hoàng, không còn cách nào khác nữa rồi. Hôm nay nháo nhào như thế, Chỉ Diên không thể ẩn giấu được nữa.”
Trong khi Thiên Chỉ Diên đang chìm trong cảm giác đau khổ của “thất tình”, nàng bỗng phát hiện toàn thân hoàng đế đã cứng đờ.
“Trẫm sẽ có chừng mực.”
“Phụ hoàng, nỗ lực của người không thể nào đối phó được với tất cả các tình huống, quan tâm tới từng người được.” Lúc đầu điềm tĩnh, bây giờ Thiên Hoài Hạo trở nên cứng rắn lạ thường.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, không đối phó được với mọi tình huống tất là sẽ có chuyện ngoài ý muốn? Không quan tâm tới từng người được nghĩa là sẽ có người gặp chuyện không may?
Thấy trong từng lời nói của Thiên Hoài Hạo ám chỉ điều gì đó, Thiên Tinh Hàn giận dữ đến bốc khói, ông quát lớn: “Hỗn xược!”
“Nhi thần không dám.” Thiên Hoài Hạo rõ ràng không hề e sợ trước cơn thịnh nộ của hoàng đế, hắn vẫn điềm đạm giải thích: “Lần này nhi thần trở về là vì chuyện điều trị của Chỉ Diên.”
“Điều trị?” Thiên Tinh Hàn bình tĩnh hỏi.
“Nhi thần đã tìm được công tử Tương, cũng đã mời được y đến.”
Thiên Tinh Hàn vô cùng ngạc nhiên trước thông tin này: “Công tử Tương? Hắn đến đây thật sao?”
“Vâng, hắn đã lên đường rồi, nhi thần tin rằng y sẽ có cách chữa trị. Vì vậy, xim phụ hoàng hãy giao Chỉ Diên cho nhi thần.”
“Chuyện này hẳn bàn sau, việc tiếp đón công tử Tương tùy con lo liệu.”
“Phụ hoàng. . .”
Không đợi Thiên Hoài Hạo đáp lại, Thiên Tinh Hàn đã ôm lấy Chỉ Diên bước nhanh ra ngoài.
Trái tim bé nhỏ đang tan nát đã thôi quấy rầy chủ nhân của nó, bây giờ nàng chỉ tựa vào người Thiên Tinh Hàn và nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi. Nàng có bệnh gì cần điều trị ư? Tại sao nàng lại không phát hiện một chút nào?
Công tử Tương? Bộ não thông minh bắt đầu suy đoán, hình như đây là cái tên rất lừng lẫy?
Giờ đây Thiên Chỉ Diên có nghĩ như thế nào cũng không đoán ra được sau này nàng sẽ bị thất bại thảm hại trong tay tên công tử Tương ấy, đúng là một sự sỉ nhục không hề nhỏ đối với đệ nhất sát thủ.
/89
|