Hôm sau, Thiên Chỉ Diên đang lười biếng ườn bụng ra phơi nắng thì nghe tin cung nữ báo là hoàng đế phụ thân truyền nàng đến ngự thư phòng trong Thừa Càn cung.
Con ngươi lanh lợi đảo một vòng, trong lòng nàng tự khắc biết mình sẽ bị hỏi tội nếu vác xác đến đó.
Quả nhiên đúng nhiên dự đoán, khi Thiên Chỉ Diên chậm chạp đi đến đó đã thấy nào là Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập nhị hoàng tử, Bát công chúa, còn có mẫu thân của họ là Đức phi, Lệ phi và Dung phi. Bên cạnh đó còn là sự hiện diện của Thập nhất và Thục phi, lão Thất và mẫu phi của hắn là Ngọc phi. Tất cả đều tề tựu chờ nàng.
Thiên Chỉ Diên vừa tiến vào thì đã nhận lấy ánh mắt căm phẫn của Đức phi, Lệ phi và Dung phi. Nàng đảo mắt quan sát một lượt, trừ lão Thất và Thập nhất bị thương tương đối nhẹ, còn lại mấy đứa khác cũng phải tốn khá nhiều vải băng bó khắp người. Nhất là heo mập Bát hoàng tử hôm qua đã bị thương khá nặng, hôm nay chỗ đó còn sưng to hơn.
Nhìn cả phòng là một đoàn thương binh bị sưng húp biến dạng, Thiên Chỉ Diên phải cố gắng lắm mới không bật ra tiếng cười. Nàng ngó trộm thử hoàng đế đang ngồi ngay ngắn ở giữa, sắc mặt của rất âm trầm, hiển nhiên là tâm trạng cũng không tốt rồi.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Thiên Chỉ Diên thi lễ trước mặt Thiên Tinh Hàn.
“Được.”
“Phụ hoàng, mẫu hậu, chính là con nha đầu đó đã đánh nhi thần bị thương thế này.” Bát hoàng tử vừa nhìn thấy”chủ mưu” lập tức chỉ thẳng mặt nàng hét to.
“Hoàng thượng, vết thương của Hoài Thành người cũng thấy rồi đó. Đầu bị u một cục lớn thế này, má sưng đến nỗi biến biến dạng, còn để lại thương tật nữa. Lỡ sau này biến chứng thì làm thế nào đây, có chữa được không? Bọn chúng thật quá đáng mà!” Đức phi vừa khóc vừa kể lể.
Thiên Chỉ Diên chỉ im lặng trâng trâng nhìn Đức phi rơi nước mắt, càng thấy càng thương, nàng còn không lên tiếng bào chữa. Nhưng thật ra Chỉ Diên đang nhịn cười đến đau cả bụng đây.
“Gì chứ? Không chỉ có Bát hoàng tử bị thương mà, vết thương của Hoài Vũ cũng khá nặng đây này.” Thục phi lập tức bênh vực con mình.
“Thật sao? Vậy thử gọi thái y đến đây chẩn đoán, rốt cuộc là Hoài Vũ bị thương nặng hay bốn đứa trẻ này bị nặng hơn đây?” Lệ phi thách thức.
“Kiểm tra thì kiểm tra, dù sao các người cũng cho gọi tới thôi.”
“Đủ rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Thiên Tinh Hàn dùng sức đập bàn một cái khiến tất cả đều giật nảy mình, mọi người lập tức im lặng, ngự thư phòng trở lại yên tĩnh. Ông bảo: “Mọi chuyện xảy ra như thế nào thì cứ để bọn trẻ kể.”
“Hoài Thành, con mau nói xem, hôm đó đã xảy ra những gì!” Đức phi thúc giục Bát hoàng tử.
Thiên Hoài Thành gật đầu, cảm thấy ủy khuất rồi khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Phụ hoàng, người phải làm chủ cho Hoài Thành. Hôm đó chúng con đến ngự hoa viên chơi, không ngờ đám người của tiểu công chúa cũng ở đây, họ ra tay đánh tụi con. Họ đẩy tụi con ngã rồi còn nhắm trên mặt mà ra tay nữa, đánh xong còn tra tấn ở “dưới” tụi con, đau lắm thưa phụ hoàng. . .”
“Tội nghiệp nhi tử của ta!” Đức phi láu giọt lệ ngay khóe mắt, ôm lấy Thiên Hoài Thành than thở.
“Bỗng sau đó họ còn trói tụi con lại nữa.” Bát hoàng tử khóc không thành tiếng.
“Hoàng thượng, điểm này thì các cung nữ và thái giám có mặt lúc đó có thể làm chứng.” Đức phi trừng mắt liếc Thiên Chỉ Diên một cái.
“Đúng vậy, thưa hoàng thượng! Thái y cũng đã xem xét vết thương kĩ càng, xác thực giống thế!” Lệ phi lập tức phụ họa theo.
“Hoàng thượng, mấy vết thương trên người có thể bỏ qua đi, nhưng còn chuyện lấy đá đập đầu của Hoài Thành thì sao đây, nếu nặng hơn nữa có phải là đã chết người rồi không?” Đức phi chỉ vào cái đầu quấn đầy băng của Bát hoàng tử kết luận: “Không thể tha thứ cho hành động đó được!”
Thiên Tinh Hàn tỏ vẻ vô cùng khó xử, nhíu máy hỏi: “Là ai đập?”
“Là nha đầu này đó, phụ hoàng!” Bát hoàng tử chỉ Thiên Chỉ Diên xem như là “tuyên tội”. Những đứa trẻ khác như Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập nhị hoàng tử, Bát công chúa cũng hùa theo hắn.
“Phụ hoàng, Cửu công chúa đánh chúng nhi thần vô cùng dã man..” Thập hoàng tử khóc ròng nói.
“Mới còn nhỏ tuổi mà sao không ngoan ngoãn gì thế?” Đức phi dè bỉu.
Thục phi và Ngọc phi đứng bên cạnh không lên tiếng nữa.
“Mọi người đều sai hết rồi, Thiên Hoài Thành không phải là do Tiểu Cửu đánh!” Thiên Hoài Vũ nhảy xổ ra bênh vực Thiên Chỉ Diên.
“Không phải là nó thì chẳng lẽ là ngươi sao?” Đức phi chắn ngang.
“Cô nhảm nhí gì chứ, nhi tử của cô cũng không bảo là Hoài Vũ, sao lại vu oan cho nó?” Thục phi lên tiếng phản bác lại.
Thiên Hoài Vũ trầm lặng một hồi sau liền đứng trước mặt Thiên Chỉ Diên nhận tội: “Là con gây sự đánh nhau. Vết thương trên đầu của Bát hoàng tử cũng do con gây nên, việc này không liên can đến Tiểu Cửu, mọi người không được hiểu nhầm muội ấy!”
“Hoài Vũ, không nên gánh tội thay người khác!” Thục phi lập tức giáo huấn hắn.
“Phụ hoàng, Thập nhất và Tiểu Cửu dù sao cũng còn nhỏ, là con làm ca ca mà không quản giáo tốt. Phụ hoàng nếu là muốn trách phạt xin hãy giánh tội xuống một mình nhi thần.” Thiên Hoài Sở quỳ gối xuống đất thỉnh tội.
Ngọc phi ở bên cạnh chứng kiến, bà không hề can ngăn mà chỉ nhăn lông mày.
“Đâu chỉ mình Thất hoàng tử, cả ba chúng nó đều đáng bị phạt, cả ba đều có lỗi hết! Hoàng thượng, người phải cho bọn nhỏ nhỏ một công đạo. Tuy chúng còn bé nhưng nếu không phạt nặng, sau này không biết còn nghịch ngợm cỡ nào nữa?” Đức phi khóc lóc inh ỏi.
“Đức phi, Hoài Vũ của ta cũng bị thương đấy, nếu muốn phạt thì tụi nhỏ bên đó cũng phải chịu chung.”
“Các nhi tử của chúng ta bị thương còn nặng hơn con của cô nhiều!” Đức phi cãi lại: “Thử xem vết thương của Hoài Thành nặng như thế nào!”
Đức phi đưa mắt liếc qua Hoài Thành một cái, hắn lập tức khóc lớn hơn nữa.
“Đủ rồi!” Thiên Tinh Hàn quát to khiến mọi người liền im bặt, hỏi lại: “Rốt cuộc là ai động thủ trước?”
“Là nha đầu đó!” Năm hài tử đồng loạt chỉ vào Thiên Chỉ Diên.
“Không phải là Tiểu Cửu, không phải là Tiểu Cửu mà!” Thiên Hoài Vũ vẫn tiếp tục bênh vực trước mặt Thiên Chỉ Diên.
“Là nha đầu đó, phụ hoàng! Tiện nhân!” Thiên Hoài Thành buộc miệng mắng.
Thiên Chỉ Diên nhếch môi lên, trước mặt đông người thế này mà dám mắng nàng sao? Thật là gan dạ! Xem ra nàng giáo huấn chưa đủ rồi!
Bỗng nhiên Thiên Chỉ Diên chạy vọt tới trước mặt Thiên Hoài Thành, hành động đó hắn vô cùng bất ngờ, không kịp phản ứng chi cả. Nàng giơ một tay giáng xuống cái má sưng không thể nào sưng hơn nữa của Hoài Thành.
“Á. . .”
“Con của ta!”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, sau khi mọi người tách được hai đứa trẻ ra thì đầu của Thiên Hoài Thành lại chảy máu lần nữa.
“Hoàng thượng, người cũng vừa chứng kiến rồi đấy!” Đức phi ôm Bát hoàng tử khóc lóc thảm thiết.
Sắc mặt Thiên Tinh Hàn lúc này vô cùng khó coi, ông vừa định lên tiếng chất vấn Chỉ Diên thì nàng đã nhanh miệng mở lời trước.
Miệng mím lại, nước mắt lã chã tuôn rơi, Thiên Chỉ Diên chỉ lấy Hoài Thành quát to: “Phụ thân ta là hoàng đế, mẫu thân ta là hoàng hậu, sao ngươi dám bảo ta là tiện nhân? Vậy ngươi là gì hả? Đức phi đã dạy ngươi thế à?”
Đúng, tất cả là do ta làm, là ta chủ mưu đánh nhau, là ta đã đánh những người đó biến dạng thế này! Ta thừa nhận, được chưa? Là lỗi của ta hết, được chưa?
Ba người đánh năm người, ta lại là đứa nhỏ nhất, vậy mà ba người vẫn ức hiếp được năm người cơ đấy! Đúng, ba người nhỏ xíu chúng ta đã ức hiếp năm người to lớn! Đúng, ta là chủ mưu, là lỗi của ta!
Khi mấy người xảy ra chuyện đều có mẹ lo lắng, còn ta? Từ lúc sinh ra đến giờ không ai dạy bảo ta, xảy ra chuyện gì cũng là lỗi của ta, sai lầm nào cũng do ta gánh chịu! Ta chính là người thứa, đánh chết ta cũng được thôi, dù sao cũng chẳng ai thương xót, quan tâm ta cả!”
Thiên Chỉ Diên vừa khóc vừa la to, lấy tay gạt nước mắt chạy vùng đi.
Tất cả mọi người thấy dáng vẻ đó đều sững sờ.
Nghe những lời nói ấy của Chi Diên, tim của Thiên Tinh Hàn chợt đau nhói, ông nhìn bóng dáng nàng chạy xa, mắt đầy vẻ đau thương. Đến khi bóng hình nàng khuất hẳn, ông mới bình tĩnh trở lại.
“Chỉ Diên, Chỉ Diên!” Thiên Tinh Hàn đang định đuổi theo, bỗng dừng lại: “Tất cả mau trở về cung, một thánh không được ra khỏi cửa. Trong vòng một tháng đó chép Luận ngữ một trăm lần nộp cho trẫm! Người đâu, nhanh chóng đi tìm Cửu công chúa. Nếu công chúa có tổn thương gì thì coi chừng cái đầu các ngươi!
Thiên Tinh Hàn giao phó xong xuôi liền bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng, đích thân đi tìm Thiên Chỉ Diên
Con ngươi lanh lợi đảo một vòng, trong lòng nàng tự khắc biết mình sẽ bị hỏi tội nếu vác xác đến đó.
Quả nhiên đúng nhiên dự đoán, khi Thiên Chỉ Diên chậm chạp đi đến đó đã thấy nào là Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập nhị hoàng tử, Bát công chúa, còn có mẫu thân của họ là Đức phi, Lệ phi và Dung phi. Bên cạnh đó còn là sự hiện diện của Thập nhất và Thục phi, lão Thất và mẫu phi của hắn là Ngọc phi. Tất cả đều tề tựu chờ nàng.
Thiên Chỉ Diên vừa tiến vào thì đã nhận lấy ánh mắt căm phẫn của Đức phi, Lệ phi và Dung phi. Nàng đảo mắt quan sát một lượt, trừ lão Thất và Thập nhất bị thương tương đối nhẹ, còn lại mấy đứa khác cũng phải tốn khá nhiều vải băng bó khắp người. Nhất là heo mập Bát hoàng tử hôm qua đã bị thương khá nặng, hôm nay chỗ đó còn sưng to hơn.
Nhìn cả phòng là một đoàn thương binh bị sưng húp biến dạng, Thiên Chỉ Diên phải cố gắng lắm mới không bật ra tiếng cười. Nàng ngó trộm thử hoàng đế đang ngồi ngay ngắn ở giữa, sắc mặt của rất âm trầm, hiển nhiên là tâm trạng cũng không tốt rồi.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Thiên Chỉ Diên thi lễ trước mặt Thiên Tinh Hàn.
“Được.”
“Phụ hoàng, mẫu hậu, chính là con nha đầu đó đã đánh nhi thần bị thương thế này.” Bát hoàng tử vừa nhìn thấy”chủ mưu” lập tức chỉ thẳng mặt nàng hét to.
“Hoàng thượng, vết thương của Hoài Thành người cũng thấy rồi đó. Đầu bị u một cục lớn thế này, má sưng đến nỗi biến biến dạng, còn để lại thương tật nữa. Lỡ sau này biến chứng thì làm thế nào đây, có chữa được không? Bọn chúng thật quá đáng mà!” Đức phi vừa khóc vừa kể lể.
Thiên Chỉ Diên chỉ im lặng trâng trâng nhìn Đức phi rơi nước mắt, càng thấy càng thương, nàng còn không lên tiếng bào chữa. Nhưng thật ra Chỉ Diên đang nhịn cười đến đau cả bụng đây.
“Gì chứ? Không chỉ có Bát hoàng tử bị thương mà, vết thương của Hoài Vũ cũng khá nặng đây này.” Thục phi lập tức bênh vực con mình.
“Thật sao? Vậy thử gọi thái y đến đây chẩn đoán, rốt cuộc là Hoài Vũ bị thương nặng hay bốn đứa trẻ này bị nặng hơn đây?” Lệ phi thách thức.
“Kiểm tra thì kiểm tra, dù sao các người cũng cho gọi tới thôi.”
“Đủ rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Thiên Tinh Hàn dùng sức đập bàn một cái khiến tất cả đều giật nảy mình, mọi người lập tức im lặng, ngự thư phòng trở lại yên tĩnh. Ông bảo: “Mọi chuyện xảy ra như thế nào thì cứ để bọn trẻ kể.”
“Hoài Thành, con mau nói xem, hôm đó đã xảy ra những gì!” Đức phi thúc giục Bát hoàng tử.
Thiên Hoài Thành gật đầu, cảm thấy ủy khuất rồi khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Phụ hoàng, người phải làm chủ cho Hoài Thành. Hôm đó chúng con đến ngự hoa viên chơi, không ngờ đám người của tiểu công chúa cũng ở đây, họ ra tay đánh tụi con. Họ đẩy tụi con ngã rồi còn nhắm trên mặt mà ra tay nữa, đánh xong còn tra tấn ở “dưới” tụi con, đau lắm thưa phụ hoàng. . .”
“Tội nghiệp nhi tử của ta!” Đức phi láu giọt lệ ngay khóe mắt, ôm lấy Thiên Hoài Thành than thở.
“Bỗng sau đó họ còn trói tụi con lại nữa.” Bát hoàng tử khóc không thành tiếng.
“Hoàng thượng, điểm này thì các cung nữ và thái giám có mặt lúc đó có thể làm chứng.” Đức phi trừng mắt liếc Thiên Chỉ Diên một cái.
“Đúng vậy, thưa hoàng thượng! Thái y cũng đã xem xét vết thương kĩ càng, xác thực giống thế!” Lệ phi lập tức phụ họa theo.
“Hoàng thượng, mấy vết thương trên người có thể bỏ qua đi, nhưng còn chuyện lấy đá đập đầu của Hoài Thành thì sao đây, nếu nặng hơn nữa có phải là đã chết người rồi không?” Đức phi chỉ vào cái đầu quấn đầy băng của Bát hoàng tử kết luận: “Không thể tha thứ cho hành động đó được!”
Thiên Tinh Hàn tỏ vẻ vô cùng khó xử, nhíu máy hỏi: “Là ai đập?”
“Là nha đầu này đó, phụ hoàng!” Bát hoàng tử chỉ Thiên Chỉ Diên xem như là “tuyên tội”. Những đứa trẻ khác như Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Thập nhị hoàng tử, Bát công chúa cũng hùa theo hắn.
“Phụ hoàng, Cửu công chúa đánh chúng nhi thần vô cùng dã man..” Thập hoàng tử khóc ròng nói.
“Mới còn nhỏ tuổi mà sao không ngoan ngoãn gì thế?” Đức phi dè bỉu.
Thục phi và Ngọc phi đứng bên cạnh không lên tiếng nữa.
“Mọi người đều sai hết rồi, Thiên Hoài Thành không phải là do Tiểu Cửu đánh!” Thiên Hoài Vũ nhảy xổ ra bênh vực Thiên Chỉ Diên.
“Không phải là nó thì chẳng lẽ là ngươi sao?” Đức phi chắn ngang.
“Cô nhảm nhí gì chứ, nhi tử của cô cũng không bảo là Hoài Vũ, sao lại vu oan cho nó?” Thục phi lên tiếng phản bác lại.
Thiên Hoài Vũ trầm lặng một hồi sau liền đứng trước mặt Thiên Chỉ Diên nhận tội: “Là con gây sự đánh nhau. Vết thương trên đầu của Bát hoàng tử cũng do con gây nên, việc này không liên can đến Tiểu Cửu, mọi người không được hiểu nhầm muội ấy!”
“Hoài Vũ, không nên gánh tội thay người khác!” Thục phi lập tức giáo huấn hắn.
“Phụ hoàng, Thập nhất và Tiểu Cửu dù sao cũng còn nhỏ, là con làm ca ca mà không quản giáo tốt. Phụ hoàng nếu là muốn trách phạt xin hãy giánh tội xuống một mình nhi thần.” Thiên Hoài Sở quỳ gối xuống đất thỉnh tội.
Ngọc phi ở bên cạnh chứng kiến, bà không hề can ngăn mà chỉ nhăn lông mày.
“Đâu chỉ mình Thất hoàng tử, cả ba chúng nó đều đáng bị phạt, cả ba đều có lỗi hết! Hoàng thượng, người phải cho bọn nhỏ nhỏ một công đạo. Tuy chúng còn bé nhưng nếu không phạt nặng, sau này không biết còn nghịch ngợm cỡ nào nữa?” Đức phi khóc lóc inh ỏi.
“Đức phi, Hoài Vũ của ta cũng bị thương đấy, nếu muốn phạt thì tụi nhỏ bên đó cũng phải chịu chung.”
“Các nhi tử của chúng ta bị thương còn nặng hơn con của cô nhiều!” Đức phi cãi lại: “Thử xem vết thương của Hoài Thành nặng như thế nào!”
Đức phi đưa mắt liếc qua Hoài Thành một cái, hắn lập tức khóc lớn hơn nữa.
“Đủ rồi!” Thiên Tinh Hàn quát to khiến mọi người liền im bặt, hỏi lại: “Rốt cuộc là ai động thủ trước?”
“Là nha đầu đó!” Năm hài tử đồng loạt chỉ vào Thiên Chỉ Diên.
“Không phải là Tiểu Cửu, không phải là Tiểu Cửu mà!” Thiên Hoài Vũ vẫn tiếp tục bênh vực trước mặt Thiên Chỉ Diên.
“Là nha đầu đó, phụ hoàng! Tiện nhân!” Thiên Hoài Thành buộc miệng mắng.
Thiên Chỉ Diên nhếch môi lên, trước mặt đông người thế này mà dám mắng nàng sao? Thật là gan dạ! Xem ra nàng giáo huấn chưa đủ rồi!
Bỗng nhiên Thiên Chỉ Diên chạy vọt tới trước mặt Thiên Hoài Thành, hành động đó hắn vô cùng bất ngờ, không kịp phản ứng chi cả. Nàng giơ một tay giáng xuống cái má sưng không thể nào sưng hơn nữa của Hoài Thành.
“Á. . .”
“Con của ta!”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, sau khi mọi người tách được hai đứa trẻ ra thì đầu của Thiên Hoài Thành lại chảy máu lần nữa.
“Hoàng thượng, người cũng vừa chứng kiến rồi đấy!” Đức phi ôm Bát hoàng tử khóc lóc thảm thiết.
Sắc mặt Thiên Tinh Hàn lúc này vô cùng khó coi, ông vừa định lên tiếng chất vấn Chỉ Diên thì nàng đã nhanh miệng mở lời trước.
Miệng mím lại, nước mắt lã chã tuôn rơi, Thiên Chỉ Diên chỉ lấy Hoài Thành quát to: “Phụ thân ta là hoàng đế, mẫu thân ta là hoàng hậu, sao ngươi dám bảo ta là tiện nhân? Vậy ngươi là gì hả? Đức phi đã dạy ngươi thế à?”
Đúng, tất cả là do ta làm, là ta chủ mưu đánh nhau, là ta đã đánh những người đó biến dạng thế này! Ta thừa nhận, được chưa? Là lỗi của ta hết, được chưa?
Ba người đánh năm người, ta lại là đứa nhỏ nhất, vậy mà ba người vẫn ức hiếp được năm người cơ đấy! Đúng, ba người nhỏ xíu chúng ta đã ức hiếp năm người to lớn! Đúng, ta là chủ mưu, là lỗi của ta!
Khi mấy người xảy ra chuyện đều có mẹ lo lắng, còn ta? Từ lúc sinh ra đến giờ không ai dạy bảo ta, xảy ra chuyện gì cũng là lỗi của ta, sai lầm nào cũng do ta gánh chịu! Ta chính là người thứa, đánh chết ta cũng được thôi, dù sao cũng chẳng ai thương xót, quan tâm ta cả!”
Thiên Chỉ Diên vừa khóc vừa la to, lấy tay gạt nước mắt chạy vùng đi.
Tất cả mọi người thấy dáng vẻ đó đều sững sờ.
Nghe những lời nói ấy của Chi Diên, tim của Thiên Tinh Hàn chợt đau nhói, ông nhìn bóng dáng nàng chạy xa, mắt đầy vẻ đau thương. Đến khi bóng hình nàng khuất hẳn, ông mới bình tĩnh trở lại.
“Chỉ Diên, Chỉ Diên!” Thiên Tinh Hàn đang định đuổi theo, bỗng dừng lại: “Tất cả mau trở về cung, một thánh không được ra khỏi cửa. Trong vòng một tháng đó chép Luận ngữ một trăm lần nộp cho trẫm! Người đâu, nhanh chóng đi tìm Cửu công chúa. Nếu công chúa có tổn thương gì thì coi chừng cái đầu các ngươi!
Thiên Tinh Hàn giao phó xong xuôi liền bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng, đích thân đi tìm Thiên Chỉ Diên
/89
|