Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Ngồi một chút, hắn mới mở miệng: “Tiểu Lý Tử, ngươi đến Khánh Vinh cung báo với Vinh phi, tối nay trẫm không qua đó, nói nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Dạ, nô tài đi ngay.”
Lý công công xoay người đi ra vừa lúc đó Vãn Lương bước vào, xém chút nữa hai người đã đụng vào nhau. Vãn Lương vội vàng tránh người sang một bên, bát canh gừng trên tay mới không đổ ra ngoài. Triêu Thần hoảng sợ vội chạy lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ?” Vừa dứt lời, liền đưa tay qua đón lấy bát canh gừng.
Ta để Triêu Thần đem các thứ đặt lên bàn, rồi hạ lệnh cho các nàng lui ra.
Ta rót một chén canh gừng đưa cho hắn, hắn liếc nhìn, tựa như hờn dỗi nói: “Trẫm không sao, không cần phải uống.”
Ta cũng không khuyên hắn, hắn không uống thì ta uống.
Hắn nhìn ta nhưng cũng không nói tiếng nào.
Đến tối, vì Hoàng thượng ở lại cung của ta, nên bữa tối được chuẩn bị thịnh soạn hơn, thức ăn bày ra đầy một bàn. Ta ăn rất vui vẻ nhưng hắn lại chẳng buồn động đũa, thần sắc hắn có vẻ mệt mỏi.
Đến buổi tối, đang ngủ trên giường, ta nghe hắn gọi: “Đàn phi…”
Ta quay người nhìn qua, thấy hắn nhíu mày nói: “Trẫm khó chịu.”
Ta hoảng sợ, chẳng lẽ trận tuyết ngày hôm nay làm hắn bệnh rồi sao? Ta vội vươn tay ra đặt lên trán hắn, khẽ nhíu mày, thật kỳ lạ, nếu bệnh thì sao lại không nóng chứ.
Hắn xoay người, yếu ớt nói: “Trẫm khó chịu.”
“Hoàng thượng thấy khó chịu chỗ nào?” Ta đỡ vai hắn, lo lắng hỏi. Tiếp đó chợt nghĩ ra, vội quay đầu lại gọi: “Người đâu, tuyên thái y! Mau tuyên thái y!”
Đang yên ổn sao lại thấy khó chịu được chứ? Nhìn dáng vẻ hắn cũng không giống đang giả vờ.
Thái y nhanh chóng chạy đến, bắt mạch cho hắn, trầm tư trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: “Tối nay Hoàng thượng đã dùng món gì ạ?”
Hắn cau mày không nói, ta liền trả lời thay hắn: “Chỉ ăn một miếng Phượng Vĩ Ngư Sí, một chút Tú Cầu Kiền Bối, và một ít Như Ý Quyển.”
* Đây là tên riêng mấy món ăn, Phượng Vĩ Ngư Sí có gà với vây cá hầm, thêm ti tỉ phụ liệu; Như Ý Quyển cuộn trứng vịt muối, tàu hũ bla bla bla vào nhau; Tú Cầu Kiền Bối thì là mấy cái hạt nhiều màu trông như bánh kẹo, chẳng biết làm thế nào luôn – Mượn của Phụng Vũ ^^
Chẳng lẽ là bữa tối có vấn đề sao? Nếu như hắn ăn thì ta cũng đã ăn. Hơn nữa hắn ăn rất ít, mặc dù vậy ta vẫn thấy rất kỳ lạ.
Thái y khẽ lắc đầu, tựa như ta đã không nói cho y biết hết mọi thứ.
Y lại hỏi: “Trước bữa tối, Hoàng thượng có dùng qua món gì không?”
Trước bữa tối?
Y vừa hỏi, ta lập tức nhớ tới món bánh vừng do ta làm. Trong lòng run lên, không phải là vì thứ đó chứ?
Cả người Hạ Hầu Tử Khâm khẽ run lên, ánh mắt hắn nhìn về phía ta. Ta cười ngượng ngập rồi đành phải thành thật nói: “Hoàng thượng ăn rất nhiều bánh vừng.” Sau đó, lại bổ sung thêm một câu: “Bánh được làm bằng gạo nếp, cả một mâm lớn!”
Ta đại khái đã đoán ra được nguyên nhân là vì hắn ăn quá no nên khó chịu. Chẳng hiểu tại sao, nghĩ tới chuyện này, ta chẳng những không thấy sợ mà ngược lại còn cảm thấy buồn cười không nhịn được.
Lúc hắn nghe ta nói “Một mâm lớn”, sắc mặt trở nên rất kỳ quái, có lẽ hắn muốn khiển trách ta, nhưng không biết phải làm sao bởi hắn chẳng còn sức lực nữa.
Thái y gật đầu nói: “Hoàng thượng chỉ là ăn không tiêu, thần sẽ cho người mang một ít cao sơn tra (*) đến, hoàng thượng chỉ cần dùng một chút. Đến lúc không còn khó chịu nữa, người có thể đứng lên đi lại một lát, uống một ít nước, thì cũng không có gì đáng ngại lắm.”
* Cao sơn tra: là 1 loại bánh hoặc thuốc viên làm từ trái sơn tra (sơn trà) xay nhuyễn. Sơn tra có vị chua, tính hàn. Bột sơn tra có tác dụng điều trị ăn khó tiêu, đầy bụng.
“Vậy mau đi đi.” Ta nhìn thái y nói.
Thái y đứng dậy hành lễ rồi ôm hòm thuốc vội vã lui ra.
Beta: Như Bình
Ngồi một chút, hắn mới mở miệng: “Tiểu Lý Tử, ngươi đến Khánh Vinh cung báo với Vinh phi, tối nay trẫm không qua đó, nói nàng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Dạ, nô tài đi ngay.”
Lý công công xoay người đi ra vừa lúc đó Vãn Lương bước vào, xém chút nữa hai người đã đụng vào nhau. Vãn Lương vội vàng tránh người sang một bên, bát canh gừng trên tay mới không đổ ra ngoài. Triêu Thần hoảng sợ vội chạy lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ?” Vừa dứt lời, liền đưa tay qua đón lấy bát canh gừng.
Ta để Triêu Thần đem các thứ đặt lên bàn, rồi hạ lệnh cho các nàng lui ra.
Ta rót một chén canh gừng đưa cho hắn, hắn liếc nhìn, tựa như hờn dỗi nói: “Trẫm không sao, không cần phải uống.”
Ta cũng không khuyên hắn, hắn không uống thì ta uống.
Hắn nhìn ta nhưng cũng không nói tiếng nào.
Đến tối, vì Hoàng thượng ở lại cung của ta, nên bữa tối được chuẩn bị thịnh soạn hơn, thức ăn bày ra đầy một bàn. Ta ăn rất vui vẻ nhưng hắn lại chẳng buồn động đũa, thần sắc hắn có vẻ mệt mỏi.
Đến buổi tối, đang ngủ trên giường, ta nghe hắn gọi: “Đàn phi…”
Ta quay người nhìn qua, thấy hắn nhíu mày nói: “Trẫm khó chịu.”
Ta hoảng sợ, chẳng lẽ trận tuyết ngày hôm nay làm hắn bệnh rồi sao? Ta vội vươn tay ra đặt lên trán hắn, khẽ nhíu mày, thật kỳ lạ, nếu bệnh thì sao lại không nóng chứ.
Hắn xoay người, yếu ớt nói: “Trẫm khó chịu.”
“Hoàng thượng thấy khó chịu chỗ nào?” Ta đỡ vai hắn, lo lắng hỏi. Tiếp đó chợt nghĩ ra, vội quay đầu lại gọi: “Người đâu, tuyên thái y! Mau tuyên thái y!”
Đang yên ổn sao lại thấy khó chịu được chứ? Nhìn dáng vẻ hắn cũng không giống đang giả vờ.
Thái y nhanh chóng chạy đến, bắt mạch cho hắn, trầm tư trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: “Tối nay Hoàng thượng đã dùng món gì ạ?”
Hắn cau mày không nói, ta liền trả lời thay hắn: “Chỉ ăn một miếng Phượng Vĩ Ngư Sí, một chút Tú Cầu Kiền Bối, và một ít Như Ý Quyển.”
* Đây là tên riêng mấy món ăn, Phượng Vĩ Ngư Sí có gà với vây cá hầm, thêm ti tỉ phụ liệu; Như Ý Quyển cuộn trứng vịt muối, tàu hũ bla bla bla vào nhau; Tú Cầu Kiền Bối thì là mấy cái hạt nhiều màu trông như bánh kẹo, chẳng biết làm thế nào luôn – Mượn của Phụng Vũ ^^
Chẳng lẽ là bữa tối có vấn đề sao? Nếu như hắn ăn thì ta cũng đã ăn. Hơn nữa hắn ăn rất ít, mặc dù vậy ta vẫn thấy rất kỳ lạ.
Thái y khẽ lắc đầu, tựa như ta đã không nói cho y biết hết mọi thứ.
Y lại hỏi: “Trước bữa tối, Hoàng thượng có dùng qua món gì không?”
Trước bữa tối?
Y vừa hỏi, ta lập tức nhớ tới món bánh vừng do ta làm. Trong lòng run lên, không phải là vì thứ đó chứ?
Cả người Hạ Hầu Tử Khâm khẽ run lên, ánh mắt hắn nhìn về phía ta. Ta cười ngượng ngập rồi đành phải thành thật nói: “Hoàng thượng ăn rất nhiều bánh vừng.” Sau đó, lại bổ sung thêm một câu: “Bánh được làm bằng gạo nếp, cả một mâm lớn!”
Ta đại khái đã đoán ra được nguyên nhân là vì hắn ăn quá no nên khó chịu. Chẳng hiểu tại sao, nghĩ tới chuyện này, ta chẳng những không thấy sợ mà ngược lại còn cảm thấy buồn cười không nhịn được.
Lúc hắn nghe ta nói “Một mâm lớn”, sắc mặt trở nên rất kỳ quái, có lẽ hắn muốn khiển trách ta, nhưng không biết phải làm sao bởi hắn chẳng còn sức lực nữa.
Thái y gật đầu nói: “Hoàng thượng chỉ là ăn không tiêu, thần sẽ cho người mang một ít cao sơn tra (*) đến, hoàng thượng chỉ cần dùng một chút. Đến lúc không còn khó chịu nữa, người có thể đứng lên đi lại một lát, uống một ít nước, thì cũng không có gì đáng ngại lắm.”
* Cao sơn tra: là 1 loại bánh hoặc thuốc viên làm từ trái sơn tra (sơn trà) xay nhuyễn. Sơn tra có vị chua, tính hàn. Bột sơn tra có tác dụng điều trị ăn khó tiêu, đầy bụng.
“Vậy mau đi đi.” Ta nhìn thái y nói.
Thái y đứng dậy hành lễ rồi ôm hòm thuốc vội vã lui ra.
/173
|