Thoáng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, ta bỗng nhiên lại nhớ tới khuôn mặt của mình. Trước lúc tiến cung, Tô Mộ Hàn vì muốn ta giấu giếm tài năng của mình nên muốn ta che giấu dung mạo thật. Chỉ là hiện tại, ta nên làm như thế nào để tẩy đi nước thuốc trên mặt đây?
Việc này chắc chắn sẽ cho người khác một lý do để chèn ép ta.
Còn hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Có cho rằng ta có ý đồ xấu không đây?
“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Ta vốn đang thất thần chợt nghe hắn hỏi mới hoàn hồn lại, thấp thỏm nói: “Thần thiếp đang suy nghĩ, hậu cung có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp như hoa thế kia, Hoàng thượng thực sự thích một người bình thường như thần thiếp sao?”
Hắn cúi đầu liếc ta một cái, mím môi nói: “Ai nói trẫm thích nàng.”
Ta chợt ngơ ngẩn rồi lại nhanh chóng hé miệng cười.
Ta biết hắn nói thích ta là chuyện không thể.
Trở về Cảnh Thái cung, từ xa đã nghe thấy giọng của Lý công công kêu to: “A, Hoàng thượng! Người… Tại sao người có thể cởi áo choàng xuống như vậy! Nếu như người không khỏe, nô tài sẽ không sống nổi mất!” Hắn vội vàng chạy tới, cẩn thận phủi mấy bông tuyết trên tóc Hạ Hầu Tử Khâm, vẫn tiếp tục nói, “Hoàng thượng, người có cảm thấy lạnh không? Nô tài lấy cho người…”
“Tiểu Lý Tử.” Hắn có vẻ không nhịn được, len lén liếc nhìn ta một cái rồi nói, “Trẫm không mảnh mai như vậy!”
“Thế nhưng, Hoàng thượng…” Lý công công còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị hắn trừng một cái, vội vàng im bặt, không dám thốt ra lời nào nữa.
Phương Hàm quay sang vãn Lương nói: “Đi xuống lệnh cho người chuẩn bị canh gừng mang đến đây, để Hoàng thượng và nương nương khử lạnh.”
Vãn Lương cẩn thận vâng lời rồi vội vàng xoay người lui xuống.
Hắn khẽ run, phủi những bông tuyết trên long bào xuống, rồi tự nhiên quay người lại ngồi xuống. Ta cảm thấy có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như vẫn chưa có ý muốn rời đi. Đêm nay hắn không qua Khánh Vinh cung sao?
Việc này chắc chắn sẽ cho người khác một lý do để chèn ép ta.
Còn hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Có cho rằng ta có ý đồ xấu không đây?
“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Ta vốn đang thất thần chợt nghe hắn hỏi mới hoàn hồn lại, thấp thỏm nói: “Thần thiếp đang suy nghĩ, hậu cung có bao nhiêu nữ tử xinh đẹp như hoa thế kia, Hoàng thượng thực sự thích một người bình thường như thần thiếp sao?”
Hắn cúi đầu liếc ta một cái, mím môi nói: “Ai nói trẫm thích nàng.”
Ta chợt ngơ ngẩn rồi lại nhanh chóng hé miệng cười.
Ta biết hắn nói thích ta là chuyện không thể.
Trở về Cảnh Thái cung, từ xa đã nghe thấy giọng của Lý công công kêu to: “A, Hoàng thượng! Người… Tại sao người có thể cởi áo choàng xuống như vậy! Nếu như người không khỏe, nô tài sẽ không sống nổi mất!” Hắn vội vàng chạy tới, cẩn thận phủi mấy bông tuyết trên tóc Hạ Hầu Tử Khâm, vẫn tiếp tục nói, “Hoàng thượng, người có cảm thấy lạnh không? Nô tài lấy cho người…”
“Tiểu Lý Tử.” Hắn có vẻ không nhịn được, len lén liếc nhìn ta một cái rồi nói, “Trẫm không mảnh mai như vậy!”
“Thế nhưng, Hoàng thượng…” Lý công công còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị hắn trừng một cái, vội vàng im bặt, không dám thốt ra lời nào nữa.
Phương Hàm quay sang vãn Lương nói: “Đi xuống lệnh cho người chuẩn bị canh gừng mang đến đây, để Hoàng thượng và nương nương khử lạnh.”
Vãn Lương cẩn thận vâng lời rồi vội vàng xoay người lui xuống.
Hắn khẽ run, phủi những bông tuyết trên long bào xuống, rồi tự nhiên quay người lại ngồi xuống. Ta cảm thấy có chút kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như vẫn chưa có ý muốn rời đi. Đêm nay hắn không qua Khánh Vinh cung sao?
/173
|