Sau khi mọi người rời khỏi thành phố G, Phùng Nhất Nhất cũng đột nhiên từ chức biên tập viên của báo manga, sau đó cũng ít khi gặp lại cô ấy nữa.
Tử Thời vốn cho rằng cô nàng vẫn đang ở cùng Tạ Gia Thụ, nhưng dạo này Tạ Gia Thụ nhiều lần gọi điện cho Tử Thời, nói gần nói xa đều là hỏi thăm xem gần đây Phùng Nhất Nhất đang bận rộn chuyện gì, có thể thấy là ngay cả anh ta cũng không biết chuyện.
Tử Thời từng nhắc đến chuyện này trước mặt Thịnh Thừa Quang mấy lần, hôm nay Phùng Nhất Nhất lại đột nhiên chạy tới.
Rốt cuộc cũng nhớ tới tớ rồi sao? Tử Thời mở cửa thấy là cô ấy thì nửa vui mừng nửa oán giận: Mau vào đi!
Phùng Nhất Nhất cười tít mắt: Tớ tới mời cậu đi ăn tối ~
Được đấy! Tử Thời rất sảng khoái đồng ý: Ngồi một lát đã, Gấu Nhỏ và ba con bé đang ra ngoài mua đồ, chắc là cũng sắp về rồi, chờ họ về rồi chúng ta cùng nhau đi luôn đi?
Không được! Phùng Nhất Nhất nghiêm túc xua tay từ chối: Đây là cuộc hẹn giữa bạn thân với nhau thôi!
Vậy... Tạ Gia Thụ có tới không? Tử Thời thăm dò.
Phùng Nhất Nhất chớp chớp mắt, nói: Anh ta đâu phải là bạn thân.
A... Vậy anh ta là cái gì? Hiếm khi Tử Thời thích bát quái như vậy: Rốt cuộc giữa hai người là thế nào? Nếu được thì ở bên nhau đi, đã nhiều năm như vậy rồi... Ngay cả người ngoài đứng xem cũng chờ đến sốt cả ruột rồi!
... Mau đi thay quần áo đi! Phùng Nhất Nhất ỉu xìu hạ lệnh, đẩy cô đi vào phòng, mở tủ quần áo, chọn đồ cho cô.
Tử Thời vẫn còn nóng lòng muốn hóng chuyện thì bị một chiếc váy ném tới, cô nhanh chóng cúi xuống... Kéo váy ra khỏi mặt, Tử Thời yếu ớt kháng nghị: Này... đây là lễ phục dạ hội.
Mau thay đi! Phùng Nhất Nhất dùng cái giọng điệu gầm thét kinh điển của Tạ Gia Thụ để ra lệnh.
***
Hai người đã lâu không gặp, ngồi trên xe nói chuyện khí thế ngất trời, Tử Thời cũng chẳng để ý xem xe chạy đi đâu. Mãi một hồi lâu sau xe mới dừng lại, cô nhìn nhìn lối kiến trúc bên ngoài cửa sổ, hơi kinh ngạc hỏi Phùng Nhất Nhất ngồi bên cạnh: Này, sao lại muốn tới đây?
Nghe nói mấy thứ đó ăn rất ngon ~ Phùng Nhất Nhất chớp chớp mắt với cô, vui vẻ nói.
Đây là nhà hàng kiểu Âu lâu đời nhất ở thành phố G, được mở bởi người Pháp từ thời dân quốc, bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn giữ nguyên đọc chất lượng món ăn, mùi vị chính thống, phục vụ chu đáo, đồ ăn cũng ngon.
Cách đây rất lâu Tử Thời đã từng tới nơi này một lần, đó là lần đầu tiên cô chính thức hẹn hò với một người đàn ông. Lúc đó cô mười tám tuổi, cuộc sống tịch mịch thê lương, đơn độc một mình.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ cô đã có một cô con gái, mà người hẹn hò với cô ngày đó chính là ba của con gái cô.
Tử Thời kéo chặt áo khoác trên vai, nhịn không được mỉm cười hạnh phúc.
Hai cô gái nắm tay nhau đi vào theo cánh cửa xoay, trong phút chốc đèn giữa đại sảnh sáng trưng, khúc ca《POUR QUE TU MAIMES ENCORE》vang lên như tỏ rõ nỗi lòng cô.
Tử Thời kinh ngạc.
Trước mặt cô, đại sảnh sáng trưng lại bởi vì sự trống trải mà càng thêm lộng lẫy, không gian rộng rãi, tất cả bàn ghế đều đã bị dời đi, chỉ chừa lại một chiếc bàn ở ngay chính giữa đại sảnh. d.đ.l.q.đ
Trên bàn, chén đĩa được đặt gọn gàng ngăn nắp, giấy ăn màu trắng được xếp thành hình hoa hồng, bộ đồ ăn bằng bạc được ánh đèn chiếu rọi, tỏa sáng lấp lánh.
Một dàn nhạc sống đứng ở một góc sáng sủa hơi xéo với chiếc bàn.
Ngồi ở bên cạnh bàn ăn là người mà vừa ăn trưa xong đã nói với cô là đưa con gái ra ngoài mua cặp và văn phòng phẩm chuẩn bị đi học, bây giờ lại mặc một bộ tây trang đẹp đẽ ngồi ở đây, an nhàn nở nụ cười với cô.
Cảnh tượng này... năm đó cũng đã từng diễn ra! Đó là cảnh tượng đẹp nhất đời cô, cô đã từng cho rằng, đời này của mình sẽ phải dựa vào một đoạn hồi ức cũ đó mà sống.
Thời gian như cơn gió nhẹ, thổi khẽ qua bên tai Tử Thời... Chỉ nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, nhanh như một giấc chiêm bao.
Đáy lòng nổi sóng, trái tim thình thình thình mạnh mẽ, mỗi một bước chân lại gần anh, tiếng bước chân đều vọng lại trong lòng cô.
Anh làm cái gì thế? Tử Thời đến gần, cười nhẹ, hỏi anh.
Thịnh Thừa Quang đứng lên kéo ghế ra cho cô, nhanh nhẹn nắm tay cô, để cô ngồi xuống.
Đã lâu rồi không tới đây, cùng nhau ăn bữa cơm. Anh vươn tay trải khăn ăn ra cho cô, thuận tiện cúi đầu mổ lên tai cô một cái.
Mặt Tử Thời hơi đỏ lên, ngẩng đầu liếc anh một cái, trong ánh mắt ngập nước.
Thịnh Thừa Quang cười, trở về chỗ ngồi của mình, nhìn cô, nhẹ giọng nói: Đã nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ thẹn thùng như thế... Đúng là chẳng thay đổi chút nào cả.
Anh cũng không thay đổi mà! Tử Thời đón lấy ánh mắt của anh, mặt đỏ hồng nói.
Vẫn là người trước kia, vẫn khiến tim cô đập thình thịch, hăng hái tiến lên.
Thật sao? Thịnh Thừa Quang buông giọng trêu chọc: Anh cho rằng trải qua mấy năm sẽ càng yêu nhiều hơn chứ.
Tử Thời nghiêm túc gật đầu: Ừm! Đúng vậy! Cô thừa nhận dứt khoát như vậy, khiến cho Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười: Này, giọng điệu vừa rồi là đang tự mãn đấy à?
Sao chứ? Vừa rồi là giọng khẳng định. Tử Thời chớp chớp mắt với anh, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Thịnh Thừa Quang muốn cười nhưng lại không dám, bởi vì trong hốc mắt quá chua xót, chỉ sợ cười rồi sẽ khiến thứ gì đó rơi xuống.
Rất lâu rất lâu trước kia anh đã quyết định sẽ chăm sóc cho cô cả đời, bởi vì ngoài anh ra thì không còn ai khác chăm sóc cho cô nữa cả. Về sau anh vì cô mà buông bỏ cuộc sống vốn có của mình, chỉ vì khát vọng muốn chung sống cùng cô cả đời... Tình cảm anh dành cho cô đã từng thay đổi rất nhiều, thế nhưng cô lại vẫn thủy chung một lòng với anh.
Tử Thời. Yết hầu Thịnh Thừa Quang lên lên xuống xuống một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: Vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tâm sự với em những chuyện trong mấy năm nay, suy nghĩ trong lòng, còn có tương lai của chúng ta nữa... Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy hình như cũng không cần phải giải thích gì cả... Em luôn luôn tin tưởng anh một cách vô điều kiện. Anh gian nan nói xong lời này, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: Đúng không? d.đ.l.q.đ
Tử Thời trịnh trọng gật đầu.
Vậy, phần đời còn lại, em có nguyện lòng luôn luôn tin tưởng anh không? Thịnh Thừa Quang nhìn vào mắt cô, trịnh trọng hỏi: Anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho em, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời xa nhau nữa... Ở bên cạnh nhau cả đời, có được không?
Thời gian vừa khớp, đúng là hoàn mỹ -- anh vừa dứt lời, một chiếc xe đẩy đồ ăn tỏa ánh sáng lấp lánh được đẩy tới bên cạnh bàn.
Người đẩy xe đồ ăn còn thấp hơn cả cái xe, từ phía sau xe chạy đến.
Tiểu thư Gấu mặc váy công chúa bằng ren màu trắng, đôi giày nhỏ và tất cũng cùng màu, vô cùng đáng yêu. Hôm nay cô bé đã được đưa đến tiệm làm tóc, uốn lên còn dễ nhìn hơn cả Tạ Gia Thụ!
Cô nhóc nhón chân lên, hai tay đặt trên bàn, duỗi cổ lên, dùng giọng nói ngây thơ ngọt ngào báo tên món ăn: Món điểm tâm ngọt hôm nay là Tiramisu - ừm, tiểu thư Tử Thời, cô có nguyện ý lấy tiên sinh Thịnh Thừa Quang không?
Nhà hàng rất tối, Tề Quang - người phụ trách dàn dựng hiện trường hôm nay - cũng ngân ngấn lệ, quay đầu nhẹ giọng cảm khái với Phùng Nhất Nhất bên cạnh: Gấu Nhỏ giỏi quá!
Người đang ở cùng với họ là Tạ Gia Thụ thì đang giơ cao di động lên chụp lại hiện trường, nghe vậy thì đỏm dáng vuốt vuốt mái tóc quăn tít của mình: Đương nhiên rồi ~ Mấy người cũng không nhìn xem là ai dạy con bé?
Lúc Thịnh Thừa Quang tìm Phùng Nhất Nhất nhờ giúp đỡ thì vừa lúc anh ta đang ở chỗ Phùng Nhất Nhất, vì vậy liền mặt dày mày dạn theo tới đây luôn. Tề Quang sợ anh ta sẽ làm hỏng ngày quan trọng này, sắp xếp việc đơn giản nhất cho anh ta -- phụ trách đảm bảo cho Gấu Nhỏ lên sân khấu sẽ hoàn hảo, không phạm phải sai lầm.
Ngay cả nhiệm vụ đơn giản như vậy mà anh ta cũng làm không tốt, cả quá trình đều chỉ lo giơ điện thoại lên chụp ảnh, may mà Gấu Nhỏ ngoan ngoãn, thể hiện rất tuyệt.
Vậy mà anh ta còn có mặt mũi đi tranh công đấy... Tề Quang thở dài, thật sự không muốn nói gì với anh ta nữa rồi.
Bên cạnh bàn ăn, tiểu thư Gấu vươn tay bưng chiếc đĩa sứ trắng mạ vàng còn to hơn cả khuôn mặt mình, vô cùng cẩn thận đặt vào trong tay mẹ mình.
Tiramisu trong đĩa chỉ là một miếng nho nhỏ, bề ngoài rất được, phía trên rải một lớp bột cacao, nhìn vô cùng ngon miệng.
Tiểu thư Gấu nói xong lời kịch, đặt xong đồ ăn lên bàn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài -- sau đó thì nấc cut.
Cô nhóc đã được ba dạy cho lễ nghi trên bàn ăn, cho nên lúc này vô cùng xấu hổ che cái miêng nhỏ lại, hai con mắt linh hoạt đảo qua đảo lại.
Cả mấy người lớn đều bật cười. d.đ.l.q.đ
Mẹ mau ăn đi! Gấu Nhỏ dựa theo lời kịch mà cậu Tề Quang đã phân phó, lại còn tự do phát huy, bỏ thêm một câu nữa: Rất ngon đấy!
Tử Thời xoa xoa đầu con gái, vui vẻ ăn một miếng.
Tạ Gia Thụ đang giơ cao điện thoại kích động thúc vào người Tề Quang đứng bên cạnh: Này này này này này! Cô ấy ăn rồi! Ăn rồi!
Trong lòng Tề Quang lại có phần lo lắng: Sao tôi lại cứ thấy... hình như không được đúng lắm?
Phùng Nhất Nhất lại vô cùng lo lắng nhỏ giọng hỏi: Mấy người chắc chắn cô ấy sẽ không nuốt cả nhẫn đấy chứ?
Stop! Tạ Gia Thụ khinh thường đáp lại: Cô ấy cũng đâu phải là con nít nữa!
Tề Quang nghe được lời này lại giống như vừa bị một tia sét đánh xuống!
Rốt cuộc anh cũng biết cảm giác không được đúng lắm lúc nãy là từ đâu ra rồi -- Tiramisu mà anh chuẩn bị rõ ràng còn có một phần ở phía trên nữa, thế nhưng vừa rồi lúc Gấu Nhỏ đẩy ra lại chỉ có hai phần!
Có người đã ăn mất phần bánh ngọt có cất giấu nhẫn kim cương rồi!
Bên kia, Tử Thời đã ăn hết hai phần tiramisu, cười tít mắt nhưng không có bất kỳ hành động dị thường nào. Thịnh Thừa Quang Thịnh Thừa Quang chau mày, Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất đều nghiêng đầu hỏi: Ai?
Tề Quang nghiêm mặt chạy bổ nhào ra ngoài, bắt lấy Gấu Nhỏ sốt ruột hỏi: Gấu Nhỏ! Có phải là cháu đã ăn vụng mất miếng bánh ngọt phía trên rồi không?
Gấu Nhỏ: ~(@^_^@)~
Ôi chao ~ bị phát hiện rồi ~
Ăn hết cả miếng bánh rồi sao? Nuốt hết toàn bộ rồi sao? Bên trong bánh có cái gì cứng cừng không cắn được, phải nhổ ra không? Giọng của Tề Quang đã run run rẩy rẩy.
Gấu Nhỏ cười tít mắt: Dạ, nuốt hết rồi! Rất ngon ạ ~
Thịnh Thừa Quang không đợi Tề Quang hỏi thêm nữa, lập tức đi tới ôm lấy con gái, kéo Tử Thời đi ra ngoài: Mấy người đưa con bé vào bệnh viện rồi nói sau!
Tề Quang đỡ bàn đứng lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất cũng chạy ra, đến giờ Tạ Gia Thụ vẫn không thể tin được đây là sự thật, cầm lấy cái thìa trên bàn, chọc chọc hết mấy phần tiramisu, Tề Quang lạnh lùng nhìn anh ta, vơ lấy cái đĩa dính vào trên mặt anh ta.
Tử Thời vốn cho rằng cô nàng vẫn đang ở cùng Tạ Gia Thụ, nhưng dạo này Tạ Gia Thụ nhiều lần gọi điện cho Tử Thời, nói gần nói xa đều là hỏi thăm xem gần đây Phùng Nhất Nhất đang bận rộn chuyện gì, có thể thấy là ngay cả anh ta cũng không biết chuyện.
Tử Thời từng nhắc đến chuyện này trước mặt Thịnh Thừa Quang mấy lần, hôm nay Phùng Nhất Nhất lại đột nhiên chạy tới.
Rốt cuộc cũng nhớ tới tớ rồi sao? Tử Thời mở cửa thấy là cô ấy thì nửa vui mừng nửa oán giận: Mau vào đi!
Phùng Nhất Nhất cười tít mắt: Tớ tới mời cậu đi ăn tối ~
Được đấy! Tử Thời rất sảng khoái đồng ý: Ngồi một lát đã, Gấu Nhỏ và ba con bé đang ra ngoài mua đồ, chắc là cũng sắp về rồi, chờ họ về rồi chúng ta cùng nhau đi luôn đi?
Không được! Phùng Nhất Nhất nghiêm túc xua tay từ chối: Đây là cuộc hẹn giữa bạn thân với nhau thôi!
Vậy... Tạ Gia Thụ có tới không? Tử Thời thăm dò.
Phùng Nhất Nhất chớp chớp mắt, nói: Anh ta đâu phải là bạn thân.
A... Vậy anh ta là cái gì? Hiếm khi Tử Thời thích bát quái như vậy: Rốt cuộc giữa hai người là thế nào? Nếu được thì ở bên nhau đi, đã nhiều năm như vậy rồi... Ngay cả người ngoài đứng xem cũng chờ đến sốt cả ruột rồi!
... Mau đi thay quần áo đi! Phùng Nhất Nhất ỉu xìu hạ lệnh, đẩy cô đi vào phòng, mở tủ quần áo, chọn đồ cho cô.
Tử Thời vẫn còn nóng lòng muốn hóng chuyện thì bị một chiếc váy ném tới, cô nhanh chóng cúi xuống... Kéo váy ra khỏi mặt, Tử Thời yếu ớt kháng nghị: Này... đây là lễ phục dạ hội.
Mau thay đi! Phùng Nhất Nhất dùng cái giọng điệu gầm thét kinh điển của Tạ Gia Thụ để ra lệnh.
***
Hai người đã lâu không gặp, ngồi trên xe nói chuyện khí thế ngất trời, Tử Thời cũng chẳng để ý xem xe chạy đi đâu. Mãi một hồi lâu sau xe mới dừng lại, cô nhìn nhìn lối kiến trúc bên ngoài cửa sổ, hơi kinh ngạc hỏi Phùng Nhất Nhất ngồi bên cạnh: Này, sao lại muốn tới đây?
Nghe nói mấy thứ đó ăn rất ngon ~ Phùng Nhất Nhất chớp chớp mắt với cô, vui vẻ nói.
Đây là nhà hàng kiểu Âu lâu đời nhất ở thành phố G, được mở bởi người Pháp từ thời dân quốc, bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn giữ nguyên đọc chất lượng món ăn, mùi vị chính thống, phục vụ chu đáo, đồ ăn cũng ngon.
Cách đây rất lâu Tử Thời đã từng tới nơi này một lần, đó là lần đầu tiên cô chính thức hẹn hò với một người đàn ông. Lúc đó cô mười tám tuổi, cuộc sống tịch mịch thê lương, đơn độc một mình.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ cô đã có một cô con gái, mà người hẹn hò với cô ngày đó chính là ba của con gái cô.
Tử Thời kéo chặt áo khoác trên vai, nhịn không được mỉm cười hạnh phúc.
Hai cô gái nắm tay nhau đi vào theo cánh cửa xoay, trong phút chốc đèn giữa đại sảnh sáng trưng, khúc ca《POUR QUE TU MAIMES ENCORE》vang lên như tỏ rõ nỗi lòng cô.
Tử Thời kinh ngạc.
Trước mặt cô, đại sảnh sáng trưng lại bởi vì sự trống trải mà càng thêm lộng lẫy, không gian rộng rãi, tất cả bàn ghế đều đã bị dời đi, chỉ chừa lại một chiếc bàn ở ngay chính giữa đại sảnh. d.đ.l.q.đ
Trên bàn, chén đĩa được đặt gọn gàng ngăn nắp, giấy ăn màu trắng được xếp thành hình hoa hồng, bộ đồ ăn bằng bạc được ánh đèn chiếu rọi, tỏa sáng lấp lánh.
Một dàn nhạc sống đứng ở một góc sáng sủa hơi xéo với chiếc bàn.
Ngồi ở bên cạnh bàn ăn là người mà vừa ăn trưa xong đã nói với cô là đưa con gái ra ngoài mua cặp và văn phòng phẩm chuẩn bị đi học, bây giờ lại mặc một bộ tây trang đẹp đẽ ngồi ở đây, an nhàn nở nụ cười với cô.
Cảnh tượng này... năm đó cũng đã từng diễn ra! Đó là cảnh tượng đẹp nhất đời cô, cô đã từng cho rằng, đời này của mình sẽ phải dựa vào một đoạn hồi ức cũ đó mà sống.
Thời gian như cơn gió nhẹ, thổi khẽ qua bên tai Tử Thời... Chỉ nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, nhanh như một giấc chiêm bao.
Đáy lòng nổi sóng, trái tim thình thình thình mạnh mẽ, mỗi một bước chân lại gần anh, tiếng bước chân đều vọng lại trong lòng cô.
Anh làm cái gì thế? Tử Thời đến gần, cười nhẹ, hỏi anh.
Thịnh Thừa Quang đứng lên kéo ghế ra cho cô, nhanh nhẹn nắm tay cô, để cô ngồi xuống.
Đã lâu rồi không tới đây, cùng nhau ăn bữa cơm. Anh vươn tay trải khăn ăn ra cho cô, thuận tiện cúi đầu mổ lên tai cô một cái.
Mặt Tử Thời hơi đỏ lên, ngẩng đầu liếc anh một cái, trong ánh mắt ngập nước.
Thịnh Thừa Quang cười, trở về chỗ ngồi của mình, nhìn cô, nhẹ giọng nói: Đã nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn cứ thẹn thùng như thế... Đúng là chẳng thay đổi chút nào cả.
Anh cũng không thay đổi mà! Tử Thời đón lấy ánh mắt của anh, mặt đỏ hồng nói.
Vẫn là người trước kia, vẫn khiến tim cô đập thình thịch, hăng hái tiến lên.
Thật sao? Thịnh Thừa Quang buông giọng trêu chọc: Anh cho rằng trải qua mấy năm sẽ càng yêu nhiều hơn chứ.
Tử Thời nghiêm túc gật đầu: Ừm! Đúng vậy! Cô thừa nhận dứt khoát như vậy, khiến cho Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười: Này, giọng điệu vừa rồi là đang tự mãn đấy à?
Sao chứ? Vừa rồi là giọng khẳng định. Tử Thời chớp chớp mắt với anh, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.
Thịnh Thừa Quang muốn cười nhưng lại không dám, bởi vì trong hốc mắt quá chua xót, chỉ sợ cười rồi sẽ khiến thứ gì đó rơi xuống.
Rất lâu rất lâu trước kia anh đã quyết định sẽ chăm sóc cho cô cả đời, bởi vì ngoài anh ra thì không còn ai khác chăm sóc cho cô nữa cả. Về sau anh vì cô mà buông bỏ cuộc sống vốn có của mình, chỉ vì khát vọng muốn chung sống cùng cô cả đời... Tình cảm anh dành cho cô đã từng thay đổi rất nhiều, thế nhưng cô lại vẫn thủy chung một lòng với anh.
Tử Thời. Yết hầu Thịnh Thừa Quang lên lên xuống xuống một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: Vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tâm sự với em những chuyện trong mấy năm nay, suy nghĩ trong lòng, còn có tương lai của chúng ta nữa... Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy hình như cũng không cần phải giải thích gì cả... Em luôn luôn tin tưởng anh một cách vô điều kiện. Anh gian nan nói xong lời này, vẻ mặt càng thêm dịu dàng: Đúng không? d.đ.l.q.đ
Tử Thời trịnh trọng gật đầu.
Vậy, phần đời còn lại, em có nguyện lòng luôn luôn tin tưởng anh không? Thịnh Thừa Quang nhìn vào mắt cô, trịnh trọng hỏi: Anh sẽ mãi mãi chăm sóc cho em, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời xa nhau nữa... Ở bên cạnh nhau cả đời, có được không?
Thời gian vừa khớp, đúng là hoàn mỹ -- anh vừa dứt lời, một chiếc xe đẩy đồ ăn tỏa ánh sáng lấp lánh được đẩy tới bên cạnh bàn.
Người đẩy xe đồ ăn còn thấp hơn cả cái xe, từ phía sau xe chạy đến.
Tiểu thư Gấu mặc váy công chúa bằng ren màu trắng, đôi giày nhỏ và tất cũng cùng màu, vô cùng đáng yêu. Hôm nay cô bé đã được đưa đến tiệm làm tóc, uốn lên còn dễ nhìn hơn cả Tạ Gia Thụ!
Cô nhóc nhón chân lên, hai tay đặt trên bàn, duỗi cổ lên, dùng giọng nói ngây thơ ngọt ngào báo tên món ăn: Món điểm tâm ngọt hôm nay là Tiramisu - ừm, tiểu thư Tử Thời, cô có nguyện ý lấy tiên sinh Thịnh Thừa Quang không?
Nhà hàng rất tối, Tề Quang - người phụ trách dàn dựng hiện trường hôm nay - cũng ngân ngấn lệ, quay đầu nhẹ giọng cảm khái với Phùng Nhất Nhất bên cạnh: Gấu Nhỏ giỏi quá!
Người đang ở cùng với họ là Tạ Gia Thụ thì đang giơ cao di động lên chụp lại hiện trường, nghe vậy thì đỏm dáng vuốt vuốt mái tóc quăn tít của mình: Đương nhiên rồi ~ Mấy người cũng không nhìn xem là ai dạy con bé?
Lúc Thịnh Thừa Quang tìm Phùng Nhất Nhất nhờ giúp đỡ thì vừa lúc anh ta đang ở chỗ Phùng Nhất Nhất, vì vậy liền mặt dày mày dạn theo tới đây luôn. Tề Quang sợ anh ta sẽ làm hỏng ngày quan trọng này, sắp xếp việc đơn giản nhất cho anh ta -- phụ trách đảm bảo cho Gấu Nhỏ lên sân khấu sẽ hoàn hảo, không phạm phải sai lầm.
Ngay cả nhiệm vụ đơn giản như vậy mà anh ta cũng làm không tốt, cả quá trình đều chỉ lo giơ điện thoại lên chụp ảnh, may mà Gấu Nhỏ ngoan ngoãn, thể hiện rất tuyệt.
Vậy mà anh ta còn có mặt mũi đi tranh công đấy... Tề Quang thở dài, thật sự không muốn nói gì với anh ta nữa rồi.
Bên cạnh bàn ăn, tiểu thư Gấu vươn tay bưng chiếc đĩa sứ trắng mạ vàng còn to hơn cả khuôn mặt mình, vô cùng cẩn thận đặt vào trong tay mẹ mình.
Tiramisu trong đĩa chỉ là một miếng nho nhỏ, bề ngoài rất được, phía trên rải một lớp bột cacao, nhìn vô cùng ngon miệng.
Tiểu thư Gấu nói xong lời kịch, đặt xong đồ ăn lên bàn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài -- sau đó thì nấc cut.
Cô nhóc đã được ba dạy cho lễ nghi trên bàn ăn, cho nên lúc này vô cùng xấu hổ che cái miêng nhỏ lại, hai con mắt linh hoạt đảo qua đảo lại.
Cả mấy người lớn đều bật cười. d.đ.l.q.đ
Mẹ mau ăn đi! Gấu Nhỏ dựa theo lời kịch mà cậu Tề Quang đã phân phó, lại còn tự do phát huy, bỏ thêm một câu nữa: Rất ngon đấy!
Tử Thời xoa xoa đầu con gái, vui vẻ ăn một miếng.
Tạ Gia Thụ đang giơ cao điện thoại kích động thúc vào người Tề Quang đứng bên cạnh: Này này này này này! Cô ấy ăn rồi! Ăn rồi!
Trong lòng Tề Quang lại có phần lo lắng: Sao tôi lại cứ thấy... hình như không được đúng lắm?
Phùng Nhất Nhất lại vô cùng lo lắng nhỏ giọng hỏi: Mấy người chắc chắn cô ấy sẽ không nuốt cả nhẫn đấy chứ?
Stop! Tạ Gia Thụ khinh thường đáp lại: Cô ấy cũng đâu phải là con nít nữa!
Tề Quang nghe được lời này lại giống như vừa bị một tia sét đánh xuống!
Rốt cuộc anh cũng biết cảm giác không được đúng lắm lúc nãy là từ đâu ra rồi -- Tiramisu mà anh chuẩn bị rõ ràng còn có một phần ở phía trên nữa, thế nhưng vừa rồi lúc Gấu Nhỏ đẩy ra lại chỉ có hai phần!
Có người đã ăn mất phần bánh ngọt có cất giấu nhẫn kim cương rồi!
Bên kia, Tử Thời đã ăn hết hai phần tiramisu, cười tít mắt nhưng không có bất kỳ hành động dị thường nào. Thịnh Thừa Quang Thịnh Thừa Quang chau mày, Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất đều nghiêng đầu hỏi: Ai?
Tề Quang nghiêm mặt chạy bổ nhào ra ngoài, bắt lấy Gấu Nhỏ sốt ruột hỏi: Gấu Nhỏ! Có phải là cháu đã ăn vụng mất miếng bánh ngọt phía trên rồi không?
Gấu Nhỏ: ~(@^_^@)~
Ôi chao ~ bị phát hiện rồi ~
Ăn hết cả miếng bánh rồi sao? Nuốt hết toàn bộ rồi sao? Bên trong bánh có cái gì cứng cừng không cắn được, phải nhổ ra không? Giọng của Tề Quang đã run run rẩy rẩy.
Gấu Nhỏ cười tít mắt: Dạ, nuốt hết rồi! Rất ngon ạ ~
Thịnh Thừa Quang không đợi Tề Quang hỏi thêm nữa, lập tức đi tới ôm lấy con gái, kéo Tử Thời đi ra ngoài: Mấy người đưa con bé vào bệnh viện rồi nói sau!
Tề Quang đỡ bàn đứng lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất cũng chạy ra, đến giờ Tạ Gia Thụ vẫn không thể tin được đây là sự thật, cầm lấy cái thìa trên bàn, chọc chọc hết mấy phần tiramisu, Tề Quang lạnh lùng nhìn anh ta, vơ lấy cái đĩa dính vào trên mặt anh ta.
/85
|