Từ khi tiểu thư Gấu bám dính lấy ba, ngay cả mẹ thân yêu nhất cũng phải xếp hàng sau ba.
Ba cô bé là một người hoàn mỹ đến cỡ nào kia chứ -- cao như vậy, khỏe mạnh như vậy, bề ngoài lại đẹp trai như vậy, còn biết làm đủ loại đồ ăn ngon, cô bé hỏi bất cứ vấn đề gì thì ba cũng có thể trả lời hết sức có đạo lý... Lại còn biết buộc tóc cho cô bé rất đẹp nữa.
Mỗi sáng sớm, Gấu Nhỏ đều tỉnh giấc trong nụ hôn tràn đầy tình yêu của ba, đôi mắt ngái ngủ mông lung làm nũng đòi ba ôm, sau đó thì ba sẽ đi làm bữa sáng. Lúc này Gấu Nhỏ sẽ vui vẻ nằm trên giường với mẹ thêm một lát, tự thầm thì mấy câu, bày trò chơi một mình... Hầu như sáng sớm nào cũng là mẹ đưa cô bé đi đánh răng rửa mặt, thỉnh thoảng có đôi lúc ba cũng sẽ vào giúp -- Gấu Nhỏ thích nhất là được ba rửa mặt cho đấy.
Bữa sáng hôm nào cũng rất tuyệt, hơn nữa bữa sáng hôm nay và bữa sáng hôm qua, hôm qua của hôm qua nữa... đều không giống nhau. Món Gấu Nhỏ thích ăn nhất chính là xúc xích hình bạch tuộc nhỏ!
Cô bé tỉ mỉ phát hiện ra: ba mình không kiêng ăn gì cả, cái gì cũng ăn được hết! Bắt chước ba mình, mấy thứ trước đây Gấu Nhỏ không ăn như cà, mướp hay rau cần, bây giờ lại phát hiện ra, những thứ đó thực ra cũng không khó ăn lắm!
Mỗi ngày đều bắt đầu tốt đẹp như vậy.
Nhưng ăn xong bữa sáng thì ba phải rời nhà đi làm rồi.
Đây là thời điểm mà tiểu thư Gấu không vui nhất trong ngày.
Lúc này cô bé luôn nắm tay ba, đi đến tận gara, Thịnh Thừa Quang lên xe rồi vẫn còn hạ cửa kính xe xuống, tạm biệt một lần cuối cùng với cô bé.
Chờ xe đi thật xa rồi mà vẫn còn có thể nhìn thấy bóng dáng cô nhóc kia qua gương chiếu hậu: vẫn đứng ở đó, duỗi cổ ra làm một nụ hôn gió, bộ dáng lưu luyến không rời kia khiến Thịnh Thừa Quang cảm động không chịu được.
Buổi tối lúc Thịnh Thừa Quang về nhà thường là vừa mở cửa ra đã thấy một cái đầu sư tử đang ngồi chồm hổm trước huyền quan.
Đương nhiên Thịnh Thừa Quang rất hưởng thụ cảm giác được con gái bám dính như vậy, nhưng trong lòng anh rất rõ: đây là một biểu hiện cực đoan của việc thiếu cảm giác an toàn.
Cô nhóc nhà anh thật đáng thương.
Trong lòng áy náy như thế, nhưng Thịnh Thừa Quang không hề biểu hiện ra ngoài mặt. Anh bắt đầu đi làm rất có quy luật, dù buổi sáng trong công ty không có việc gì cần kíp, anh cũng sẽ đúng giờ rời nhà đi làm, dù buổi chiều có cuộc họp quan trọng, anh cũng sẽ tan làm về nhà đúng giờ.
Cuộc sống có quy luật như vậy khiến người ta rất yên tâm, chỉ qua một thời gian, quả nhiên tiểu thư Gấu đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường rồi.
Trong cả quá trình này, người làm mẹ của Gấu Nhỏ là tiểu thư Thịnh Tử Thời lại không hề phát hiện ra. d.đ.l.q.đ
Nhưng mà Tử Thời lại nhìn ra được cái khác: Thịnh Thừa Quang tuyệt đối không phải là một người ba cưng chiều con gái đến mức không có nguyên tắc.
Ví dụ như Gấu Nhỏ ăn đồ ăn vặt trước bữa cơm, anh ôn hòa nhắc nhở hai lần, Gấu Nhỏ coi như không nghe tiếp tục ăn, đến lần thứ ba anh sẽ ngừng lại mọi việc trong tay, kéo con gái sang một bên, trước hết là nói với cô bé về tác hại của việc ăn đồ ăn vặt quá nhiều, sau đó thì nói đến vấn đề lễ nghĩa của cô bé khi người khác nói với cô bé mà cô bé giả vờ như mắt điếc tai ngơ.
Cả Tử Thời lẫn Tề Quang đều cực kỳ dịu dàng khiêm tốn, cách giáo dục Gấu Nhỏ cơ bản là tôn trọng cá tính và để cho cô bé tự do phát triển, uốn nắn tam quan của cô bé, còn cách dạy con vừa đấm vừa xoa như Thịnh Thừa Quang thế này thật sự là một mánh khóe trong giáo dục, tiểu thư Gấu cảm thấy... thật là mới mẻ!
Tử Thời phát hiện ra vẻ mặt con gái đối với Thịnh Thừa Quang hiện giờ về cơ bản là: 1, ~(≧▽≦)/~ 2, ( ⊙o⊙) 3, o(≧v≦)o~~
Hơn nữa cô còn phát hiện ra hình như gần đây hai người một lớn một nhỏ này có bí mật gì đó, cứ tụm lại một chỗ thì thầm nho nhỏ với nhau, thấy cô nhìn thì lập tức dừng lại không nói gì nữa.
Tối nay lúc tắm cho con gái, Tử Thời tò mò hỏi con gái: Gấu Nhỏ, vừa rồi lúc vẽ tranh con và ba thì thầm cái gì thế?
Gấu Nhỏ ngồi trong bồn tắm vui vẻ nghịch cây súng bắn bong bóng mà ba mới mua cho: Chiu chiu chiu ~~~
Tử Thời chọc chọc cái bụng nhỏ của cô bé, dụ dỗ: Không thể nói cho mẹ nghe sao? Mẹ thật sự rất muốn biết...!
Mẹ. Gấu Nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với cô: Con có thể mua thêm một cây súng thế này không? Đưa cho anh Cố Ý!
Con vẫn nhớ anh Cố Ý sao? Tử Thời cũng rất nhớ mấy năm sống thảnh thơi vui vẻ ở thành phố G: Ba con nói tháng sau sẽ dẫn chúng ta đi du lịch, chúng ta cùng xin ba con đến thành phố G có được không? Như vậy là con có thể gặp anh Cố Ý của con rồi!
Được ạ! Gấu Nhỏ cười tít mắt, ngọt ngào đồng ý.
***
Tử Thời hỏi con gái không ra, buổi tối dỗ được con gái ngủ rồi, cô chạy tới hỏi ba của con bé.
Thịnh Thừa Quang đang đọc sách trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng khách, ly trà trong tay tỏa mùi thơm nức, anh lật một trang sách, nâng ly trà trong tay lên nhấp một ngụm, vô cùng hưởng thụ. d.đ.l.q.đTử Thời khát, đón lấy ly trà ùng ục ùng ục uống hết sạch.
Thịnh Thừa Quang nghe xong câu hỏi của cô thì bật cười liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lại nhìn sang quyển sách, miệng nói: Em thật đúng là có tiền đồ, con bé mới có bốn tuổi mà em cũng có thể bị con bé đánh lạc hướng chuyển đề tài, chẳng hỏi ra được cái gì.
Tử Thời khen từ tận đáy lòng: Con bé rất thông minh, giống anh.
Thịnh tổng đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận lời khen này, sau đó lại nghe thấy cô hỏi: Nói đi, rốt cuộc thì anh và con bé có bí mật gì?
Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm, ngay cả con gái mà em cũng không hỏi ra được, vậy mà còn cho rằng em sẽ cạy được miệng anh sao?
Rõ là... May mà con gái giống ba nó đấy!
Còn nữa, anh phải cẩn thận suy xét cho đàng hoàng mới được: có nên sinh thêm đứa nữa không đây? Lỡ như là con trai thì sao bây giờ? Hầu như con trai đều giống mẹ!
Cả đống suy nghĩ ngập trong đầu Thịnh Thừa Quang, anh vừa mừng thầm vừa âu sầu thở dài, nhưng nói ra miệng với Tử Thời lại là: Đôi khi em quá dung túng cho Gấu Nhỏ rồi, hình như con bé không hề sợ em.
Tử Thời nghe xong lời anh, yên lặng nghĩ thầm: Chỉ là đôi khi sao? Chỉ là hình như sao?
Tuổi này của con bé là lúc để học quy củ và kỷ luật, để thêm một, hai tuổi nữa thì sẽ không thể dễ dàng sửa lỗi cho con bé được. Ví dụ như chuyện con bé ăn đồ ăn vặt -- chẳng lẽ cứ để con bé muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu sao? Lại còn chẳng phân rõ thời gian, cứ muốn ăn gì là ăn đó. Chuyện này khiến Thịnh Thừa Quang hơi bất mãn.
Tử Thời lại rất khó hiểu: Nhưng mà, con bé đói bụng muốn ăn gì đó... chẳng lẽ lại không để con bé ăn sao?
Thịnh Thừa Quang nhìn cô một cái.
Trước kia Tử Thời đi theo anh, sống một cuộc sống tùy hứng muốn làm gì thì làm cái đó: đói bụng thì ăn cơm, mệt thì đi ngủ, muốn ăn gì thì sẽ ăn cái đó, muốn thức đêm thì đồng hồ sinh học đảo tứ tung ngày đêm... Cho nên cô không biết việc Gấu Nhỏ ăn đồ ăn vặt tùy ý thì có chỗ nào không tốt.
Điều này lại khiến Thịnh Thừa Quang nhớ tới lúc bọn họ vừa mới ở cùng nhau. Khi đó ban ngày anh không ở nhà, không biết cô ngủ cả ngày, chỉ thấy cô vừa đêm đến là sẽ ngồi trước máy tính, hai mắt tỏa sáng. Anh đối với cô đương nhiên không giống đối với con gái, đi đến tắt luôn máy tính, cô cũng cực kỳ ngoan ngoãn theo anh lên giường, bị anh bao trọn, nhưng làm sao cũng không ngủ được, sau đó... sau đó thì bị anh nước chảy thành sông đè cô xuống mà làm, làm cho đến lúc cô đã kiệt sức, khóc lóc xin tha, anh vừa buông ra cô đã mơ màng ngủ...
Con gái thông minh kiên cường là giống anh, còn ngang ngạnh không hiểu chuyện đều là giống cô hết.
Thịnh Thừa Quang chìm trong hồi ức, nhịn không được muốn cười, lại nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: Sau này mỗi ngày con bé sẽ ăn ba bữa chính, buổi sáng và buổi chiều có thể ăn cơm làm bữa phụ, còn đồ ăn vặt chỉ được dùng để bổ sung với số lượng vừa phải. Chúng ta phải tạo thành thói quen ăn uống tốt cho con bé, em xem con đi, lúc nào cũng vừa chơi vừa ăn, không hợp vệ sinh mà cũng khó coi.
Anh nói chuyện luôn vô cùng có đạo lý, Tử Thời vui lòng phục tùng gật đầu, vô cùng thành khẩn: Về sau em sẽ chú ý!
Nói đến đây, Tử Thời lại một lần nữa quên mất mục đích ban đầu của mình.
Thịnh Thừa Quang hết sức hài lòng gật đầu, nhích người vào bên trong, vỗ vỗ xuống vị trí trống bên cạnh mình.
Vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy khiến Tử Thời tưởng rằng anh còn có vấn đề gì về con gái muốn nói với cô, cho nên ngoan ngoãn nằm xuống.
Nhưng cô vừa nằm xuống thì tay anh đã mò mẫm đi lên, thủ đoạn lưu manh hết sức lưu loát, hơn nữa xuống tay cũng không hề do dự... Tử Thời cũng thất thần luôn rồi. d.đ.l.q.đ
Này... Cô đẩy anh ra nhưng không đủ sức lực -- làm cái loại chuyện không đứng đắn này mà lại bày ra cái vẻ mặt đứng đắn như vậy, Thịnh Thừa Quang anh thật là!
Nhưng Thịnh Thừa Quang không chỉ có vẻ mặt đứng đắn mà ngay cả lời nói cũng đứng đắn: Anh tính là mấy tháng nữa, tới mùa thu sẽ cho con bé đi nhà trẻ, ngay ở đằng trước tiểu khu này thôi... Nhưng mà trước hết phải để con bé làm quen với phòng của riêng mình đã. Anh xoay người đè lên người cô, hôn xuống, môi ngậm chặt lỗ tai cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa nóng hổi, bắt đầu không đứng đắn: Không thể để con bé cứ ngủ cùng chúng ta như vậy được, rất là bất tiện...
Bàn tay xấu xa của anh chỉ mất một lúc đã khiến cả người Tử Thời nóng lên, cắn môi hừ nhẹ... Anh nói cái gì cũng đúng.
Nhưng mà, trước khi con bé đi nhà trẻ... Anh phủ cả người lên, tay đặt trên xương quai xanh của cô, khuôn mặt ở ngay phía trên mặt cô, nhìn cô cười: Em còn chuyện gì... cần anh phải làm không?
Hai tay Tử Thời đẩy cái đầu gối đang đặt giữa hai chân cô ra, môi không ngừng bật ra tiếng than nhẹ mềm mại, mở to đôi mắt mờ sương, cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, lại mơ màng hỏi: ... Còn chuyện gì?
Thịnh Thừa Quang bất đắc dĩ nhắm chặt mắt -- quả nhiên là cô không thể nhớ ra.
Cứ tính như vậy đi. Anh cúi người xuống, nóng bỏng hôn cô.
Tử Thời bị anh làm cho thần hồn điên đảo, lúc đầu còn vướng víu, sau khi cởi ra, để lộ một mảng ngực trắng bóng, bắt đầu lên xuống theo tiếng thở dốc kịch liệt... Giữa lúc mơ mơ hồ hồ, cô dường như nhớ ra một chuyện gì đó, nhưng mà anh quá mãnh liệt, cứ đâm thẳng vào tận sâu bên trong cô, khiến cô hồn bay phách tán, cả người run run từng đợt, trong đầu chẳng còn nghĩ ra được cái gì nữa...
Thật ngốc nghếch... Thịnh Thừa Quang ôm cô gái ngốc nghếch vừa bị anh làm cho cả người đỏ ửng lên, khẽ hôn lên khóe môi trong lúc cô đang thất thần, còn dịu dàng ngọt ngào hơn cả lúc bọn họ hạnh phúc nhất lúc trước: Không sao cả, sau này... cho dù em có ngốc nghếch hơn nữa cũng không sao cả...
Ba cô bé là một người hoàn mỹ đến cỡ nào kia chứ -- cao như vậy, khỏe mạnh như vậy, bề ngoài lại đẹp trai như vậy, còn biết làm đủ loại đồ ăn ngon, cô bé hỏi bất cứ vấn đề gì thì ba cũng có thể trả lời hết sức có đạo lý... Lại còn biết buộc tóc cho cô bé rất đẹp nữa.
Mỗi sáng sớm, Gấu Nhỏ đều tỉnh giấc trong nụ hôn tràn đầy tình yêu của ba, đôi mắt ngái ngủ mông lung làm nũng đòi ba ôm, sau đó thì ba sẽ đi làm bữa sáng. Lúc này Gấu Nhỏ sẽ vui vẻ nằm trên giường với mẹ thêm một lát, tự thầm thì mấy câu, bày trò chơi một mình... Hầu như sáng sớm nào cũng là mẹ đưa cô bé đi đánh răng rửa mặt, thỉnh thoảng có đôi lúc ba cũng sẽ vào giúp -- Gấu Nhỏ thích nhất là được ba rửa mặt cho đấy.
Bữa sáng hôm nào cũng rất tuyệt, hơn nữa bữa sáng hôm nay và bữa sáng hôm qua, hôm qua của hôm qua nữa... đều không giống nhau. Món Gấu Nhỏ thích ăn nhất chính là xúc xích hình bạch tuộc nhỏ!
Cô bé tỉ mỉ phát hiện ra: ba mình không kiêng ăn gì cả, cái gì cũng ăn được hết! Bắt chước ba mình, mấy thứ trước đây Gấu Nhỏ không ăn như cà, mướp hay rau cần, bây giờ lại phát hiện ra, những thứ đó thực ra cũng không khó ăn lắm!
Mỗi ngày đều bắt đầu tốt đẹp như vậy.
Nhưng ăn xong bữa sáng thì ba phải rời nhà đi làm rồi.
Đây là thời điểm mà tiểu thư Gấu không vui nhất trong ngày.
Lúc này cô bé luôn nắm tay ba, đi đến tận gara, Thịnh Thừa Quang lên xe rồi vẫn còn hạ cửa kính xe xuống, tạm biệt một lần cuối cùng với cô bé.
Chờ xe đi thật xa rồi mà vẫn còn có thể nhìn thấy bóng dáng cô nhóc kia qua gương chiếu hậu: vẫn đứng ở đó, duỗi cổ ra làm một nụ hôn gió, bộ dáng lưu luyến không rời kia khiến Thịnh Thừa Quang cảm động không chịu được.
Buổi tối lúc Thịnh Thừa Quang về nhà thường là vừa mở cửa ra đã thấy một cái đầu sư tử đang ngồi chồm hổm trước huyền quan.
Đương nhiên Thịnh Thừa Quang rất hưởng thụ cảm giác được con gái bám dính như vậy, nhưng trong lòng anh rất rõ: đây là một biểu hiện cực đoan của việc thiếu cảm giác an toàn.
Cô nhóc nhà anh thật đáng thương.
Trong lòng áy náy như thế, nhưng Thịnh Thừa Quang không hề biểu hiện ra ngoài mặt. Anh bắt đầu đi làm rất có quy luật, dù buổi sáng trong công ty không có việc gì cần kíp, anh cũng sẽ đúng giờ rời nhà đi làm, dù buổi chiều có cuộc họp quan trọng, anh cũng sẽ tan làm về nhà đúng giờ.
Cuộc sống có quy luật như vậy khiến người ta rất yên tâm, chỉ qua một thời gian, quả nhiên tiểu thư Gấu đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường rồi.
Trong cả quá trình này, người làm mẹ của Gấu Nhỏ là tiểu thư Thịnh Tử Thời lại không hề phát hiện ra. d.đ.l.q.đ
Nhưng mà Tử Thời lại nhìn ra được cái khác: Thịnh Thừa Quang tuyệt đối không phải là một người ba cưng chiều con gái đến mức không có nguyên tắc.
Ví dụ như Gấu Nhỏ ăn đồ ăn vặt trước bữa cơm, anh ôn hòa nhắc nhở hai lần, Gấu Nhỏ coi như không nghe tiếp tục ăn, đến lần thứ ba anh sẽ ngừng lại mọi việc trong tay, kéo con gái sang một bên, trước hết là nói với cô bé về tác hại của việc ăn đồ ăn vặt quá nhiều, sau đó thì nói đến vấn đề lễ nghĩa của cô bé khi người khác nói với cô bé mà cô bé giả vờ như mắt điếc tai ngơ.
Cả Tử Thời lẫn Tề Quang đều cực kỳ dịu dàng khiêm tốn, cách giáo dục Gấu Nhỏ cơ bản là tôn trọng cá tính và để cho cô bé tự do phát triển, uốn nắn tam quan của cô bé, còn cách dạy con vừa đấm vừa xoa như Thịnh Thừa Quang thế này thật sự là một mánh khóe trong giáo dục, tiểu thư Gấu cảm thấy... thật là mới mẻ!
Tử Thời phát hiện ra vẻ mặt con gái đối với Thịnh Thừa Quang hiện giờ về cơ bản là: 1, ~(≧▽≦)/~ 2, ( ⊙o⊙) 3, o(≧v≦)o~~
Hơn nữa cô còn phát hiện ra hình như gần đây hai người một lớn một nhỏ này có bí mật gì đó, cứ tụm lại một chỗ thì thầm nho nhỏ với nhau, thấy cô nhìn thì lập tức dừng lại không nói gì nữa.
Tối nay lúc tắm cho con gái, Tử Thời tò mò hỏi con gái: Gấu Nhỏ, vừa rồi lúc vẽ tranh con và ba thì thầm cái gì thế?
Gấu Nhỏ ngồi trong bồn tắm vui vẻ nghịch cây súng bắn bong bóng mà ba mới mua cho: Chiu chiu chiu ~~~
Tử Thời chọc chọc cái bụng nhỏ của cô bé, dụ dỗ: Không thể nói cho mẹ nghe sao? Mẹ thật sự rất muốn biết...!
Mẹ. Gấu Nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với cô: Con có thể mua thêm một cây súng thế này không? Đưa cho anh Cố Ý!
Con vẫn nhớ anh Cố Ý sao? Tử Thời cũng rất nhớ mấy năm sống thảnh thơi vui vẻ ở thành phố G: Ba con nói tháng sau sẽ dẫn chúng ta đi du lịch, chúng ta cùng xin ba con đến thành phố G có được không? Như vậy là con có thể gặp anh Cố Ý của con rồi!
Được ạ! Gấu Nhỏ cười tít mắt, ngọt ngào đồng ý.
***
Tử Thời hỏi con gái không ra, buổi tối dỗ được con gái ngủ rồi, cô chạy tới hỏi ba của con bé.
Thịnh Thừa Quang đang đọc sách trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng khách, ly trà trong tay tỏa mùi thơm nức, anh lật một trang sách, nâng ly trà trong tay lên nhấp một ngụm, vô cùng hưởng thụ. d.đ.l.q.đTử Thời khát, đón lấy ly trà ùng ục ùng ục uống hết sạch.
Thịnh Thừa Quang nghe xong câu hỏi của cô thì bật cười liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lại nhìn sang quyển sách, miệng nói: Em thật đúng là có tiền đồ, con bé mới có bốn tuổi mà em cũng có thể bị con bé đánh lạc hướng chuyển đề tài, chẳng hỏi ra được cái gì.
Tử Thời khen từ tận đáy lòng: Con bé rất thông minh, giống anh.
Thịnh tổng đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận lời khen này, sau đó lại nghe thấy cô hỏi: Nói đi, rốt cuộc thì anh và con bé có bí mật gì?
Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm, ngay cả con gái mà em cũng không hỏi ra được, vậy mà còn cho rằng em sẽ cạy được miệng anh sao?
Rõ là... May mà con gái giống ba nó đấy!
Còn nữa, anh phải cẩn thận suy xét cho đàng hoàng mới được: có nên sinh thêm đứa nữa không đây? Lỡ như là con trai thì sao bây giờ? Hầu như con trai đều giống mẹ!
Cả đống suy nghĩ ngập trong đầu Thịnh Thừa Quang, anh vừa mừng thầm vừa âu sầu thở dài, nhưng nói ra miệng với Tử Thời lại là: Đôi khi em quá dung túng cho Gấu Nhỏ rồi, hình như con bé không hề sợ em.
Tử Thời nghe xong lời anh, yên lặng nghĩ thầm: Chỉ là đôi khi sao? Chỉ là hình như sao?
Tuổi này của con bé là lúc để học quy củ và kỷ luật, để thêm một, hai tuổi nữa thì sẽ không thể dễ dàng sửa lỗi cho con bé được. Ví dụ như chuyện con bé ăn đồ ăn vặt -- chẳng lẽ cứ để con bé muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu sao? Lại còn chẳng phân rõ thời gian, cứ muốn ăn gì là ăn đó. Chuyện này khiến Thịnh Thừa Quang hơi bất mãn.
Tử Thời lại rất khó hiểu: Nhưng mà, con bé đói bụng muốn ăn gì đó... chẳng lẽ lại không để con bé ăn sao?
Thịnh Thừa Quang nhìn cô một cái.
Trước kia Tử Thời đi theo anh, sống một cuộc sống tùy hứng muốn làm gì thì làm cái đó: đói bụng thì ăn cơm, mệt thì đi ngủ, muốn ăn gì thì sẽ ăn cái đó, muốn thức đêm thì đồng hồ sinh học đảo tứ tung ngày đêm... Cho nên cô không biết việc Gấu Nhỏ ăn đồ ăn vặt tùy ý thì có chỗ nào không tốt.
Điều này lại khiến Thịnh Thừa Quang nhớ tới lúc bọn họ vừa mới ở cùng nhau. Khi đó ban ngày anh không ở nhà, không biết cô ngủ cả ngày, chỉ thấy cô vừa đêm đến là sẽ ngồi trước máy tính, hai mắt tỏa sáng. Anh đối với cô đương nhiên không giống đối với con gái, đi đến tắt luôn máy tính, cô cũng cực kỳ ngoan ngoãn theo anh lên giường, bị anh bao trọn, nhưng làm sao cũng không ngủ được, sau đó... sau đó thì bị anh nước chảy thành sông đè cô xuống mà làm, làm cho đến lúc cô đã kiệt sức, khóc lóc xin tha, anh vừa buông ra cô đã mơ màng ngủ...
Con gái thông minh kiên cường là giống anh, còn ngang ngạnh không hiểu chuyện đều là giống cô hết.
Thịnh Thừa Quang chìm trong hồi ức, nhịn không được muốn cười, lại nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: Sau này mỗi ngày con bé sẽ ăn ba bữa chính, buổi sáng và buổi chiều có thể ăn cơm làm bữa phụ, còn đồ ăn vặt chỉ được dùng để bổ sung với số lượng vừa phải. Chúng ta phải tạo thành thói quen ăn uống tốt cho con bé, em xem con đi, lúc nào cũng vừa chơi vừa ăn, không hợp vệ sinh mà cũng khó coi.
Anh nói chuyện luôn vô cùng có đạo lý, Tử Thời vui lòng phục tùng gật đầu, vô cùng thành khẩn: Về sau em sẽ chú ý!
Nói đến đây, Tử Thời lại một lần nữa quên mất mục đích ban đầu của mình.
Thịnh Thừa Quang hết sức hài lòng gật đầu, nhích người vào bên trong, vỗ vỗ xuống vị trí trống bên cạnh mình.
Vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy khiến Tử Thời tưởng rằng anh còn có vấn đề gì về con gái muốn nói với cô, cho nên ngoan ngoãn nằm xuống.
Nhưng cô vừa nằm xuống thì tay anh đã mò mẫm đi lên, thủ đoạn lưu manh hết sức lưu loát, hơn nữa xuống tay cũng không hề do dự... Tử Thời cũng thất thần luôn rồi. d.đ.l.q.đ
Này... Cô đẩy anh ra nhưng không đủ sức lực -- làm cái loại chuyện không đứng đắn này mà lại bày ra cái vẻ mặt đứng đắn như vậy, Thịnh Thừa Quang anh thật là!
Nhưng Thịnh Thừa Quang không chỉ có vẻ mặt đứng đắn mà ngay cả lời nói cũng đứng đắn: Anh tính là mấy tháng nữa, tới mùa thu sẽ cho con bé đi nhà trẻ, ngay ở đằng trước tiểu khu này thôi... Nhưng mà trước hết phải để con bé làm quen với phòng của riêng mình đã. Anh xoay người đè lên người cô, hôn xuống, môi ngậm chặt lỗ tai cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa nóng hổi, bắt đầu không đứng đắn: Không thể để con bé cứ ngủ cùng chúng ta như vậy được, rất là bất tiện...
Bàn tay xấu xa của anh chỉ mất một lúc đã khiến cả người Tử Thời nóng lên, cắn môi hừ nhẹ... Anh nói cái gì cũng đúng.
Nhưng mà, trước khi con bé đi nhà trẻ... Anh phủ cả người lên, tay đặt trên xương quai xanh của cô, khuôn mặt ở ngay phía trên mặt cô, nhìn cô cười: Em còn chuyện gì... cần anh phải làm không?
Hai tay Tử Thời đẩy cái đầu gối đang đặt giữa hai chân cô ra, môi không ngừng bật ra tiếng than nhẹ mềm mại, mở to đôi mắt mờ sương, cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, lại mơ màng hỏi: ... Còn chuyện gì?
Thịnh Thừa Quang bất đắc dĩ nhắm chặt mắt -- quả nhiên là cô không thể nhớ ra.
Cứ tính như vậy đi. Anh cúi người xuống, nóng bỏng hôn cô.
Tử Thời bị anh làm cho thần hồn điên đảo, lúc đầu còn vướng víu, sau khi cởi ra, để lộ một mảng ngực trắng bóng, bắt đầu lên xuống theo tiếng thở dốc kịch liệt... Giữa lúc mơ mơ hồ hồ, cô dường như nhớ ra một chuyện gì đó, nhưng mà anh quá mãnh liệt, cứ đâm thẳng vào tận sâu bên trong cô, khiến cô hồn bay phách tán, cả người run run từng đợt, trong đầu chẳng còn nghĩ ra được cái gì nữa...
Thật ngốc nghếch... Thịnh Thừa Quang ôm cô gái ngốc nghếch vừa bị anh làm cho cả người đỏ ửng lên, khẽ hôn lên khóe môi trong lúc cô đang thất thần, còn dịu dàng ngọt ngào hơn cả lúc bọn họ hạnh phúc nhất lúc trước: Không sao cả, sau này... cho dù em có ngốc nghếch hơn nữa cũng không sao cả...
/85
|