Thịnh Thừa Quang tự mình tới đón Tử Thời, anh đi thẳng từ Thịnh thị tới, đoàn xe cũng đi theo phía sau ngay ngắn nghiêm chỉnh, vòng quanh trước cửa tiệm, một đám hộ vệ mặc áo đen từ trên xe bước xuống, vòng quanh cửa tiệm như thể sắp có một cuộc đánh hội đồng.
Tề Quang không có một chút phản ứng nào với cảnh tượng đang diễn ra, hai mắt Phùng Nhất Nhất lại sáng lên đầy hứng thú, mà Tạ Gia Thụ nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy, trong mắt lại chỉ có Gấu Nhỏ này, trong lòng khó tránh khỏi một hồi khó chịu, nhưng anh lại không biết phải đối mặt với thần tượng nhiều năm của mình như thế nào cho đúng, liền phát ra một tiếng hừ lạnh thật to bằng mũi, sau đó cau mày đứng ở một bên, chờ Thịnh Thừa Quang nhìn thấy rồi sau đó mới đặt câu hỏi.
Nhưng Thịnh Thừa Quang đầu tiên là gọi Tề Quang nói chuyện một lát, sau đó lại dịu dàng nói cảm ơn và tạm biệt với Phùng Nhất Nhất, rồi sau đó... Liền mang Tử Thời cùng nhau rời khỏi.
Nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái a!
Tạ Ma Vương tức giận đến mức một đầu tóc quăn cũng dựng đứng cả lên rồi!
Dĩ nhiên Tử Thời đã nhận ra được sắc mặt rối loạn của Tạ Gia Thụ, trở về xe, cô kỳ quái hỏi Thịnh Thừa Quang: Bây giờ anh không nói chuyện với Tạ Gia Thụ nữa?
Giọng của cô giống như đang nói anh cùng Tạ Gia Thụ đều là mấy đứa trẻ tiểu học ngây thơ, gây gổ với nhau cũng không ai chịu nhường ai đi cầu hòa.
Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, giải thích: Anh không có gì để nói với cậu ta. Một lúc lâu không nhìn thấy cô như vậy, anh còn đang có rất nhiều điều muốn hỏi cô, trong đó còn phải tốn thời gian nói chuyện với Tề Quang cùng Phùng Nhất Nhất, còn có thời gian để ý đến khiêu khích của tên quỷ con ngây thơ nhàm chán đó sao?
Tử Thời nghĩ đến chuyện khác, trầm mặc một lúc, sau đó cô nhỏ giọng nói với anh: Chị của Tạ Gia Thụ đã biết.
Cô không muốn nói ra hai chữ mang thai này, cho tới bây giờ, anh và cô cũng chưa có nói ra hai chữ ấy.
Chị của Tạ Gia Thụ còn cầm một khoản tiền, coi như tiền đó làm phí bịt miệng đi!
Giọng nói của cô khẩn thiết như vậy, rất rõ ràng. Thịnh Thừa Quang âm thầm thở dài... Anh cũng không biết làm thế nào với đứa ngốc này đây: Tử Thời, em muốn anh nói cảm ơn với Tạ Gia vân sao?
... Không phải sao? Cô rũ mi mắt, giọng nói rất nhẹ.
Thịnh Thừa Quang không muốn giải thích với cô rằng nguyên nhân Tạ Gia Vân làm như thế không chỉ đơn giản là giúp anh, cô đơn thuần như vậy, nói với cô những điều này liệu có ích lợi gì hay lại bất hòa?
Bảo bảo ( cục cưng: tiếng gọi yêu đối với con) mới không muốn nghe bố mẹ nó cãi nhau!
Chuyện bên ngoài anh sẽ xử lý thật tốt, em không cần suốt ngày phải để ý mấy thứ rắc rối này, có chuyện gì hay ý kiến gì, em có thể nói với anh, chuyện của em, anh nhất định có cách giải quyết. Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác quá tốt, không nhịn được lại véo một cái. @@
Tử Thời ngẩng đầu cười cười với anh, Thịnh Thừa Quang cũng cười, thử thăm dò hỏi: Thế nào? Có chuyện gì muốn nói với anh?
Cô lắc đầu, nhưng một lát sau lại gật đầu, Thịnh Thừa Quang, khổ cực cho anh rồi!
Còn có... Thật xin lỗi!
Ổn định ngồi bên trong xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói. Tử Thời tựa vào ngực Thịnh Thừa Quang, cọ cọ ngực anh, không nói tiếng nào ôm thật chặt eo anh.
**
Thịnh Thừa Quang phát hiện hôm nay cô đặc biệt dính lấy mình, trên xe cũng dính sát vào ngực anh ngủ, lúc lên lầu cũng phải để anh bế lên. Anh ngồi trên ghế sô pha cùng cô một lúc, sau đó đứng dậy đi vào bếp nấu cơm, Tử Thời cũng đi vào theo Thừa Quang, dựa sát vào lưng anh, vòng hai tay ra trước ôm hông anh thật chặt, bám dính lấy.
Một tay Thịnh Thừa Quang rang đồ ăn, một tay khác bảo vệ ôm lấy cái tay cô đang ôm hông mình ở phía trước, ngăn không cho dầu nóng bắn vào. Trong lúc đó nhiều lần anh suýt nhầm đường thành muối để bỏ vào đồ ăn. Thịnh tổng đáng thương cũng coi như là nắm chắc kiến thức cơ bản, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng tối nay nấu bốn món mặn một món canh lại gặp trắc trở, đánh mất đi phong độ ngày thường, thật may Tử Thời vẫn ăn ngon như cũ!
Đến buổi tối, hai người cùng ngủ trong chăn, cô càng thuận thế tỏ ra mệt nhọc, rầm rì cọ xát bên người anh. Thịnh Thừa Quang bị cô trêu chọc bắt đầu nổi lên lửa nóng, quay đầu lại bắt lấy môi Tử Thời, đầu lưỡi vừa đưa ra chưa kịp chuẩn bị gì đã bị cô há miệng mút thật chặt, anh buồn bực cười quay lại khống chế môi cô, tay nâng mặt Tử Thời lên, rồi bất giác lại dần dần đi xuống.
Sau khi cô mang thai vóc người càng trở nên đẫy đà, cộng thêm việc anh chăm sóc tỉ mỉ, cô ăn ngon ngủ ngon, nơi đó càng thêm mềm mại đẫy đà hơn... Tay giống như bị dính vào trên người cô, bao nhiêu ý chí gần như tiêu tan đi mất, Thịnh Thừa Quang hôm nay cũng coi như biết đến cái gì gọi là Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân rồi.
Bác sĩ khám định kỳ cho cô có nói với anh là tình hình cục cưng vẫn đang phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, hơn nữa bây giờ đã bắt đầu qua ba tháng, chuyện phòng the nếu vừa phải vẫn có thể, huống chi tối nay không cho cô sợ rằng không được. Thịnh Thừa Quang ôm Tử Thời lên trên, cho cô nằm trên người mình, ai biết được cô gái nhỏ vừa mới lên đã vội vàng tách hai chân ra ngồi vào giữa hông anh, cái mông nhỏ chỉ thiếu nước đi xuống ôm trọn lấy anh, nhẹ nhàng ở trên cọ xát... Thịnh Thừa Quang cảm giác có một luồng nhiệt nóng xông thẳng lên não, một chút lý trí còn sót lại cuối cùng cũng tan biến!
Anh dùng chút sức lực tránh ra khỏi đầu lưỡi câu hồn của cô, dán sát vào bên tai cô thở hổn hển, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ cái mông nhỏ không an phận của Tử Thời, một tay kéo quần ngủ của cô ra, tay kia xé quần lót, đưa một ngón tay vào trong cơ thể cô, rất nhanh liền đưa ngón thứ hai vào.
Tiểu yêu tinh vô cùng khó chịu, hai ngón tay anh bị bao chặt lấy, Thịnh Thừa Quang chậm rãi động mà cô vẫn chưa kịp lui về phía sau, trong chốc lát Tử Thời ngẩng cao đầu, cả người căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà khẽ ngẩng lên, trắng trắng hồng hồng rồi lại đỏ ửng mê người. Cô nhắm mắt lại, cái miệng đỏ thắm khẽ nhếch lên, dáng vẻ mê hoặc muốn bức người khác phát điên... Từng đợt sóng tình liên tiếp dâng lên, Tử Thời thở ra một hơi thật dài, mềm nhũn ngã vào trên ngực anh, hai mắt mất hồn rồi nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Thừa Quang mới vừa rồi vẫn luôn ép buộc mình nghĩ đến chuyện phân bổ ở Thịnh thị, lúc này cuối cùng nhìn thấy cô đã thoải mái, anh cũng có thể thả lỏng rồi. Ngón tay vẫn bị phía dưới của cô bao thật chặt, dường như không rút ra được, anh vừa động Tử Thời liền rên rỉ, Thịnh Thừa Quang chỉ đành chậm rãi tiếp tục, giọng ấm ách trầm xuống: Bé cưng, thế nào lại tham lam thành như vậy hả?
Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Tử Thời không nói lời nào, trong bóng tối cũng không thấy rõ ánh mắt của cô. Cô nghỉ ngơi một lát, bàn tay đi xuống bắt lấy cổ tay anh, ý muốn anh rút ngón tay ra.
Tiếng ngón tay rút ra làm cô xấu hổ hừ một tiếng, nhưng lại tiếp tục cắn môi cọ xát vào người anh.
Không được. Thịnh Thừa Quang dịu dàng dụ dỗ Tử Thời: Chỉ có thể cho em ngón tay được thôi...
Bởi vì... Nếu như là con trai thì không nói, nhưng nếu là con gái thì biết làm thế nào?
Thịnh tổng rất nghiêm túc!
Nhưng cô gái đáng yêu này rất nhanh đã tự mình ngồi dậy, ngồi trên phân thân trong quần anh, một bàn tay trắng đặt lên trên bụng anh, một tay khác lột quần ngủ, kích động nắm lấy cái đó của anh... Thịnh Thừa Quang không kịp ngăn cản, bàn tay mềm mại của cô chạm tới vật đó làm xương sống anh vọt lên từng luồng điện tê dại, không tự chủ nhắm mắt khẽ hừ một tiếng.
Thật sự bị rung động... Tử Thời nghe được tiếng này của anh thì lại càng thêm kích động.
Cũng may Tử Thời ở phía trên, tần số và tốc độ đều được cô nắm chắc, lá gan của cô nhỏ như vậy lại ngốc nghếch, cũng không thể ngồi xuống hoàn toàn, hoặc cũng bởi vì đây là lần đầu dùng tư thế này, động tác căn bản là không được thành thạo. Thịnh Thừa Quang bị cô cọ xát sắc mặt cũng thay đổi, bây giờ nhịn không được, hai tay vịn lấy thắt lưng Tử Thời dạy cô chuyển động. Nhưng mà cô gái nhỏ mới cưỡi được một lát, anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm định nhắm mắt lại hưởng thụ xong thì chợt cảm giác được một trận co rút... Anh mở mắt ra nhìn lại, cô đã nằm trên người anh, cái mông nhỏ vểnh lên trắng tròn như quả đào căng mọng, bên trong đang không ngừng co lại từng cái từng cái...
Thịnh Thừa Quang rên lên một tiếng... Lúc này anh cảm giác bản thân sắp bị cô ép đến điên rồi!
Nhưng có thể làm gì đây? Trong bụng cô là cục cưng của hai người. Có thể là bé trai ngây ngô thuần khiết như cô, hoặc là một bé gái thông minh kiêu ngạo như anh... Thịnh Thừa Quang cố gắng hít vào thở ra thật sâu, giữ cho mình tỉnh táo.
Lần này Tử Thời cảm thấy thật thú vị, cảm giác được anh ở trong cơ thể mình vẫn hung hăng dựng đứng, âm thanh oán trách vang lên lại có chút ủy khuất: Làm sao anh... Làm sao lâu như vậy mà còn chưa xong...
Phải! Còn bị oán giận!
Anh kéo dài thời gian là có lỗi sao?
Trong lòng Thịnh Thừa Quang cực kỳ nhức nhối, ôm cô từ trên người xuống, đẩy ngã xuống giường, anh lật người che ở trên người cô, hung hăng áp sát... Tử Thời khép chặt hai chân lại.
Cô gái nhỏ này, ở bên ngoài cọ xát mà đã có thể kêu lên yêu kiều như vậy, Thịnh Thừa Quang suýt nữa thì đã xuất ra ngoài, lần này anh nhanh hơn một bước dùng miệng chặn miệng cô, mút lấy đầu lưỡi Tử Thời, không cho cô kêu thành tiếng thì may ra tối nay anh có thể an ổn vượt qua.
Sau một lúc hai người mới kết thúc, hai người nằm ôm nhau thở hổn hển, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói lời nào. Trên người là hơi thở của nhau, rất thoải mái, đêm nay lại quá yên tĩnh, chỉ còn nghe được nhịp thở của đối phương, cứ như vậy mà ở bên cạnh nhau trong bóng tối... Thật giống như muốn gắn chặt lấy nhau đến thiên trường địa cửu.
Thịnh Thừa Quang. Qua một lúc lâu, Tử Thời nhẹ giọng gọi anh.
Thịnh Thừa Quang đáp lại bằng giọng mũi có chút nặng: Ừ?
Trước đây... Trước đây thật lâu, anh nói sẽ đưa em đi xem Cực Quang. Giọng cô nhẹ như đang nói mơ, Bây giờ, có thể đưa em đi xem không?
Là thật lâu thật lâu trước đây, anh đã để sinh nhật của mình cũng là sinh nhật của cô, khi đó cô chỉ biết có mình anh, mặc kệ có mấy phần thật, cô cũng nguyện tin tưởng. Khi đó, cô toàn tâm toàn ý như vậy.
Tử Thời thật nhớ đến đoạn thời gian đó.
Thịnh Thừa Quang cũng thật nhớ những ngày tháng đó, lúc ấy cô mới chỉ là một tờ giấy trắng, mà anh lại có thể kiếm cớ, dùng đủ mọi thủ đoạn để hấp dẫn cô... Thật nhớ!
Nhưng mà, anh vẫn tỉnh táo để biết được: Mặc kệ anh không tin chắc vào những chuyện mình làm như thế nào nhưng cô có thể trưởng thành độc lập là một chuyện tốt.
Em muốn đi không? Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
Thịnh Thừa Quang nâng mặt Tử Thời lên, hôn một cái lên trán cô, Bây giờ em đã có thể đi đến bất cứ nơi nào mà em muốn.
Em đã có cánh, có thể tự mình bay rồi!
Ai cũng không thể biết được điều này làm anh có bao nhiêu kiêu ngạo!
Người trong ngực hồi lâu không trả lời, cũng không động, hình như là ngủ thiếp đi. Anh nhẹ giọng gọi cô, cô cũng không đáp lời, ngay cả lúc ôm Tử Thời đi rửa mặt thì cô vẫn nhắm mắt.
Là không hài lòng với câu trả lời của anh sao?
Thịnh Thừa Quang có lòng muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu... Vẻ tức giận, giận dỗi cũng đáng yêu đến thế!
Tắm rửa sạch sẽ cho Tử Thời, ôm cô trở về giường, hai người nhẹ nhõm thoải mái ôm nhau ngủ, anh rõ ràng chưa được ăn no, nhưng cũng không có một tia ham muốn.
Cúi đầu phả hơi nóng vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô, Tử Thời vẫn cố nhắm chặt mắt, Thịnh Thừa Quang cười thích thú, tà ác nói: Đứa ngốc...
***
Qua không bao lâu, một ngày rất bình thường gần cuối tháng, Thịnh Thừa Quang ở Thịnh thị làm việc cả ngày như thường lệ, sau khi về nhà liền phát hiện ra không thấy đứa ngốc ấy đâu.
Anh cho cô đôi cánh, cô đã thật sự dùng nó để bay đi rồi.
Tề Quang không có một chút phản ứng nào với cảnh tượng đang diễn ra, hai mắt Phùng Nhất Nhất lại sáng lên đầy hứng thú, mà Tạ Gia Thụ nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy, trong mắt lại chỉ có Gấu Nhỏ này, trong lòng khó tránh khỏi một hồi khó chịu, nhưng anh lại không biết phải đối mặt với thần tượng nhiều năm của mình như thế nào cho đúng, liền phát ra một tiếng hừ lạnh thật to bằng mũi, sau đó cau mày đứng ở một bên, chờ Thịnh Thừa Quang nhìn thấy rồi sau đó mới đặt câu hỏi.
Nhưng Thịnh Thừa Quang đầu tiên là gọi Tề Quang nói chuyện một lát, sau đó lại dịu dàng nói cảm ơn và tạm biệt với Phùng Nhất Nhất, rồi sau đó... Liền mang Tử Thời cùng nhau rời khỏi.
Nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái a!
Tạ Ma Vương tức giận đến mức một đầu tóc quăn cũng dựng đứng cả lên rồi!
Dĩ nhiên Tử Thời đã nhận ra được sắc mặt rối loạn của Tạ Gia Thụ, trở về xe, cô kỳ quái hỏi Thịnh Thừa Quang: Bây giờ anh không nói chuyện với Tạ Gia Thụ nữa?
Giọng của cô giống như đang nói anh cùng Tạ Gia Thụ đều là mấy đứa trẻ tiểu học ngây thơ, gây gổ với nhau cũng không ai chịu nhường ai đi cầu hòa.
Thịnh Thừa Quang dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, giải thích: Anh không có gì để nói với cậu ta. Một lúc lâu không nhìn thấy cô như vậy, anh còn đang có rất nhiều điều muốn hỏi cô, trong đó còn phải tốn thời gian nói chuyện với Tề Quang cùng Phùng Nhất Nhất, còn có thời gian để ý đến khiêu khích của tên quỷ con ngây thơ nhàm chán đó sao?
Tử Thời nghĩ đến chuyện khác, trầm mặc một lúc, sau đó cô nhỏ giọng nói với anh: Chị của Tạ Gia Thụ đã biết.
Cô không muốn nói ra hai chữ mang thai này, cho tới bây giờ, anh và cô cũng chưa có nói ra hai chữ ấy.
Chị của Tạ Gia Thụ còn cầm một khoản tiền, coi như tiền đó làm phí bịt miệng đi!
Giọng nói của cô khẩn thiết như vậy, rất rõ ràng. Thịnh Thừa Quang âm thầm thở dài... Anh cũng không biết làm thế nào với đứa ngốc này đây: Tử Thời, em muốn anh nói cảm ơn với Tạ Gia vân sao?
... Không phải sao? Cô rũ mi mắt, giọng nói rất nhẹ.
Thịnh Thừa Quang không muốn giải thích với cô rằng nguyên nhân Tạ Gia Vân làm như thế không chỉ đơn giản là giúp anh, cô đơn thuần như vậy, nói với cô những điều này liệu có ích lợi gì hay lại bất hòa?
Bảo bảo ( cục cưng: tiếng gọi yêu đối với con) mới không muốn nghe bố mẹ nó cãi nhau!
Chuyện bên ngoài anh sẽ xử lý thật tốt, em không cần suốt ngày phải để ý mấy thứ rắc rối này, có chuyện gì hay ý kiến gì, em có thể nói với anh, chuyện của em, anh nhất định có cách giải quyết. Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, cảm giác quá tốt, không nhịn được lại véo một cái. @@
Tử Thời ngẩng đầu cười cười với anh, Thịnh Thừa Quang cũng cười, thử thăm dò hỏi: Thế nào? Có chuyện gì muốn nói với anh?
Cô lắc đầu, nhưng một lát sau lại gật đầu, Thịnh Thừa Quang, khổ cực cho anh rồi!
Còn có... Thật xin lỗi!
Ổn định ngồi bên trong xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói. Tử Thời tựa vào ngực Thịnh Thừa Quang, cọ cọ ngực anh, không nói tiếng nào ôm thật chặt eo anh.
**
Thịnh Thừa Quang phát hiện hôm nay cô đặc biệt dính lấy mình, trên xe cũng dính sát vào ngực anh ngủ, lúc lên lầu cũng phải để anh bế lên. Anh ngồi trên ghế sô pha cùng cô một lúc, sau đó đứng dậy đi vào bếp nấu cơm, Tử Thời cũng đi vào theo Thừa Quang, dựa sát vào lưng anh, vòng hai tay ra trước ôm hông anh thật chặt, bám dính lấy.
Một tay Thịnh Thừa Quang rang đồ ăn, một tay khác bảo vệ ôm lấy cái tay cô đang ôm hông mình ở phía trước, ngăn không cho dầu nóng bắn vào. Trong lúc đó nhiều lần anh suýt nhầm đường thành muối để bỏ vào đồ ăn. Thịnh tổng đáng thương cũng coi như là nắm chắc kiến thức cơ bản, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng tối nay nấu bốn món mặn một món canh lại gặp trắc trở, đánh mất đi phong độ ngày thường, thật may Tử Thời vẫn ăn ngon như cũ!
Đến buổi tối, hai người cùng ngủ trong chăn, cô càng thuận thế tỏ ra mệt nhọc, rầm rì cọ xát bên người anh. Thịnh Thừa Quang bị cô trêu chọc bắt đầu nổi lên lửa nóng, quay đầu lại bắt lấy môi Tử Thời, đầu lưỡi vừa đưa ra chưa kịp chuẩn bị gì đã bị cô há miệng mút thật chặt, anh buồn bực cười quay lại khống chế môi cô, tay nâng mặt Tử Thời lên, rồi bất giác lại dần dần đi xuống.
Sau khi cô mang thai vóc người càng trở nên đẫy đà, cộng thêm việc anh chăm sóc tỉ mỉ, cô ăn ngon ngủ ngon, nơi đó càng thêm mềm mại đẫy đà hơn... Tay giống như bị dính vào trên người cô, bao nhiêu ý chí gần như tiêu tan đi mất, Thịnh Thừa Quang hôm nay cũng coi như biết đến cái gì gọi là Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân rồi.
Bác sĩ khám định kỳ cho cô có nói với anh là tình hình cục cưng vẫn đang phát triển rất tốt, rất khỏe mạnh, hơn nữa bây giờ đã bắt đầu qua ba tháng, chuyện phòng the nếu vừa phải vẫn có thể, huống chi tối nay không cho cô sợ rằng không được. Thịnh Thừa Quang ôm Tử Thời lên trên, cho cô nằm trên người mình, ai biết được cô gái nhỏ vừa mới lên đã vội vàng tách hai chân ra ngồi vào giữa hông anh, cái mông nhỏ chỉ thiếu nước đi xuống ôm trọn lấy anh, nhẹ nhàng ở trên cọ xát... Thịnh Thừa Quang cảm giác có một luồng nhiệt nóng xông thẳng lên não, một chút lý trí còn sót lại cuối cùng cũng tan biến!
Anh dùng chút sức lực tránh ra khỏi đầu lưỡi câu hồn của cô, dán sát vào bên tai cô thở hổn hển, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ cái mông nhỏ không an phận của Tử Thời, một tay kéo quần ngủ của cô ra, tay kia xé quần lót, đưa một ngón tay vào trong cơ thể cô, rất nhanh liền đưa ngón thứ hai vào.
Tiểu yêu tinh vô cùng khó chịu, hai ngón tay anh bị bao chặt lấy, Thịnh Thừa Quang chậm rãi động mà cô vẫn chưa kịp lui về phía sau, trong chốc lát Tử Thời ngẩng cao đầu, cả người căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà khẽ ngẩng lên, trắng trắng hồng hồng rồi lại đỏ ửng mê người. Cô nhắm mắt lại, cái miệng đỏ thắm khẽ nhếch lên, dáng vẻ mê hoặc muốn bức người khác phát điên... Từng đợt sóng tình liên tiếp dâng lên, Tử Thời thở ra một hơi thật dài, mềm nhũn ngã vào trên ngực anh, hai mắt mất hồn rồi nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Thừa Quang mới vừa rồi vẫn luôn ép buộc mình nghĩ đến chuyện phân bổ ở Thịnh thị, lúc này cuối cùng nhìn thấy cô đã thoải mái, anh cũng có thể thả lỏng rồi. Ngón tay vẫn bị phía dưới của cô bao thật chặt, dường như không rút ra được, anh vừa động Tử Thời liền rên rỉ, Thịnh Thừa Quang chỉ đành chậm rãi tiếp tục, giọng ấm ách trầm xuống: Bé cưng, thế nào lại tham lam thành như vậy hả?
Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Tử Thời không nói lời nào, trong bóng tối cũng không thấy rõ ánh mắt của cô. Cô nghỉ ngơi một lát, bàn tay đi xuống bắt lấy cổ tay anh, ý muốn anh rút ngón tay ra.
Tiếng ngón tay rút ra làm cô xấu hổ hừ một tiếng, nhưng lại tiếp tục cắn môi cọ xát vào người anh.
Không được. Thịnh Thừa Quang dịu dàng dụ dỗ Tử Thời: Chỉ có thể cho em ngón tay được thôi...
Bởi vì... Nếu như là con trai thì không nói, nhưng nếu là con gái thì biết làm thế nào?
Thịnh tổng rất nghiêm túc!
Nhưng cô gái đáng yêu này rất nhanh đã tự mình ngồi dậy, ngồi trên phân thân trong quần anh, một bàn tay trắng đặt lên trên bụng anh, một tay khác lột quần ngủ, kích động nắm lấy cái đó của anh... Thịnh Thừa Quang không kịp ngăn cản, bàn tay mềm mại của cô chạm tới vật đó làm xương sống anh vọt lên từng luồng điện tê dại, không tự chủ nhắm mắt khẽ hừ một tiếng.
Thật sự bị rung động... Tử Thời nghe được tiếng này của anh thì lại càng thêm kích động.
Cũng may Tử Thời ở phía trên, tần số và tốc độ đều được cô nắm chắc, lá gan của cô nhỏ như vậy lại ngốc nghếch, cũng không thể ngồi xuống hoàn toàn, hoặc cũng bởi vì đây là lần đầu dùng tư thế này, động tác căn bản là không được thành thạo. Thịnh Thừa Quang bị cô cọ xát sắc mặt cũng thay đổi, bây giờ nhịn không được, hai tay vịn lấy thắt lưng Tử Thời dạy cô chuyển động. Nhưng mà cô gái nhỏ mới cưỡi được một lát, anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm định nhắm mắt lại hưởng thụ xong thì chợt cảm giác được một trận co rút... Anh mở mắt ra nhìn lại, cô đã nằm trên người anh, cái mông nhỏ vểnh lên trắng tròn như quả đào căng mọng, bên trong đang không ngừng co lại từng cái từng cái...
Thịnh Thừa Quang rên lên một tiếng... Lúc này anh cảm giác bản thân sắp bị cô ép đến điên rồi!
Nhưng có thể làm gì đây? Trong bụng cô là cục cưng của hai người. Có thể là bé trai ngây ngô thuần khiết như cô, hoặc là một bé gái thông minh kiêu ngạo như anh... Thịnh Thừa Quang cố gắng hít vào thở ra thật sâu, giữ cho mình tỉnh táo.
Lần này Tử Thời cảm thấy thật thú vị, cảm giác được anh ở trong cơ thể mình vẫn hung hăng dựng đứng, âm thanh oán trách vang lên lại có chút ủy khuất: Làm sao anh... Làm sao lâu như vậy mà còn chưa xong...
Phải! Còn bị oán giận!
Anh kéo dài thời gian là có lỗi sao?
Trong lòng Thịnh Thừa Quang cực kỳ nhức nhối, ôm cô từ trên người xuống, đẩy ngã xuống giường, anh lật người che ở trên người cô, hung hăng áp sát... Tử Thời khép chặt hai chân lại.
Cô gái nhỏ này, ở bên ngoài cọ xát mà đã có thể kêu lên yêu kiều như vậy, Thịnh Thừa Quang suýt nữa thì đã xuất ra ngoài, lần này anh nhanh hơn một bước dùng miệng chặn miệng cô, mút lấy đầu lưỡi Tử Thời, không cho cô kêu thành tiếng thì may ra tối nay anh có thể an ổn vượt qua.
Sau một lúc hai người mới kết thúc, hai người nằm ôm nhau thở hổn hển, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói lời nào. Trên người là hơi thở của nhau, rất thoải mái, đêm nay lại quá yên tĩnh, chỉ còn nghe được nhịp thở của đối phương, cứ như vậy mà ở bên cạnh nhau trong bóng tối... Thật giống như muốn gắn chặt lấy nhau đến thiên trường địa cửu.
Thịnh Thừa Quang. Qua một lúc lâu, Tử Thời nhẹ giọng gọi anh.
Thịnh Thừa Quang đáp lại bằng giọng mũi có chút nặng: Ừ?
Trước đây... Trước đây thật lâu, anh nói sẽ đưa em đi xem Cực Quang. Giọng cô nhẹ như đang nói mơ, Bây giờ, có thể đưa em đi xem không?
Là thật lâu thật lâu trước đây, anh đã để sinh nhật của mình cũng là sinh nhật của cô, khi đó cô chỉ biết có mình anh, mặc kệ có mấy phần thật, cô cũng nguyện tin tưởng. Khi đó, cô toàn tâm toàn ý như vậy.
Tử Thời thật nhớ đến đoạn thời gian đó.
Thịnh Thừa Quang cũng thật nhớ những ngày tháng đó, lúc ấy cô mới chỉ là một tờ giấy trắng, mà anh lại có thể kiếm cớ, dùng đủ mọi thủ đoạn để hấp dẫn cô... Thật nhớ!
Nhưng mà, anh vẫn tỉnh táo để biết được: Mặc kệ anh không tin chắc vào những chuyện mình làm như thế nào nhưng cô có thể trưởng thành độc lập là một chuyện tốt.
Em muốn đi không? Tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
Thịnh Thừa Quang nâng mặt Tử Thời lên, hôn một cái lên trán cô, Bây giờ em đã có thể đi đến bất cứ nơi nào mà em muốn.
Em đã có cánh, có thể tự mình bay rồi!
Ai cũng không thể biết được điều này làm anh có bao nhiêu kiêu ngạo!
Người trong ngực hồi lâu không trả lời, cũng không động, hình như là ngủ thiếp đi. Anh nhẹ giọng gọi cô, cô cũng không đáp lời, ngay cả lúc ôm Tử Thời đi rửa mặt thì cô vẫn nhắm mắt.
Là không hài lòng với câu trả lời của anh sao?
Thịnh Thừa Quang có lòng muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu... Vẻ tức giận, giận dỗi cũng đáng yêu đến thế!
Tắm rửa sạch sẽ cho Tử Thời, ôm cô trở về giường, hai người nhẹ nhõm thoải mái ôm nhau ngủ, anh rõ ràng chưa được ăn no, nhưng cũng không có một tia ham muốn.
Cúi đầu phả hơi nóng vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô, Tử Thời vẫn cố nhắm chặt mắt, Thịnh Thừa Quang cười thích thú, tà ác nói: Đứa ngốc...
***
Qua không bao lâu, một ngày rất bình thường gần cuối tháng, Thịnh Thừa Quang ở Thịnh thị làm việc cả ngày như thường lệ, sau khi về nhà liền phát hiện ra không thấy đứa ngốc ấy đâu.
Anh cho cô đôi cánh, cô đã thật sự dùng nó để bay đi rồi.
/85
|