Lúc Thịnh Thừa Quang trở về thì Tử Thời đang ngủ trưa, mấy tháng này thai nhi lớn lên rất nhanh, cô không chỉ ăn được rất nhiều mà ngủ cũng cực kỳ nhiều, mỗi ngày đều phải ngủ trưa. Thịnh Thừa Quang rón rén đi vào, vốn định chỉ nhìn cô, nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon lành như vậy, khiến anh cũng chợt cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, không để ý đến những thứ tài liệu quan trọng trong thư phòng nữa, thay quần áo nằm xuống bên người cô.
Nhưng thực ra làm gì có chỗ nào buồn ngủ? Anh nằm bên người cô, nhìn cô ngủ say, cố ý đưa khuôn mặt đến thật gần cô, hơi thở của cô phả vào trên mặt anh, rất êm ái…..Cảm thấy chưa được bao lâu, nhưng sao thoáng cái bên ngoài mặt trời đã ngả về tây rồi chứ?
Việc vô duyên vô cớ lãng phí thời gian làm chuyện ngu ngốc này,vẫn là lần đầu tiên Thịnh tổng làm, ngồi dậy sờ sờ mũi một cái, vậy mà Thịnh Thừa Quang cảm giác được trên mặt có chút nóng lên.
Thật đúng là càng lớn càng trẻ lại—không, trước đây anh cũng không ngốc như vậy mà!
Sợ cô tỉnh lại phát hiện ra, anh nhẹ nhàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Loại tâm tư nhỏ rối rắm không nói được thành lời như thế này, quả thực giống như móng vuốt mềm mại của con mèo nhỏ gãi trong lòng người, Thịnh Thừa Quang không chịu nổi, gần như vuốn vò đầu bứt tai nhảy nhót lung tung trong phòng khách yên tĩnh, cũng may đúng lúc này anh kịp thời nhớ đến Tạ Gia Thụ—tại sao lại có thể làm ra cái động tác ngu ngốc như vậy chứ?
Đứng tại chỗ chuyển mấy vòng, Thịnh tổng trưng ra khuôn mặt tự cho là rất nghiêm túc đi phòng bếp làm cơm tối—nhưng thực ra thì anh nên đi soi gương, nhìn lại gương mặt mà bản thân tự cho là rất nghiêm túc kia, rốt cuộc vẻ tươi cười đó có bao nhiêu là ngớ ngẩn.
Trong phòng bếp, thức ăn hôm nay đã đưa tới, có lẽ lúc anh không ở nhà thì Tử Thời ra nhận, hôm nay có cá còn sống, cô vậy mà cũng biết đổ đầy nước vào trong bồn, thả cá nuôi bên trong.
Con cá kia ở trong nước lắc đầu vẫy đuôi cực kỳ nhanh nhẹn, Thịnh Thừa Quang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó một lúc, sau đó xắn tay áo, mò xuống vớt nó lên giết rất vui vẻ.
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà anh có hầm một con gà mái, hải sâm căng mềm ngày hôm trước lúc này vẫn còn tương đối, vừa đúng lúc nấu một bát canh gà hải sâm—hải sâm giàu protein, khoáng chất, Vitamin, có thể tiêu trừ mệt mỏi, nâng cao sức miễn dịch, hơn nữa có chứa rất nhiều vitamin B11, rất tốt cho phụ nữ có thai.
Chỉ có điều bổ sung vào còn cần phải thích hợp, có cá có gà, những thứ khác chỉ làm mấy món ăn chay, anh còn đặc biệt nấu cơm gạo lức.
(Gạo lứt, còn gọi là gạo rằn hay gạo lật là loại gạo chỉ xay bỏ vỏ trấu, chưa được xát bỏ lớp cám gạo. Đây là loại gạo rất giàu dinh dưỡng đặc biệt là các sinh tố và nguyên tố vi lượng).
Thịnh tổng vừa suy nghĩ vừa tự hỏi kết hợp dinh dưỡng đã hợp lý chưa, vẫn sợ không đủ cho cô ăn—cá có còn tanh hay không? Nếu không thích uống canh gà, thì còn có một bàn thức ăn chay khác, một bữa cơm không có một món cô thích thì không thể được.
Ngay lập tức lại làm một bí đỏ đánh caramen, còn đặc biệt lấy quả bí làm chén, bánh caramen làm xong đặt ở bên trong, đẹp mắt lại có thể chơi, chắc chắn cô thích cái này!
Tử Thời ngủ đến toàn thân rã rời, lúc tỉnh lại nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu, sau một lúc thì từ từ sờ tay lên bụng, yên lặng ở trong chăn một lúc lâu mới đứng lên.
Ngủ dậy mới phát hiện ra anh đã về, còn làm xong một bàn thức ăn—cháo gà vàng óng ánh trong nồi đất vẫn còn đang sôi nổi lên những bọt nhỏ, bên cạnh có một cái bát sứ nhỏ hơn một chút, canh cá thơm nồng thả những cọng hành cắt tinh tế lên trên, nhiều thứ đồ ăn xanh biếc vàng nhạt bao quanh đầu cá ở giữa. Món ăn gồm cá kho cắt miếng, tỏi giã rau diếp, rau chân vịt xào với cà tím và thịt kho tàu.
Lượng mỗi món ăn cũng không nhiều, nhưng đếm ra lại nhiều món như vậy, rất tốn công rồi.
Bên ngoài đã là ánh chiều tà le lói, bên trong phòng ánh đèn sáng rõ, trong không khí ấm áp tràn đầy mùi thơm thức ăn, Tử Thời nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, lại phát hiện anh đang đứng đối diện cô, khẽ mỉm cười, trong tay nâng một quả bí đỏ xinh xắn, vô cùng dễ thương!
Cô bé lọ lem trong chuyện cổ tích có hoàng tử và xe ngựa bí đỏ, còn hoàng tử của cô lại lấy bí đỏ làm thành món ăn.
Không biết âm thanh mười hai giờ của cô khi nào thì vang lên đây?
Cô ngơ ngác nhìn theo tay anh, Thịnh Thừa Quang còn tưởng rằng cô bị tài nấu nướng kinh thiên của anh dọa cho ngây người, đi tới đặt cái thứ nhỏ đó trên tay cô, mở nắp phía trên ra—“Oa”! Tử Thời thực tâm thực ý khâm phục, thật sự nước miếng cũng sắp rớt xuống!
Trong lòng Thịnh Thừa Quang đã bắt đầu đắc ý lăn lộn đầy đất rồi, nhưng miệng lại nói: “Đây là món điểm tâm ngọt sau khi ăn, cơm nước xong mới được ăn.”
“……Ăn một miếng nhỏ được không?” Tử Thời thương lượng với anh.
Thịnh Thừa Quang không tin tưởng cô lắm, lấy lại chén bí đỏ, cầm cái thìa đút cho cô ăn một miếng nhỏ, sau đó liền đậy lại. Nhìn ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm, anh không nhịn được cười, thúc giục cô ăn canh: “Ăn nhanh đi, xong rồi sẽ cho em.”
Tử Thời bưng chén lên uống một ngụm cháo gà, vị thơm mát, uống rất ngon, cô hưởng thụ hít hít mũi, một chén nhỏ thấy đáy rất nhanh, Thịnh Thừa Quang lại đổi cho cô một chén nhỏ canh cá. Mỗi món ăn đều ăn vài miếng, Tử Thời nhìn xung quanh, khẩu vị càng nhiều hơn, cuối cùng lấy cơm gạo lức trộn vào với canh gà, lấy thìa múc ăn……Thịnh Thừa Quang gắp cho cô một miếng đùi gà bỏ lên trên, nói: “Em ăn chậm một chút!”
“Lúc nãy anh mới bảo em ăn nhanh lên mà!”
Còn dám cãi lại, Thịnh Thừa Quang mở cái nắp chén bí đỏ ra quấy cái muỗng, sau khi cô nhìn thấy cổ cũng đã muốn dài ra, Thịnh Thừa Quang không cười được, cố ý đưa tới khóe miệng mình rồi mới đưa ngược lại đút vào miệng cô.
Tử Thời cười híp mắt ăn, Thịnh Thừa Quang chưa ăn mấy cũng đã no rồi, lực chú ý của cô đều nằm ở chén bí đỏ này, anh có thể để mặc cho ánh mắt của mình nhìn cô dịu dàng—gần đây cô thực sự mập lên, nhìn tròn tròn, càng xinh đẹp hơn. Nhưng mà dưới ánh đèn nhìn một tầng lông tơ trong suốt trên mặt cô, thấy thế nào vẫn còn là đứa trẻ…..Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm bản thân mình có tính là cầm thú hay không? Một mặt lại thầm cảm thấy đắc ý.
Cô vẫn nhỏ như vậy, nếu nói bây giờ bắt đầu sinh, muốn hai đứa bé có thể đi? Hay ba?
Cô nhỏ như vậy, sinh đứa bé ra anh có thể kèm thêm cô cùng dạy.
“Đúng rồi,” anh đút cho cô một miếng cá, giọng nói không tự chủ được dịu dàng không ngớt: “Tề Quang nói muốn gặp em, hẹn chiều nay.”
Tử Thời sững sờ, ngẩng đầu nói: “Nhưng em đã hẹn Nhất Nhất rồi.”
“Không có việc gì, Tề Quang sẽ không để ý, cùng nhau gặp đi.” Anh nói, “Ngày mai anh có việc, anh sẽ gọi người đưa em đi, lúc trở về anh đi đón em được không?”
Tử Thời nuốt miếng thịt cá kia xuống, cười cười với anh.
Tình hình của Tạ Gia Vân khoảng thời gian này cũng không thoải mái hơn Thịnh Thừa Quang là bao, Thịnh Thừa Quang giữ lấy Tử Thời đi quá mức lộ liễu, còn cô lại phải ngày đêm đề phòng chuyện của Diệp Kỳ Viễn bị nhà họ Thịnh lôi ra lợi dụng, còn có em trai bảo bối của cô, cũng không phải là một cái bớt lo—Thịnh Minh Hoa là ví dụ, Tạ Gia Thụ đúng là thực sự dám động thủ rút gân lột da người ta.
Tạ Gia Vân không có cách nào phân thân mình ra, nhưng dùng người thỏa đáng, cột Tạ ma vương vào cái dây xích giao vào trong tay Phùng Nhất Nhất.
Lúc đầu Phùng Nhất Nhất vẫn vô cùng vui vẻ cho rằng bản thân mình cần phải để ý Tạ ma vương, nhưng về sau phát hiện Tạ ma vương hoàn toàn không nghe sai bảo, quả thực coi cô như cái diểu giấy có thể thả bất kì lúc nào.
Vì vậy Phùng Nhất Nhất thường xuyên gọi điện thoại cho Tử Thời xem như đó như đường dây nóng để trải lòng.
Nơi mà Thịnh Thừa Quang sắp xếp đương nhiên có môi trường tự nhiên rất tốt, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, cả buổi chiều chỉ có mấy người bọn họ. Tề Quang và Tử Thời khá tốt, Phùng Nhất Nhất đối với thế trận này không nhừng thán phục, nhìn lần lượt đám hộ vệ áo đen cao lớn cường tráng của Tử Thời, nước miếng sắp chảy thành sông rồi.
Bởi vì dây xích buộc Tạ ma vương lại với Phùng Nhất Nhất, đương nhiên cũng đến, nhưng mà sắc mặt anh ta thực sự không đẹp mắt—hôm nay anh và Tề Quang mặc áo đụng hàng rồi.
Áo len lông cừu màu xanh dương khoác bên ngoài giống hệt nhau, bên trong Tề Quang mặc áo lót lông cừu màu vàng nhạt, cổ áo sơ mi bên trong nhảy ra phối với áo khoác bên ngoài cùng hệ màu lam, vừa có tinh thần của tuổi trẻ, lại vừa nho nhã đúng mực.
Còn Tạ Gia Thụ mặc một cái áo lông kiểu dáng số lượng hạn chế cùng với áo khoác ngoài, màu đen phía trên có điểm những chấm tròn nhỏ nhiều màu sắc khác nhau, đồ anh mặc đương nhiên là thời thượng nhưng mà…..sau đó bị Phùng Nhất Nhất châm chọc giống như là loài côn trùng nào đó, đang ngồi nhưng không ít thì nhiều đều phụt cười, nếu không phải là trong áo lông không có cái gì cả, Tạ Gia Thụ có thể cởi ra ngay tại chỗ nhét vào thùng rác.
Vừa thấy mặt liền phát hiện đụng áo, Tề Quang liền cười, nói với Tạ Gia Thụ: “Màu xanh da trời là màu sắc của tôi, còn cậu không phải nên mặc màu vàng lóa mắt sao?”
Những cái danh hiệu này Thịnh Minh Hoa thường gắn thêm vào, vừa lúc bà còn ở Châu Âu thì cửa hàng có đồ mới, chủ quán nói sẽ tặng sách mẫu đến nhà cho bà xem trước, bà chọn cho mình lại chọn cho Triệu Hoài Chương và Tề Quang, lúc ấy Tề Quang nhìn lướt qua, còn nghĩ thầm trong số những người cậu quen biết thì loại màu vàng chói mắt này có lẽ chỉ có Tạ Gia Thụ mặc, chỉ là không ngờ tới Tạ Gia Thụ bảnh bao như thế, bên Châu Âu mới lên giá tiền vậy mà ở quốc nội cậu ta đã mặc lên người nhanh như vậy.
Tạ Gia Thụ mặt thối không nói lời nào, Phùng Nhất Nhất một bên hả hê vui sướng giành đáp: “Thực ra mẫu áo khoác này ở trong nước anh ta đều đã mua tất cả màu sắc và kích cỡ hết rồi!”
Như vậy mà còn có thể đụng hàng, cho nên Tạ ma vương mới nổi điên nhanh hơn.
Tử Thời và Tề Quang đồng loạt cười rộ lên, cả hai người đang cầm trà sữa, dáng vẻ khép mắt cười rộ lên thực sự rất giống nhau!
Tạ Gia Thụ tức giận muốn đứng lên, nhưng anh biết chiều cao của Thịnh Tề Quang hơn mình hai cm, lúc này lại mặc cùng áo khoác ngoài, mình tuyệt đối không thể sánh vai đứng cùng cậu ta, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: “Mấy người nói chính sự một chút đi có được không?!”
Tề Quang buông tay ra, cười ôn hòa: “Có chính sự gì?”
Hôm nay là anh em và khuê mật (khuê phòng, phòng của con gái chắc là chỉ Phùng Nhất Nhất) tụ hội—chỉ có mỗi Tạ ma vương là sản phẩm kèm theo mà thôi.
Ai ngờ cái sản phẩm kèm them đó hướng về phía Tử Thời nhíu mày: “Gấu nhỏ, nghe nói cô mang thai?”
Tử Thời còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Tề Quang nhìn bốn phía thấy đám cận vệ đã vểnh tai lên, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, trầm giọng chất vấn Tạ Gia Thụ: “Ai nói cho anh biết?!”
“Chị tôi. Chị ấy đã sớm biết.” vẻ mặt Tạ Gia Thụ một bộ kiêu ngạo và khinh thường: “Nhưng chị gái tôi giúp mấy người dấu rồi, chị ấy không nói cho ai cả, nếu không bây giờ mấy người có thể yên ổn ngồi ở đây sao? Người nhà của tôi đã sớm xông tới Thịnh thị rồi!”
Tử Thời nhìn sắc mặt của Tề Quang, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tạ Gia Thụ: “Đứa bé này…..có ảnh hưởng lớn như vậy sao?”
Cuối cùng Tạ Gia Thụ cũng bắt được một cơ hội khoe khoang, ngay lập tức thẳng lưng, mồm miệng rõ ràng trả lời cô: “Nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đối địch, tổn thất của hai nhà đều đã không thể do lường được, bây giờ người nào bị nắm phải điểm yếu người đó sẽ phải gánh chịu những tổn thất này, người đó sẽ bị nghiền xương thành tro! Anh Thừa Quang có cố chấp hơn nữa cũng không thể chống lại hai gia tộc, cho nên anh ấy chỉ đưa cô xuất hiện—để khiến cho người hai nhà trở mặt, anh ấy đùa giỡn chiêu đó cũng thật thông minh. Nhưng anh ấy không thừa nhận cô, thì ai cũng không nói được anh ấy. Nhưng bây giờ bụng của cô chính là bằng chứng, chỉ cần bị phát hiện, anh Thừa Quang sẽ xong đời!”
“Tạ Gia Thụ!” Tề Quang kẽ quát một tiếng ngăn cản.
Tạ Gia Thụ nuốt nước miếng tựa vào ghế, chỉ chỉ những người bốn phía xung quanh, “Yên tâm đi, anh Thừa Quang bảo vệ vô cùng tốt!”
Vẻ mặt anh thực sự kiêu ngạo nói với Tề Quang và Tử Thời: “Chuyện này chị tôi đã sớm biết, nhưng chị ấy không nói ra, trả lại cho người tới nói cho chị ấy biết một khoảng phí bịt miệng, mấy người đó, cảm thấy chị tôi như thế nào, chị ấy không sai lầm nhiều như anh Thừa Quang đúng không!”
Tề Quang lạnh lùng châm chọc anh: “Vốn dĩ tôi tưởng anh thầm mếm anh tôi, không ngờ anh chính là thầm mếm chị mình.”
Hai đại thiếu gia bắt đầu trợn mắt với nhau.
Phùng Nhất Nhất nghe được bái quái mạnh mẽ như vậy, đã ôm bụng cười đến đau cả hông, chỉ có Tử Thời thì cố gắng giảng hòa: “Hai người bọn anh đừng tranh cãi nữa…….”
Tạ Gia Thụ quay đầu tiếp tục dùng vẻ mặt cao thượng nghiêm túc nhìn về phía cô nói: “Gấu con, cô đi theo tôi, tôi sẽ nói với bên ngoài đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi.”
Đứa bé của anh Thừa Quang gọi mình là bố, cái gì cơ……Quá! Tốt! Đẹp! Rồi!
Tạ Gia Thụ tự cảm thấy bản thân mình thực sự là khốc chết rồi! Nơi này chắc hẳn là một pha quay chậm, vẫn nên có giai điệu đẹp đẽ duyên dáng vang lên, nhưng mà…..Tề Quang hỏi trà sữa như thế nào, Phùng Nhất Nhất trả lời rất ngon, còn Tử Thời luôn luôn thuần lương (trong sáng lương thiện) cũng đã cúi đầu lật quyển thực đơn…..Tất cả mọi người không thấy anh, giống như mới vừa rồi anh hoàn toàn không nói chuyện, chỉ là thả cái P….
Sắc mặt tức giận của Tạ ma vương sắp cùng màu với cái áo lông của anh.
Lúc gọi đồ ngọt, Tề Quang quay đầu lại hỏi người vẫn đang không yên lòng: “Tử Thời, em có muốn Tiramisu không?”
Tinh thần của Tử Thời vốn chưa hồi lại, Tề Quang lại hỏi thêm lần nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, Tề Quang gật đầu rất nhẹ.
“Có muốn hay không?” Cậu cầm thực đơn trong tay, giống như đang nói tới đồ ngọt: “Anh giúp em.”
Tay cầm thực đơn của Tử Thời hơi run rẩy.
“Nhưng anh mới phẫu thuật không lâu, Tiramisu ……có khó khăn quá với anh không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Tề Quang cười, hất hàm một cái, ý bảo cô nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ—bên cạnh xe của cậu cũng đứng bốn hộ vệ, đều là người tốt nhất Thịnh Minh Hoa đưa cho cậu.
“Chính vì anh mới phẫu thuật thành công, nên tất cả mọi người sẽ nuông chiều anh đấy, không có việc gì đâu, em phải tin tưởng anh.”
Tạ Gia Thụ nghe không nổi nữa: “Hai người đủ rồi đấy! Gọi món bánh ngọt thôi mà hai người muốn lải nhải bao lâu?”
Tề Quang liếc anh một cái, cười nói với Tử Thời : “Em xem, sẽ giống như anh ta hoàn toàn không hiểu Tiramisu. Anh giúp em gọi, có được không?”
Tử Thời suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc hạ quyết tâm, khép lại cuốn thực đơn đưa cho anh.
Cô thu tay lại, hai tai nắm lại rất chặt, móng tay do dùng lực đã trắng bệch.
“Vậy thì tốt, làm phiền anh.”
Tề Quang khẽ nghiêng người, tay phải giơ ra hành một cái lễ thân sỹ với cô.
“My pleasure.”
Nhưng thực ra làm gì có chỗ nào buồn ngủ? Anh nằm bên người cô, nhìn cô ngủ say, cố ý đưa khuôn mặt đến thật gần cô, hơi thở của cô phả vào trên mặt anh, rất êm ái…..Cảm thấy chưa được bao lâu, nhưng sao thoáng cái bên ngoài mặt trời đã ngả về tây rồi chứ?
Việc vô duyên vô cớ lãng phí thời gian làm chuyện ngu ngốc này,vẫn là lần đầu tiên Thịnh tổng làm, ngồi dậy sờ sờ mũi một cái, vậy mà Thịnh Thừa Quang cảm giác được trên mặt có chút nóng lên.
Thật đúng là càng lớn càng trẻ lại—không, trước đây anh cũng không ngốc như vậy mà!
Sợ cô tỉnh lại phát hiện ra, anh nhẹ nhàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
Loại tâm tư nhỏ rối rắm không nói được thành lời như thế này, quả thực giống như móng vuốt mềm mại của con mèo nhỏ gãi trong lòng người, Thịnh Thừa Quang không chịu nổi, gần như vuốn vò đầu bứt tai nhảy nhót lung tung trong phòng khách yên tĩnh, cũng may đúng lúc này anh kịp thời nhớ đến Tạ Gia Thụ—tại sao lại có thể làm ra cái động tác ngu ngốc như vậy chứ?
Đứng tại chỗ chuyển mấy vòng, Thịnh tổng trưng ra khuôn mặt tự cho là rất nghiêm túc đi phòng bếp làm cơm tối—nhưng thực ra thì anh nên đi soi gương, nhìn lại gương mặt mà bản thân tự cho là rất nghiêm túc kia, rốt cuộc vẻ tươi cười đó có bao nhiêu là ngớ ngẩn.
Trong phòng bếp, thức ăn hôm nay đã đưa tới, có lẽ lúc anh không ở nhà thì Tử Thời ra nhận, hôm nay có cá còn sống, cô vậy mà cũng biết đổ đầy nước vào trong bồn, thả cá nuôi bên trong.
Con cá kia ở trong nước lắc đầu vẫy đuôi cực kỳ nhanh nhẹn, Thịnh Thừa Quang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó một lúc, sau đó xắn tay áo, mò xuống vớt nó lên giết rất vui vẻ.
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà anh có hầm một con gà mái, hải sâm căng mềm ngày hôm trước lúc này vẫn còn tương đối, vừa đúng lúc nấu một bát canh gà hải sâm—hải sâm giàu protein, khoáng chất, Vitamin, có thể tiêu trừ mệt mỏi, nâng cao sức miễn dịch, hơn nữa có chứa rất nhiều vitamin B11, rất tốt cho phụ nữ có thai.
Chỉ có điều bổ sung vào còn cần phải thích hợp, có cá có gà, những thứ khác chỉ làm mấy món ăn chay, anh còn đặc biệt nấu cơm gạo lức.
(Gạo lứt, còn gọi là gạo rằn hay gạo lật là loại gạo chỉ xay bỏ vỏ trấu, chưa được xát bỏ lớp cám gạo. Đây là loại gạo rất giàu dinh dưỡng đặc biệt là các sinh tố và nguyên tố vi lượng).
Thịnh tổng vừa suy nghĩ vừa tự hỏi kết hợp dinh dưỡng đã hợp lý chưa, vẫn sợ không đủ cho cô ăn—cá có còn tanh hay không? Nếu không thích uống canh gà, thì còn có một bàn thức ăn chay khác, một bữa cơm không có một món cô thích thì không thể được.
Ngay lập tức lại làm một bí đỏ đánh caramen, còn đặc biệt lấy quả bí làm chén, bánh caramen làm xong đặt ở bên trong, đẹp mắt lại có thể chơi, chắc chắn cô thích cái này!
Tử Thời ngủ đến toàn thân rã rời, lúc tỉnh lại nhất thời không nhớ ra mình đang ở đâu, sau một lúc thì từ từ sờ tay lên bụng, yên lặng ở trong chăn một lúc lâu mới đứng lên.
Ngủ dậy mới phát hiện ra anh đã về, còn làm xong một bàn thức ăn—cháo gà vàng óng ánh trong nồi đất vẫn còn đang sôi nổi lên những bọt nhỏ, bên cạnh có một cái bát sứ nhỏ hơn một chút, canh cá thơm nồng thả những cọng hành cắt tinh tế lên trên, nhiều thứ đồ ăn xanh biếc vàng nhạt bao quanh đầu cá ở giữa. Món ăn gồm cá kho cắt miếng, tỏi giã rau diếp, rau chân vịt xào với cà tím và thịt kho tàu.
Lượng mỗi món ăn cũng không nhiều, nhưng đếm ra lại nhiều món như vậy, rất tốn công rồi.
Bên ngoài đã là ánh chiều tà le lói, bên trong phòng ánh đèn sáng rõ, trong không khí ấm áp tràn đầy mùi thơm thức ăn, Tử Thời nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, lại phát hiện anh đang đứng đối diện cô, khẽ mỉm cười, trong tay nâng một quả bí đỏ xinh xắn, vô cùng dễ thương!
Cô bé lọ lem trong chuyện cổ tích có hoàng tử và xe ngựa bí đỏ, còn hoàng tử của cô lại lấy bí đỏ làm thành món ăn.
Không biết âm thanh mười hai giờ của cô khi nào thì vang lên đây?
Cô ngơ ngác nhìn theo tay anh, Thịnh Thừa Quang còn tưởng rằng cô bị tài nấu nướng kinh thiên của anh dọa cho ngây người, đi tới đặt cái thứ nhỏ đó trên tay cô, mở nắp phía trên ra—“Oa”! Tử Thời thực tâm thực ý khâm phục, thật sự nước miếng cũng sắp rớt xuống!
Trong lòng Thịnh Thừa Quang đã bắt đầu đắc ý lăn lộn đầy đất rồi, nhưng miệng lại nói: “Đây là món điểm tâm ngọt sau khi ăn, cơm nước xong mới được ăn.”
“……Ăn một miếng nhỏ được không?” Tử Thời thương lượng với anh.
Thịnh Thừa Quang không tin tưởng cô lắm, lấy lại chén bí đỏ, cầm cái thìa đút cho cô ăn một miếng nhỏ, sau đó liền đậy lại. Nhìn ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm, anh không nhịn được cười, thúc giục cô ăn canh: “Ăn nhanh đi, xong rồi sẽ cho em.”
Tử Thời bưng chén lên uống một ngụm cháo gà, vị thơm mát, uống rất ngon, cô hưởng thụ hít hít mũi, một chén nhỏ thấy đáy rất nhanh, Thịnh Thừa Quang lại đổi cho cô một chén nhỏ canh cá. Mỗi món ăn đều ăn vài miếng, Tử Thời nhìn xung quanh, khẩu vị càng nhiều hơn, cuối cùng lấy cơm gạo lức trộn vào với canh gà, lấy thìa múc ăn……Thịnh Thừa Quang gắp cho cô một miếng đùi gà bỏ lên trên, nói: “Em ăn chậm một chút!”
“Lúc nãy anh mới bảo em ăn nhanh lên mà!”
Còn dám cãi lại, Thịnh Thừa Quang mở cái nắp chén bí đỏ ra quấy cái muỗng, sau khi cô nhìn thấy cổ cũng đã muốn dài ra, Thịnh Thừa Quang không cười được, cố ý đưa tới khóe miệng mình rồi mới đưa ngược lại đút vào miệng cô.
Tử Thời cười híp mắt ăn, Thịnh Thừa Quang chưa ăn mấy cũng đã no rồi, lực chú ý của cô đều nằm ở chén bí đỏ này, anh có thể để mặc cho ánh mắt của mình nhìn cô dịu dàng—gần đây cô thực sự mập lên, nhìn tròn tròn, càng xinh đẹp hơn. Nhưng mà dưới ánh đèn nhìn một tầng lông tơ trong suốt trên mặt cô, thấy thế nào vẫn còn là đứa trẻ…..Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm bản thân mình có tính là cầm thú hay không? Một mặt lại thầm cảm thấy đắc ý.
Cô vẫn nhỏ như vậy, nếu nói bây giờ bắt đầu sinh, muốn hai đứa bé có thể đi? Hay ba?
Cô nhỏ như vậy, sinh đứa bé ra anh có thể kèm thêm cô cùng dạy.
“Đúng rồi,” anh đút cho cô một miếng cá, giọng nói không tự chủ được dịu dàng không ngớt: “Tề Quang nói muốn gặp em, hẹn chiều nay.”
Tử Thời sững sờ, ngẩng đầu nói: “Nhưng em đã hẹn Nhất Nhất rồi.”
“Không có việc gì, Tề Quang sẽ không để ý, cùng nhau gặp đi.” Anh nói, “Ngày mai anh có việc, anh sẽ gọi người đưa em đi, lúc trở về anh đi đón em được không?”
Tử Thời nuốt miếng thịt cá kia xuống, cười cười với anh.
Tình hình của Tạ Gia Vân khoảng thời gian này cũng không thoải mái hơn Thịnh Thừa Quang là bao, Thịnh Thừa Quang giữ lấy Tử Thời đi quá mức lộ liễu, còn cô lại phải ngày đêm đề phòng chuyện của Diệp Kỳ Viễn bị nhà họ Thịnh lôi ra lợi dụng, còn có em trai bảo bối của cô, cũng không phải là một cái bớt lo—Thịnh Minh Hoa là ví dụ, Tạ Gia Thụ đúng là thực sự dám động thủ rút gân lột da người ta.
Tạ Gia Vân không có cách nào phân thân mình ra, nhưng dùng người thỏa đáng, cột Tạ ma vương vào cái dây xích giao vào trong tay Phùng Nhất Nhất.
Lúc đầu Phùng Nhất Nhất vẫn vô cùng vui vẻ cho rằng bản thân mình cần phải để ý Tạ ma vương, nhưng về sau phát hiện Tạ ma vương hoàn toàn không nghe sai bảo, quả thực coi cô như cái diểu giấy có thể thả bất kì lúc nào.
Vì vậy Phùng Nhất Nhất thường xuyên gọi điện thoại cho Tử Thời xem như đó như đường dây nóng để trải lòng.
Nơi mà Thịnh Thừa Quang sắp xếp đương nhiên có môi trường tự nhiên rất tốt, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, cả buổi chiều chỉ có mấy người bọn họ. Tề Quang và Tử Thời khá tốt, Phùng Nhất Nhất đối với thế trận này không nhừng thán phục, nhìn lần lượt đám hộ vệ áo đen cao lớn cường tráng của Tử Thời, nước miếng sắp chảy thành sông rồi.
Bởi vì dây xích buộc Tạ ma vương lại với Phùng Nhất Nhất, đương nhiên cũng đến, nhưng mà sắc mặt anh ta thực sự không đẹp mắt—hôm nay anh và Tề Quang mặc áo đụng hàng rồi.
Áo len lông cừu màu xanh dương khoác bên ngoài giống hệt nhau, bên trong Tề Quang mặc áo lót lông cừu màu vàng nhạt, cổ áo sơ mi bên trong nhảy ra phối với áo khoác bên ngoài cùng hệ màu lam, vừa có tinh thần của tuổi trẻ, lại vừa nho nhã đúng mực.
Còn Tạ Gia Thụ mặc một cái áo lông kiểu dáng số lượng hạn chế cùng với áo khoác ngoài, màu đen phía trên có điểm những chấm tròn nhỏ nhiều màu sắc khác nhau, đồ anh mặc đương nhiên là thời thượng nhưng mà…..sau đó bị Phùng Nhất Nhất châm chọc giống như là loài côn trùng nào đó, đang ngồi nhưng không ít thì nhiều đều phụt cười, nếu không phải là trong áo lông không có cái gì cả, Tạ Gia Thụ có thể cởi ra ngay tại chỗ nhét vào thùng rác.
Vừa thấy mặt liền phát hiện đụng áo, Tề Quang liền cười, nói với Tạ Gia Thụ: “Màu xanh da trời là màu sắc của tôi, còn cậu không phải nên mặc màu vàng lóa mắt sao?”
Những cái danh hiệu này Thịnh Minh Hoa thường gắn thêm vào, vừa lúc bà còn ở Châu Âu thì cửa hàng có đồ mới, chủ quán nói sẽ tặng sách mẫu đến nhà cho bà xem trước, bà chọn cho mình lại chọn cho Triệu Hoài Chương và Tề Quang, lúc ấy Tề Quang nhìn lướt qua, còn nghĩ thầm trong số những người cậu quen biết thì loại màu vàng chói mắt này có lẽ chỉ có Tạ Gia Thụ mặc, chỉ là không ngờ tới Tạ Gia Thụ bảnh bao như thế, bên Châu Âu mới lên giá tiền vậy mà ở quốc nội cậu ta đã mặc lên người nhanh như vậy.
Tạ Gia Thụ mặt thối không nói lời nào, Phùng Nhất Nhất một bên hả hê vui sướng giành đáp: “Thực ra mẫu áo khoác này ở trong nước anh ta đều đã mua tất cả màu sắc và kích cỡ hết rồi!”
Như vậy mà còn có thể đụng hàng, cho nên Tạ ma vương mới nổi điên nhanh hơn.
Tử Thời và Tề Quang đồng loạt cười rộ lên, cả hai người đang cầm trà sữa, dáng vẻ khép mắt cười rộ lên thực sự rất giống nhau!
Tạ Gia Thụ tức giận muốn đứng lên, nhưng anh biết chiều cao của Thịnh Tề Quang hơn mình hai cm, lúc này lại mặc cùng áo khoác ngoài, mình tuyệt đối không thể sánh vai đứng cùng cậu ta, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: “Mấy người nói chính sự một chút đi có được không?!”
Tề Quang buông tay ra, cười ôn hòa: “Có chính sự gì?”
Hôm nay là anh em và khuê mật (khuê phòng, phòng của con gái chắc là chỉ Phùng Nhất Nhất) tụ hội—chỉ có mỗi Tạ ma vương là sản phẩm kèm theo mà thôi.
Ai ngờ cái sản phẩm kèm them đó hướng về phía Tử Thời nhíu mày: “Gấu nhỏ, nghe nói cô mang thai?”
Tử Thời còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Tề Quang nhìn bốn phía thấy đám cận vệ đã vểnh tai lên, vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc, trầm giọng chất vấn Tạ Gia Thụ: “Ai nói cho anh biết?!”
“Chị tôi. Chị ấy đã sớm biết.” vẻ mặt Tạ Gia Thụ một bộ kiêu ngạo và khinh thường: “Nhưng chị gái tôi giúp mấy người dấu rồi, chị ấy không nói cho ai cả, nếu không bây giờ mấy người có thể yên ổn ngồi ở đây sao? Người nhà của tôi đã sớm xông tới Thịnh thị rồi!”
Tử Thời nhìn sắc mặt của Tề Quang, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tạ Gia Thụ: “Đứa bé này…..có ảnh hưởng lớn như vậy sao?”
Cuối cùng Tạ Gia Thụ cũng bắt được một cơ hội khoe khoang, ngay lập tức thẳng lưng, mồm miệng rõ ràng trả lời cô: “Nhà họ Thịnh và nhà họ Tạ đối địch, tổn thất của hai nhà đều đã không thể do lường được, bây giờ người nào bị nắm phải điểm yếu người đó sẽ phải gánh chịu những tổn thất này, người đó sẽ bị nghiền xương thành tro! Anh Thừa Quang có cố chấp hơn nữa cũng không thể chống lại hai gia tộc, cho nên anh ấy chỉ đưa cô xuất hiện—để khiến cho người hai nhà trở mặt, anh ấy đùa giỡn chiêu đó cũng thật thông minh. Nhưng anh ấy không thừa nhận cô, thì ai cũng không nói được anh ấy. Nhưng bây giờ bụng của cô chính là bằng chứng, chỉ cần bị phát hiện, anh Thừa Quang sẽ xong đời!”
“Tạ Gia Thụ!” Tề Quang kẽ quát một tiếng ngăn cản.
Tạ Gia Thụ nuốt nước miếng tựa vào ghế, chỉ chỉ những người bốn phía xung quanh, “Yên tâm đi, anh Thừa Quang bảo vệ vô cùng tốt!”
Vẻ mặt anh thực sự kiêu ngạo nói với Tề Quang và Tử Thời: “Chuyện này chị tôi đã sớm biết, nhưng chị ấy không nói ra, trả lại cho người tới nói cho chị ấy biết một khoảng phí bịt miệng, mấy người đó, cảm thấy chị tôi như thế nào, chị ấy không sai lầm nhiều như anh Thừa Quang đúng không!”
Tề Quang lạnh lùng châm chọc anh: “Vốn dĩ tôi tưởng anh thầm mếm anh tôi, không ngờ anh chính là thầm mếm chị mình.”
Hai đại thiếu gia bắt đầu trợn mắt với nhau.
Phùng Nhất Nhất nghe được bái quái mạnh mẽ như vậy, đã ôm bụng cười đến đau cả hông, chỉ có Tử Thời thì cố gắng giảng hòa: “Hai người bọn anh đừng tranh cãi nữa…….”
Tạ Gia Thụ quay đầu tiếp tục dùng vẻ mặt cao thượng nghiêm túc nhìn về phía cô nói: “Gấu con, cô đi theo tôi, tôi sẽ nói với bên ngoài đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi.”
Đứa bé của anh Thừa Quang gọi mình là bố, cái gì cơ……Quá! Tốt! Đẹp! Rồi!
Tạ Gia Thụ tự cảm thấy bản thân mình thực sự là khốc chết rồi! Nơi này chắc hẳn là một pha quay chậm, vẫn nên có giai điệu đẹp đẽ duyên dáng vang lên, nhưng mà…..Tề Quang hỏi trà sữa như thế nào, Phùng Nhất Nhất trả lời rất ngon, còn Tử Thời luôn luôn thuần lương (trong sáng lương thiện) cũng đã cúi đầu lật quyển thực đơn…..Tất cả mọi người không thấy anh, giống như mới vừa rồi anh hoàn toàn không nói chuyện, chỉ là thả cái P….
Sắc mặt tức giận của Tạ ma vương sắp cùng màu với cái áo lông của anh.
Lúc gọi đồ ngọt, Tề Quang quay đầu lại hỏi người vẫn đang không yên lòng: “Tử Thời, em có muốn Tiramisu không?”
Tinh thần của Tử Thời vốn chưa hồi lại, Tề Quang lại hỏi thêm lần nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, Tề Quang gật đầu rất nhẹ.
“Có muốn hay không?” Cậu cầm thực đơn trong tay, giống như đang nói tới đồ ngọt: “Anh giúp em.”
Tay cầm thực đơn của Tử Thời hơi run rẩy.
“Nhưng anh mới phẫu thuật không lâu, Tiramisu ……có khó khăn quá với anh không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Tề Quang cười, hất hàm một cái, ý bảo cô nhìn về hướng bên ngoài cửa sổ—bên cạnh xe của cậu cũng đứng bốn hộ vệ, đều là người tốt nhất Thịnh Minh Hoa đưa cho cậu.
“Chính vì anh mới phẫu thuật thành công, nên tất cả mọi người sẽ nuông chiều anh đấy, không có việc gì đâu, em phải tin tưởng anh.”
Tạ Gia Thụ nghe không nổi nữa: “Hai người đủ rồi đấy! Gọi món bánh ngọt thôi mà hai người muốn lải nhải bao lâu?”
Tề Quang liếc anh một cái, cười nói với Tử Thời : “Em xem, sẽ giống như anh ta hoàn toàn không hiểu Tiramisu. Anh giúp em gọi, có được không?”
Tử Thời suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc hạ quyết tâm, khép lại cuốn thực đơn đưa cho anh.
Cô thu tay lại, hai tai nắm lại rất chặt, móng tay do dùng lực đã trắng bệch.
“Vậy thì tốt, làm phiền anh.”
Tề Quang khẽ nghiêng người, tay phải giơ ra hành một cái lễ thân sỹ với cô.
“My pleasure.”
/85
|