[B]Từng cơn gió lạnh sắc như đao xé rách màn mưa tạo thành một tấm lưới lớn bao trùm Mộc Tử.
Mộc Tử đi rất chậm. Quần áo trên người hắn sớm đã ướt đãm, đầu tóc rối bời cũng buông xuống che phủ ánh mắt. Mộc Tử cố gắng giữ lấy hoài bão của mình bằng cách dùng hai cánh tay vòng lên người. Để hắn không còn run rẩy nữa!
Con người gầy yếu đó bước đi, mỗi một bước đều thẳng tắp. Giữa mưa gió, cảnh tượng ấy thật bị tráng!!!
Đột nhiên Mộc Tử nghĩ. Mỗi khi gia đình hắn xảy ra một bước ngoặt trọng đại thì dường như đều có liên quan tới mưa.
Mẹ hắn nói, vào thời điểm hắn ra đời, trời mưa to như trút nước. Ngày hôm đó cũng như mọi ngày, cha hắn lại ra ngoài đánh bạc trắng đêm không về. Ở nhà chỉ có mình mẹ hắn, cũng chính bà gọi điện thoại đến bệnh viện.
Vào ngày hắn tròn bảy tuổi, dưới sự kiên trì của mẹ, Mộc Tử mới có cơ hội được đến trường như bao người khác. Trong ngày đầu tiên, khi hắn bước đến cổng trường, trời cũng có mưa.
Tám tuổi, lần đầu tiên Mộc Tử được nhận giấy khen và danh hiệu thủ khoa của lớp. Mẹ hắn dù đang bệnh cũng vui đến nỗi không thể ngừng cười. Bà mặc kệ mưa gió lạnh lẽo vào cuối thu mà ra phố mua về một đĩa lòng, món ăn hắn thích nhất.
Mười tuổi, mẹ Mộc Tử cũng từ giã cái thế giới như ác mộng này. Trước khi mất, bà còn nắm tay hắn, sau đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Đây là ký ức Mộc Tử không thể nào quên, ngày hôm đó, trời mưa dai dẳng cả ngày. Lúc hậu táng, trong huyệt mộ của mẹ hắn bị ngập, nhiều lần khiến quan tài nổi lên trên.
Mười sáu tuổi, cha tái hôn. Lần đầu tiên, hắn phải nhận một người ăn mặc diêm dúa, trên người luôn mang theo mùi nước hoa gay mũi, lại không lớn hơn mình bao nhiêu làm mẹ kế. Sau ngày tân hôn, Mộc Tử cùng nàng ta xảy ra tranh chấp kịch liệt. Nguyên nhân là vì người phụ nữ ác độc ham mê hư vinh này muốn đem tất cả đồ dùng của mẹ hắn trước kia ném ra ngoài. Mộc Tử đã mắng nàng, hắn mắng rất khó nghe, đến nỗi nàng ta đánh hắn. Cha của Mộc Tử nổi giận, đuổi hắn ra khỏi nhà. Mang theo di vật của mẹ ruột, hắn dầm mưa suốt một đêm.
Năm Mộc Tử mười bảy tuổi, chưa đến ngày kỷ niệm một năm kết hôn thì người mẹ kế trẻ tuổi của hắn đã vụng trộm đem bán căn phòng phía trước nhà, cùng tất cả những thứ đáng giá trong nhà, ngay sau đó thần không biết quỷ không hay, biến mất không còn tăm hơi. Đó cũng là ngày cha hắn uống say bí tỉ. Sau đó gã khóa cửa nhốt Mộc Tử trong nhà rồi một mình ra ngoài uống rượu giải sầu cùng những người bạn xấu. Hôm đó, một mình Mộc Tử nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Thì ra đêm đó, người đàn ông kia bắt đầu nghiện ma túy.
Cũng vào năm này, hắn bỏ học. Khi mang theo hành lý rời khỏi cửa trường, nhìn những học sinh đưa tiễn mình, nước mắt hắn cùng mưa như hòa làm một, từng giọt chảy vào trong miệng...
Vào mùa hè năm này, hắn tròn mười tám tuổi, trận bão tố đầu tiên của mùa hè cũng đã tới.
Và ngày hôm nay, chắc chắn chính là một bước ngoặt lớn...
Cũng chính từ ngày này trở đi, Mộc Tử quyết định muốn làm mới chính mình.
Cuộc sống của hắn, nhất định phải có ý nghĩa..
Đối với những vấn đề này, Mộc Tử luôn có cảm giác mơ hồ. Nhưng do chịu nhiều bi thảm cùng sinh hoạt tàn khốc đã khiến hắn không có thời gian để suy nghĩ những thứ này. Cùng vì thế, hắn cứ trải qua những ngày tháng mơ hồ như vậy.
Cho đến một ngày, Mộc Tử nhặt được một tờ báo quảng cáo. Tờ báo quảng cáo kia có ma lực rất lớn khiến hắn tiêu hết tất cả tiền trong người. Đó cũng là lần đầu tiên Mộc Tử đi vào rạp chiếu phim. Sau khi xem hết bộ phim điện ảnh "Ngoài ý muốn", Mộc Tử phát hiện mình đang thay đổi. Linh hồn của hắn đã thăng hoa khiến hắn tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc đời này. Hơn nữa, hắn cảm thấy vui mừng khi biết mục tiêu của mình. Thật giống như một người gặp nguy hiểm cực lớn trong rừng rậm chợt thấy ánh sáng của sự sống, vừa có cảm giác hưng phần, kích động, xen lẫn sợ hãi và bất an.
Ngay sau đó, rốt cuộc Mộc Tử đã bày ra hiện trường ngoài ý muốn đầu tiên. Mục tiêu chính là người đàn ông cầm thú kia. Người đàn ông này, thật sự không cùng huyết thống với hắn. Lúc trước, mẹ Mộc Tử mang theo hắn lập gia đình mới. Vốn bà mong mình sẽ có một gia đình hạnh phúc... Nhưng thật không ngờ, từ lúc đó chính thức tiến vào trong hố lửa.
Mộc Tử cũng không nhớ rõ ai là cha ruột của hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ nhận người đàn ông kia là cha. Bởi vì từ nhỏ đến giờ, người đàn ông này đều chỉ có một bộ mặt vô sỉ khiến người khác không rét mà run.
Trong mắt của người đàn ông này, mẹ Mộc Từ cũng không phải là thân nhân mà chính là đồ vật để gã phát tiết, tùy lúc đều có thể đánh.
Nhưng Mộc Tử vẫn cố gắng kéo dài chút hơi tàn trong cơn ác mộng này. Cho đến khi mẹ hắn qua đời, hắn mới chính thức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tất cả những thứ này đều do người đàn ông kia gây ra. Mộc Tử báo thù không chỉ là vì mẹ hắn mà còn là vì bản thân hắn. Có lẽ, do hắn đã sống quá lâu trong sự khủng bố tồi tệ này nên khi bộ phim điện ảnh kia xuất hiện mới khiến hắn bừng tỉnh...
Mộc Tử bỏ ra một tuần để định ra mỗi chi tiết của kế hoạch này. Từ độ kiên cố quạt trần, khoảng cách giữa giường với tủ gỗ cho đến vị trí của sách vở cùng vạc bắt cá.
Sau khi áp dụng thời gian phù hợp với kế hoạch. Hắn lại tính toán rồi diễn luyện vô số lần. Cho đến tối ngày hôm đó, kế hoạch rốt cuộc cũng bắt đầu.
Không ngờ kế hoạch này hoàn mỹ vượt qua dự kiến của Mộc Tử, đến nỗi không ai hay biết ngoài hắn. Vì vậy bao công sức cùng cố gắng cũng không uổng công.
Mộc Tử thành công, người đàn ông kia đã chết. Hắn cũng được giải phóng rồi. Mộc Tử rất muốn thực hiện nguyện vong của mình, đó là báo thù cho mẹ.
Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, hắn mới biết báo thù cũng không phức tạp lắm. Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một sát na mà thôi.
Khi nhìn người đàn ông kia thuận lợi tử vong trong chương trình mình bố trí cùng ánh mắt không cam lòng xen lẫn thống khổ của gã. Bao nhiêu sợ hãi, bất an từ đến giờ của Mộc Tử đã không còn. Hiện tại, trong lòng hắn rất bình tĩnh, thậm chi còn vang lên một khúc nhạc mẹ hắn thường ru hắn khi còn bé.
Con chuột nhỏ,.... bên trên đế đèn,... trộm dầu ăn,... sượng mặt...
Nếu không có loại người như Mã Lục, có lẽ hắn mãi được nghe giai điệu này. Giờ đây, tất cả mọi thứ trong đầu hắn dần trở nên rõ ràng hơn.
Thứ gọi là phương pháp sinh tồn chính là dựa vào cố gắng của mình mà sống sót. Cho dù là dùng đầu óc cũng chính là sức mạnh!
Thứ gọi là ý nghĩa sinh tồn, chính là bảo vệ tốt bản thân mình. Chứng tỏ bản thân mình.
Từ khi đó, Mộc Tử cảm thấy mình đã phá bỏ kén chính thức trở thành bướm. Ngay lập tức có thể bay cao, bắt đầu một hành trình mới. Mặc dù Mộc Tử không còn chỗ dừng chân, cũng không có mục đích và không biết mình sẽ làm gì, nhưng hắn không còn mơ hồ nữa. Bởi vì qua sự kiện lần này, hắn rất tin tưởng bản thân. Hắn tin rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần bỏ ra tinh lực liền đạt được thành công.
Tuy vậy, trước khi rời khỏi nơi này, Mộc Tử còn phải làm xong một chuyện. Đó chính là báo thù!!!
Gia đình Mộc Tử chuyển biến xấu từ khi người đàn ông kia nghiện ma túy. Mà đầu sỏ khiến gã nghiện chính là ba người lão đại Ưng Câu Tị Tử, Mã Lục, lão Tam.
Mộc Tử không thể buông tha bọn hắn, nhất định không thể. Đặc biệt là từ khi nghe được cuộc nói chuyện đó, Mộc Tử càng trở nên kiên định hơn.
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên hoàn thành kế hoạch nên phương pháp Mộc Tử dành cho bọn người kia rất nhanh được xác định!
Hiện tại, đã là ba ngày sau khi Mộc Tử nấp sau cửa nghe trộm. Trong ba ngày qua, ba người kia không ngừng tìm kiếm tung tích của Mộc Tử. Buồn cười chính là bọn hắn không biết Mộc Tử luôn trốn ở sau lưng.
Sau ba ngày không có tung tích của Mộc Tử, ba người kia liền xác định, "Mộc Tử" - "thằng nhóc con" trong mắt của chúng, đã rời khỏi thành phố Phượng Hoàng. Do đó, bọn hắn có thể yên tâm tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Nhưng bọn hắn tuyệt đối không ngờ, phía sau lưng luôn có một ánh mắt tràn đầy thù hận luôn bám theo, đồng thời phán án tử hình cho bọn hắn.
Mục tiêu thứ nhất của Mộc Tử chính là lão đại của băng.
Người có mái tóc hoa râm chính là Ưng Câu Tị Tử, nhân vật khó đối phó nhất. Có thể nói người này mưu trí nhưng tội ác đầy người. Hơn nữa, Mã Lục cùng lão Tam mặc dù không hợp nhau nhưng vẫn có thể sống chung, bấy nhiêu cũng đủ thấy tài của hắn.
Thân phận bình thường của Ưng Câu Tị Tử là bảo vệ của một nhà xưởng. Hắn ở trong một cái nhà trệt trong vùng. Do không có kính viễn vọng nên Mộc Tử không thể nào quan sát tình huống trong nhà. Càng không có khả năng tạo kế hoạch tử vong ngoài ý muốn bên trong nhà gã. Người đàn ông này không có ô tô, cũng không ngồi xe điện. Phương tiện di chuyển của hắn chỉ là một chiếc xe đạp cũ nát nhưng rắn chắc. Căn cứ vào điểm này, muốn tạo ra tai nạn giao thông cũng rất khó.
Sinh hoạt tập quán của Ưng Câu Tị Tử: Sáu giờ sáng đi ra ngoài, chạy bộ từ con đường lát đá đến thẳng một công viên nhỏ. Vừa chạy đến nơi, hắn lập tức sẽ quay về, trên đường đi có qua một tiệm cơm. Vừa ăn xong liền về nhà. Khoảng hai mươi phút sau, hắn lại ăn mặc chỉnh tề rồi cưỡi xe đạp ra ngoài. Đị chừng mười phút thì tới chỗ làm. Tan tầm vào lúc năm giờ chiều, trong lúc đi làm, ngoại trừ thời gian giữa bữa cơm thì hắn không rời khỏi nơi gác cửa một bước. Mã Lục cùng lão Tam theo hẹn cũng tụ tập tại nơi này. Sau đó ba người tiếp tục hoạt động, thời gian trở về không thể xác định cụ thể...
Mộc Tử cũng biết Ưng Câu Tị Tử không có người thân. Vì chưa có ai khác được hắn dẫn vào nhà.
Trước những tình huống cơ bản như vậy, Mộc Tử lại nghiên cứu một lần nữa. Tuy Mộc Tử đã tưởng tượng ra vô số hành động ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn chưa thể định ra một kế hoạch hoàn hảo.
Tình huống quá ít, tri thức của Mộc Tử cũng đã cạn. Đột nhiên, hắn có cảm giác vô lực
Nhưng dù là thế nào, hắn vẫn kiên trì. Người đàn ông này nhất định phải chết dưới thiết kế của hắn!!!
Mộc Tử đi rất chậm. Quần áo trên người hắn sớm đã ướt đãm, đầu tóc rối bời cũng buông xuống che phủ ánh mắt. Mộc Tử cố gắng giữ lấy hoài bão của mình bằng cách dùng hai cánh tay vòng lên người. Để hắn không còn run rẩy nữa!
Con người gầy yếu đó bước đi, mỗi một bước đều thẳng tắp. Giữa mưa gió, cảnh tượng ấy thật bị tráng!!!
Đột nhiên Mộc Tử nghĩ. Mỗi khi gia đình hắn xảy ra một bước ngoặt trọng đại thì dường như đều có liên quan tới mưa.
Mẹ hắn nói, vào thời điểm hắn ra đời, trời mưa to như trút nước. Ngày hôm đó cũng như mọi ngày, cha hắn lại ra ngoài đánh bạc trắng đêm không về. Ở nhà chỉ có mình mẹ hắn, cũng chính bà gọi điện thoại đến bệnh viện.
Vào ngày hắn tròn bảy tuổi, dưới sự kiên trì của mẹ, Mộc Tử mới có cơ hội được đến trường như bao người khác. Trong ngày đầu tiên, khi hắn bước đến cổng trường, trời cũng có mưa.
Tám tuổi, lần đầu tiên Mộc Tử được nhận giấy khen và danh hiệu thủ khoa của lớp. Mẹ hắn dù đang bệnh cũng vui đến nỗi không thể ngừng cười. Bà mặc kệ mưa gió lạnh lẽo vào cuối thu mà ra phố mua về một đĩa lòng, món ăn hắn thích nhất.
Mười tuổi, mẹ Mộc Tử cũng từ giã cái thế giới như ác mộng này. Trước khi mất, bà còn nắm tay hắn, sau đó mệt mỏi chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Đây là ký ức Mộc Tử không thể nào quên, ngày hôm đó, trời mưa dai dẳng cả ngày. Lúc hậu táng, trong huyệt mộ của mẹ hắn bị ngập, nhiều lần khiến quan tài nổi lên trên.
Mười sáu tuổi, cha tái hôn. Lần đầu tiên, hắn phải nhận một người ăn mặc diêm dúa, trên người luôn mang theo mùi nước hoa gay mũi, lại không lớn hơn mình bao nhiêu làm mẹ kế. Sau ngày tân hôn, Mộc Tử cùng nàng ta xảy ra tranh chấp kịch liệt. Nguyên nhân là vì người phụ nữ ác độc ham mê hư vinh này muốn đem tất cả đồ dùng của mẹ hắn trước kia ném ra ngoài. Mộc Tử đã mắng nàng, hắn mắng rất khó nghe, đến nỗi nàng ta đánh hắn. Cha của Mộc Tử nổi giận, đuổi hắn ra khỏi nhà. Mang theo di vật của mẹ ruột, hắn dầm mưa suốt một đêm.
Năm Mộc Tử mười bảy tuổi, chưa đến ngày kỷ niệm một năm kết hôn thì người mẹ kế trẻ tuổi của hắn đã vụng trộm đem bán căn phòng phía trước nhà, cùng tất cả những thứ đáng giá trong nhà, ngay sau đó thần không biết quỷ không hay, biến mất không còn tăm hơi. Đó cũng là ngày cha hắn uống say bí tỉ. Sau đó gã khóa cửa nhốt Mộc Tử trong nhà rồi một mình ra ngoài uống rượu giải sầu cùng những người bạn xấu. Hôm đó, một mình Mộc Tử nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Thì ra đêm đó, người đàn ông kia bắt đầu nghiện ma túy.
Cũng vào năm này, hắn bỏ học. Khi mang theo hành lý rời khỏi cửa trường, nhìn những học sinh đưa tiễn mình, nước mắt hắn cùng mưa như hòa làm một, từng giọt chảy vào trong miệng...
Vào mùa hè năm này, hắn tròn mười tám tuổi, trận bão tố đầu tiên của mùa hè cũng đã tới.
Và ngày hôm nay, chắc chắn chính là một bước ngoặt lớn...
Cũng chính từ ngày này trở đi, Mộc Tử quyết định muốn làm mới chính mình.
Cuộc sống của hắn, nhất định phải có ý nghĩa..
Đối với những vấn đề này, Mộc Tử luôn có cảm giác mơ hồ. Nhưng do chịu nhiều bi thảm cùng sinh hoạt tàn khốc đã khiến hắn không có thời gian để suy nghĩ những thứ này. Cùng vì thế, hắn cứ trải qua những ngày tháng mơ hồ như vậy.
Cho đến một ngày, Mộc Tử nhặt được một tờ báo quảng cáo. Tờ báo quảng cáo kia có ma lực rất lớn khiến hắn tiêu hết tất cả tiền trong người. Đó cũng là lần đầu tiên Mộc Tử đi vào rạp chiếu phim. Sau khi xem hết bộ phim điện ảnh "Ngoài ý muốn", Mộc Tử phát hiện mình đang thay đổi. Linh hồn của hắn đã thăng hoa khiến hắn tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc đời này. Hơn nữa, hắn cảm thấy vui mừng khi biết mục tiêu của mình. Thật giống như một người gặp nguy hiểm cực lớn trong rừng rậm chợt thấy ánh sáng của sự sống, vừa có cảm giác hưng phần, kích động, xen lẫn sợ hãi và bất an.
Ngay sau đó, rốt cuộc Mộc Tử đã bày ra hiện trường ngoài ý muốn đầu tiên. Mục tiêu chính là người đàn ông cầm thú kia. Người đàn ông này, thật sự không cùng huyết thống với hắn. Lúc trước, mẹ Mộc Tử mang theo hắn lập gia đình mới. Vốn bà mong mình sẽ có một gia đình hạnh phúc... Nhưng thật không ngờ, từ lúc đó chính thức tiến vào trong hố lửa.
Mộc Tử cũng không nhớ rõ ai là cha ruột của hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ nhận người đàn ông kia là cha. Bởi vì từ nhỏ đến giờ, người đàn ông này đều chỉ có một bộ mặt vô sỉ khiến người khác không rét mà run.
Trong mắt của người đàn ông này, mẹ Mộc Từ cũng không phải là thân nhân mà chính là đồ vật để gã phát tiết, tùy lúc đều có thể đánh.
Nhưng Mộc Tử vẫn cố gắng kéo dài chút hơi tàn trong cơn ác mộng này. Cho đến khi mẹ hắn qua đời, hắn mới chính thức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tất cả những thứ này đều do người đàn ông kia gây ra. Mộc Tử báo thù không chỉ là vì mẹ hắn mà còn là vì bản thân hắn. Có lẽ, do hắn đã sống quá lâu trong sự khủng bố tồi tệ này nên khi bộ phim điện ảnh kia xuất hiện mới khiến hắn bừng tỉnh...
Mộc Tử bỏ ra một tuần để định ra mỗi chi tiết của kế hoạch này. Từ độ kiên cố quạt trần, khoảng cách giữa giường với tủ gỗ cho đến vị trí của sách vở cùng vạc bắt cá.
Sau khi áp dụng thời gian phù hợp với kế hoạch. Hắn lại tính toán rồi diễn luyện vô số lần. Cho đến tối ngày hôm đó, kế hoạch rốt cuộc cũng bắt đầu.
Không ngờ kế hoạch này hoàn mỹ vượt qua dự kiến của Mộc Tử, đến nỗi không ai hay biết ngoài hắn. Vì vậy bao công sức cùng cố gắng cũng không uổng công.
Mộc Tử thành công, người đàn ông kia đã chết. Hắn cũng được giải phóng rồi. Mộc Tử rất muốn thực hiện nguyện vong của mình, đó là báo thù cho mẹ.
Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, hắn mới biết báo thù cũng không phức tạp lắm. Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một sát na mà thôi.
Khi nhìn người đàn ông kia thuận lợi tử vong trong chương trình mình bố trí cùng ánh mắt không cam lòng xen lẫn thống khổ của gã. Bao nhiêu sợ hãi, bất an từ đến giờ của Mộc Tử đã không còn. Hiện tại, trong lòng hắn rất bình tĩnh, thậm chi còn vang lên một khúc nhạc mẹ hắn thường ru hắn khi còn bé.
Con chuột nhỏ,.... bên trên đế đèn,... trộm dầu ăn,... sượng mặt...
Nếu không có loại người như Mã Lục, có lẽ hắn mãi được nghe giai điệu này. Giờ đây, tất cả mọi thứ trong đầu hắn dần trở nên rõ ràng hơn.
Thứ gọi là phương pháp sinh tồn chính là dựa vào cố gắng của mình mà sống sót. Cho dù là dùng đầu óc cũng chính là sức mạnh!
Thứ gọi là ý nghĩa sinh tồn, chính là bảo vệ tốt bản thân mình. Chứng tỏ bản thân mình.
Từ khi đó, Mộc Tử cảm thấy mình đã phá bỏ kén chính thức trở thành bướm. Ngay lập tức có thể bay cao, bắt đầu một hành trình mới. Mặc dù Mộc Tử không còn chỗ dừng chân, cũng không có mục đích và không biết mình sẽ làm gì, nhưng hắn không còn mơ hồ nữa. Bởi vì qua sự kiện lần này, hắn rất tin tưởng bản thân. Hắn tin rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần bỏ ra tinh lực liền đạt được thành công.
Tuy vậy, trước khi rời khỏi nơi này, Mộc Tử còn phải làm xong một chuyện. Đó chính là báo thù!!!
Gia đình Mộc Tử chuyển biến xấu từ khi người đàn ông kia nghiện ma túy. Mà đầu sỏ khiến gã nghiện chính là ba người lão đại Ưng Câu Tị Tử, Mã Lục, lão Tam.
Mộc Tử không thể buông tha bọn hắn, nhất định không thể. Đặc biệt là từ khi nghe được cuộc nói chuyện đó, Mộc Tử càng trở nên kiên định hơn.
Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên hoàn thành kế hoạch nên phương pháp Mộc Tử dành cho bọn người kia rất nhanh được xác định!
Hiện tại, đã là ba ngày sau khi Mộc Tử nấp sau cửa nghe trộm. Trong ba ngày qua, ba người kia không ngừng tìm kiếm tung tích của Mộc Tử. Buồn cười chính là bọn hắn không biết Mộc Tử luôn trốn ở sau lưng.
Sau ba ngày không có tung tích của Mộc Tử, ba người kia liền xác định, "Mộc Tử" - "thằng nhóc con" trong mắt của chúng, đã rời khỏi thành phố Phượng Hoàng. Do đó, bọn hắn có thể yên tâm tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Nhưng bọn hắn tuyệt đối không ngờ, phía sau lưng luôn có một ánh mắt tràn đầy thù hận luôn bám theo, đồng thời phán án tử hình cho bọn hắn.
Mục tiêu thứ nhất của Mộc Tử chính là lão đại của băng.
Người có mái tóc hoa râm chính là Ưng Câu Tị Tử, nhân vật khó đối phó nhất. Có thể nói người này mưu trí nhưng tội ác đầy người. Hơn nữa, Mã Lục cùng lão Tam mặc dù không hợp nhau nhưng vẫn có thể sống chung, bấy nhiêu cũng đủ thấy tài của hắn.
Thân phận bình thường của Ưng Câu Tị Tử là bảo vệ của một nhà xưởng. Hắn ở trong một cái nhà trệt trong vùng. Do không có kính viễn vọng nên Mộc Tử không thể nào quan sát tình huống trong nhà. Càng không có khả năng tạo kế hoạch tử vong ngoài ý muốn bên trong nhà gã. Người đàn ông này không có ô tô, cũng không ngồi xe điện. Phương tiện di chuyển của hắn chỉ là một chiếc xe đạp cũ nát nhưng rắn chắc. Căn cứ vào điểm này, muốn tạo ra tai nạn giao thông cũng rất khó.
Sinh hoạt tập quán của Ưng Câu Tị Tử: Sáu giờ sáng đi ra ngoài, chạy bộ từ con đường lát đá đến thẳng một công viên nhỏ. Vừa chạy đến nơi, hắn lập tức sẽ quay về, trên đường đi có qua một tiệm cơm. Vừa ăn xong liền về nhà. Khoảng hai mươi phút sau, hắn lại ăn mặc chỉnh tề rồi cưỡi xe đạp ra ngoài. Đị chừng mười phút thì tới chỗ làm. Tan tầm vào lúc năm giờ chiều, trong lúc đi làm, ngoại trừ thời gian giữa bữa cơm thì hắn không rời khỏi nơi gác cửa một bước. Mã Lục cùng lão Tam theo hẹn cũng tụ tập tại nơi này. Sau đó ba người tiếp tục hoạt động, thời gian trở về không thể xác định cụ thể...
Mộc Tử cũng biết Ưng Câu Tị Tử không có người thân. Vì chưa có ai khác được hắn dẫn vào nhà.
Trước những tình huống cơ bản như vậy, Mộc Tử lại nghiên cứu một lần nữa. Tuy Mộc Tử đã tưởng tượng ra vô số hành động ngoài ý muốn nhưng hắn vẫn chưa thể định ra một kế hoạch hoàn hảo.
Tình huống quá ít, tri thức của Mộc Tử cũng đã cạn. Đột nhiên, hắn có cảm giác vô lực
Nhưng dù là thế nào, hắn vẫn kiên trì. Người đàn ông này nhất định phải chết dưới thiết kế của hắn!!!
/129
|