Tử Thần Thiết Kế Sư

Chương 2: Báo Thù (2)

/129


"Người cha biến thái không có nhân tính cuối cùng cũng gặp báo ứng!!!"

"Vì dành tiền để đánh bac mà cắt điện căn phòng khiến quạt rơi xuống đầu!!!"

Chỉ trong một thời gian ngắn, cha của Mộc Tử liền nổi danh qua các phương tiện thông tin đại chúng như báo chí, đài truyền hình, radio, mạng lưới inte,... Tin tức về người cha biến thái nghiện cờ bạc được đưa tin trên một diện tích rộng khiến quần chúng lương thiện xúc động cùng phẫn nộ. Đồng thời, họ cũng nhao nhao yêu cầu chính phủ đề cao chú ý vấn đề bạo lực gia đình và quyền trẻ em. Tất nhiên, Mộc Tử cũng trở thành một minh tinh. Hắn không ngừng bị phỏng vấn, đặt vấn đề. Những người xung quanh cũng dần hiểu rõ hơn cảnh ngộ bất hạnh của hắn rồi trợ giúp.

Trong thời điểm chủ đề này đang nóng bỏng thì mọi người ngạc nhiên khi phát hiện Mộc Tử, thiếu niên có hoàn cảnh bất hạnh đôt ngột mất tích!

Dường như Mộc Tử đã bốc hơi trong thành phố Phượng Hoàng. Không ai biết hắn đi đâu...

Tất cả mọi người chỉ đành đắm chìm trong tiếc nuối mà cảm thán. Không có ai hoài nghi về sự ngẫu nhiên của vụ án này. Cũng không có ai hoài nghi về cái quạt trần trên nóc nhà, hay vỏ chuối và vũng nước động cùng cái tủ gỗ,... vì sao lại trùng hợp lấy đi một mạng người như vậy.

Nhưng điều này chứng minh có cái gì? Chứng minh cho trí tưởng tượng của người tạo nên kế hoạch này sao? Chứng minh chó bố cục hoàn mĩ không có dấu vết sao? Như vậy, hắn có thể tiếp tục làm như vậy không?

Đương nhiên Mộc Tử không có bốc hơi. Hắn cũng không trốn đi mà vẫn ở lại bên trong thành phố Phượng Hoàng.

Giờ đây, Mộc Tử đang trốn bên trong một cái cửa lớn đã cũ nát. Hắn vừa nhìn về căn nhà nhỏ phía sau cánh cửa vừa suy nghĩ. Bên trong căn phòng lộn xộn trước mắt có ba người đàn ông mập ốm không giống nhau ngồi vây quanh một cái bàn tròn chơi bài.

"Lão Mộc chết rồi, thật đáng tiếc."

Người vừa nói mặc áo ba lỗ màu đỏ đưa lưng về phía Mộc Từ. Hắn nhìn người đàn ông hút thuốc bên cạnh rồi thở dài.

"Đáng tiếc? Hay là tiếc tiền của hắn? Ai mà không biết Mã Lục ca, chỉ nhận tiền chứ không nhận thân." Mã Lục vừa dứt lời thì gã đầu trọc vẻ mặt dữ tợn đang ngồi đối diện cười nói.

"Lão Tam, mày không nên nói thế. Chẳng lẽ mày đã quên ai đã dụ dỗ lão Mộc chơi ma túy hay sao?" Mã Lục hung hăng đánh ra một lá bài rồi cười lạnh.

"Mã Lục, mày nói vậy là có ý gì?" Gã đầu trọc được gọi là Lão Tam nghe Mã Lục nói vậy thì nổi nóng. Sau khi đem lá bài đập mạnh lên mặt bàn, hắn lạnh lùng nói: "Theo lời mày nói, chẳng lẽ chỉ có mình tao dụ dỗ lão Mộc hay sao?"

"Tao không có nói mày dụ dỗ hắn." Mã Lục buồn bực nói, "Nhưng tao nhớ rất rõ. Mày là người đầu tiên đã đưa thuốc cho lão Mộc."

"Mày còn nói?" Lão Tam nghe xong lời này thì đứng lên trợn mắt nhìn Mã Lục.

"Được rồi, mày cứ ngồi xuống. Lão Mộc đã chết rồi, còn so đo để làm gì?" Sau một hồi duy trì sự im lặng, người đàn ông ngồi ở giữa mới âm trầm quát. Người này có mái tóc hoa râm, trên thân mặc một cái áo sơ mi trắng tinh. Từ góc độ của của Mộc Tử thì chỉ thấy một bên khuôn mặt. Hắn tên là Ưng Câu Tị Tử, kẻ ăn mặc hợp thời nhất và dễ chú ý nhất trong ba người.

Sau khi hắn quát xong thì đưa mắt liếc lão Tam. Lão Tam thấy vậy, chỉ nén hờn dỗi rồi ngồi xuống. Đương nhiên, lão Tam cũng không phục cho nên thỉnh thoảng lại trợn mắt nhìn Mã Lục ở đối diện.

"Kỳ thật, nếu lão Mộc không chết thì của cải béo bở trên người hắn cũng đã cạn hết rồi..." Ưng Câu Tị Tử chậm rãi đặt con bài lên bàn rồi lấy ra một hộp thuốc lá. Sau khi châm lửa, hắn khoan thai phả ra một vòng khói rồi nói: "Cho nên việc cần làm của chúng ta chính là mau chóng tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, chứ không phải ngồi đây tranh đấu. Nếu không, chẳng bao lâu nữa thì chúng ta phải ăn không khí thay cơm thôi." Nói xong, hắn đứng dậy tung một cước đá bay cái bàn rồi xoay người tiến về cửa ra vào.

Mộc Tử vừa thấy Ưng Câu Ti Tử đi tới cửa thì vội vàng rời đi. Đúng lúc này, hắn bỗng chỉ thấy giọng nói của Mã Lục vang lên: "Đại ca, anh muốn đi đâu?"

Tiếng bước chân ngừng lại. Ưng Câu Tị Tử âm trầm nói: "Nghe ngóng tin tức."

Nghe tiếng bước chân dừng lại, Mộc Tử lại lặng lẽ nhìn vào khe cửa. Chỉ thấy Ưng Câu Tị Tử đang đứng ở một nơi gần đó, sắc mặt nặng nề, dường như có sự tình phiền muộn.

Mã Lục ở phía sau hấp tấp đuổi theo. Khi đến trước người Ưng Câu Tị Tử, hắn mới tò mò hỏi: "Đại ca, có gì đáng nghe ngóng sao?"

"Con trai của lão Mộc..." Ưng Câu Tị Tử phun điếu thuốc xuống đất, lạnh lùng nói tiếp: "Bọn này không thấy sự mất tích của nó có phần kỳ lạ hay sao?"

"À..." Mã Lục nhếch miệng khiến vết sẹo thật dài kéo từ mũi đến mắt trái co lại, càng nhìn lại càng thấy dữ tợn. "Thằng nhóc cứng đầu cứng cổ đó là đồ ngốc, cha nó cũng vậy, đều mười phần ngu ngốc. Chúng ta cần gì phải lo lắng. Theo em thấy, cha hắn chết rồi nó cũng chỉ lang thang bên ngoài mà thôi..."

"Đúng đó đại ca. Anh cũng suy nghĩ quá nhiều rồi đó. Thằng nhóc đo nhìn sao cũng thấy đần độn. Vả lại chúng ta che giấu kỹ lưỡng như vậy thì nó biết được bao nhiêu, cho dù có biết thì như thế nào? Chẳng lẽ báo cảnh sát sao? Nhưng cho dù có báo thì cũng chẳng có chứng cứ để bắt chúng ta?"

Lão Tam đỉnh đạc nói, hắn là người duy nhất còn ngồi lại tại chỗ.

"Cho dù thằng nhóc đó đần độn nhưng chúng ta tuyệt đối không thể không cảnh giác."

Ưng Câu Tị Tử dẫm mẫu thuốc lá khiến nó bị nghiền nát. Dường như đã có quyết định, hắn quay đầu nhìn Mã Lục và lão Tam rồi mới nói: "Tóm lại, từ giờ trở đi chúng ta phải hết sức cẩn thận và tìm cho ra tung tích của thằng nhóc đó. Nếu nó vẫn còn ở bên trong thành phố Phượng Hoàng thì chúng ta mau chóng đổi địa bàn thôi."

"Không đến mức đó chứ..." Mã Lục kinh ngạc, đang định hỏi gì đó thì Ưng Câu Tị Tử đã quay người bước ra ngoài.

Khi Ưng Câu Tị Tử vừa bước ra khỏi cửa thì Mộc Tử đã ở trong hẻm nhỏ gần đó rồi. Mộc Tử tựa vào góc tường, cơ bắp toàn thân kịch liệt run rẩy, hàm răng nghiến chặt, bàn tay xiết thành nắm đấm.

Lão đại: Ưng Câu Tị Tử thích hút thuốc lá, tâm tư kín đáo. Là người khó đối phó nhất. Đây là người lãnh đạo bằng này. Cùng chính băng đảng của hắn đã đem gia đình Mộc Tử lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Mã Lục, lão Tam là thành viên của băng. Hai người này quan hệ không tốt. Lão Tam tính tình táo bạo, Mã Lục thì rất thích tranh đấu tàn nhẫn, từ vết sẹo trên mặt cũng có thể chứng minh.

Đối với tính cách của những người này, Mộc Tử đều đã hiểu rõ.

.

Hôm nay là ngày thứ ba hắn theo dõi bọn này. Cũng chính hôm nay, chúng đã chính miệng xác định suy đoán của Mộc Tử.

Sau hơn nửa phút, Mộc Tử mới bình tĩnh lại. Hắn mở mắt, bên trong đó tràn đầy căm phẫn, tựa như ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt dưới địa ngục.

"Tốt lắm, tất cả bọn mày đều phải CHẾT!!!"

Men theo con hẻm tĩnh mịch, Mộc Tử đi nhanh về phía trước.


/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status