TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 83 - Chương 73

/99


Hai chữ nhận mệnh này được nói ra khỏi miệng của Giang Hạ Sơ, Quan Ngải cũng kinh ngạc một lát, trưng vẻ mặt oán giận: “Thế thì sao được, anh ta đang giam cầm trái phép, muốn vào tù ngồi. Nếu muốn chơi tới bến, chúng ta làm ầm đến tận tòa án đi, đừng có ai mơ đẹp mặt.” Cái cô nhóc này chính là phu nhân có mái tóc dài kiến thức ngắn trong mắt Tả Thành thôi, bao nhiêu năm tâm địa gian xảo đã thành quả rồi, thế mà suy nghĩ Tả Thành như những người bình thường.

Được rồi, nói theo một mức độ nào đó, uānyǔQuan Ngải rất đơn thuần.

Giang Hạ Sơ nở nụ cười với sự nhanh nhảu của Quan Ngải, đôi môi dính chặt đau đớn: “Không hề phi pháp. Cao lắm thì cũng chỉ coi như là vợ chồng cãi nhau.”

“Câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào.” Quan Ngải trợn trừng mắt, “Lúc này mà cậu con có tâm tình nói đùa à.”

Giang Hạ Sơ cười cười, Quan Ngải cảm thấy nó còn khó coi hơn cả khóc, đôi mắt lạnh như băng, giữa trời nắng hạ chói chang, Quan Ngải có một loại ảo giác như mình đang chìm trong ngày đông giá rét.

“Không thể nào?!” Có một giả thiết khủng khiếp trong đầu làm Quan Ngải khiếp sợ, nhìn ngó Giang Hạ Sơ, nói năng cũng lắp bắp, “Hai người, chắc không thành vợ chồng chứ?”

Nếu thật sự là như thế, thì Quan Ngải bội phục Tả Thành, thủ đoạn này, đủ hiểm độc, đủ tuyệt tình đó! Trông sắc mặt Giang Hạ Sơ, xám xịt như ngày chẳng có nắng, xem ra đã tám chín phần mười rồi. Cười gượng một tiếng, khóe miệng Quan Ngải giật giật: “Đừng nói với tớ đây là sự thật.” Hoài nghi càng sâu hơn, “Nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi hả?”

Gật gật đầu, dáng vẻ Giang Hạ Sơ không thèm đếm xỉa, thản nhiên nói: “Tớ đốt giấy chứng nhận kết hôn rồi.”

Có tác dụng không? Chẳng phải là cũng không có chủ quyền như trước sao. Không muốn đả kích Giang Hạ Sơ, nên Quan Ngải đành nhịn, cảm thán một lát với thâm ý sâu xa: “Giang Hạ Sơ, e rằng cả đời này cậu cũng không có cách trở mình rồi, người đàn ông kia đã làm cái gì là dứt khoát cái đó.”

Cái này chẳng hơn châm dầu vào lửa, đả kích người khác sao?

Nhưng mà, Quan Ngải trông thấy gương mặt Giang Hạ Sơ không có một chút biểu cảm nào thì liên tưởng đến một câu có vẻ phù hợp với tình cảnh bây giờ: Bi thương đến chết lòng.

Quan Ngải cũng không phải là người thích cạy vết sẹo của người ta, nhưng mà trong lòng có một chút tò mò, ruột rà cũng xoắn lại hết trơn rồi, đôi mắt sáng bừng bừng, thò đầu ra hỏi: “Cậu nói giao dịch của cậu và Tả Thành thật sự là mạng người, không phải là chính cậu chứ, sao tớ lại không biết còn có một người như thế, có thể khiến cậu ở bên cạnh cậu suốt cuộc đời.”

Thế mà lại chẳng hay biết gì, uổ́ng cho cô đâm cho người ta hai đao vì người phụ nữ này. Trong lòng Quan Ngải bấp bệnh, hồi tưởng lại thật lạnh thật lạnh: Ngoài mình ra mà còn có thể có người chịu đựng được tính cách khó ở của Giang Hạ Sơ, nếu như có cơ hội, chắc chắn phải kết giao kết giao mới được. Nhìn Giang Hạ Sơ chăm chú, với điệu bộ nghiêm hình bức cung: “Nói, người kia là ai?”

Lần đầu tiên hàng lông mày luôn nhíu chặt của Giang Hạ Sơ từ từ giãn ra, buồn bã thở dài: “Thật sự có một người như thế. Mỗi ngày, ngày nào tớ cũng sẽ nghĩ xem, anh ấy còn sống không? Có khỏe mạnh sống qua ngày không? Có chịu ăn cơm đi ngủ không? Có phẫu thuật, bị bệnh không? Từng giây từng phút, luôn luôn lo lắng.”

Lúc nói về người kia, đôi mắt luôn mang vẻ lạnh lẽo như mùa đông lại có một chút tia sáng dịu dàng.

Người này rất quan trọng với Giang Hạ Sơ, Quan Ngải dựa vào điều này để chắc chắn, càng tò mò với thần thánh phương nào kia, nhất là giới tính.

Quan Ngải nhanh mồm nhanh miệng, trong lòng đã giấu không nổi nữa, bộ não nghĩ rồi là nói ra miệng: “Cuối cùng là thần thánh phương nào, càng nói càng thần bí quá, lại có bản lĩnh khiến cậu nóng ruột nóng gan, tớ còn tưởng rằng tự dưng cậu đi tu chứ. Nếu lo lắng như thế, thăm người ta không được sao, cùng lắm thì bỏ trốn.”

Cô nhóc này luôn có thể không biết kiềm chế không có căn cứ như thế.

Giang Hạ Sơ như cười khổ: “Tớ không gặp được anh ấy, cũng không biết được một chút tin tức nào của anh ấy.” Ngước mắt lên, nhìn Quan Ngải, mang do dự, cầu khẩn, “Những gì tớ biết, toàn là Tả Thành bằng lòng cho tớ biết.”

Lời này, chao ôi sao nghe mà giống như trong lời nói chẳng có gì, đầu Quan Ngải to thêm một vòng nhanh chóng, ánh mắt chắc chắn, kinh ngạc ngộ ra: “Chắc là cậu không muốn để cho tớ làm điều tra viên ngay dưới mí mắt của Tả Thành chứ?”

Giang Hạ Sơ sẽ không bao giờ không có chuyện gì lại không lên Tam Bảo Điện, cái này là thứ nhất.

Tả Thành biến thái tuyệt tình khiến người ta cùng đường, cái này là thứ hai.

Giang Hạ Sơ sốt ruột vì thần thánh phương nào kia, cái này là thứ ba.

Tổng hợp ba điểm lại, Quan Ngải cô coi như là cọng cỏ cứu mạng.

Giang Hạ Sơ làm thinh không nói, coi như là ngầm thừa nhận.

“Sao lại là tớ? Trong tớ giống như người không gì không làm được sao?” Quan Ngải hỏi lại, cười tươi như hoa.

Cái này đúng là hơi buồn cười, chống lại Tả Thành, Quan Ngải còn chưa đủ để nhìn.

Giang Hạ Sơ lại cười không nổi, một lớp bụi ảm đạm phủ xuống gò má, tự giễu: “Tớ không thể tin người khác được.”

Quan Ngải trả lời lại một cách mỉa mai: “Nhưng mà cậu cũng không tin tớ, thậm chí cũng không nói cho tớ biết, người kia là ai.”

Có một thứ cảm giác bị bạn bè đâm cho hai nhát dao, Quan Ngải cảm thấy vô cùng tức tối. Uống ực một ngụm thức uống, nuốt một cái ực, như cho hả giận.

Giang Hạ Sơ rũ mắt xuống, nở nụ cười bất đắc dĩ và lạnh lùng: “Thôi, tớ lại nghĩ cách vậy.”

Quan Ngải á khẩu, liếc nhìn gương mặt nghiêng lộ rõ tinh thần chán nản của Giang Hạ Sơ, trong lòng thật chua sót, vô cùng đau lòng.

Người này, cứ phải bày ra dáng vẻ cứng rắn kiên định khiến người ta thương tiếc này sao? Thở dài, Quan Ngải bĩu môi: “Thôi, thua cậu đấy, người đó ở đâu?”

Không biết tại sao cứ phải có thứ này nọ trong lương tâm thế này không biết nữa, thật đúng là phiền lòng mà! Quan Ngải cũng đã phiền bản thân mình luôn.

Giang Hạ Sơ mỉm cười yếu ớt: “Nước Mỹ.”

“Phụt ——” Thức uống ngọt lịm vừa mới hớp vào trong miệng thì đã phun tung tóe khắp nơi rồi, Quan Ngải líu lưỡi há hốc mồm, nuốt một ngụm nước bọt, “Cậu thực sự coi trọng tớ à.”

Nước Mỹ? Đó là chỗ mà người thường có thể đánh chủ ý à? Quan Ngải cũng chẳng muốn đả kích Giang Hạ Sơ, nhưng mà vẫn cứ hào phóng như chẳng cần đắn đo suy nghĩ gì cả: “Được rồi, tớ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

“Cảm ơn.”

Quan Ngải, người này, đầu cơ trục lợi, lên trời xuống đất là một trong số ít những ưu điểm của cô, khiến người ta giật mình khiếp sợ. Giang Hạ Sơ hiểu điều này rất rõ.

Khoát tay, Quan Ngải lau chút đồ uống trên khóe miệng, vẻ mặt áp lực: “Đừng có cảm ơn, tớ đang rất áp lực. Nhưng mà ——” Con ngươi xoay vài vòng, liếc nhìn Giang Hạ Sơ, cười như tên trộm, “Người kia có người yêu chưa?”

Đôi mắt chớp chớp, cô nhóc này đúng là l3q?đôn muốn biết cái gì là phải hỏi đến cùng, không tới bức tường phía Nam* không từ bỏ ý định mà.

*Bức tường phía Nam [南墙]: là vách tường dùng để chắn đường nhìn trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc.

Sắc mặt Giang Hạ Sơ bất thường, biểu cảm thì vẫn phẳng lặng như mặt nước hồ, giọng điệu lạnh nhạt ngàn năm không đổi: “Không có.”

Quan Ngải nhướn lông mày lên: “Câu trả lời thật khiến người ta khó tin.”

Trong lòng chắc chắn, có điều mờ ám nha!

Giang Hạ Sơ chỉ mím môi không nói gì, đôi mắt hơi híp lại, có vẻ đăm chiêu.

Quan Ngải đành chịu, ngượng ngùng ngậm miệng lại, muốn Giang Hạ Sơ nói ra một chút chuyện cơ mật, sao một chữ thôi mà cũng khó thế.

Hừ hừ…… Còn nhiều thời gian, tự lão nương có cách. Quan Ngải cười giả dối hệt như mèo kêu meo meo, bắt đầu ngắm nhìn những châu báu đủ hình đủ dáng, thật ra thì tiền bạc trong túi của cô nhóc này cũng không vượt quá bốn con số, trong lòng ngưa ngứa, chỉ có thể nhìn, nhưng không thể mua a.

Đúng là tre già măng mọc, cùng một cha sinh mẹ đẻ, lúc người nào đó thèm thuồng, thì người nào đó lại được hưởng thụ phục vụ như Thượng Đế, được vung tiền hào phóng.

Còn một người khác đứng ở khúc quanh trước tiệm châu báu, Quan Hân ngồi ở khu khách quý, nhấc chân dài, lười nhác chọn lựa.

Nếu như nói đàn ông lấy tiền ra khỏi ví là lúc mê người nhất, thì lúc phụ nữ chọn châu báu, chắc chắn là lúc quyến rũ người ta nhất.

Nói theo định nghĩa của Quan Ngải, Quan Hân – thứ người như thế chính là con dê béo được buộc thẻ vàng, cắt ra một cục thịt thì kiếm được một phần lợi nhuận, cắt ra hai cục thị thì kiếm hai phần lợi nhuận. Đây chính là tín ngưỡng mà người làm nghề phục vụ làm theo, tất nhiên, cô bán hàng giỏi nhất là nhìn người thì nói tiếng người, trông quỷ thì nói tiếng quỷ này lại càng là cao thủ trong cao thủ. Cười thật nhiệt tình dễ mến: “Quan tiểu thư đến đây. Cô cần gì sao?”

Quan Hân mỉm cười lịch sự, khí chất đoan trang của một danh viện*: “Đưa món

/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status