TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 82 - Cô Nhóc Này Giỏi Nhất Là Sợ Thiên Hạ Không Loạn

/99


Edit: Quan Vũ.

Trong phút giây, nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống mấy độ, mọi người bên cạnh nín thở im lặng, không phải hoài nghi, sáng nay người đàn ông từ xưa đến nay luôn hỷ nộ không lộ đã chuyển biến nhanh vô cùng, ban nãy ánh mắt còn tươi roi rói, thì lúc này đây đã mây đen giăng kín rồi.

Người gây họa – Giang Hạ Sơ thì vẫn là cái dáng vẻ không liên quan, ngồi yên tĩnh, từ đầu chí cuối không nói một lời.

Loại giằng co trong im lặng khiến lòng người không thông này diễn ra rất lâu, rồi giọng nói lạnh như băng của Tả Thành vang lên: “Chú Tiến, lấy chút thuốc tới đây.”

Chú Tiến không hiểu tại sao, không nhìn ra nổi hai người này đang ầm ĩ cái gì nữa, tình hình này, càng không nên hỏi nhiều, thế là cúi đầu, nghe theo.

Hai người ngồi ở chỗ rõ gần, nhưng ở giữa lại như ngăn cách bởi thứ gì đó, Tả Thành kéo bàn tay Giang Hạ Sơ qua, cô đang lặng im thì mặt lại đề phòng ngay: “Làm gì thế?”

Cô rút tay, nhưng Tả Thành lại nắm thật chặt, rũ mắt không nói gì, tập trung thoa thuốc lên ngón tay của cô.

Lành lạnh, cũng không biết là nhiệt độ của đầu ngón tay Tả Thành, hay là nhiệt độ của thuốc mỡ, dù sao thì Giang Hạ Sơ cũng không hề nhìn anh.

Thoa thuốc xong, Tả Thành vẫn không buông tay ra, mà nhìn chằm chằm lên chiếc nhẫn trên ngón tay cô: “Không nên đụng chạm tới chiếc nhẫn nữa, không gỡ xuống được đâu.” Ngước mắt lên, nhìn vào mắt Giang Hạ Sơ, giọng điệu sắc bén hơn mấy phần, “Có biết tên gọi của chiếc nhẫn là gì không?” Nhìn chăm chú vào đôi mắt âm u đến nỗi không trông thấy một chút ấm áp nào của Giang Hạ Sơ, “Đến chết không rời.”

Đôi mắt Giang Hạ Sơ như bị phỗng ra, rất lâu mới từ từ thành một đường thê lương, nhìn thẳng vào mắt Tả Thành: “Tôi không thích, cái tên này, còn cả chiếc nhẫn này.”

Quả nhiên là phong cách của Tả Thành, d?d`l|qpd0n cứng rắn, bá đạo, không ai bì nổi. Giang Hạ Sơ nhìn chiếc nhẫn, càng nhìn càng cảm thấy thật chói mắt.

Tả Thành cười cười phản đối: “Rất thích hợp với chúng ta.”

Đến chết không rời…… Thật đúng là khít như in mà,

Giang Hạ Sơ chỉ cười lạnh, rồi đứng dậy: “Anh không đi sao? Vậy tôi ra ngoài đấy.”

Tả Thành đứng dậy, đứng sau lưng cô, chỉ lặng thinh, bước chân cô dừng lại, nhìn Tả Thành, rồi nói thêm một câu: “Anh đã nói sẽ không cản tôi.” Nói xong, thì cũng không thèm nhìn gương mặt lạnh lùng u ám của Tả Thành, đi vòng qua tránh khỏi anh ngay.

Anh đứng tại chỗ, nhìn người kia đi khỏi, giọng trầm lạnh như kết băng: “Tả Ngư, bảo vệ thiếu phu nhân cho tốt.”

“Vâng, tiên sinh.”

Tả Thành đứng ở cửa số sát đất trong phòng khách, ánh bình minh rơi xuống tấm rèm bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh vẫn là u ám lạnh lùng, không nhìn thấy một chút ảnh ngược nào cả, bởi vì người kia đã đi xa rồi.

“Thiếu gia.” Chú Tiến gọi, sau đó thì không nói gì nữa, thật sự là không còn lời nào để nói đấy chứ, Giang Hạ Sơ thật sự đã làm quá dứt khoát rồi.

“Đến công ty.” Tả Thành chỉ nhẹ nhàng đáp lại, như mệt mỏi.

Đứng dậy, đi về phía con đường Giang Hạ Sơ đã đi, đi xa.

Hai người này, rõ ràng là một con đường, thế mà lại cứ muốn tránh xa nhau, cố chấp gì mà khiếp thế.

Mưa đầu mùa hạ trút xuống xong, thời tiết lại trở nên oi bức, giữa mùa hạ, nắng hạ chói chang vội vàng bước đến, trong một cửa tiệm bánh ngọt đầy ắp người. Ở chỗ gần cửa sổ, người phụ nữ ngồi im thư giãn, tâm tình bình tĩnh nhàn nhã, nhưng sâu trong đôi mắt lại là lạnh lẽo ngưng đọng, không hề trùng khớp với thời tiết khô nóng này một chút nào.

Trong chốc lát, một người phụ nữ ngồi xuống chỗ đối diện nhanh như gió, vừa thở hổn hển vừa cầm chiếc ly đối diện uống ực một cái, vừa mới để lên miệng, thì lông mày thanh tú nhăn lại, đưa đầu lưỡi ra, hít hà mấy hơi thật mạnh: “Bỏng chết rồi, đắng chết rồi.” Liếc nhìn người phụ nữ đối diện vẫn luôn im lặng, vô cùng bực dọc: “Đến tiệm bánh ngọt mà cậu cũng uống cái thứ đắng nghét khó nuốt, lại còn nóng thế này à?” Mặt nhăn lại như cái bánh bao An Ký, đỏ gay đỏ gắt, cũng không biết là nóng, hay là bị bỏng.

Giang Hạ Sơ mấp máy môi theo thói quen: “Trong quán có nhiều việc không?”

“Không vội, tớ vội vàng bổ sung thua lỗ.” Vẫy vẫy tay, hắng giọng, “Một ly Cappuccino, thêm đá.” Cô nhóc này và Giang Hạ Sơ, khẩu vị ngàn năm không đổi. Nhìn ngó Giang Hạ Sơ, “Tả Thành đồng ý cho cậu đi ra ngoài một mình à?”

Giang Hạ Sơ giật giật khóe môi cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng rơi vào bàn đối diện.

Quan Ngải nhìn theo, vô cùng ung dung cuốn lấy và hỏi với vẻ hứng thú: “Người đó là ai?”

“Người của Tả gia.” Giang Hạ Sơ nói ít mà ý nhiều.

Quan Ngải căng não tiếp tục đánh giá, bỗng người phụ nữ đối diện vẫn rũ mắt rũ mi lại ngẩng đầu lên liếc nhìn, chỉ một ánh mắt, mà mắt to của Quan Ngải đã nảy lên, rụt rụt cổ, ngượng ngùng thu lại ánh mắt, tự giác uống thức uống, nói: “Xem ánh mắt cô ấy nhìn tớ, sát khí ấy. Cũng không phải là quay phim 007, tập trung đến mức như chống khủng bố thể à?” Trong lòng vẫn không quên quán thầm mấy câu: Người của Tả gia, quả nhiên không phải là thứ tôm tép dễ đối phó.

Giang Hạ Sơ lạnh lùng mím chặt môi, không khẳng định cũng không phủ định gì.

“Cô ấy sẽ luôn đi theo cậu à?” Vừa tập trung mà vừa chống mắt lên nhìn người đối diện, lại hạ giọng xuống che giấu.

Hình như cô nhóc này mới giống 007 hơn đấy.

Giang Hạ Sơ gật đầu, mặt lạnh như tiền: “Sẽ.”

Bàn tay Quan Ngải dừng một chút, để cái ly xuống, mắt xoay vài vòng, che miệng sáp lại gần Giang Hạ Sơ, vẻ mặt tà khí: “Tớ giúp cậu cắt đuôi cô ấy.”

Giang Hạ Sơ nhíu mày, hoài nghi nhìn Quan Ngải. Không phải là không tin cô nhóc này không có khả năng lên trời xuống đất gì, nhưng mà không dám coi thường bàn tay che trời thao túng tất cả của Tả Thành.

Quan Ngải hừ một tiếng, viết lên mặt bàn ba chữ: Chờ mà xem! Sau đó rời khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt.

Giang Hạ Sơ bán tín bán nghi, chỉ thấy Quan Ngải đi tới lối đi, đôi mắt liếc nhìn tìm kiếm chung quanh, ánh mắt này vô cùng giống những lúc cô chọn dê béo để làm thịt, con mắt xác định, nụ cười vô lại.

Giang Hạ Sơ nhìn qua theo ánh mắt của Quan Ngải, là một vị phu nhân giàu có trang điểm rất đậm, phục trang quý giá, không đợi Giang Hạ Sơ đoán ra ý đồ, thì đã thấy Quan Ngải lảo đảo một lát, thế là: “Á ——”

“Xin lỗi, rất xin lỗi.” Quan Ngải cúi người nhận lỗi, đôi mắt rũ xuống đảo qua đảo lại, hai tay vắt chéo ra sau, đầu ngón tay ngoắc ngoắc qua khe hở phục trang quý giá.

Mượn gió bẻ măng, bản lĩnh siêu phàm a.

Thế là người phụ nữ người toàn là châu báu lảo đảo liên tục, suýt chút nữa đã bổ nhào xuống đất. Còn chưa đứng vững thì một ánh mắt sắc bén đã phá trước: “Cô không có mắt sao?”

Mấy phu nhân phụ nữ ngẩng đầu lên, mở miệng ra thì toàn là ‘xúc xích đỏ’. (Không hiểu ý lắm, cơ mà edit nó ra cái này này)

Quan Ngải nhịn cười: Quá chuẩn.

Ngẩng đầu lên, đầu sỏ gây hoa tặng thêm một nụ cười, cười giống hệt như du côn lưu manh: “Rất rất xin lỗi, ra khỏi nhà đã quên mang rồi.”

Chưa từng thấy ai vô sỉ mà thiên kinh địa nghĩa như thế, có mắt là nhìn ra, cô nhóc này chỉ đang bới móc thôi.

Mặt phu nhân kia như màu gan heo, phất phất mái tóc xoăn nhuộm màu rượu đỏ, giọng điệu cao vút lên: “Biết quần áo này đắt cỡ nào không? Có biết trang sức trên người tôi đắt tới mức nào không hả?”

Có người từng nói, ánh sáng ẩn chứa trên người và độ khó chơi kết thành một mối quan hệ chặt chẽ, Quan Ngải #Guānyǔvỗ tay trong lòng, nhưng trên gương mặt thì hoàn toàn là dáng vẻ biết lỗi, khe khẽ dò hỏi: “Đắt hay không thì lát chúng ta lại tán gẫu tiếp, nhưng mà bà có muốn đi rửa sạch không? Son môi nhòe đi rồi kìa.” Nói xong thì giơ tay áo dính son môi lên.

Đối phương vừa nghe, thì tức run người, bắt đầu run rẩy tìm kính trang điểm, soi lên, sắc mặt biến thành màu đỏ tía: “Cô cô cô……” Sau khi nói cô mãi một lúc lâu, sau đó mới che miệng nói, “Bọn tôi sẽ không để yên đâu, cô chờ đó, đợi lát nữa quay lại tính sổ với cô.”

Nói xong những lời hung ác, rời bưng tai chạy vào WC với tốc độ cực nhanh.

Đằng sau lưng, hắng giọng như muốn gây sự: “Tôi ở đây chờ bà.”

Có ngu mới chờ bà đấy!

Nói xong, thì xoay người lại.

Giang Hạ Sơ hoàn toàn ngớ người, nhìn Quan Ngải nhanh chân ngồi xuống bên cạnh bàn Tả Ngư.

Tả Ngư chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn đi.

Đúng là mặt than nha, Quan Ngải than thở, mặt mày biểu cảm của người này giống như là Tả Thành chân truyền.

Không những không thấy nhạt nhẽo, mà Quan Ngải còn vô cùng nhiệt tình xích sát lại một chút: “Chị gì này có muốn qua ngồi một lát không?” Lại xích gần thêm một chút, mặc kệ đối phương mang vẻ mặt lạnh lùng, tự nhiên kéo đối phương như quen thân: “Đi thôi đi thôi.” Bàn tay cũng không rỗi rãi, níu kéo xô đẩy, thuận đường để lại dấu vết.

Sắc mặt Tả Ngư lạnh lùng âm u, Quan Ngải cười gian xảo, ngượng ngùng rút bàn tay lại, lòng bàn tay trống trơn, con dê bị dắt đại đi này đã không thấy đâu nữa rồi.

Dù là cảnh giới phòng ngự được Tả gia huấn luyện xuất sắc, nhưng Tả Ngư gặp phải thứ vô lại này thì ngoại trừ không nói gì thì cũng chỉ là không kiên nhẫn. Cầm lấy bàn tay đặt trên vai của Quan Ngải, kéo ra xa một chút: “Vị tiểu thư này, xin cứ tự nhiên.”

Quan Ngải phẫn nộ rút tay lại, nở nụ cười bên ngoài thì cười mà trong chẳng cười: “Chị đừng xa lạ như thế chứ?” Cái l3q4d@ cô này, mở miệng một cái là gọi chị, kêu gọi từng tiếng vô cùng thân thiết, “Hôm nay trời oi bức như thế, có muốn vào quán uống chút gì đó không.”

Đối phương không thèm đếm xỉa luôn, sắc mặt không đổi, tới nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Quan Ngải thất bại, cắn răng, thu lại nụ cười giả tạo, khôi phục dáng vẻ giương nanh múa vuốt: “Này! Cô, còn mặt than hơn cả Giang Hạ Sơ.”

Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, lại làm mặt than, coi người nào đó là không khí luôn.

Quan Ngải chán nản, trong lòng coi thường: “Tả Thành đúng là có bản lĩnh đấy, có thể đào tạo ra loại người có cá tính như thế.”

Cười cười, Quan Ngải đứng dậy: “Thế chị cứ tiếp tục giữ vững mặt trận đi!”

Xoay người, làm v với Giang Hạ Sơ, nở nụ cười như hồ ly, vòng qua Giang Hạ Sơ đến WC.

Cuối cùng là cô ấy đang diễn kịch gì thế nhỉ. Giang Hạ Sơ nhíu mày suy nghĩ, không thể lý giải nổi.

Độ chừng 3 phút sau, Quan Ngải quay lại, nụ cười trên mặt mang vẻ xuân phong đắc ý.

Giang Hạ Sơ nhìn về phía WC: “Hình như người phụ nữ kia rất khó giải quyết.”

Nhưng mà, vẫn chưa phải là người mà Quan Ngải không giải quyết được, nói về khó chơi, thì cô đúng là không ai đọ nổi.

Quan Ngải ra vẻ thẩn bí khiến hứng thú trong người khác dâng lên: “Sơn nhân tự có diệu kế*.”

*Sơn nhân tự có diệu kế [山人自有妙计]:

……Là một ẩn sĩ thì chắc chắn anh ta có kế hoạch khôn khéo.

Sơn nhân:

Sơn nhân là một dạng ẩn sĩ; cũng chỉ những người sơn dã, là xưng hô khiêm nhường; trước đây, những người có nghề như bói toán, thầy tướng số, đôi khi cũng xưng “sơn nhân”. Xuất hiện nhiều trong thơ văn cổ đại, và trong biệt hiệu của văn nhân mặc khách (bao gồm giới có tri thức, và giới chỉ viết chữ).

Trong biệt hiệu có: Danh họa Chu Đạp của đới Thanh hiệu là Bát Đại sơn nhân, danh họa thời cận đại Tề Bạch Thạch hiệu là Bạch Thạch sơn nhân, v.v. Đương đại cũng có rất nhiều người có biệt hiệu sơn nhân, như trên mạng cũng giới thiệu vắn tắt: Đường Vĩ, hiệu Tùng Xuyên sơn nhân, đồ chay hiệu Tùng Xuyên thảo


/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status