Mưa tát vào mặt, trên bộ quần áo thêu kim tuyến xuất hiện vệt đen.
Mưa bụi lất phất rơi trên vạt áo đen, làm ướt một mảng.
Hiên Viên Hạm sắc bén liếc nhìn người đang quỳ, bình thản ra lệnh: “Lôi xuống”
Tên thủ hạ hoảng sợ ngẩng đầu, nơi cổ họng không phát ra được tiếng, đáy mắt thoáng qua tia tuyệt vọng, hai người thủ hạ tiến lên kéo hắn đi. Gương mặt hắn thảm bại như tờ giấy, mũi chân buông thõng vẽ ra trên đất một vệt dài của nước.
Phất Ảnh thở hổn hển nhìn Hiên Viên Hạm, trên má đau rát, lau đi bùn bẩn văng trên mặt, mái tóc ướt đẫm từng giọt nước rơi xuống.
Hiên Viên Hạm đi tới trước nàng, mưa phùn làm cho tóc ướt, cúi đầu nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khó hiểu.
Vũ đả ba tiêu, chung quanh tiếng mưa rơi lác đác. Hắn cười khẽ: “Nói cho ta biết, vì sao nàng lại thay đổi chủ ý”
Phất Ảnh cười một tiếng, có vẻ hơi mỏi mệt: “Ngươi muốn nghe ta nói thật hay nói dối?”
Hắn hứng thú híp mắt, nhíu mày không nói.
Phất Ảnh tự nhiên hiểu hắn muốn lời nói thật lòng, quay đầu ánh mắt nhìn về phía màn mưa đang giăng trên núi, từng sợi tóc dính bệt vào gò má trắng tưởng như sông nước Giang Nam đạm mặc sơn thủy, tóc đen hạo nhan, hàng mi cong ướt nước tựa như trân châu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, cơ thể nhích lại gần, gió nổi lên trong mũi đầy mùi thơm ngát, quần áo trắng ướt đẫm lạnh lẽo, sau đó nghe nàng thì thầm nói: “Ta đấu không lại ngươi, nhưng ta muốn rời khỏi đây!”
Vẫn biết nàng muốn bỏ đi, nhưng khi chính tai nghe nàng nói, trái tim có chút ưu sầu.
Trong mắt thoáng lên vẻ lạnh lẽo, lông mày hơi nhíu nhưng rất mau lại giãn ra, ngồi dậy, hắn xoay người đi vào bước rồi mới dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, nói: “Mười ngày”
Mười ngày, nàng biết hắn sẽ đồng ý mà.
Không biết nên vui hay buồn, kinh ngạc ngồi tại chỗ, còn hắn đã lạnh lùng bỏ đi.
Lam Mặc đuổi theo, lúc đi qua nàng khẽ dừng chân, nhìn nàng vừa tiếc nuối vừa cảm thán: “Ta sẽ cho thời gian dài hơn một chút” – Muốn nói lại thôi, cuối cùng bước nhanh đuổi theo.
Phất Ảnh thẫn thờ, nhìn về nơi xa, cười phá lên.
Nước mưa nghịch ngợm chảy xuống khỏi vạt áo tạo từng vệt nước đọng.
Hiên Viên Hạm sãi bước đi trước, Lam Mặc cẩn trọng theo sau hắn, chỉ nghe hắn hạ giọng hỏi: “Lâu gia có động tĩnh gì?”
“Lâu Gia xem ra vẫn bình thường, ngược lại Mộ Dung gia mấy ngày qua phái không ít người đi tìm kiếm”
Hắn khẽ dừng bước, đường cong nơi cằm trở nên lãnh thẳng, hai mắt sâu thẳm thoáng qua luồng khí tức nguy hiểm, nhíu mắt hỏi ngược lại: “Là Mộ Dung Trì?”
Lam Mặc cười một tiếng, cung kính nói: “Nô tì cũng cảm thấy hẳn là hắn, nhưng ai ngờ khi tra rõ mới phát hiện đó là Nhị thiếu gia của Mộ Dung gia, Mộ Dung Triệt”
Mộ Dung Triệt?
Hắn khẽ cau mày, tà mị cười khẽ, bước lên trước, lãnh đạm nói: “Bất kể là ai”
Câu sau hắn không nói nhưng Lam Mặc cười khẽ biết ý.
“còn nữa”- Hắn quay đầu nhàn nhạt cất giọng: “Ngày đi Hoàng thành dẫn nàng theo”
Lam Mặc dù kinh ngạc cũng không dám hỏi chỉ cung kính gật đầu.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, mưa bụi lất phất mông lung như mộng, đôi mắt lóe lên tia sáng phức tạp rồi rơi xuống nơi sâu thẳm biến mất không thấy nữa.
Tự tại phi hoa nhẹ như mơ, vô biên thi vũ mảnh như buồn.
Trong đêm, mưa phùn vẫn như cũ.
Mặc trên người chiếc áo thị tẩm mỏng manh, đôi tay đan vào nhau vừa khẩn trương vừa bất an.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo lướt qua lưng, trong lòng liền căng thẳng tính xoay người lại thì cơ thể đã bị thô lỗ đẩy tới sát tường.
Đầu đập mạnh vào vách tường lạnh ngắt, muốn khóc lên. Hắn dùng cơ thể to lớn áp sát nàng vào tường, nhiệt độ nóng rực mang theo mùi hàn hương lạnh lẽo trở nên hài hòa, ngoài cửa sổ gió thổi mưa rơi làm ướt gò má của hai người.
Xen giữa luồng không khí là tiếng thở hổn hển, hắn lại dùng tay đẩy nàng bên giường cơ thể áp sát tới, nàng kinh hoàng muốn trốn, mắt cá chân lại bị giữ lấy. nàng phí sức xoay người lại lúc này mới nhìn rõ hắn.
Áo đen lạnh lẽo, mặt mũi ẩn trong bóng tối, đôi mắt đen như hồ sâu.
“Xoẹt” tiếng lụa mỏng bị xé rách, trái tim nàng trong phút chốc sa xuống.
Hạ thân nóng rực như kiếm tiến lại gần sát, theo trực giác nàng muốn trốn đi nhưng một bàn tay lại dùng sức đè chặt, thân thể không thể cử động. Từng mảnh vải trên người bị lột sạch, không khí lạnh lẽo thổi qua da thịt trần trụi. Lòng căng thẳng khiến cho nàng không kiềm được kéo chăn che kín cơ thể, thế nhưng lại bị hắn đè lên, hô hấp khó khăn mang theo sức nặng của đàn ông cùng với mùi hương đầy nam tính, hai mắt sâu hoắm lạnh đấn thấu xương.
Lớp vải lụa từ trên vai hắn rớt xuống, chạm vào hai má trắng nõn của nàng, mái tóc đen che kín mắt, hơi thở lạnh lẽo mùi hương thơm mát khiến nàng nhớ tới những chiếc lá sen ở trong nước vào mùa hè, dưới ánh mắt trời những hạt nước lấp lánh, mùi thơm thanh mát.
Từng đường nét rõ ràng bị che dưới tóc trở nên mơ hồ, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như u hồ lại như thâm uyên, rét lạnh tĩnh mịch, nàng không kiềm được vươn tay hất đi mái tóc của hắn, muốn nhìn rõ trên gương mặt quyến rũ ấy có hay không tình cảm bình thường của con người. Đợi đến khi đôi mắt kia trở nên mênh mang lóe lên sự kinh ngạc nhỏ, nàng mới thức tỉnh, cơ thể căng cứng thu tay lại nhưng hắn lại thẳng tắp tiến vào cơ thể nàng.
Đột nhiên chịu đau khiến nàng bật kêu, hắn cúi người chặn đứng âm thanh giữa răng và môi nàng, hơi thở dồn dập vang lên giống như tiếng gió thổi lá cây sào sạt.
Hạ thân đau đớn và khó chịu khiến nàng muốn kháng cự, đôi tay dùng sức chống trước bộ ngực trần trụi của hắn, móng tay lưu lại vết cào nhạt, hắn đột nhiên vươn tay chụp lấy tay nằm để ra sau ót, bá đạo không chút thương tiếc chiếm đoạt, trong mắt nàng vươn đầy lệ.
Dần dần, hắn như thổi lên trên người nàng một ngọn lửa cháy bừng bừng đầy xa lạ, tựa như có thể thiêu cháy cả đồng cỏ, khiến nàng bị thiêu cháy sạch, một động tác lần lượt đều phá tan phòng thủ yếu ớt, nàng không ngừng uốn cong người, mím chặt môi ngăn tiếng rên rỉ.
Hắn lại càng tăng nhanh động tác, cơ thể như không còn tri giác, nơi da thịt áp sát vào nhau thấm đầy mồ hôi, cuối cùng cũng cầu xin tha thứ thế nhưng hắn vẫn dính chặt, môi tựa vào bên tai nàng nói nhỏ thì thầm: “Nói cho ta biết, ta là người thế nào”
Giọng nói của hắn xa xăm tựa như cách tới thiên sơn vạn thủy, trong ý thức nổ vang ầm ầm chỉ nghe đại khái hắn hỏi nàng, hắn là người thế nào.
Nàng làm sao biết hắn là người thế nào, chỉ nhớ một cái tên, chỉ biết giữa nàng và hắn chẳng qua là giao dịch, kiên nhẫn trong 10 ngày, nàng không phải nhìn thấy hắn nữa.
Vì vậy, nàng đứt quãng gọi tên hắn, cực kì đè nén giọng nói đang phát ra nhưng lại chỉ hóa thành nhiều tiếng rên rỉ, trong bóng đêm mơ màng lại cực kì rõ ràng.
Nàng nói: “Hiên Viên Hạm…”
Ánh mắt hắn lóe lên, lại một lần nữa chiếm lấy nàng, rồi trầm luân.
Thân thể từ trong bể tình tỉnh dậy, cảm giác kích thích rời đi, mồ hôi chảy ròng ròng, mái tóc tán loạn che kín nửa gương mặt xinh đẹp, đưa tay kéo lấy chiếc chăn gấm phủ kín người không hề nhìn hắn một lần, rồi phí sức cầm lấy y phục khoác lên người, chân trần bước xuống giường.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào mặt đất cẩm thạch, xuyên qua làn da trắng nõn trong suốt khiến nàng tỉnh táo rất nhiều.
Nàng chân trần ra khỏi phòng, bên ngoài mưa phùn rớt xuống những phiến đá bên ngoài cửa tạo thành những con sóng lăn tăn.
Trong đêm cây lá trở nên rậm rạp, mưa gió thổi qua, cành lá đung đưa tạo ra tiếng động nhỏ, cảm giác ẩm ướt mát mẻ thổi qua người, trên mặt một cảm giác nhột nhột, nàng vươn tay hất lá liễu đang cọ vào mặt, cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng thở dài.
Mưa bụi lất phất rơi trên vạt áo đen, làm ướt một mảng.
Hiên Viên Hạm sắc bén liếc nhìn người đang quỳ, bình thản ra lệnh: “Lôi xuống”
Tên thủ hạ hoảng sợ ngẩng đầu, nơi cổ họng không phát ra được tiếng, đáy mắt thoáng qua tia tuyệt vọng, hai người thủ hạ tiến lên kéo hắn đi. Gương mặt hắn thảm bại như tờ giấy, mũi chân buông thõng vẽ ra trên đất một vệt dài của nước.
Phất Ảnh thở hổn hển nhìn Hiên Viên Hạm, trên má đau rát, lau đi bùn bẩn văng trên mặt, mái tóc ướt đẫm từng giọt nước rơi xuống.
Hiên Viên Hạm đi tới trước nàng, mưa phùn làm cho tóc ướt, cúi đầu nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khó hiểu.
Vũ đả ba tiêu, chung quanh tiếng mưa rơi lác đác. Hắn cười khẽ: “Nói cho ta biết, vì sao nàng lại thay đổi chủ ý”
Phất Ảnh cười một tiếng, có vẻ hơi mỏi mệt: “Ngươi muốn nghe ta nói thật hay nói dối?”
Hắn hứng thú híp mắt, nhíu mày không nói.
Phất Ảnh tự nhiên hiểu hắn muốn lời nói thật lòng, quay đầu ánh mắt nhìn về phía màn mưa đang giăng trên núi, từng sợi tóc dính bệt vào gò má trắng tưởng như sông nước Giang Nam đạm mặc sơn thủy, tóc đen hạo nhan, hàng mi cong ướt nước tựa như trân châu tỏa ra ánh sáng lung linh.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, cơ thể nhích lại gần, gió nổi lên trong mũi đầy mùi thơm ngát, quần áo trắng ướt đẫm lạnh lẽo, sau đó nghe nàng thì thầm nói: “Ta đấu không lại ngươi, nhưng ta muốn rời khỏi đây!”
Vẫn biết nàng muốn bỏ đi, nhưng khi chính tai nghe nàng nói, trái tim có chút ưu sầu.
Trong mắt thoáng lên vẻ lạnh lẽo, lông mày hơi nhíu nhưng rất mau lại giãn ra, ngồi dậy, hắn xoay người đi vào bước rồi mới dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn nàng. Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng, nói: “Mười ngày”
Mười ngày, nàng biết hắn sẽ đồng ý mà.
Không biết nên vui hay buồn, kinh ngạc ngồi tại chỗ, còn hắn đã lạnh lùng bỏ đi.
Lam Mặc đuổi theo, lúc đi qua nàng khẽ dừng chân, nhìn nàng vừa tiếc nuối vừa cảm thán: “Ta sẽ cho thời gian dài hơn một chút” – Muốn nói lại thôi, cuối cùng bước nhanh đuổi theo.
Phất Ảnh thẫn thờ, nhìn về nơi xa, cười phá lên.
Nước mưa nghịch ngợm chảy xuống khỏi vạt áo tạo từng vệt nước đọng.
Hiên Viên Hạm sãi bước đi trước, Lam Mặc cẩn trọng theo sau hắn, chỉ nghe hắn hạ giọng hỏi: “Lâu gia có động tĩnh gì?”
“Lâu Gia xem ra vẫn bình thường, ngược lại Mộ Dung gia mấy ngày qua phái không ít người đi tìm kiếm”
Hắn khẽ dừng bước, đường cong nơi cằm trở nên lãnh thẳng, hai mắt sâu thẳm thoáng qua luồng khí tức nguy hiểm, nhíu mắt hỏi ngược lại: “Là Mộ Dung Trì?”
Lam Mặc cười một tiếng, cung kính nói: “Nô tì cũng cảm thấy hẳn là hắn, nhưng ai ngờ khi tra rõ mới phát hiện đó là Nhị thiếu gia của Mộ Dung gia, Mộ Dung Triệt”
Mộ Dung Triệt?
Hắn khẽ cau mày, tà mị cười khẽ, bước lên trước, lãnh đạm nói: “Bất kể là ai”
Câu sau hắn không nói nhưng Lam Mặc cười khẽ biết ý.
“còn nữa”- Hắn quay đầu nhàn nhạt cất giọng: “Ngày đi Hoàng thành dẫn nàng theo”
Lam Mặc dù kinh ngạc cũng không dám hỏi chỉ cung kính gật đầu.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, mưa bụi lất phất mông lung như mộng, đôi mắt lóe lên tia sáng phức tạp rồi rơi xuống nơi sâu thẳm biến mất không thấy nữa.
Tự tại phi hoa nhẹ như mơ, vô biên thi vũ mảnh như buồn.
Trong đêm, mưa phùn vẫn như cũ.
Mặc trên người chiếc áo thị tẩm mỏng manh, đôi tay đan vào nhau vừa khẩn trương vừa bất an.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo lướt qua lưng, trong lòng liền căng thẳng tính xoay người lại thì cơ thể đã bị thô lỗ đẩy tới sát tường.
Đầu đập mạnh vào vách tường lạnh ngắt, muốn khóc lên. Hắn dùng cơ thể to lớn áp sát nàng vào tường, nhiệt độ nóng rực mang theo mùi hàn hương lạnh lẽo trở nên hài hòa, ngoài cửa sổ gió thổi mưa rơi làm ướt gò má của hai người.
Xen giữa luồng không khí là tiếng thở hổn hển, hắn lại dùng tay đẩy nàng bên giường cơ thể áp sát tới, nàng kinh hoàng muốn trốn, mắt cá chân lại bị giữ lấy. nàng phí sức xoay người lại lúc này mới nhìn rõ hắn.
Áo đen lạnh lẽo, mặt mũi ẩn trong bóng tối, đôi mắt đen như hồ sâu.
“Xoẹt” tiếng lụa mỏng bị xé rách, trái tim nàng trong phút chốc sa xuống.
Hạ thân nóng rực như kiếm tiến lại gần sát, theo trực giác nàng muốn trốn đi nhưng một bàn tay lại dùng sức đè chặt, thân thể không thể cử động. Từng mảnh vải trên người bị lột sạch, không khí lạnh lẽo thổi qua da thịt trần trụi. Lòng căng thẳng khiến cho nàng không kiềm được kéo chăn che kín cơ thể, thế nhưng lại bị hắn đè lên, hô hấp khó khăn mang theo sức nặng của đàn ông cùng với mùi hương đầy nam tính, hai mắt sâu hoắm lạnh đấn thấu xương.
Lớp vải lụa từ trên vai hắn rớt xuống, chạm vào hai má trắng nõn của nàng, mái tóc đen che kín mắt, hơi thở lạnh lẽo mùi hương thơm mát khiến nàng nhớ tới những chiếc lá sen ở trong nước vào mùa hè, dưới ánh mắt trời những hạt nước lấp lánh, mùi thơm thanh mát.
Từng đường nét rõ ràng bị che dưới tóc trở nên mơ hồ, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như u hồ lại như thâm uyên, rét lạnh tĩnh mịch, nàng không kiềm được vươn tay hất đi mái tóc của hắn, muốn nhìn rõ trên gương mặt quyến rũ ấy có hay không tình cảm bình thường của con người. Đợi đến khi đôi mắt kia trở nên mênh mang lóe lên sự kinh ngạc nhỏ, nàng mới thức tỉnh, cơ thể căng cứng thu tay lại nhưng hắn lại thẳng tắp tiến vào cơ thể nàng.
Đột nhiên chịu đau khiến nàng bật kêu, hắn cúi người chặn đứng âm thanh giữa răng và môi nàng, hơi thở dồn dập vang lên giống như tiếng gió thổi lá cây sào sạt.
Hạ thân đau đớn và khó chịu khiến nàng muốn kháng cự, đôi tay dùng sức chống trước bộ ngực trần trụi của hắn, móng tay lưu lại vết cào nhạt, hắn đột nhiên vươn tay chụp lấy tay nằm để ra sau ót, bá đạo không chút thương tiếc chiếm đoạt, trong mắt nàng vươn đầy lệ.
Dần dần, hắn như thổi lên trên người nàng một ngọn lửa cháy bừng bừng đầy xa lạ, tựa như có thể thiêu cháy cả đồng cỏ, khiến nàng bị thiêu cháy sạch, một động tác lần lượt đều phá tan phòng thủ yếu ớt, nàng không ngừng uốn cong người, mím chặt môi ngăn tiếng rên rỉ.
Hắn lại càng tăng nhanh động tác, cơ thể như không còn tri giác, nơi da thịt áp sát vào nhau thấm đầy mồ hôi, cuối cùng cũng cầu xin tha thứ thế nhưng hắn vẫn dính chặt, môi tựa vào bên tai nàng nói nhỏ thì thầm: “Nói cho ta biết, ta là người thế nào”
Giọng nói của hắn xa xăm tựa như cách tới thiên sơn vạn thủy, trong ý thức nổ vang ầm ầm chỉ nghe đại khái hắn hỏi nàng, hắn là người thế nào.
Nàng làm sao biết hắn là người thế nào, chỉ nhớ một cái tên, chỉ biết giữa nàng và hắn chẳng qua là giao dịch, kiên nhẫn trong 10 ngày, nàng không phải nhìn thấy hắn nữa.
Vì vậy, nàng đứt quãng gọi tên hắn, cực kì đè nén giọng nói đang phát ra nhưng lại chỉ hóa thành nhiều tiếng rên rỉ, trong bóng đêm mơ màng lại cực kì rõ ràng.
Nàng nói: “Hiên Viên Hạm…”
Ánh mắt hắn lóe lên, lại một lần nữa chiếm lấy nàng, rồi trầm luân.
Thân thể từ trong bể tình tỉnh dậy, cảm giác kích thích rời đi, mồ hôi chảy ròng ròng, mái tóc tán loạn che kín nửa gương mặt xinh đẹp, đưa tay kéo lấy chiếc chăn gấm phủ kín người không hề nhìn hắn một lần, rồi phí sức cầm lấy y phục khoác lên người, chân trần bước xuống giường.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào mặt đất cẩm thạch, xuyên qua làn da trắng nõn trong suốt khiến nàng tỉnh táo rất nhiều.
Nàng chân trần ra khỏi phòng, bên ngoài mưa phùn rớt xuống những phiến đá bên ngoài cửa tạo thành những con sóng lăn tăn.
Trong đêm cây lá trở nên rậm rạp, mưa gió thổi qua, cành lá đung đưa tạo ra tiếng động nhỏ, cảm giác ẩm ướt mát mẻ thổi qua người, trên mặt một cảm giác nhột nhột, nàng vươn tay hất lá liễu đang cọ vào mặt, cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng thở dài.
/30
|