Mấy ngày nay trôi qua thật thoải mái, vết thương trên đùi cũng tốt lên để lại một vết sẹo nhạt, Hàn Lạc kết hợp với các loại thuốc mỡ đắp lên khiến vết sẹo mất đi. Chẳng qua, mấy ngày nay nàng như bị quên lãng, từ lúc bị thương cho đến khi thương thế tốt lên, ngay cả một lần cũng không nhìn thấy người đó.
Trốn thì không thoát, trốn cũng không được, cũng không muốn cả đời sống ở đây, với nàng mà nói mỗi ngày ở đây như bị giày vò.
Có lẽ Lam Mặc nói đúng, vì sống sốt thì thể xác và tôn nghiêm đều có thể bán đi, nói nàng sợ chết cũng được, xương cốt tốt lên nàng chỉ muốn rời khỏi đây.
Ngoài cửa sổ mưa phùn rơi rả rích, từng giọt nước văng tung tóe vào phòng, bên ngoài ngập nước, trên bàn cũng bị vươn vài giọt nước nhỏ, vết mực đen lướt qua lại tạo thành ngàn vạn tầng mực hoa.
Mái tóc búi lên, từng hạt mưa thấm ướt làn váy màu nhạt rơi xuống đất tạo thành một vũng nước nhỏ. Hơi mát cùng ẩm ướt xông vào, rớt trên tóc, búi tóc thả ra xõa xuống.
Móng tay mịn màng cứa vào da thịt đến chảy máu, nàng mím môi lẳng lặng kẻ lông mày, ánh mắt nhìn xuyên qua tấm gương đồng – một gương mặt xinh đẹp đang gượng cười, nàng không cầm lấy dù, liền theo bọn nha hoàn đứng dậy đi vào màn mưa.
Nghe nói Hiên Viên Hạm ở trong tiểu đình xem múa, Lam Mặc bảo mọi người bưng điểm tâm hoa quả tới,
Có lẽ trời sẽ mưa liên tục, sóng gợn lăn tăn, mưa phùn mang theo gió lạnh khiến cho không khí trở nên mát mẻ. Ánh sáng của nước lấp lánh mờ ảo, sương mù giăng đầy những ngọn núi.
Mùi rượu thơm thoang thoảng, mỹ nhân ôm trong lòng, Hiên Viên Hạm nâng chén rượu khẽ nhấp, đôi mắt nheo nheo nhìn về phía xa. Cô gái trong ngực xinh đẹp quyến rũ, thỉnh thoảng cầm bình rượu rót cho hắn, đầu ngón tay trắng nón mịn màng, đôi mắt dịu dàng, mỗi cử chỉ đều phong tình.
Cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo, hắn tỏ vẻ không vui quay đầu nhìn. Một bóng người thanh mảnh mặc bộ váy trắng cố sức kháng cự thoát khỏi đám thủ hạ, mưa phùn rớt xuống mái tóc đen, dính sát vào bên má, nàng chau mày dường như muống xông vào, lại bị đám thủ hạ ngăn lại, thẹn quá hóa giận gương mặt ửng hồng như hoa đào. Nước mưa làm ướt cả quần áo trắng, dính sát vào người, từng đường cong lung linh để lộ không sót.
Trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, lúc này mới cau mày mở miệng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lam Mặc đi tới trước, mỉm cười cúi người nói: “Chủ tử, Lâu cô nương muốn gặp chủ tử”
Hắn cau mày nhìn sang thấy nàng bị đẩy ngã xuống đất, bùn dơ dính vào quần áo màu tráng, xung quanh nước đọng văng tung tóe, gương mặt trở nên nhếch nhác tỏ vẻ không cam lòng.
Trong lòng rung động, đẩy cô gái trong lòng đang dâng rượu cho hắn, lãnh đạm nói: “Để nàng ấy vào đây?”
Phất Ảnh bị đưa tới bên cạnh hắn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng, đưa ly rượu đặt bên môi, khẽ nhấp, mọi cong lên ưu mỹ lộ vẻ chế nhạo, ánh mắt như sông băng dán nhìn lướt qua mặt nàng.
Phất Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, do mới cải vã nên lồng ngực khẽ phập phồng, hai tay muốn nắm thành quyền, hất đầu nói: “Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch”
Nói vừa dứt tưởng như một cục đá ném xuống tạo thành tầng sóng, Hiên Viên Hạm bật cười khanh khách, gương mặt tinh xảo cười đến quyến rũ, ngay cả thị vệ đứng bên cạnh cũng ý cười đầy mặt.
Lam Mặc kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt Hiên Viên Hạm lại tuy cười nhưng lại sâu xa khó lường.
Hắn đặt ly rượu trong tay xuống, hứng thú nhìn thẳng nàng, đôi mắt sắc sảo như nhìn xuyên thấu lòng nàng.
Phất Ảnh quật cường ngẩng cao đầu, lặp lại từng câu từng chữ: “Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch”
Vẻ nghiêm túc trên gương mặt nàng khiến những người xung quanh dần dần không cười nữa, Hiên Viên Hạm nhếch môi cười lạnh: “Nàng có tư cách gì cùng ta làm giao dịch”
Sắc mặt Phất Ảnh ửng hồng, ưỡn thẳng sống lưng nói: “Tự nhiên có tư cách.. chính là cơ thể của ta”
Tiếng cười đột nhiên mất đi, sau đó im lặng rồi lại cười to.
Ánh mắt Hiên Viên Hạm sâu không thấy đáy, lông mày nhíu lại, đôi mắt lướt qua toàn thân của nàng giống như đang kiểm tra hàng hóa, rồi cười lạnh nói: “Thân thể của nàng?”
“Phải!”- Nàng nặng nề lên tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh nói. “Ngươi cứ quy định thời gian, mấy ngày đó ta sẽ cam tâm tình nguyện thuộc về ngươi, nhưng khi hết thời hạn xin ngươi hãy thả ta ra”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, không nhịn được phất tay: “Dẫn đi đi, ta không có hứng thú”
Thủ hạ tiến lên tho lỗ kéo cánh tay nàng, nàng vùng vằng phản kháng, cánh tay bị bẻ ra sau như muốn gãy liền đau đến chau mày, cơ thể mất đi khống chế bị kéo về sau, nàng quay đầu hấp tấp nhìn hắn, cất giọng kêu: “Ngươi từng nói có một ngày ta sẽ cam tâm tình nguyện ở phiá dưới ngươi, ta bây giờ cam tâm tình nguyện, chỉ cần sau đó thả ta đi, ta có chỗ nào không tốt vì sao lại không thể?”
Thế nhưng hắn chỉ nhìn đi về nơi khác, vẻ mặt nguội lạnh hờ hững. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Thân ảnh của hắn tan vào trong màn hình, màu đỏ của mái đình trở nên như bị nước bôi đen, dần dần trở nên mơ hồ.
Trong lòng quýnh lên, nàng cúi đầu cắn vào tay tên thủ hạ, người đó bị đau nàng liền nhân cơ hội đẩy hắn ta ra chạy về hướng Hiên Viên Hạm, chưa chạy được mấy bước đã bị bắt lại.
Người đó nắm lấy tóc nàng kéo mạnh, nàng kêu lên một tiếng vì đau, tay giữ lấy tóc lại bị đẩy ngã xuống trên đất. Những hòn đá sắc nhọn cùng với màu xanh của cỏ, mưa bụi quét trên da thịt mịn màng của nàng, từng giọt máu hồng rỉ ra.
Trên mặt dính đầy nước mưa bùn lầy, mặt nàng đối diện với đất, loáng thoáng có thẻ nghe thấy mùi ẩm ướt của mưa.
Mưa cứ thế trút xuống trên người nàng.
Một người cao ngạo như nàng, hôm nay lại để mặc cho người ta khi dễ, chật vật không thể tả. Nàng thở hổn hển, móng tay bấu chặt vào phiến đá, máu thịt hòa lẫn, hít một hơi lại đứng dậy chạy về hướng hắn.
Cơ thể lại bị giữ lại.
“Buông ta ra!”
Nàng tức giận ra lạnh, những tên thủ hạ không hề lưu tình kéo nàng đi, nàng quay đầy nhìn chăm chú về hướng hắn, quật cường không cam tâm.
Bóng người ngày càng nhạt, nàng dùng sức đẩy tên thủ hạ đang giữ lấy nàng ra. Tên thủ hạ không chịu được nữa, giơ tay “bộp một tiếng đánh vào mặt nàng, hùng hùng hổ hổ nói: “Khốn khiếp, thật không biết nghe lời!”
Gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện màu đỏ, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta tát, chỉ cảm thấy như bị lăng nhục, phẫn hận đứng dưới mưa, hai mắt trợn to lạnh lùng đến rợn cả tóc gáy nhìn tên thủ hạ.
Tên thủ hạ tuy sợ nhưng không thừa nhận, thẹn quá hóa giận một bạt tai lại rơi xuống.
Trong màn mưa một bóng người lướt tới, giữa không trung tạo ra một đường cong ưu mỹ, bắt lấy cổ tay của tên thủ hạ. Hắn ta hoảng hốt kêu lên, tay đột nhiên chuyển hướng ngay sau đó kêu đau một tiếng dùng tay giữ, trên áo máu tươi chảy ròng ròng.
Hắn ta đột nhiên hoảng sợ, xoay người, quỳ trên đất, câm lặng làm thinh cầu xin tha: “Chủ tử tha mạng”
Trốn thì không thoát, trốn cũng không được, cũng không muốn cả đời sống ở đây, với nàng mà nói mỗi ngày ở đây như bị giày vò.
Có lẽ Lam Mặc nói đúng, vì sống sốt thì thể xác và tôn nghiêm đều có thể bán đi, nói nàng sợ chết cũng được, xương cốt tốt lên nàng chỉ muốn rời khỏi đây.
Ngoài cửa sổ mưa phùn rơi rả rích, từng giọt nước văng tung tóe vào phòng, bên ngoài ngập nước, trên bàn cũng bị vươn vài giọt nước nhỏ, vết mực đen lướt qua lại tạo thành ngàn vạn tầng mực hoa.
Mái tóc búi lên, từng hạt mưa thấm ướt làn váy màu nhạt rơi xuống đất tạo thành một vũng nước nhỏ. Hơi mát cùng ẩm ướt xông vào, rớt trên tóc, búi tóc thả ra xõa xuống.
Móng tay mịn màng cứa vào da thịt đến chảy máu, nàng mím môi lẳng lặng kẻ lông mày, ánh mắt nhìn xuyên qua tấm gương đồng – một gương mặt xinh đẹp đang gượng cười, nàng không cầm lấy dù, liền theo bọn nha hoàn đứng dậy đi vào màn mưa.
Nghe nói Hiên Viên Hạm ở trong tiểu đình xem múa, Lam Mặc bảo mọi người bưng điểm tâm hoa quả tới,
Có lẽ trời sẽ mưa liên tục, sóng gợn lăn tăn, mưa phùn mang theo gió lạnh khiến cho không khí trở nên mát mẻ. Ánh sáng của nước lấp lánh mờ ảo, sương mù giăng đầy những ngọn núi.
Mùi rượu thơm thoang thoảng, mỹ nhân ôm trong lòng, Hiên Viên Hạm nâng chén rượu khẽ nhấp, đôi mắt nheo nheo nhìn về phía xa. Cô gái trong ngực xinh đẹp quyến rũ, thỉnh thoảng cầm bình rượu rót cho hắn, đầu ngón tay trắng nón mịn màng, đôi mắt dịu dàng, mỗi cử chỉ đều phong tình.
Cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo, hắn tỏ vẻ không vui quay đầu nhìn. Một bóng người thanh mảnh mặc bộ váy trắng cố sức kháng cự thoát khỏi đám thủ hạ, mưa phùn rớt xuống mái tóc đen, dính sát vào bên má, nàng chau mày dường như muống xông vào, lại bị đám thủ hạ ngăn lại, thẹn quá hóa giận gương mặt ửng hồng như hoa đào. Nước mưa làm ướt cả quần áo trắng, dính sát vào người, từng đường cong lung linh để lộ không sót.
Trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, lúc này mới cau mày mở miệng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lam Mặc đi tới trước, mỉm cười cúi người nói: “Chủ tử, Lâu cô nương muốn gặp chủ tử”
Hắn cau mày nhìn sang thấy nàng bị đẩy ngã xuống đất, bùn dơ dính vào quần áo màu tráng, xung quanh nước đọng văng tung tóe, gương mặt trở nên nhếch nhác tỏ vẻ không cam lòng.
Trong lòng rung động, đẩy cô gái trong lòng đang dâng rượu cho hắn, lãnh đạm nói: “Để nàng ấy vào đây?”
Phất Ảnh bị đưa tới bên cạnh hắn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng, đưa ly rượu đặt bên môi, khẽ nhấp, mọi cong lên ưu mỹ lộ vẻ chế nhạo, ánh mắt như sông băng dán nhìn lướt qua mặt nàng.
Phất Ảnh ngẩng đầu nhìn hắn, do mới cải vã nên lồng ngực khẽ phập phồng, hai tay muốn nắm thành quyền, hất đầu nói: “Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch”
Nói vừa dứt tưởng như một cục đá ném xuống tạo thành tầng sóng, Hiên Viên Hạm bật cười khanh khách, gương mặt tinh xảo cười đến quyến rũ, ngay cả thị vệ đứng bên cạnh cũng ý cười đầy mặt.
Lam Mặc kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt Hiên Viên Hạm lại tuy cười nhưng lại sâu xa khó lường.
Hắn đặt ly rượu trong tay xuống, hứng thú nhìn thẳng nàng, đôi mắt sắc sảo như nhìn xuyên thấu lòng nàng.
Phất Ảnh quật cường ngẩng cao đầu, lặp lại từng câu từng chữ: “Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch”
Vẻ nghiêm túc trên gương mặt nàng khiến những người xung quanh dần dần không cười nữa, Hiên Viên Hạm nhếch môi cười lạnh: “Nàng có tư cách gì cùng ta làm giao dịch”
Sắc mặt Phất Ảnh ửng hồng, ưỡn thẳng sống lưng nói: “Tự nhiên có tư cách.. chính là cơ thể của ta”
Tiếng cười đột nhiên mất đi, sau đó im lặng rồi lại cười to.
Ánh mắt Hiên Viên Hạm sâu không thấy đáy, lông mày nhíu lại, đôi mắt lướt qua toàn thân của nàng giống như đang kiểm tra hàng hóa, rồi cười lạnh nói: “Thân thể của nàng?”
“Phải!”- Nàng nặng nề lên tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh nói. “Ngươi cứ quy định thời gian, mấy ngày đó ta sẽ cam tâm tình nguyện thuộc về ngươi, nhưng khi hết thời hạn xin ngươi hãy thả ta ra”
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, không nhịn được phất tay: “Dẫn đi đi, ta không có hứng thú”
Thủ hạ tiến lên tho lỗ kéo cánh tay nàng, nàng vùng vằng phản kháng, cánh tay bị bẻ ra sau như muốn gãy liền đau đến chau mày, cơ thể mất đi khống chế bị kéo về sau, nàng quay đầu hấp tấp nhìn hắn, cất giọng kêu: “Ngươi từng nói có một ngày ta sẽ cam tâm tình nguyện ở phiá dưới ngươi, ta bây giờ cam tâm tình nguyện, chỉ cần sau đó thả ta đi, ta có chỗ nào không tốt vì sao lại không thể?”
Thế nhưng hắn chỉ nhìn đi về nơi khác, vẻ mặt nguội lạnh hờ hững. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Thân ảnh của hắn tan vào trong màn hình, màu đỏ của mái đình trở nên như bị nước bôi đen, dần dần trở nên mơ hồ.
Trong lòng quýnh lên, nàng cúi đầu cắn vào tay tên thủ hạ, người đó bị đau nàng liền nhân cơ hội đẩy hắn ta ra chạy về hướng Hiên Viên Hạm, chưa chạy được mấy bước đã bị bắt lại.
Người đó nắm lấy tóc nàng kéo mạnh, nàng kêu lên một tiếng vì đau, tay giữ lấy tóc lại bị đẩy ngã xuống trên đất. Những hòn đá sắc nhọn cùng với màu xanh của cỏ, mưa bụi quét trên da thịt mịn màng của nàng, từng giọt máu hồng rỉ ra.
Trên mặt dính đầy nước mưa bùn lầy, mặt nàng đối diện với đất, loáng thoáng có thẻ nghe thấy mùi ẩm ướt của mưa.
Mưa cứ thế trút xuống trên người nàng.
Một người cao ngạo như nàng, hôm nay lại để mặc cho người ta khi dễ, chật vật không thể tả. Nàng thở hổn hển, móng tay bấu chặt vào phiến đá, máu thịt hòa lẫn, hít một hơi lại đứng dậy chạy về hướng hắn.
Cơ thể lại bị giữ lại.
“Buông ta ra!”
Nàng tức giận ra lạnh, những tên thủ hạ không hề lưu tình kéo nàng đi, nàng quay đầy nhìn chăm chú về hướng hắn, quật cường không cam tâm.
Bóng người ngày càng nhạt, nàng dùng sức đẩy tên thủ hạ đang giữ lấy nàng ra. Tên thủ hạ không chịu được nữa, giơ tay “bộp một tiếng đánh vào mặt nàng, hùng hùng hổ hổ nói: “Khốn khiếp, thật không biết nghe lời!”
Gương mặt trắng nõn lập tức xuất hiện màu đỏ, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta tát, chỉ cảm thấy như bị lăng nhục, phẫn hận đứng dưới mưa, hai mắt trợn to lạnh lùng đến rợn cả tóc gáy nhìn tên thủ hạ.
Tên thủ hạ tuy sợ nhưng không thừa nhận, thẹn quá hóa giận một bạt tai lại rơi xuống.
Trong màn mưa một bóng người lướt tới, giữa không trung tạo ra một đường cong ưu mỹ, bắt lấy cổ tay của tên thủ hạ. Hắn ta hoảng hốt kêu lên, tay đột nhiên chuyển hướng ngay sau đó kêu đau một tiếng dùng tay giữ, trên áo máu tươi chảy ròng ròng.
Hắn ta đột nhiên hoảng sợ, xoay người, quỳ trên đất, câm lặng làm thinh cầu xin tha: “Chủ tử tha mạng”
/30
|