Không thể không nói, sau khi đội ngũ Hoàng triều Khương thị lên đường, Sở Phong vô cùng ít xuất hiện. Sau khi giết chết Bách Diện lão nhân thì chẳng ai thấy hắn đâu nữa.
Đối với hiện tượng này, mọi người bắt đầu nhao nhao suy đoán. Có người cho rằng Sở Phong sợ uy nghiêm của Hoàng triều Khương thị, không dám làm càn nữa mà trốn đi.
Cũng có người cho rằng, ngày đó mặc dù Sở Phong thắng Bách Diện lão nhân nhưng cũng bị thương nặng, bây giờ đang an dưỡng. Thậm chí có tin đồn rằng hắn bị thương nặng đến nỗi mất mạng.
Tuy nhiên, bọn họ không hề nghĩ đến, bây giờ Sở Phong đã sớm rời Tần Châu, lặng lẽ đến nơi mà Hỏa Thần môn quản lý - Tống Châu.
Sau một khoảng thời gian quan sát tìm hiểu Hỏa Thần môn, Sở Phong và Tử Linh đã thăm dò ra cửa vào nghĩa trang của tiền bối Hỏa Thần môn.
Tuy nhiên do có Môn chủ Hỏa Thần môn trấn giữ nên cả hai người họ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ đều kiêng kị khi phải đối mặt với vị cao thủ Thiên Võ ngũ trọng này.
Nhưng trải qua mấy ngày nghiên cứu địa hình của Thanh Châu cũng như tìm hiểu rõ về Hỏa Thần môn, Sở Phong và Tử Linh nghĩ ra một kế.
Ngày hôm ấy, Sở Phong sử dụng mặt nạ thần kỳ để thay đổi hình dạng đi tới Hỏa Thần môn.
“Ngươi nói ngươi biết Sở Phong ở đâu ư? Bây giờ hắn đang ở ngay trong Tống Châu à?” Sau khi nghe Sở Phong nói, một vị đương gia trưởng lão của Hỏa Thần môn có tu vi Thiên Võ tam trọng nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
Bởi vì sau khi ban lệnh truy nã, đã có rất nhiều người muốn đến để lừa tiền. Bọn họ cung cấp rất nhiều tin tức giả, mà cho dù là thật cũng chẳng có ích gì. Cho nên bây giờ trưởng lão của Hỏa Thần môn rất cảnh giác.
“Ta đã thấy Sở Phong thật mà! Bây giờ hắn đang ở ngay trong núi Thú Đô của Tống Châu!” Sở Phong kiên quyết nói, nét mặt chẳng hề thay đổi, như thể hắn đang nói thật.
“Thật không? Sao ngươi lại gặp được Sở Phong? Còn thấy được cái gì nữa? Nói đầu đuôi xem nào!” Vị đương gia trưởng lão này hỏi với giọng nghiêm trọng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Phong hòng tìm ra sơ hở của hắn.
“Lúc ta nhìn thấy hắn thì hình như hắn đang bị bệnh rất nặng, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí da thịt còn hơi tím tái nữa! Hắn đang đánh nhau với một yêu thú Huyền Võ bát trọng.”
“Mới đầu Sở Phong không đấu lại được, nhưng sau đó khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, đạt tới Huyền Võ bát trọng. Đồng thời dưới hông hắn xuất hiện một làn khí màu xanh trông rất kỳ lạ, giống rắn mà không phải rắn, giống rồng cũng chẳng phải rồng, tóm lại một khi đã chuyển động thì tốc độ nhanh vô cùng, ta chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì hắn đã biến mất rồi! Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở một nơi khác rất xa!”
“Nhưng mà Sở Phong vẫn không đấu lại con yêu thú kia, bởi vì da thịt của yêu thú thực sự quá cứng, hắn chẳng thể làm sứt mẻ nổi. Cuối cùng, hắn lấy ra một cây búa lớn màu đen.”
“Cái búa kia vô cùng đáng sợ, dài chừng hai mét! Lưỡi búa rất lớn, dây búa treo móc câu. Sở Phong khua một vòng, búa phát ra ánh sáng màu đen.”
“Ánh sáng kia quá mạnh, chém đổ cả một mảng lớn cây cối. Cũng nhờ cây búa ấy mà hắn giết được yêu thú!”
“Tuy nhiên sau khi chém giết yêu thú xong thì Sở Phong cũng chịu không nổi. Hắn ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới đi vào một cái động bên trong một ngọn núi. Ta đợi mãi mà chẳng thấy hắn đi ra bèn tiến vào xem, nhưng hắn lại giăng kết giới khắp nơi, chắc là muốn bế quan tu luyện rồi. Vì thế ta liền vội vàng đến báo cho các ngươi!”
Sở Phong bịa ra một câu chuyện sinh động như thật, kể vô cùng chân thực, giống như câu chuyện trong miệng hắn thực sự đã xảy ra vậy.
Sau khi nghe xong, hai mắt của đương gia trưởng lão Hỏa Thần môn sáng lấp lóe, nét mặt cũng thay đổi. Bởi vì trong những lời vừa rồi có rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Chẳng hạn như Sở Phong có Long Du Cửu Thiên, hay dáng vẻ Tu La Qủy Phủ của Sở Phong cùng các đặc điểm khác nữa, chỉ có những kẻ đã thấy Sở Phong mới biết được thôi.
“Ngươi chờ một chút!” Vị đương gia trưởng lão ấy vội vàng bẩm báo chuyện này cho môn chủ Hỏa Thần môn.
Sau khi môn chủ Hỏa Thần môn biết được chuyện này cũng rất ngạc nhiên, vội vàng triệu tập ba vị đương gia trưởng lão của Hỏa Thần môn, đồng thời đưa cho đương gia trưởng lão một chí bảo, kêu bọn họ dẫn theo hai mươi Giới Linh sư áo xám có tu vi Huyền Võ đỉnh phong tới núi Thú Đô bắt Sở Phong.
Sở dĩ môn chủ Hỏa Thần môn không đích thân đi đến đó là do ông ta chưa biết chính xác tin tức này là giả hay thật. Mặt khác ông ta cũng sợ đây là kế điệu hổ ly sơn của Sở Phong, nhân dịp mình rời đi sẽ đến đánh lén Hỏa Thần môn.
Dù sao thì ông ta cũng không biết Sở Phong bị bệnh như thế nào. Sở Phong vốn có lực chiến đấu vô cùng mạnh, sao đột nhiên không đối phó nổi yêu thú Huyền Võ bát trọng mà phải dùng toàn lực mới có thể giết chết?
Trước khi biết rõ những điều này, môn chủ Hỏa Thần môn sẽ không tự mình ra trận. Huống hồ, nếu như tin tức này là thật thì ngay cả yêu thú Huyền Võ bát trọng Sở Phong cũng đối phó không nổi,
vậy thì ba cường giả Thiên Võ cảnh muốn bắt Sở Phong là chuyện rất dễ dàng, chưa kể trong đó còn có một cường giả Thiên Võ tam trọng. Với cảnh giới này, cho dù đặt ở đại lục Cửu Châu cũng có thể coi là nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Cộng thêm hai mươi Giới Linh sư áo xám tuổi tác đều đã qua lục tuần, kinh nghiệm vô cùng phong phú, muốn phá được kết giới mà Sở Phong bố trí hẳn là không thành vấn đề. Vì thế môn chủ Hỏa Thần môn cảm thấy nếu như tin tức này là thật thì lần này chắc chắn sẽ bắt được Sở Phong.
Kết quả là, dưới sự lừa gạt của Sở Phong, Hỏa Thần môn cử ra một vị trưởng lão Thiên Võ tam trọng, hai vị trưởng lão Thiên Võ nhất trọng và hai mươi Giới Linh sư áo xám hơn sáu mươi tuổi lên đường, tạo thành một đoàn hai mươi ba lão già, tiến vào núi Thú Đô đuổi bắt Sở Phong.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng vì tu vi của hai mươi Giới Linh sư áo xám là Huyền Võ cảnh nên mọi người chỉ đành dùng Bạch Đầu Điêu làm phương tiện đi đường.
Hơn nữa Tống Châu cũng rất lớn, mà núi Thú Đô cách Hỏa Thần môn rất xa. Vì thế phải tốn mất mấy ngày mới đến được đấy.
“Vị tiểu hữu này, ngươi nói Sở Phong tu luyện ngay bên trong này sao? Vì sao ở đây không có sơn động như lời ngươi nói? Lại càng không có bất kỳ kết giới nào?” Một trưởng lão Thiên Võ nhất trọng đứng bên cạnh Sở Phong tức giận chất vấn.
Bọn họ theo Sở Phong tới đây lại không hề phát hiện được dấu hiệu của trận đánh, đừng nói gì đến sơn động hay kết giới, có cảm giác như đã bị lừa.
“Rõ ràng Sở Phong đang ở đây, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?” Sở Phong vô tội nói.
“Cái rắm ấy, hắn ở đâu? Sao ta không thấy?” Vị trưởng lão kia càng tức giận hơn. Lão đã chắc chắn rằng bọn họ đã bị lừa.
“Cái lão mù này, giờ đã thấy chưa?” Tay của Sở Phong đột nhiên giơ ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp chộp vào đỉnh đầu vị trưởng lão kia. Đồng thời, khuôn mặt của Sở Phong cũng biến đổi, quay về diện mạo vốn có của mình.
Đối với hiện tượng này, mọi người bắt đầu nhao nhao suy đoán. Có người cho rằng Sở Phong sợ uy nghiêm của Hoàng triều Khương thị, không dám làm càn nữa mà trốn đi.
Cũng có người cho rằng, ngày đó mặc dù Sở Phong thắng Bách Diện lão nhân nhưng cũng bị thương nặng, bây giờ đang an dưỡng. Thậm chí có tin đồn rằng hắn bị thương nặng đến nỗi mất mạng.
Tuy nhiên, bọn họ không hề nghĩ đến, bây giờ Sở Phong đã sớm rời Tần Châu, lặng lẽ đến nơi mà Hỏa Thần môn quản lý - Tống Châu.
Sau một khoảng thời gian quan sát tìm hiểu Hỏa Thần môn, Sở Phong và Tử Linh đã thăm dò ra cửa vào nghĩa trang của tiền bối Hỏa Thần môn.
Tuy nhiên do có Môn chủ Hỏa Thần môn trấn giữ nên cả hai người họ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ đều kiêng kị khi phải đối mặt với vị cao thủ Thiên Võ ngũ trọng này.
Nhưng trải qua mấy ngày nghiên cứu địa hình của Thanh Châu cũng như tìm hiểu rõ về Hỏa Thần môn, Sở Phong và Tử Linh nghĩ ra một kế.
Ngày hôm ấy, Sở Phong sử dụng mặt nạ thần kỳ để thay đổi hình dạng đi tới Hỏa Thần môn.
“Ngươi nói ngươi biết Sở Phong ở đâu ư? Bây giờ hắn đang ở ngay trong Tống Châu à?” Sau khi nghe Sở Phong nói, một vị đương gia trưởng lão của Hỏa Thần môn có tu vi Thiên Võ tam trọng nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
Bởi vì sau khi ban lệnh truy nã, đã có rất nhiều người muốn đến để lừa tiền. Bọn họ cung cấp rất nhiều tin tức giả, mà cho dù là thật cũng chẳng có ích gì. Cho nên bây giờ trưởng lão của Hỏa Thần môn rất cảnh giác.
“Ta đã thấy Sở Phong thật mà! Bây giờ hắn đang ở ngay trong núi Thú Đô của Tống Châu!” Sở Phong kiên quyết nói, nét mặt chẳng hề thay đổi, như thể hắn đang nói thật.
“Thật không? Sao ngươi lại gặp được Sở Phong? Còn thấy được cái gì nữa? Nói đầu đuôi xem nào!” Vị đương gia trưởng lão này hỏi với giọng nghiêm trọng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Phong hòng tìm ra sơ hở của hắn.
“Lúc ta nhìn thấy hắn thì hình như hắn đang bị bệnh rất nặng, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí da thịt còn hơi tím tái nữa! Hắn đang đánh nhau với một yêu thú Huyền Võ bát trọng.”
“Mới đầu Sở Phong không đấu lại được, nhưng sau đó khí tức của hắn đột nhiên tăng vọt, đạt tới Huyền Võ bát trọng. Đồng thời dưới hông hắn xuất hiện một làn khí màu xanh trông rất kỳ lạ, giống rắn mà không phải rắn, giống rồng cũng chẳng phải rồng, tóm lại một khi đã chuyển động thì tốc độ nhanh vô cùng, ta chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì hắn đã biến mất rồi! Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở một nơi khác rất xa!”
“Nhưng mà Sở Phong vẫn không đấu lại con yêu thú kia, bởi vì da thịt của yêu thú thực sự quá cứng, hắn chẳng thể làm sứt mẻ nổi. Cuối cùng, hắn lấy ra một cây búa lớn màu đen.”
“Cái búa kia vô cùng đáng sợ, dài chừng hai mét! Lưỡi búa rất lớn, dây búa treo móc câu. Sở Phong khua một vòng, búa phát ra ánh sáng màu đen.”
“Ánh sáng kia quá mạnh, chém đổ cả một mảng lớn cây cối. Cũng nhờ cây búa ấy mà hắn giết được yêu thú!”
“Tuy nhiên sau khi chém giết yêu thú xong thì Sở Phong cũng chịu không nổi. Hắn ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới đi vào một cái động bên trong một ngọn núi. Ta đợi mãi mà chẳng thấy hắn đi ra bèn tiến vào xem, nhưng hắn lại giăng kết giới khắp nơi, chắc là muốn bế quan tu luyện rồi. Vì thế ta liền vội vàng đến báo cho các ngươi!”
Sở Phong bịa ra một câu chuyện sinh động như thật, kể vô cùng chân thực, giống như câu chuyện trong miệng hắn thực sự đã xảy ra vậy.
Sau khi nghe xong, hai mắt của đương gia trưởng lão Hỏa Thần môn sáng lấp lóe, nét mặt cũng thay đổi. Bởi vì trong những lời vừa rồi có rất nhiều chuyện mà người khác không biết.
Chẳng hạn như Sở Phong có Long Du Cửu Thiên, hay dáng vẻ Tu La Qủy Phủ của Sở Phong cùng các đặc điểm khác nữa, chỉ có những kẻ đã thấy Sở Phong mới biết được thôi.
“Ngươi chờ một chút!” Vị đương gia trưởng lão ấy vội vàng bẩm báo chuyện này cho môn chủ Hỏa Thần môn.
Sau khi môn chủ Hỏa Thần môn biết được chuyện này cũng rất ngạc nhiên, vội vàng triệu tập ba vị đương gia trưởng lão của Hỏa Thần môn, đồng thời đưa cho đương gia trưởng lão một chí bảo, kêu bọn họ dẫn theo hai mươi Giới Linh sư áo xám có tu vi Huyền Võ đỉnh phong tới núi Thú Đô bắt Sở Phong.
Sở dĩ môn chủ Hỏa Thần môn không đích thân đi đến đó là do ông ta chưa biết chính xác tin tức này là giả hay thật. Mặt khác ông ta cũng sợ đây là kế điệu hổ ly sơn của Sở Phong, nhân dịp mình rời đi sẽ đến đánh lén Hỏa Thần môn.
Dù sao thì ông ta cũng không biết Sở Phong bị bệnh như thế nào. Sở Phong vốn có lực chiến đấu vô cùng mạnh, sao đột nhiên không đối phó nổi yêu thú Huyền Võ bát trọng mà phải dùng toàn lực mới có thể giết chết?
Trước khi biết rõ những điều này, môn chủ Hỏa Thần môn sẽ không tự mình ra trận. Huống hồ, nếu như tin tức này là thật thì ngay cả yêu thú Huyền Võ bát trọng Sở Phong cũng đối phó không nổi,
vậy thì ba cường giả Thiên Võ cảnh muốn bắt Sở Phong là chuyện rất dễ dàng, chưa kể trong đó còn có một cường giả Thiên Võ tam trọng. Với cảnh giới này, cho dù đặt ở đại lục Cửu Châu cũng có thể coi là nhân vật có thể hô mưa gọi gió.
Cộng thêm hai mươi Giới Linh sư áo xám tuổi tác đều đã qua lục tuần, kinh nghiệm vô cùng phong phú, muốn phá được kết giới mà Sở Phong bố trí hẳn là không thành vấn đề. Vì thế môn chủ Hỏa Thần môn cảm thấy nếu như tin tức này là thật thì lần này chắc chắn sẽ bắt được Sở Phong.
Kết quả là, dưới sự lừa gạt của Sở Phong, Hỏa Thần môn cử ra một vị trưởng lão Thiên Võ tam trọng, hai vị trưởng lão Thiên Võ nhất trọng và hai mươi Giới Linh sư áo xám hơn sáu mươi tuổi lên đường, tạo thành một đoàn hai mươi ba lão già, tiến vào núi Thú Đô đuổi bắt Sở Phong.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng vì tu vi của hai mươi Giới Linh sư áo xám là Huyền Võ cảnh nên mọi người chỉ đành dùng Bạch Đầu Điêu làm phương tiện đi đường.
Hơn nữa Tống Châu cũng rất lớn, mà núi Thú Đô cách Hỏa Thần môn rất xa. Vì thế phải tốn mất mấy ngày mới đến được đấy.
“Vị tiểu hữu này, ngươi nói Sở Phong tu luyện ngay bên trong này sao? Vì sao ở đây không có sơn động như lời ngươi nói? Lại càng không có bất kỳ kết giới nào?” Một trưởng lão Thiên Võ nhất trọng đứng bên cạnh Sở Phong tức giận chất vấn.
Bọn họ theo Sở Phong tới đây lại không hề phát hiện được dấu hiệu của trận đánh, đừng nói gì đến sơn động hay kết giới, có cảm giác như đã bị lừa.
“Rõ ràng Sở Phong đang ở đây, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?” Sở Phong vô tội nói.
“Cái rắm ấy, hắn ở đâu? Sao ta không thấy?” Vị trưởng lão kia càng tức giận hơn. Lão đã chắc chắn rằng bọn họ đã bị lừa.
“Cái lão mù này, giờ đã thấy chưa?” Tay của Sở Phong đột nhiên giơ ra, lấy tốc độ nhanh như tia chớp chộp vào đỉnh đầu vị trưởng lão kia. Đồng thời, khuôn mặt của Sở Phong cũng biến đổi, quay về diện mạo vốn có của mình.
/748
|