Lúc bị Tử Linh cưỡng ép kéo qua nhập bọn chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ cho sau này mà thôi, lần rèn luyện này cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Hai đội ngũ phân ra tiến lên dưới sự dẫn dắt của hai vị trưởng lão đương gia, đi đến khu vực được gọi là an toàn kia.
Đội của Sở Phong thì nam không đến năm trăm người, nữ thì chỉ có năm mươi, trừ vị trưởng lão đương gia phụ trách dẫn đường kia cùng với Liễu Chí Tôn ở ngoài thì tất cả đều là người tham gia đại hội thông gia. Cho nên bây giờ đã hình thành một cục diện sói nhiều thịt ít, hơn nữa còn là tình huống sói rất nhiều mà thịt cực ít.
Dưới tình huống này thì nhóm các thanh niên tài tuấn đến từ khắp nơi bắt đầu ra sức giở thủ đoạn, đến đòi niềm vui từ các mỹ nữ thiên tài.
Nhất là Tử Linh, nàng có vô số nam nhân muốn tới gần, chẳng qua phàm là người tới gần Tử Linh thì đều bị nàng lạnh lùng mắng nhiếc rồi bỏ đi, ngay cả những tên nhận được thư mời Chí Tôn như ba người Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao cũng không ngoại lệ.
Đối với tình huống này thì trưởng lão đương gia chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi, cũng không dám can thiệp cho dù Tử Linh cự tuyệt người ngoài như thế là đang làm trái với đại hội thông gia lần này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến thân phận đặc biệt của cô nương này cùng với người mạnh mẽ giống như quái vật ấy chống đỡ sau lưng nàng thì ngay cả gia gia ở sau trang chủ cũng kiêng kị, thế nên trưởng lão đương gia cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, và Sở Phong lại là ngoại lệ đó, đừng thấy Tử Linh né mấy nam tử khác cả ngàn dặm mà lầm, nàng thế mà lại trói chặt Sở Phong ở bên người, Sở Phong muốn chạy cũng không chạy được.
Khiến người ta không chịu nổi hơn là sau khi chạy không thoát được thì Sở Phong lại trở nên không quy củ mà đi lôi kéo làm quen với Tử Linh, còn thường chiếm chút tiện nghi của Tử Linh nữa, chuyện này thực sự khiến người ta không dám nhìn mà.
Thế đấy, ba người tự nhận là thiên chi kiêu tử Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi cùng Lưu Tiêu Dao kia chạy tới chắn trước mặt Sở Phong, không để cho hắn với Tử Linh đi tiếp rồi hung hăng nhắc nhở:
Tiểu tử ngươi ngoan ngoãn cho ta, cô nương Tử Linh là người ngươi có thể với tới sao?
Lúc này Sở Phong còn đang chuyện trò với Tử Linh thì trong chốc lát sầm mặt xuống, vốn định mở miệng mắng thì không ngờ Tử Linh cạnh hắn đã nói trước.
Chuyện của ta với Sở Phong không cần các ngươi xen mồm vào, tránh ra hết cho ta, còn dám chắn đường của bổn cô nương thì đừng trách ta không khách khí với các ngươi. Giọng nói của Tử Linh rất êm tai, nhưng lại lộ ra mười phần khí phách, tựa như nàng ấy thật sự chưa từng để ba người này vào trong mắt mình vậy.
Chúng... Chúng ta... Lúc này thì cả ba người Tống Thanh Phong cũng sững sốt, khuôn mặt ngay sau đó cũng tái mét lại, không biết nên làm sao cho phải, vốn định ra mặt thay Tử Linh, ai ngờ đổi lại lại bị người ta thóa mạ cho.
Nhưng đúng là họ chẳng có lý do gì để thoái thác, rốt cuộc đành phải trước mặt bao người mà lùng bùng bỏ đi, thể diện coi như mất hết nhưng lại chẳng có cách nào cả.
Hể, còn bảo không thích ta? Nếu không thích thì sao lại giúp ta? Sở Phong cười ha hả, lúc đang nói còn vươn cái tay xấu xa ra vòng qua ôm lấy cái eo thon gọn của Tử Linh.
Mặc dù không biết Tử Linh trói mình lại bên nàng rốt cuộc là để hắn trở thành đối tượng căm thù của tất cả nam tử khác hay là chỉ vì muốn nhìn Sở Phong, hoặc giả còn có ý khác.
Nhưng Sở Phong lại nhân cơ hội này mà phát huy các loại chiến thuật vô lại của mình, đó là quấn chặt lấy, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Sở Phong phải làm, phải làm cho Tử Linh nổi giận đến nỗi không thèm nhìn Sở Phong nữa thì hắn mới có cơ hội chuồn khỏi cái đội ngũ này.
Bởi vì trước mắt đội ngũ này không an toàn, Sở Phong thật sự không biết sau khi vị trưởng lão đương gia kia rời đi rồi thì bản thân mình sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm gì nữa, trước hết đừng nói đến người khác, ngay cả Tử Linh quấn chặt không buông này cũng là một loại uy hiếp rất lớn, thế nên hắn cần phải mau chóng rời đi.
Mà khi thấy cánh tay xấu xa kia của Sở Phong đưa qua thì khuôn mặt nhỏ của Tử Linh liền biến sắc, vội vàng né tránh khỏi, còn hung tợn nhìn chằm chằm Sở Phong: Ngươi đừng có tự mình đa tình, ta chỉ là không thích có người đến làm phiền chuyện của mình mà thôi, không phải giúp ngươi.
Giải thích đi, tiếp tục giải thích đi, tốt nhất là nên giải thích cho ai cũng tin hết.
Dù sao huynh cũng sẽ không tin, trong lòng huynh rất rõ, không biết từ khi nào mà muội đã yêu huynh, còn yêu rất sâu đậm, hơn nữa không cách nào kiềm chế được nên mới bịa ra một lý do ngu ngốc để trói huynh lại bên muội.
Sở Phong ngoắc miệng lên cười ha ha, trong mắt lại hiện lên vẻ quang minh chính đại, không hề biết liêm sỉ là gì mà nhìn chằm chằm bộ ngực ngạo nhân của Tử Linh, nhìn đến động tâm, còn vươn lưỡi liếm liếm môi nữa.
Ngươi... Ta thấy ngươi vô liêm sỉ quá rồi đó, nếu không phải... Hừ!!
Tử Linh bị Sở Phong trêu đến đỏ cả mặt, trong mắt còn lóe lên tia lửa giận, thậm chí còn lộ ra cả sát khí, có điều tia sát ý kia chỉ xẹt qua đã nhanh chóng bị nàng áp chế xuống, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.
Chậc chậc, nhưng ta còn muốn xem ngươi chịu đựng ta thêm được bao lâu nữa. Mà Sở Phong thì đắc ý cười rồi vội đuổi theo.
Nè, nha đầu đừng có giận mà, không thì huynh kể chuyện cười để muội vui vẻ nhé?
Không nghe.
Vậy không thì muội kể để huynh vui đi?
Câm miệng!
Không thể không nói, Tử Linh và Sở Phong đã trở thành một phong cảnh kỳ lạ ở trong đội ngũ này.
Ai cũng đều nghĩ Sở Phong là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng con thiên nga này lại khiến người ta nhìn không thấu được, luôn biểu thị không kiên nhẫn với Sở Phong, nhưng lại cố ý không muốn Sở Phong tách ra khỏi người mình, có cảm giác như tự mình chịu tôi vậy.
Mà thỉnh thoảng khi đối mặt với những lúc Sở Phong quát tháo Tử Linh thì đúng là có rất nhiều người muốn bước tới đá văng Sở Phong ở bên cạnh Tử Linh ra, rồi lại nghĩ lại kết cục của ba người Tống Thanh Phong Bạch Vân Phi Lưu Tiêu Dao thì bọn họ thì rốt cuộc vẫn kiềm chế ý nghĩ này lại.
Chết tiệt, cái tên tiểu tử khỉ mốc Thanh Châu kia thì có gì tốt chứ, thế mà giành được chân tâm của cô nương Tử Linh. Tống Thanh Phong bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi, gã tán gái vô số nên không thể tin được sẽ có một ngày lại thất bại dưới tay một tên tiểu tử khỉ mốc quê mùa như hôm nay.
Ai biết Tử Linh nghĩ gì, có lẽ đây là cái gọi vương bát khán lục đậu (1), vừa ý nhau thôi. Bạch Vân Phi bĩu môi, giọng nói cũng đầy chua xót.
Theo ta thấy cô nương Tử Linh không phải thích cái tên Sở Phong kia đâu, hẳn bọn họ đã sớm quen biết nhau rồi, có lẽ giữa bọn họ có một bí mật nào đó mà không muốn để ai biết. Lưu Tiêu Dao suy đoán nói.
Các ngươi không biết thì đừng có nói bậy, Tử Linh mà sẽ coi trọng thứ như thế à?
Nhưng lúc này lại có một khí tức lạnh như băng đột nhiên truyền đến từ phía sau ba người, quay đầu nhìn thì thấy lại là Liễu Chí Tôn.
Sắc mặt Liễu Chí Tôn lúc này không hề tốt, hàn quang trong mắt dao động, như thể đang giận nghẹn cả một bụng, mà quan trọng hơn là ba người bọn họ thế mà lại cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm ở trên người Liễu Chí Tôn.
***
(1) Vương bát khán lục đậu: Ý chỉ những đôi nam nữ đều vừa ý/yêu thích lẫn nhau.
Hai đội ngũ phân ra tiến lên dưới sự dẫn dắt của hai vị trưởng lão đương gia, đi đến khu vực được gọi là an toàn kia.
Đội của Sở Phong thì nam không đến năm trăm người, nữ thì chỉ có năm mươi, trừ vị trưởng lão đương gia phụ trách dẫn đường kia cùng với Liễu Chí Tôn ở ngoài thì tất cả đều là người tham gia đại hội thông gia. Cho nên bây giờ đã hình thành một cục diện sói nhiều thịt ít, hơn nữa còn là tình huống sói rất nhiều mà thịt cực ít.
Dưới tình huống này thì nhóm các thanh niên tài tuấn đến từ khắp nơi bắt đầu ra sức giở thủ đoạn, đến đòi niềm vui từ các mỹ nữ thiên tài.
Nhất là Tử Linh, nàng có vô số nam nhân muốn tới gần, chẳng qua phàm là người tới gần Tử Linh thì đều bị nàng lạnh lùng mắng nhiếc rồi bỏ đi, ngay cả những tên nhận được thư mời Chí Tôn như ba người Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi, Lưu Tiêu Dao cũng không ngoại lệ.
Đối với tình huống này thì trưởng lão đương gia chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu mà thôi, cũng không dám can thiệp cho dù Tử Linh cự tuyệt người ngoài như thế là đang làm trái với đại hội thông gia lần này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến thân phận đặc biệt của cô nương này cùng với người mạnh mẽ giống như quái vật ấy chống đỡ sau lưng nàng thì ngay cả gia gia ở sau trang chủ cũng kiêng kị, thế nên trưởng lão đương gia cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, và Sở Phong lại là ngoại lệ đó, đừng thấy Tử Linh né mấy nam tử khác cả ngàn dặm mà lầm, nàng thế mà lại trói chặt Sở Phong ở bên người, Sở Phong muốn chạy cũng không chạy được.
Khiến người ta không chịu nổi hơn là sau khi chạy không thoát được thì Sở Phong lại trở nên không quy củ mà đi lôi kéo làm quen với Tử Linh, còn thường chiếm chút tiện nghi của Tử Linh nữa, chuyện này thực sự khiến người ta không dám nhìn mà.
Thế đấy, ba người tự nhận là thiên chi kiêu tử Tống Thanh Phong, Bạch Vân Phi cùng Lưu Tiêu Dao kia chạy tới chắn trước mặt Sở Phong, không để cho hắn với Tử Linh đi tiếp rồi hung hăng nhắc nhở:
Tiểu tử ngươi ngoan ngoãn cho ta, cô nương Tử Linh là người ngươi có thể với tới sao?
Lúc này Sở Phong còn đang chuyện trò với Tử Linh thì trong chốc lát sầm mặt xuống, vốn định mở miệng mắng thì không ngờ Tử Linh cạnh hắn đã nói trước.
Chuyện của ta với Sở Phong không cần các ngươi xen mồm vào, tránh ra hết cho ta, còn dám chắn đường của bổn cô nương thì đừng trách ta không khách khí với các ngươi. Giọng nói của Tử Linh rất êm tai, nhưng lại lộ ra mười phần khí phách, tựa như nàng ấy thật sự chưa từng để ba người này vào trong mắt mình vậy.
Chúng... Chúng ta... Lúc này thì cả ba người Tống Thanh Phong cũng sững sốt, khuôn mặt ngay sau đó cũng tái mét lại, không biết nên làm sao cho phải, vốn định ra mặt thay Tử Linh, ai ngờ đổi lại lại bị người ta thóa mạ cho.
Nhưng đúng là họ chẳng có lý do gì để thoái thác, rốt cuộc đành phải trước mặt bao người mà lùng bùng bỏ đi, thể diện coi như mất hết nhưng lại chẳng có cách nào cả.
Hể, còn bảo không thích ta? Nếu không thích thì sao lại giúp ta? Sở Phong cười ha hả, lúc đang nói còn vươn cái tay xấu xa ra vòng qua ôm lấy cái eo thon gọn của Tử Linh.
Mặc dù không biết Tử Linh trói mình lại bên nàng rốt cuộc là để hắn trở thành đối tượng căm thù của tất cả nam tử khác hay là chỉ vì muốn nhìn Sở Phong, hoặc giả còn có ý khác.
Nhưng Sở Phong lại nhân cơ hội này mà phát huy các loại chiến thuật vô lại của mình, đó là quấn chặt lấy, hoàn toàn không biết xấu hổ.
Sở Phong phải làm, phải làm cho Tử Linh nổi giận đến nỗi không thèm nhìn Sở Phong nữa thì hắn mới có cơ hội chuồn khỏi cái đội ngũ này.
Bởi vì trước mắt đội ngũ này không an toàn, Sở Phong thật sự không biết sau khi vị trưởng lão đương gia kia rời đi rồi thì bản thân mình sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm gì nữa, trước hết đừng nói đến người khác, ngay cả Tử Linh quấn chặt không buông này cũng là một loại uy hiếp rất lớn, thế nên hắn cần phải mau chóng rời đi.
Mà khi thấy cánh tay xấu xa kia của Sở Phong đưa qua thì khuôn mặt nhỏ của Tử Linh liền biến sắc, vội vàng né tránh khỏi, còn hung tợn nhìn chằm chằm Sở Phong: Ngươi đừng có tự mình đa tình, ta chỉ là không thích có người đến làm phiền chuyện của mình mà thôi, không phải giúp ngươi.
Giải thích đi, tiếp tục giải thích đi, tốt nhất là nên giải thích cho ai cũng tin hết.
Dù sao huynh cũng sẽ không tin, trong lòng huynh rất rõ, không biết từ khi nào mà muội đã yêu huynh, còn yêu rất sâu đậm, hơn nữa không cách nào kiềm chế được nên mới bịa ra một lý do ngu ngốc để trói huynh lại bên muội.
Sở Phong ngoắc miệng lên cười ha ha, trong mắt lại hiện lên vẻ quang minh chính đại, không hề biết liêm sỉ là gì mà nhìn chằm chằm bộ ngực ngạo nhân của Tử Linh, nhìn đến động tâm, còn vươn lưỡi liếm liếm môi nữa.
Ngươi... Ta thấy ngươi vô liêm sỉ quá rồi đó, nếu không phải... Hừ!!
Tử Linh bị Sở Phong trêu đến đỏ cả mặt, trong mắt còn lóe lên tia lửa giận, thậm chí còn lộ ra cả sát khí, có điều tia sát ý kia chỉ xẹt qua đã nhanh chóng bị nàng áp chế xuống, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.
Chậc chậc, nhưng ta còn muốn xem ngươi chịu đựng ta thêm được bao lâu nữa. Mà Sở Phong thì đắc ý cười rồi vội đuổi theo.
Nè, nha đầu đừng có giận mà, không thì huynh kể chuyện cười để muội vui vẻ nhé?
Không nghe.
Vậy không thì muội kể để huynh vui đi?
Câm miệng!
Không thể không nói, Tử Linh và Sở Phong đã trở thành một phong cảnh kỳ lạ ở trong đội ngũ này.
Ai cũng đều nghĩ Sở Phong là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng con thiên nga này lại khiến người ta nhìn không thấu được, luôn biểu thị không kiên nhẫn với Sở Phong, nhưng lại cố ý không muốn Sở Phong tách ra khỏi người mình, có cảm giác như tự mình chịu tôi vậy.
Mà thỉnh thoảng khi đối mặt với những lúc Sở Phong quát tháo Tử Linh thì đúng là có rất nhiều người muốn bước tới đá văng Sở Phong ở bên cạnh Tử Linh ra, rồi lại nghĩ lại kết cục của ba người Tống Thanh Phong Bạch Vân Phi Lưu Tiêu Dao thì bọn họ thì rốt cuộc vẫn kiềm chế ý nghĩ này lại.
Chết tiệt, cái tên tiểu tử khỉ mốc Thanh Châu kia thì có gì tốt chứ, thế mà giành được chân tâm của cô nương Tử Linh. Tống Thanh Phong bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi, gã tán gái vô số nên không thể tin được sẽ có một ngày lại thất bại dưới tay một tên tiểu tử khỉ mốc quê mùa như hôm nay.
Ai biết Tử Linh nghĩ gì, có lẽ đây là cái gọi vương bát khán lục đậu (1), vừa ý nhau thôi. Bạch Vân Phi bĩu môi, giọng nói cũng đầy chua xót.
Theo ta thấy cô nương Tử Linh không phải thích cái tên Sở Phong kia đâu, hẳn bọn họ đã sớm quen biết nhau rồi, có lẽ giữa bọn họ có một bí mật nào đó mà không muốn để ai biết. Lưu Tiêu Dao suy đoán nói.
Các ngươi không biết thì đừng có nói bậy, Tử Linh mà sẽ coi trọng thứ như thế à?
Nhưng lúc này lại có một khí tức lạnh như băng đột nhiên truyền đến từ phía sau ba người, quay đầu nhìn thì thấy lại là Liễu Chí Tôn.
Sắc mặt Liễu Chí Tôn lúc này không hề tốt, hàn quang trong mắt dao động, như thể đang giận nghẹn cả một bụng, mà quan trọng hơn là ba người bọn họ thế mà lại cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm ở trên người Liễu Chí Tôn.
***
(1) Vương bát khán lục đậu: Ý chỉ những đôi nam nữ đều vừa ý/yêu thích lẫn nhau.
/748
|