Vị trưởng lão này có thể phá lệ một chút được không, ta thật sự muốn qua bên kia với bọn họ, ta là hảo bằng hữu với đám Bạch Vân Phi, để chúng ta ở cùng thì có thể giúp nhau rèn luyện nhiều hơn một chút.
Lúc này Đường Nhất Tu đang dây dưa với trưởng lão đương gia của Chí Tôn sơn trang, bởi vì Tử Linh không chung đội với bọn gã nên gã đã có một ý tưởng rất táo bạo với Tử Linh, đó là gã nài nỉ yêu cầu muốn gia nhập đội có Tử Linh kia.
Có điều thỉnh cầu của gã đã bị trưởng lão đương gia cự tuyệt một cách vô tình, bởi vì đó là quy định, nếu ai cũng muốn chung đội với Tử Linh thì lần rèn luyện này sao mà tiến hành được?
Xem kìa, đó không phải là cô nương Tử Linh sao?
Oa, đúng là nàng ấy, chẳng lẽ nàng ấy muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta sao. Trong lúc này lại có một người trong đám kia kinh hô lên, đưa mắt quan sát thì chỉ thấy Tử Linh đúng là đang đi về phía bọn họ.
Thấy thế trưởng lão đương gia lại vội vàng ra tiếp đón, dùng một thái độ khiêm tốn cười ha ha hỏi: Tiểu thư Tử Linh có chuyện gì sao?
Hứa trưởng lão, ta muốn mượn một người. Giọng nói của Tử Linh vô cùng ngọt ngào, đặc biệt là lúc nàng ấy nhỏ giọng nói ra những lời này, khiến người nghe được không khỏi si mê, đến nỗi nét cười tuyệt mỹ trên mặt nàng ấy bây giờ cũng làm cho thần kinh của mấy người đang đứng đây nhìn kéo căng, tim suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chuyện này... Không biết tiểu thư Tử Linh muốn ai đi qua? Vị trưởng lão đương gia này nghe ra ý tứ trong lời của Tử Linh, tỏ vẻ hơi khó xử nhưng vẫn chưa cự tuyệt mà tò mò hỏi lại.
Hắn. Tử Linh chỉ một ngón về phía đám người Sở Phong.
Lúc này đây, những nam tử có mặt ở quanh Sở Phong đều không tránh được tim lệch nhịp đập nhanh hơn, hơi thở bắt đầu nặng nề, thậm chí ngay cả Từ Trọng Vũ bên cạnh và Giới Thanh Minh ở phía sau Sở Phong tim cũng đập thình thịch.
Tử Linh đích thân mời một người qua thì cũng nói rõ rằng Tử Linh có ý tứ gì đó với người kia, ai cũng mong mình đạt được vinh hạnh đặc biệt này.
Không ổn rồi. Có điều khác với những người kia, Sở Phong lại thầm nói một câu không tốt rồi, bên đó không có nhân vật nào như Từ Trọng Vũ có thể quan tâm hắn, nếu mà bị kêu qua thì đúng là nguy hiểm quá, trước tiên không nói đến những người khác, ngay cả Tử Linh kia cũng có sát ý với Sở Phong nữa.
Cô nương Tử Linh, nàng, nàng đang nói ta à? Đúng lúc này một nam tử đứng trước mặt Sở Phong đang không thể tin được mà vô cùng kích động đứng bật dậy.
Không phải ngươi, là người phía sau kia. Đầu mày Tử Linh hơi nhìu lại, chỉ tới chỗ Sở Phong ở sau nam tử kia.
Thấy thế thì mặt Sở Phong khẽ biến sắc, vội xoay người trốn ra đằng sau Cố Bác.
Sở Phong, nói ngươi đấy, trốn đi đâu thế? Có ai ngờ, Sở Phong trốn tránh như thế mà lại ép Tử Linh nói thẳng tên của hắn ra.
Hả? Sở Phong?!
Lần này thì hỏng thật rồi, hầu như tất cả mọi người ở đây, cho dù là nam nữ già trẻ gì cũng đang hướng mắt nhìn về phía Sở Phong, trong mắt đều là kinh ngạc cùng đố kỵ hiếm thấy, thậm chí còn có người lộ ra sát ý trần trụi nữa.
Mà làm Sở Phong câm nín nhất là khi Sở Phong đang đầy vẻ bất đắc dĩ đứng tại chỗ thì Tử Linh lại bước nhanh vào đám người kia, vươn đôi tay trắng như ngọc ra bắt lấy cổ áo của Sở Phong trước mắt bao người, cường ngạnh lôi Sở Phong đi ra ngoài.
Tử Linh kéo Sở Phong đến trước mặt vị trưởng lão đương gia kia rồi nói một câu: Trưởng lão, chính là hắn. Nói xong cũng không quay đầu lại mà kéo thẳng Sở Phong về phía một đội ngũ khác.
Chuyện này...
Nhìn bóng dáng Sở Phong cùng Tử Linh ngày càng xa thì Cố Bác với Từ Trọng Vũ trố bốn mắt nhìn nhau, cho dù quan hệ của họ với Sở Phong không tệ nhưng trong đáy mắt vẫn không tránh được hiện lên một chút đố kỵ.
Nhưng Từ Trọng Vũ lại bật cười thoải mái một tràng trước mới nói: Sở Phong huynh đệ, đúng là có phúc lớn.
Cố Bác cũng gật đầu liên tục đáp: Mà nói ra thì bọn họ cũng xứng đôi thật.
Có điều những người không có quan hệ gì với Sở Phong như Cố Bác với Từ Trọng Vũ thì chỉ có thể ghen ghét mà thôi, đặc biệt là Giới Thanh Minh với Đường Nhất Tu, cả hai giờ đã giận đến mắt cũng tóe lửa, nghiến răng ken két.
Người trong lòng của mình vậy mà lại kéo một kẻ mình cực kỳ không ưa thậm chí là thù hận đi ngay trước mắt mình, loại cảm giác này đúng là làm những người xưa nay được mỹ nữ vây quanh như họ nếm được vị đau đớn chua xót.
Mà về phần mấy nam tử của đội ngũ còn lại cũng phẫn nộ hơn nữa, nhất là ba người Bạch Vân Phi, Tống Thanh Phong và Lưu Tiêu Dao, mặt trắng bệch lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Phong lại lóe lên hàn ý, hận không thể bóp chết Sở Phong đang sống nhăn răng ấy.
Vốn tưởng mình được phân cùng đội với Từ Linh là đã có cơ hội theo đuổi nàng ấy, nhưng bây giờ là sao hả? Trong lòng Tử Linh đã chấm cái tên tiểu tử khỉ mốc đến từ Thanh châu kia rồi?
Có điều cho dù trong lòng họ khó chịu nhưng giờ chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi, bởi vì lúc này trưởng lão đương gia Chí Tôn sơn trang vẫn còn ở đây.
Ngay sau khi Tử Linh kéo Sở Phong đi thì có một thân ảnh bước nhanh qua chặn lại, là Liễu Chí Tôn.
Tuy Liễu Chí Tôn không phải là người dự thi trong đại hội thông gia, nhưng thân là đệ nhất đệ tử của Chí Tôn sơn trang nên y cũng tham gia lần rèn luyện này, hơn nữa y cũng giống với những người khác, sau khi thấy hành động của Tử Linh thì cũng rất khó chịu.
Lúc này y đang chắn trước mặt Tử Linh và Sở Phong, cười tủm tỉm nói với Tử Linh: Tử Linh sư muội, phân chia hai đội thế này đều là do trưởng lão an bài trước, muội làm thế thì hình như không đúng lắm?
À... Với sự cản trở của Liễu Chí Tôn thì Tử Linh chỉ cười ngọt ngào rồi nói: Trưởng lão đã đồng ý rồi thì không cần nhọc lòng Liễu sư huynh lo lắng đâu. Sau đó Tử Linh cũng không thèm để ý đến Liễu Chí Tôn nữa mà kéo thẳng Sở Phong vào trong đám người.
Thấy thế thì trong mắt Liễu Chí Tôn hiện lên một tia hàn ý, chẳng qua ánh mắt kia không nhìn Tử Linh mà là rơi vào người Sở Phong.
Xong rồi xong thật rồi, lần này bị nha đầu này chơi xỏ chết rồi. Mà Sở Phong thân là Giới linh sư tất nhiên cũng có thể cảm nhận được tia sát ý lộ ra từ ánh mắt của đám người kia đang ngưng tụ trên người mình.
Cảm thấy Tử Linh lần này đã đào hố rồi đẩy hắn vào tuyệt cảnh luôn rồi, giờ hắn đã trở thành nam tử sở hữu công địch.
Nhưng hắn cũng chẳng có cách gì cả, đối mặt với một tiểu mỹ nữ như vậy cũng đâu thể cự tuyệt được? Huống hồ ngay cả trưởng lão đương gia cũng đồng ý rồi thì hắn cự tuyệt bằng cách nào?
Có điều nghĩ lại thì Sở Phong cảm thấy dù sao đã như vậy rồi thì chi bằng dứt khoát nhân cơ hội này để tiếp cận với Tử Linh một chút đi, thế nên hắn vung tay tránh khỏi Tử Linh rồi lật tay nắm ngược lại bàn tay trắng như ngọc kia của nàng ấy.
Ngươi...
Cảm nhận được bàn tay nhỏ của mình bị gắt gao nắm lấy thì khuôn mặt Tử Linh biến sắc, vội rút tay mình ta rồi hung hăng trừng Sở Phong, nhỏ giọng nói: Đừng tưởng bở bổn cô nương có ý gì với ngươi, ta chỉ sợ ngươi ở với kẻ khác thì không biết giữ mồm giữ miệng mà thôi.
***
(1) công địch: kẻ thù chung của mọi người.
Lúc này Đường Nhất Tu đang dây dưa với trưởng lão đương gia của Chí Tôn sơn trang, bởi vì Tử Linh không chung đội với bọn gã nên gã đã có một ý tưởng rất táo bạo với Tử Linh, đó là gã nài nỉ yêu cầu muốn gia nhập đội có Tử Linh kia.
Có điều thỉnh cầu của gã đã bị trưởng lão đương gia cự tuyệt một cách vô tình, bởi vì đó là quy định, nếu ai cũng muốn chung đội với Tử Linh thì lần rèn luyện này sao mà tiến hành được?
Xem kìa, đó không phải là cô nương Tử Linh sao?
Oa, đúng là nàng ấy, chẳng lẽ nàng ấy muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta sao. Trong lúc này lại có một người trong đám kia kinh hô lên, đưa mắt quan sát thì chỉ thấy Tử Linh đúng là đang đi về phía bọn họ.
Thấy thế trưởng lão đương gia lại vội vàng ra tiếp đón, dùng một thái độ khiêm tốn cười ha ha hỏi: Tiểu thư Tử Linh có chuyện gì sao?
Hứa trưởng lão, ta muốn mượn một người. Giọng nói của Tử Linh vô cùng ngọt ngào, đặc biệt là lúc nàng ấy nhỏ giọng nói ra những lời này, khiến người nghe được không khỏi si mê, đến nỗi nét cười tuyệt mỹ trên mặt nàng ấy bây giờ cũng làm cho thần kinh của mấy người đang đứng đây nhìn kéo căng, tim suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chuyện này... Không biết tiểu thư Tử Linh muốn ai đi qua? Vị trưởng lão đương gia này nghe ra ý tứ trong lời của Tử Linh, tỏ vẻ hơi khó xử nhưng vẫn chưa cự tuyệt mà tò mò hỏi lại.
Hắn. Tử Linh chỉ một ngón về phía đám người Sở Phong.
Lúc này đây, những nam tử có mặt ở quanh Sở Phong đều không tránh được tim lệch nhịp đập nhanh hơn, hơi thở bắt đầu nặng nề, thậm chí ngay cả Từ Trọng Vũ bên cạnh và Giới Thanh Minh ở phía sau Sở Phong tim cũng đập thình thịch.
Tử Linh đích thân mời một người qua thì cũng nói rõ rằng Tử Linh có ý tứ gì đó với người kia, ai cũng mong mình đạt được vinh hạnh đặc biệt này.
Không ổn rồi. Có điều khác với những người kia, Sở Phong lại thầm nói một câu không tốt rồi, bên đó không có nhân vật nào như Từ Trọng Vũ có thể quan tâm hắn, nếu mà bị kêu qua thì đúng là nguy hiểm quá, trước tiên không nói đến những người khác, ngay cả Tử Linh kia cũng có sát ý với Sở Phong nữa.
Cô nương Tử Linh, nàng, nàng đang nói ta à? Đúng lúc này một nam tử đứng trước mặt Sở Phong đang không thể tin được mà vô cùng kích động đứng bật dậy.
Không phải ngươi, là người phía sau kia. Đầu mày Tử Linh hơi nhìu lại, chỉ tới chỗ Sở Phong ở sau nam tử kia.
Thấy thế thì mặt Sở Phong khẽ biến sắc, vội xoay người trốn ra đằng sau Cố Bác.
Sở Phong, nói ngươi đấy, trốn đi đâu thế? Có ai ngờ, Sở Phong trốn tránh như thế mà lại ép Tử Linh nói thẳng tên của hắn ra.
Hả? Sở Phong?!
Lần này thì hỏng thật rồi, hầu như tất cả mọi người ở đây, cho dù là nam nữ già trẻ gì cũng đang hướng mắt nhìn về phía Sở Phong, trong mắt đều là kinh ngạc cùng đố kỵ hiếm thấy, thậm chí còn có người lộ ra sát ý trần trụi nữa.
Mà làm Sở Phong câm nín nhất là khi Sở Phong đang đầy vẻ bất đắc dĩ đứng tại chỗ thì Tử Linh lại bước nhanh vào đám người kia, vươn đôi tay trắng như ngọc ra bắt lấy cổ áo của Sở Phong trước mắt bao người, cường ngạnh lôi Sở Phong đi ra ngoài.
Tử Linh kéo Sở Phong đến trước mặt vị trưởng lão đương gia kia rồi nói một câu: Trưởng lão, chính là hắn. Nói xong cũng không quay đầu lại mà kéo thẳng Sở Phong về phía một đội ngũ khác.
Chuyện này...
Nhìn bóng dáng Sở Phong cùng Tử Linh ngày càng xa thì Cố Bác với Từ Trọng Vũ trố bốn mắt nhìn nhau, cho dù quan hệ của họ với Sở Phong không tệ nhưng trong đáy mắt vẫn không tránh được hiện lên một chút đố kỵ.
Nhưng Từ Trọng Vũ lại bật cười thoải mái một tràng trước mới nói: Sở Phong huynh đệ, đúng là có phúc lớn.
Cố Bác cũng gật đầu liên tục đáp: Mà nói ra thì bọn họ cũng xứng đôi thật.
Có điều những người không có quan hệ gì với Sở Phong như Cố Bác với Từ Trọng Vũ thì chỉ có thể ghen ghét mà thôi, đặc biệt là Giới Thanh Minh với Đường Nhất Tu, cả hai giờ đã giận đến mắt cũng tóe lửa, nghiến răng ken két.
Người trong lòng của mình vậy mà lại kéo một kẻ mình cực kỳ không ưa thậm chí là thù hận đi ngay trước mắt mình, loại cảm giác này đúng là làm những người xưa nay được mỹ nữ vây quanh như họ nếm được vị đau đớn chua xót.
Mà về phần mấy nam tử của đội ngũ còn lại cũng phẫn nộ hơn nữa, nhất là ba người Bạch Vân Phi, Tống Thanh Phong và Lưu Tiêu Dao, mặt trắng bệch lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Phong lại lóe lên hàn ý, hận không thể bóp chết Sở Phong đang sống nhăn răng ấy.
Vốn tưởng mình được phân cùng đội với Từ Linh là đã có cơ hội theo đuổi nàng ấy, nhưng bây giờ là sao hả? Trong lòng Tử Linh đã chấm cái tên tiểu tử khỉ mốc đến từ Thanh châu kia rồi?
Có điều cho dù trong lòng họ khó chịu nhưng giờ chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi, bởi vì lúc này trưởng lão đương gia Chí Tôn sơn trang vẫn còn ở đây.
Ngay sau khi Tử Linh kéo Sở Phong đi thì có một thân ảnh bước nhanh qua chặn lại, là Liễu Chí Tôn.
Tuy Liễu Chí Tôn không phải là người dự thi trong đại hội thông gia, nhưng thân là đệ nhất đệ tử của Chí Tôn sơn trang nên y cũng tham gia lần rèn luyện này, hơn nữa y cũng giống với những người khác, sau khi thấy hành động của Tử Linh thì cũng rất khó chịu.
Lúc này y đang chắn trước mặt Tử Linh và Sở Phong, cười tủm tỉm nói với Tử Linh: Tử Linh sư muội, phân chia hai đội thế này đều là do trưởng lão an bài trước, muội làm thế thì hình như không đúng lắm?
À... Với sự cản trở của Liễu Chí Tôn thì Tử Linh chỉ cười ngọt ngào rồi nói: Trưởng lão đã đồng ý rồi thì không cần nhọc lòng Liễu sư huynh lo lắng đâu. Sau đó Tử Linh cũng không thèm để ý đến Liễu Chí Tôn nữa mà kéo thẳng Sở Phong vào trong đám người.
Thấy thế thì trong mắt Liễu Chí Tôn hiện lên một tia hàn ý, chẳng qua ánh mắt kia không nhìn Tử Linh mà là rơi vào người Sở Phong.
Xong rồi xong thật rồi, lần này bị nha đầu này chơi xỏ chết rồi. Mà Sở Phong thân là Giới linh sư tất nhiên cũng có thể cảm nhận được tia sát ý lộ ra từ ánh mắt của đám người kia đang ngưng tụ trên người mình.
Cảm thấy Tử Linh lần này đã đào hố rồi đẩy hắn vào tuyệt cảnh luôn rồi, giờ hắn đã trở thành nam tử sở hữu công địch.
Nhưng hắn cũng chẳng có cách gì cả, đối mặt với một tiểu mỹ nữ như vậy cũng đâu thể cự tuyệt được? Huống hồ ngay cả trưởng lão đương gia cũng đồng ý rồi thì hắn cự tuyệt bằng cách nào?
Có điều nghĩ lại thì Sở Phong cảm thấy dù sao đã như vậy rồi thì chi bằng dứt khoát nhân cơ hội này để tiếp cận với Tử Linh một chút đi, thế nên hắn vung tay tránh khỏi Tử Linh rồi lật tay nắm ngược lại bàn tay trắng như ngọc kia của nàng ấy.
Ngươi...
Cảm nhận được bàn tay nhỏ của mình bị gắt gao nắm lấy thì khuôn mặt Tử Linh biến sắc, vội rút tay mình ta rồi hung hăng trừng Sở Phong, nhỏ giọng nói: Đừng tưởng bở bổn cô nương có ý gì với ngươi, ta chỉ sợ ngươi ở với kẻ khác thì không biết giữ mồm giữ miệng mà thôi.
***
(1) công địch: kẻ thù chung của mọi người.
/748
|