“Tô Tô. . . . . .” Lớn tiếng kêu lên, bốn phía lại vẫn là một mảnh tĩnh mịch, không có bất cứ người nào, “Hãy cho anh một cơ hội giải thích, Tô Tô, hãy nghe anh nói. . . . . .”
“Tôi không muốn nghe một lời nói dối, càng không muốn nghe những lời nói dối kia vì cái này mà sinh ra nhiều lời nói dối khác!”
“Không phải vậy, Tô Tô, không phải là như em nghĩ”
“Quý Thần Hi, đời này, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. . . . . .” Có cơn gió thổi qua, cuốn đi giọng nói làm tan ra ở trong không khí và đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tô. . . . . . anh tìm tất cả các địa phương mà cũng tìm không được.
Cho dù là lạnh lùng đối mặt với anh cũng được, đừng có ngay cả thanh âm anh dựa dẫm vào cũng biến mất.
“Thầy, tình huống của điện hạ thế nào, giải phẫu không thành vấn đề, nhưng mà chỉ cần chúng ta vừa tiếp cận anh ta thì anh ta sẽ như người điên mà xua đuổi, tiếp tục như vậy, anh ta sẽ xảy ra chuyện đấy!”
“. . . . . . Anh ta còn đang rơi vào trong hôn mê, trong miệng lại thỉnh thoảng nói mớ. . . . . .”
Tất cả đều là gọi cái tên “Tô Tô” này.
“Bệ hạ có nói qua, vị tiểu thư họ Tô kia ở trong miệng của anh ta hôm nay sẽ đến, có phải chúng ta đợi cô ta đến thì lập tức chữa trị cho điện hạ không?”
“Hiện tại cũng chỉ phải đợi thôi, xem ra Tô tiểu thư trong miệng điện hạ là người rất quan trọng.”
Quan trọng. . . . . . cô gái quan trọng đối với vương tử hoàn mỹ cao quý này. . . . . . Không biết, sẽ là hình dáng gì đay. . . . . .
Nữ bác sĩ xinh đẹp xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn Quý Thần Hi ở trên giường bệnh, ánh mắt lưu luyến si mê.
************************************
Quy định của bệnh viện hoàng gia Eros tương đối nghiêm khắc, trước khi đi vào phòng bệnh dành riêng phải phân hai người nam nữ đi vào phòng tắm rửa thân thể sạch sẽ, sau đó đổi đồng phục vô khuẩn, lại đi qua lối đi bên tiến hành trừ độc, sau đó sẽ xuyên qua ba cánh cửa kim loại thì mới có thể đi vào phòng bệnh.
Tô Mạt đặt hành lý ở ngoài cửa, thông qua thủy tinh ngoài phòng bệnh, bên trong phòng vừa xem là hiểu ngay.
Phòng bệnh lớn xa hoa như thế, nhiều loại dụng cụ tự động sắp hàng, chung quanh rào chắn thủy tinh trong suốt ngăn cách với phòng làm việc, có năm người dáng vẻ bác sĩ đang cúi đầu nhìn kiểm tra bảng báo cáo. Bắt mắt nhất trong phòng bệnh chính là cái giường lớn, Quý Thần Hi đang đắp chăn, nằm sấp ở trên đó, khoảng cách quá xa, nên cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh bây giờ là gì, trên trực giác anh mệt mỏi mà lại còn không có sức sống.
Tô Mạt nuốt một ngụm nước bọt, ổn định tinh thần rồi đẩy cửa phòng bệnh ra, từng bước một bước đến gần bên giường, 5 vị bác sĩ nhìn thấy cô đi vào cũng không ngăn cản, mà tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Thần Hi. . . . . .
Tô Mạt hít thở một hơi, càng đi càng gần, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt của Quý Thần Hi.
Quý Thần Hi hít thở rất nặng, cũng không ổn định, một đôi mắt màu xanh sáng ngời miễn cưỡng híp lại, mặc dù không có rơi vào hôn mê, nhưng cũng cảm thấy đang cực kỳ chịu đựng đau đớn.
Thần Hi, sao anh lại hành hạ mình thành cái bộ dáng này, không đáng giá, không đáng giá. . . . . .
Cô bước chân nhanh hơn, trong lòng hiểu rất rõ, một cảm giác đau đớn bén nhọn mãnh liệt lập tức chiếm cứ lấy ngực của cô, hối hận sâu sắc càng đè nặng ở trong lòng của cô hơn.
Cô không biết mình lại quan trọng đối với anh như vậy, cô thật sự không biết!
Đứng ở bên giường, Tô Mạt vươn tay sờ vào cái trán của anh. . . . . . Anh tái nhợt, nhiệt độ trên trán lại nóng đến dọa người.
Tô Mạt run rẩy mở cánh môi ra, thấp giọng kêu: “Thần Hi. . . . . .”
Giống như nghe được thanh âm ở bên ngoài, lông mi của Quý Thần Hi nhẹ nhàng lay động một cái, nhưng hoàn toàn không mở mắt.
“Thần Hi, anh tỉnh lại đi, liếc lấy em một cái. . . . . . Thần Hi, em đã trở về, anh tỉnh lại đi.”
Trong thanh âm của Tô Mạt gần như đang nhẹn ngào thì Quý Thần Hi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mở ra ngừng ở trên mặt Tô Mạt.
“Thần Hi! Anh đã tỉnh!”
Tô Mạt vui sướng không che giấu làm ánh mắt của Quý Thần Hi bỗng trong suốt lên.
“Tô. . . . . . Tô Tô. . . . . .”
Tô Mạt không nhịn được mà ướt hốc mắt, đồng thời liền mở miệng mắng.
“Quý Thần Hi anh là tên ngốc! Sao anh lại có thể làm như vậy! Nếu như. . . . . . Nếu như anh chết, anh muốn em làm sao mà sống ở trên đời này! Quý Thần Hi, anh là tên đại ngu ngốc!”
Quý Thần Hi hô hấp khó khăn, giọng nói đứt quãng: “Tô, Tô Tô. . . . . . Anh. . . . . . anh có thể giải thích, em. . . . . . em nghe anh giải thích. . . . . . Không phải là cái dạng kia em nghĩ đâu. . . . . . Tô Tô. . . . . . đừng, đừng rời khỏi anh. . . . . .”
“Lúc nào thì em nói qua muốn rời khỏi anh!” Tô Mạt chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, tay vuốt hai gò má gầy gò của Quý Thần Hi: “Cái tên đàn ông lanh chanh này, không phải là anh rất tự tin, rất vô lại ư, anh lưu manh lại da mặt dày như vậy, ngay cả em muốn rời khỏi anh cũng sẽ bị anh quấn lấy lại, đời này em làm sao rời khỏi anh chứ.”
Quý Thần Hi chớp chớp mắt màu xanh: “Em. . . . . . Thật sự sẽ không rời đi. . . . . .”
Tô Mạt lắc đầu một cái, cúi đầu ở trên gương mặt anh hôn nhẹ một cái: “Đời này, nếu như anh không muốn rời khỏi em, em nhất định sẽ không buông tha cho anh.”
Quý Thần Hi ngưng hai mắt của cô một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Anh mệt quá, sau lưng đau quá.”
Tô Mạt cẩn thận mở áo sơ mi mỏng của anh ra, đột nhiên hai mắt mở to.
Sau lưng của Quý Thần Hi vốn là bóng loáng bền chắc gần như toàn bộ đều bị sát thương, trầy da sứt thịt, máu tanh dính đầy.
Tô Mạt khẽ cắn răng, đem đau lòng thu vào trong lòng, dịu dàng nói: “Thương thế của anh rất nặng, chúng ta trị liệu trước, chờ anh bình phục, thì anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”
“Em sẽ ở bên cạnh anh chứ?”
“Sẽ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Tô Mạt giống như nói lời thề trịnh trọng.
Vì vậy, Quý Thần Hi yên lòng đóng mắt lại.
Vì vậy, bên mép môi của anh lặng lẽ tràn ra một nụ cười như có như không.
Tô Mạt xác định anh đã ngủ rồi, thì cẩn thận trải áo sơ mi ở trên lưng anh, xoay người đi về phía khu vực bác sĩ.
“Thần Hi anh ấy thế nào?”
Năm người bác sĩ đều là người phương Đông, ở nơi y học phát triển của châu Âu như vậy mà có thể tiến vào bệnh viện tư nhân hoàng gia như thế, thì có thể thấy được năng lực của năm người này đều không giống bình thường.
Bác sĩ đang làm nhiệm vụ ngẩng đầu mỉm cười, một chút cũng không thấy ngoài ý muốn với sự tồn tại của Tô Mạt, giống như đã sớm biết và giải thích: “Tô tiểu thư, bị thương ngoài da của điện hạ tương đối nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì bản thân điện hạ cự tuyệt trị liệu, khiến cho anh ta bỏ qua thời kỳ chữa trị tốt nhất, hiện tại chúng tôi cần tiến hành giải phẫu cấy da để bảo đảm vùng lớn vết thương sau lưng điện hạ được khôi phục. Còn có, sau khi điện hạ xảy ra tai nạn xe cộ cũng có mang nội thương, điều trị sau phẫu thuật cũng rất quan trọng.”
Bởi vì liên quan tới cô mà Thần Hi trì hoãn thời gian, thậm chí ngoại thương nghiêm trọng đến mức cần phải cấy da. . . . . . trong lòng Tô Mạt lại cảm giác đau đớn lại bộc phát một lần nữa.
Tô Mạt im lặng gật đầu một cái, rồi nhẹ giọng nói ra: “Nếu như vậy, lập tức chuẩn bị giải phẫu đi. Về phần điều trị giai đoạn sau, cái này giao cho tôi là được rồi.”
“Tốt.”Bác sĩ trực ban gật đầu một cái rồi đứng dậy nói ra: “Trước tiên Tô tiểu thư có thể đến lầu bốn nghỉ ngơi, phẫu thuật cho điện hạ đoán chừng cũng phải ba giờ.”
Tô Mạt lắc đầu: “Không, tôi muốn ở cùng với anh ấy.”
“Này. . . . . .”Mấy vị bác sĩ liếc mắt nhìn lẫn nhau, một nữ bác sĩ trong đó lạnh lùng nói: “Tô tiểu thư, tôi biết rõ bệ hạ cho phép cô chiếu cố điện hạ, nhưng mà lần giải phẫu này là rất quan trọng, chúng ta thân là bác sĩ điều trị của điện hạ cũng muốn suy tính toàn diện, trong lúc giải phẫu hi vọng cô đừng có làm chúng ta khó xử.”
Tô Mạt ngước mắt quan sát cô gái nói chuyện một cái, bất ngờ ở trong mắt vị bác sĩ mỹ nữ này phát hiện một tia ghen tỵ.
Lại là một nợ nần của Thần Hi, thế giới này thật nhỏ, khắp nơi đều có thể gặp phải tình địch.
Mặc dù Tô Mạt ghét, nhưng vì Quý Thần Hi mà không thể không nhượng bộ: “Được rồi, tôi đến lầu bốn, nếu như Thần Hi giải phẫu xong xin lập tức cho tôi biết.”
“Tôi không muốn nghe một lời nói dối, càng không muốn nghe những lời nói dối kia vì cái này mà sinh ra nhiều lời nói dối khác!”
“Không phải vậy, Tô Tô, không phải là như em nghĩ”
“Quý Thần Hi, đời này, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. . . . . .” Có cơn gió thổi qua, cuốn đi giọng nói làm tan ra ở trong không khí và đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Tô. . . . . . anh tìm tất cả các địa phương mà cũng tìm không được.
Cho dù là lạnh lùng đối mặt với anh cũng được, đừng có ngay cả thanh âm anh dựa dẫm vào cũng biến mất.
“Thầy, tình huống của điện hạ thế nào, giải phẫu không thành vấn đề, nhưng mà chỉ cần chúng ta vừa tiếp cận anh ta thì anh ta sẽ như người điên mà xua đuổi, tiếp tục như vậy, anh ta sẽ xảy ra chuyện đấy!”
“. . . . . . Anh ta còn đang rơi vào trong hôn mê, trong miệng lại thỉnh thoảng nói mớ. . . . . .”
Tất cả đều là gọi cái tên “Tô Tô” này.
“Bệ hạ có nói qua, vị tiểu thư họ Tô kia ở trong miệng của anh ta hôm nay sẽ đến, có phải chúng ta đợi cô ta đến thì lập tức chữa trị cho điện hạ không?”
“Hiện tại cũng chỉ phải đợi thôi, xem ra Tô tiểu thư trong miệng điện hạ là người rất quan trọng.”
Quan trọng. . . . . . cô gái quan trọng đối với vương tử hoàn mỹ cao quý này. . . . . . Không biết, sẽ là hình dáng gì đay. . . . . .
Nữ bác sĩ xinh đẹp xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn Quý Thần Hi ở trên giường bệnh, ánh mắt lưu luyến si mê.
************************************
Quy định của bệnh viện hoàng gia Eros tương đối nghiêm khắc, trước khi đi vào phòng bệnh dành riêng phải phân hai người nam nữ đi vào phòng tắm rửa thân thể sạch sẽ, sau đó đổi đồng phục vô khuẩn, lại đi qua lối đi bên tiến hành trừ độc, sau đó sẽ xuyên qua ba cánh cửa kim loại thì mới có thể đi vào phòng bệnh.
Tô Mạt đặt hành lý ở ngoài cửa, thông qua thủy tinh ngoài phòng bệnh, bên trong phòng vừa xem là hiểu ngay.
Phòng bệnh lớn xa hoa như thế, nhiều loại dụng cụ tự động sắp hàng, chung quanh rào chắn thủy tinh trong suốt ngăn cách với phòng làm việc, có năm người dáng vẻ bác sĩ đang cúi đầu nhìn kiểm tra bảng báo cáo. Bắt mắt nhất trong phòng bệnh chính là cái giường lớn, Quý Thần Hi đang đắp chăn, nằm sấp ở trên đó, khoảng cách quá xa, nên cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh bây giờ là gì, trên trực giác anh mệt mỏi mà lại còn không có sức sống.
Tô Mạt nuốt một ngụm nước bọt, ổn định tinh thần rồi đẩy cửa phòng bệnh ra, từng bước một bước đến gần bên giường, 5 vị bác sĩ nhìn thấy cô đi vào cũng không ngăn cản, mà tiếp tục cúi đầu làm chuyện của mình.
Thần Hi. . . . . .
Tô Mạt hít thở một hơi, càng đi càng gần, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt của Quý Thần Hi.
Quý Thần Hi hít thở rất nặng, cũng không ổn định, một đôi mắt màu xanh sáng ngời miễn cưỡng híp lại, mặc dù không có rơi vào hôn mê, nhưng cũng cảm thấy đang cực kỳ chịu đựng đau đớn.
Thần Hi, sao anh lại hành hạ mình thành cái bộ dáng này, không đáng giá, không đáng giá. . . . . .
Cô bước chân nhanh hơn, trong lòng hiểu rất rõ, một cảm giác đau đớn bén nhọn mãnh liệt lập tức chiếm cứ lấy ngực của cô, hối hận sâu sắc càng đè nặng ở trong lòng của cô hơn.
Cô không biết mình lại quan trọng đối với anh như vậy, cô thật sự không biết!
Đứng ở bên giường, Tô Mạt vươn tay sờ vào cái trán của anh. . . . . . Anh tái nhợt, nhiệt độ trên trán lại nóng đến dọa người.
Tô Mạt run rẩy mở cánh môi ra, thấp giọng kêu: “Thần Hi. . . . . .”
Giống như nghe được thanh âm ở bên ngoài, lông mi của Quý Thần Hi nhẹ nhàng lay động một cái, nhưng hoàn toàn không mở mắt.
“Thần Hi, anh tỉnh lại đi, liếc lấy em một cái. . . . . . Thần Hi, em đã trở về, anh tỉnh lại đi.”
Trong thanh âm của Tô Mạt gần như đang nhẹn ngào thì Quý Thần Hi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt mở ra ngừng ở trên mặt Tô Mạt.
“Thần Hi! Anh đã tỉnh!”
Tô Mạt vui sướng không che giấu làm ánh mắt của Quý Thần Hi bỗng trong suốt lên.
“Tô. . . . . . Tô Tô. . . . . .”
Tô Mạt không nhịn được mà ướt hốc mắt, đồng thời liền mở miệng mắng.
“Quý Thần Hi anh là tên ngốc! Sao anh lại có thể làm như vậy! Nếu như. . . . . . Nếu như anh chết, anh muốn em làm sao mà sống ở trên đời này! Quý Thần Hi, anh là tên đại ngu ngốc!”
Quý Thần Hi hô hấp khó khăn, giọng nói đứt quãng: “Tô, Tô Tô. . . . . . Anh. . . . . . anh có thể giải thích, em. . . . . . em nghe anh giải thích. . . . . . Không phải là cái dạng kia em nghĩ đâu. . . . . . Tô Tô. . . . . . đừng, đừng rời khỏi anh. . . . . .”
“Lúc nào thì em nói qua muốn rời khỏi anh!” Tô Mạt chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, tay vuốt hai gò má gầy gò của Quý Thần Hi: “Cái tên đàn ông lanh chanh này, không phải là anh rất tự tin, rất vô lại ư, anh lưu manh lại da mặt dày như vậy, ngay cả em muốn rời khỏi anh cũng sẽ bị anh quấn lấy lại, đời này em làm sao rời khỏi anh chứ.”
Quý Thần Hi chớp chớp mắt màu xanh: “Em. . . . . . Thật sự sẽ không rời đi. . . . . .”
Tô Mạt lắc đầu một cái, cúi đầu ở trên gương mặt anh hôn nhẹ một cái: “Đời này, nếu như anh không muốn rời khỏi em, em nhất định sẽ không buông tha cho anh.”
Quý Thần Hi ngưng hai mắt của cô một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Anh mệt quá, sau lưng đau quá.”
Tô Mạt cẩn thận mở áo sơ mi mỏng của anh ra, đột nhiên hai mắt mở to.
Sau lưng của Quý Thần Hi vốn là bóng loáng bền chắc gần như toàn bộ đều bị sát thương, trầy da sứt thịt, máu tanh dính đầy.
Tô Mạt khẽ cắn răng, đem đau lòng thu vào trong lòng, dịu dàng nói: “Thương thế của anh rất nặng, chúng ta trị liệu trước, chờ anh bình phục, thì anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”
“Em sẽ ở bên cạnh anh chứ?”
“Sẽ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Tô Mạt giống như nói lời thề trịnh trọng.
Vì vậy, Quý Thần Hi yên lòng đóng mắt lại.
Vì vậy, bên mép môi của anh lặng lẽ tràn ra một nụ cười như có như không.
Tô Mạt xác định anh đã ngủ rồi, thì cẩn thận trải áo sơ mi ở trên lưng anh, xoay người đi về phía khu vực bác sĩ.
“Thần Hi anh ấy thế nào?”
Năm người bác sĩ đều là người phương Đông, ở nơi y học phát triển của châu Âu như vậy mà có thể tiến vào bệnh viện tư nhân hoàng gia như thế, thì có thể thấy được năng lực của năm người này đều không giống bình thường.
Bác sĩ đang làm nhiệm vụ ngẩng đầu mỉm cười, một chút cũng không thấy ngoài ý muốn với sự tồn tại của Tô Mạt, giống như đã sớm biết và giải thích: “Tô tiểu thư, bị thương ngoài da của điện hạ tương đối nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì bản thân điện hạ cự tuyệt trị liệu, khiến cho anh ta bỏ qua thời kỳ chữa trị tốt nhất, hiện tại chúng tôi cần tiến hành giải phẫu cấy da để bảo đảm vùng lớn vết thương sau lưng điện hạ được khôi phục. Còn có, sau khi điện hạ xảy ra tai nạn xe cộ cũng có mang nội thương, điều trị sau phẫu thuật cũng rất quan trọng.”
Bởi vì liên quan tới cô mà Thần Hi trì hoãn thời gian, thậm chí ngoại thương nghiêm trọng đến mức cần phải cấy da. . . . . . trong lòng Tô Mạt lại cảm giác đau đớn lại bộc phát một lần nữa.
Tô Mạt im lặng gật đầu một cái, rồi nhẹ giọng nói ra: “Nếu như vậy, lập tức chuẩn bị giải phẫu đi. Về phần điều trị giai đoạn sau, cái này giao cho tôi là được rồi.”
“Tốt.”Bác sĩ trực ban gật đầu một cái rồi đứng dậy nói ra: “Trước tiên Tô tiểu thư có thể đến lầu bốn nghỉ ngơi, phẫu thuật cho điện hạ đoán chừng cũng phải ba giờ.”
Tô Mạt lắc đầu: “Không, tôi muốn ở cùng với anh ấy.”
“Này. . . . . .”Mấy vị bác sĩ liếc mắt nhìn lẫn nhau, một nữ bác sĩ trong đó lạnh lùng nói: “Tô tiểu thư, tôi biết rõ bệ hạ cho phép cô chiếu cố điện hạ, nhưng mà lần giải phẫu này là rất quan trọng, chúng ta thân là bác sĩ điều trị của điện hạ cũng muốn suy tính toàn diện, trong lúc giải phẫu hi vọng cô đừng có làm chúng ta khó xử.”
Tô Mạt ngước mắt quan sát cô gái nói chuyện một cái, bất ngờ ở trong mắt vị bác sĩ mỹ nữ này phát hiện một tia ghen tỵ.
Lại là một nợ nần của Thần Hi, thế giới này thật nhỏ, khắp nơi đều có thể gặp phải tình địch.
Mặc dù Tô Mạt ghét, nhưng vì Quý Thần Hi mà không thể không nhượng bộ: “Được rồi, tôi đến lầu bốn, nếu như Thần Hi giải phẫu xong xin lập tức cho tôi biết.”
/133
|