làm sao lại cùng tình yêu phiền lòng này tạo nên quan hệ, nếu như các cô muốn tôi buông tha, cũng có thể, nhưng xin mời các cô nói Elroy điện hạ buông tha cho Tô Mạt tôi trước rồi hãy nói”
“Cô nói bậy!”
Tuyệt đối không tin tưởng Elroy vương tử hoàn mỹ trong suy nghĩ lại nhất định theo đuổi Tô Mạt, Juli giận tím mặt: “Elroy làm sao lại thích loại gái già đã ly hôn vừa không có địa vị như cô!”
Ly hôn vẫn là đả thương Tô Mạt mạnh nhất, trước kia quyết định không muốn để cho người ta nhắc tới. Nhưng mà hiện tại. . . . . .
Tô Mạt nheo mắt lại, lông mi cong phủ lên con ngươi xinh đẹp, đối mặt với không lựa lời nói của Juli, vẫn nhẹ nhàng trả lời như cũ: “Ly hôn có tội sao? Theo luật pháp của Trung quốc chúng tôi, ly hôn là không có tội, tôi không biết vị tiểu thư tôn quý này có hiểu rõ luật pháp quy định ở đất nước mình hay không, một phụ nữ ly hôn không thể yêu nữa, kết hôn nữa. Thứ cho tôi mạo muội, theo tôi được biết, toàn thế giới không có một quốc gia nào là có luật pháp quy định như vậy. Nói cách khác, tôi ly hôn không có phạm pháp, nếu tôi không có phạm pháp, thì tôi không hiểu nổi tại sao vị tiểu thư này lại nói ra lời làm người ta khó hiểu như vậy.”
“Cho dù không phạm pháp thì thế nào, dù sao cô cũng đã từng là vợ của người khác, lại lớn hơn Elroy mấy tuổi, tại sao cô muốn cùng Elroy ở chung một chỗ chứ!”
“Cô cũng nói là đã từng. Ừ, tôi đã từng là vợ của người khác, nhưng tôi bây giờ là người tự do, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc, về phần cô nói tôi lớn hơn Thần Hi, kỳ thật tôi chỉ lớn hơn anh ấy hai tuổi cũng không phải là lớn hơn anh ấy hai mươi tuổi, tại sao lại không thể ở cùng với anh ấy.”
Tô Mạt từng bước tiến tới gần, làm Juli khó chịu mà khẽ gọi: “Cô là cô gái Trung quốc da mặt dày!”
“Theo đuổi hạnh phúc chính là da mặt dày, tôi nghĩ toàn thế giới có lẽ không có mấy người là không có da mặt dày đi, cô gái nước Mỹ ngu xuẩn!”
Tô Mạt bỏ lại một câu không đen không trắng, ngược lại nhìn về phía người cuối cùng trong ba cô gái, vẫn chưa có mở miệng, một người khó đối phó nhất.
Sa Sở Văn đối với hai vị “Chiến hữu” tử trận không có chút khẩn trương, ngược lại lộ ra nụ cười thân thiện, chỉ là ở trong mắt Tô Mạt nụ cười này tràn đầy tính toán cùng quỷ kế.
“Tô tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Xin hỏi”
“Cô luôn miệng nói muốn theo đuổi hạnh phúc, đối với tình thế bắt buộc của Elroy, đối với cô muốn hỏi cô một chút, cô rốt cuộc yêu anh ấy ở chỗ nào?”
Sa Sở Văn nhìn Tô Mạt, nếu như đáp án của Tô Mạt là dáng ngoài hoặc là thân phận, thì cô ta có gì khác với các cô đâu.
Tô Mạt rũ mắt, cười nhạt một tiếng: “Tôi không biết cái gì là yêu, mặc dù Thần Hi nói anh ấy yêu tôi, nhưng tôi vẫn không biết yêu là cái gì, cho đến sau khi chúng tôi xa nhau. . . . . . Tôi yêu dịu dàng, chu đáo của anh ấy, yêu anh ấy đối tốt với tôi, yêu anh ấy đùa bỡn lưu manh giả vờ vô lại, yêu anh ấy mang cho tôi một giấc mộng màu tím, yêu anh ấy nói muốn cả đời ở với tôi, yêu nụ cười của anh ấy, yêu tất cả của anh ấy, chỉ cần là Quý Thần Hi , Tô Mạt đều yêu. . . . . .”
Tô Tô, nếu như bỏ lỡ bảy năm, anh sẽ dùng thời gian bảy mươi năm để bù đắp lại cho em.
Tô Tô, nói cho anh biết, em là quan tâm đến anh, nói cho anh biết.
Tô Tô, cả đời anh sẽ làm bạn với em.
. . . . . . . . . . . .
Tô Mạt nói xong, nâng mắt lên, nhu tình trong mắt gần như hòa tan bông tuyết lạnh nhất của tháng mười hai, dịu dàng, mỉm cười: “Cho dù anh ấy không phải là Elroy, không phải là vương tử, thậm chí anh ấy không phải là Quý Thần Hi, chỉ cần là anh ấy, dù là người đi đường, tôi vẫn yêu anh ấy như cũ.”
Tầm mắt lần lượt lướt qua ở trên người ba cô gái, cuối cùng rơi vào một đôi con ngươi xanh biếc của Nors, lẳng lặng nói: “Từ ngày tôi biết rõ tôi yêu anh ấy, cho dù là toàn thế giới không đồng ý cho chúng tôi ở chung một chỗ, chỉ cần Quý Thần Hi cần tôi, Tô Mạt nhất định sẽ đứng ở bên cạnh anh ấy, núi đao biển lửa, không oán không hối, con đường này cho dù khó khăn đến thế nào đi nữa, tôi sẽ cùng đi với anh ấy.”
Thần Hi, anh dùng một đời làm tiền đánh cuộc, sao em lại cam lòng để cho anh thua.
Con mắt của Nors và con mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nhau, trong nháy mắt, liền quay đầu đi.
“Cô và kết quả tôi điều tra rất không nhau.” Nors cúi đầu, chuyển động một chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Theo tôi được biết, cô không phải là một cô gái nói nhiều, hôm nay biểu hiện của cô rất ngoài dự liệu của tôi.”
Tô Mạt cười cười: “Người cũng sẽ thay đổi.”
“Coi như hôm nay cô thắng ba vị tiểu thư này, nhưng cô chính là không thắng được cô gái trong suy nghĩ của tôi đã nhận định cho Thần Hi, cô gái đó là công chúa Thụy Điển, Sophie, cũng là người duy nhất có thể xứng đôi với Thần Hi trên toàn thế giới.”
“Phải không” Tô Mạt nhàn nhạt nói: “Tôi không cảm thấy Thần Hi sẽ nghe theo sự lựa chọn của ông.”
Quý Thần Hi nếu như dễ dàng khuất phục như vậy, vậy thì không phải là Quý Thần Hi mà cô biết rồi.
Nors gật đầu một cái: “Cô nói không sai, quả thật Thần Hi không muốn cùng cô ta kết hôn, việc hôn sự này Thần Hi không có đồng ý, nhưng mà, nó cũng không có phản đối.”
Không có phản đối. . . . . .
Tô Mạt khẽ cau mày: “Bệ hạ là có ý gì?”
Nors lộ ra một nụ cười, đứng lên đi tới bên cửa sổ: “Ngày hôm qua Thần Hi xảy ra tai nạn xe cộ, không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý muốn thương tổn nó.”
Đề tài của Nors chuyển hóa rất nhanh, không cao minh nhưng lại vừa vặn có thể làm cho Tô Mạt tạm thời quên mất câu nói mờ mịt kia, sức khỏe của Quý Thần Hi mới chính là vấn đề Tô Mạt cần quan tâm.
“Thần Hi như thế nào?”
“Nó không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng nó lại dùng cái này làm giá để thỏa hiệp với tôi, nếu như một ngày cô không đến nơi này, thì một ngày nó sẽ không điều trị.”
Quý Thần Hi, cái tên quỷ tùy hứng này! Thông minh vĩnh viễn chênh lệch 20 với số tuổi của anh!
Tô Mạt cắn răng nghiến lợi ở đáy lòng nguyền rủa Quý Thần Hi
“Trước khi Thần Hi còn chưa có bình phục cô có thể ở lại chỗ này chăm sóc nó.”
Một câu nói của Quốc vương giống như là thánh chỉ, Tô Mạt vội vàng gật đầu: “Cám ơn ngài.”
“Nhưng cô đừng có hiểu lầm, tôi nguyện ý để cho cô chăm sóc nó cũng không đại biểu tôi nhận cô trở thành nữ chủ nhân của Eros, chỉ vì Thần Hi tôi không thể không nhượng bộ. Vốn là qua một ngày nữa Sophie công chúa Thụy Điển sẽ tới viếng thăm, nhưng chuyện Thần Hi bị thương đã truyền đi, vương thất Thụy Điển điện tới sáng nay sẽ kéo dài thời hạn viếng thăm.”
Nói xong, Nors xoay người đi, hai tay chắp sau lưng và lạnh lùng nói: “Thời gian cô rời khỏi Eros, chính là thời gian công chúa Thụy Điển tới thăm hỏi, ở nơi này trong một thời gian ngắn, hi vọng cô không làm ra chuyện khiến Thần Hi khó xử.”
Không hổ là quốc vương, thật sự đúng là mạnh mẽ nói tới nói lui đều khiến cho người khác cực kỳ không thoải mái.
Tô Mạt xoay người kéo hành lý đi mấy bước vào bên trong, hơi dừng lại, “Tôi đi, nhất định tôi sẽ mang Quý Thần Hi đi, nếu như anh ấy nguyện ý cùng đi với tôi.”
Để lại một câu còn mạnh hơn Nors, Tô Mạt cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới khu vực phòng bệnh.
“Anh, anh là ngừơi thân duy nhất của em, em không bỏ anh được, nhưng Quý Uyên là tình yêu kiếp này của em, em không thể bỏ anh ấy, nếu là tình huống như vậy, em phải lựa chọn người quan trọng nhất đối với em, anh ấy chính là Quý Uyên. . . . . .”
Bóng lưng của Tô Mạt đã biến mất ở trên bậc thang, Nors mới từ một đoạn ngắn trong ký ức kéo ý thức của mình về.
Lỵ nhi đã rời đi rồi, ông quyết không cho phép Thần Hi cũng rời khỏi ông!
“Cô nói bậy!”
Tuyệt đối không tin tưởng Elroy vương tử hoàn mỹ trong suy nghĩ lại nhất định theo đuổi Tô Mạt, Juli giận tím mặt: “Elroy làm sao lại thích loại gái già đã ly hôn vừa không có địa vị như cô!”
Ly hôn vẫn là đả thương Tô Mạt mạnh nhất, trước kia quyết định không muốn để cho người ta nhắc tới. Nhưng mà hiện tại. . . . . .
Tô Mạt nheo mắt lại, lông mi cong phủ lên con ngươi xinh đẹp, đối mặt với không lựa lời nói của Juli, vẫn nhẹ nhàng trả lời như cũ: “Ly hôn có tội sao? Theo luật pháp của Trung quốc chúng tôi, ly hôn là không có tội, tôi không biết vị tiểu thư tôn quý này có hiểu rõ luật pháp quy định ở đất nước mình hay không, một phụ nữ ly hôn không thể yêu nữa, kết hôn nữa. Thứ cho tôi mạo muội, theo tôi được biết, toàn thế giới không có một quốc gia nào là có luật pháp quy định như vậy. Nói cách khác, tôi ly hôn không có phạm pháp, nếu tôi không có phạm pháp, thì tôi không hiểu nổi tại sao vị tiểu thư này lại nói ra lời làm người ta khó hiểu như vậy.”
“Cho dù không phạm pháp thì thế nào, dù sao cô cũng đã từng là vợ của người khác, lại lớn hơn Elroy mấy tuổi, tại sao cô muốn cùng Elroy ở chung một chỗ chứ!”
“Cô cũng nói là đã từng. Ừ, tôi đã từng là vợ của người khác, nhưng tôi bây giờ là người tự do, tôi có quyền theo đuổi hạnh phúc, về phần cô nói tôi lớn hơn Thần Hi, kỳ thật tôi chỉ lớn hơn anh ấy hai tuổi cũng không phải là lớn hơn anh ấy hai mươi tuổi, tại sao lại không thể ở cùng với anh ấy.”
Tô Mạt từng bước tiến tới gần, làm Juli khó chịu mà khẽ gọi: “Cô là cô gái Trung quốc da mặt dày!”
“Theo đuổi hạnh phúc chính là da mặt dày, tôi nghĩ toàn thế giới có lẽ không có mấy người là không có da mặt dày đi, cô gái nước Mỹ ngu xuẩn!”
Tô Mạt bỏ lại một câu không đen không trắng, ngược lại nhìn về phía người cuối cùng trong ba cô gái, vẫn chưa có mở miệng, một người khó đối phó nhất.
Sa Sở Văn đối với hai vị “Chiến hữu” tử trận không có chút khẩn trương, ngược lại lộ ra nụ cười thân thiện, chỉ là ở trong mắt Tô Mạt nụ cười này tràn đầy tính toán cùng quỷ kế.
“Tô tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Xin hỏi”
“Cô luôn miệng nói muốn theo đuổi hạnh phúc, đối với tình thế bắt buộc của Elroy, đối với cô muốn hỏi cô một chút, cô rốt cuộc yêu anh ấy ở chỗ nào?”
Sa Sở Văn nhìn Tô Mạt, nếu như đáp án của Tô Mạt là dáng ngoài hoặc là thân phận, thì cô ta có gì khác với các cô đâu.
Tô Mạt rũ mắt, cười nhạt một tiếng: “Tôi không biết cái gì là yêu, mặc dù Thần Hi nói anh ấy yêu tôi, nhưng tôi vẫn không biết yêu là cái gì, cho đến sau khi chúng tôi xa nhau. . . . . . Tôi yêu dịu dàng, chu đáo của anh ấy, yêu anh ấy đối tốt với tôi, yêu anh ấy đùa bỡn lưu manh giả vờ vô lại, yêu anh ấy mang cho tôi một giấc mộng màu tím, yêu anh ấy nói muốn cả đời ở với tôi, yêu nụ cười của anh ấy, yêu tất cả của anh ấy, chỉ cần là Quý Thần Hi , Tô Mạt đều yêu. . . . . .”
Tô Tô, nếu như bỏ lỡ bảy năm, anh sẽ dùng thời gian bảy mươi năm để bù đắp lại cho em.
Tô Tô, nói cho anh biết, em là quan tâm đến anh, nói cho anh biết.
Tô Tô, cả đời anh sẽ làm bạn với em.
. . . . . . . . . . . .
Tô Mạt nói xong, nâng mắt lên, nhu tình trong mắt gần như hòa tan bông tuyết lạnh nhất của tháng mười hai, dịu dàng, mỉm cười: “Cho dù anh ấy không phải là Elroy, không phải là vương tử, thậm chí anh ấy không phải là Quý Thần Hi, chỉ cần là anh ấy, dù là người đi đường, tôi vẫn yêu anh ấy như cũ.”
Tầm mắt lần lượt lướt qua ở trên người ba cô gái, cuối cùng rơi vào một đôi con ngươi xanh biếc của Nors, lẳng lặng nói: “Từ ngày tôi biết rõ tôi yêu anh ấy, cho dù là toàn thế giới không đồng ý cho chúng tôi ở chung một chỗ, chỉ cần Quý Thần Hi cần tôi, Tô Mạt nhất định sẽ đứng ở bên cạnh anh ấy, núi đao biển lửa, không oán không hối, con đường này cho dù khó khăn đến thế nào đi nữa, tôi sẽ cùng đi với anh ấy.”
Thần Hi, anh dùng một đời làm tiền đánh cuộc, sao em lại cam lòng để cho anh thua.
Con mắt của Nors và con mắt của Tô Mạt nhìn thẳng vào nhau, trong nháy mắt, liền quay đầu đi.
“Cô và kết quả tôi điều tra rất không nhau.” Nors cúi đầu, chuyển động một chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Theo tôi được biết, cô không phải là một cô gái nói nhiều, hôm nay biểu hiện của cô rất ngoài dự liệu của tôi.”
Tô Mạt cười cười: “Người cũng sẽ thay đổi.”
“Coi như hôm nay cô thắng ba vị tiểu thư này, nhưng cô chính là không thắng được cô gái trong suy nghĩ của tôi đã nhận định cho Thần Hi, cô gái đó là công chúa Thụy Điển, Sophie, cũng là người duy nhất có thể xứng đôi với Thần Hi trên toàn thế giới.”
“Phải không” Tô Mạt nhàn nhạt nói: “Tôi không cảm thấy Thần Hi sẽ nghe theo sự lựa chọn của ông.”
Quý Thần Hi nếu như dễ dàng khuất phục như vậy, vậy thì không phải là Quý Thần Hi mà cô biết rồi.
Nors gật đầu một cái: “Cô nói không sai, quả thật Thần Hi không muốn cùng cô ta kết hôn, việc hôn sự này Thần Hi không có đồng ý, nhưng mà, nó cũng không có phản đối.”
Không có phản đối. . . . . .
Tô Mạt khẽ cau mày: “Bệ hạ là có ý gì?”
Nors lộ ra một nụ cười, đứng lên đi tới bên cửa sổ: “Ngày hôm qua Thần Hi xảy ra tai nạn xe cộ, không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý muốn thương tổn nó.”
Đề tài của Nors chuyển hóa rất nhanh, không cao minh nhưng lại vừa vặn có thể làm cho Tô Mạt tạm thời quên mất câu nói mờ mịt kia, sức khỏe của Quý Thần Hi mới chính là vấn đề Tô Mạt cần quan tâm.
“Thần Hi như thế nào?”
“Nó không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng nó lại dùng cái này làm giá để thỏa hiệp với tôi, nếu như một ngày cô không đến nơi này, thì một ngày nó sẽ không điều trị.”
Quý Thần Hi, cái tên quỷ tùy hứng này! Thông minh vĩnh viễn chênh lệch 20 với số tuổi của anh!
Tô Mạt cắn răng nghiến lợi ở đáy lòng nguyền rủa Quý Thần Hi
“Trước khi Thần Hi còn chưa có bình phục cô có thể ở lại chỗ này chăm sóc nó.”
Một câu nói của Quốc vương giống như là thánh chỉ, Tô Mạt vội vàng gật đầu: “Cám ơn ngài.”
“Nhưng cô đừng có hiểu lầm, tôi nguyện ý để cho cô chăm sóc nó cũng không đại biểu tôi nhận cô trở thành nữ chủ nhân của Eros, chỉ vì Thần Hi tôi không thể không nhượng bộ. Vốn là qua một ngày nữa Sophie công chúa Thụy Điển sẽ tới viếng thăm, nhưng chuyện Thần Hi bị thương đã truyền đi, vương thất Thụy Điển điện tới sáng nay sẽ kéo dài thời hạn viếng thăm.”
Nói xong, Nors xoay người đi, hai tay chắp sau lưng và lạnh lùng nói: “Thời gian cô rời khỏi Eros, chính là thời gian công chúa Thụy Điển tới thăm hỏi, ở nơi này trong một thời gian ngắn, hi vọng cô không làm ra chuyện khiến Thần Hi khó xử.”
Không hổ là quốc vương, thật sự đúng là mạnh mẽ nói tới nói lui đều khiến cho người khác cực kỳ không thoải mái.
Tô Mạt xoay người kéo hành lý đi mấy bước vào bên trong, hơi dừng lại, “Tôi đi, nhất định tôi sẽ mang Quý Thần Hi đi, nếu như anh ấy nguyện ý cùng đi với tôi.”
Để lại một câu còn mạnh hơn Nors, Tô Mạt cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới khu vực phòng bệnh.
“Anh, anh là ngừơi thân duy nhất của em, em không bỏ anh được, nhưng Quý Uyên là tình yêu kiếp này của em, em không thể bỏ anh ấy, nếu là tình huống như vậy, em phải lựa chọn người quan trọng nhất đối với em, anh ấy chính là Quý Uyên. . . . . .”
Bóng lưng của Tô Mạt đã biến mất ở trên bậc thang, Nors mới từ một đoạn ngắn trong ký ức kéo ý thức của mình về.
Lỵ nhi đã rời đi rồi, ông quyết không cho phép Thần Hi cũng rời khỏi ông!
/133
|