Vân Mặc Vận nhìn Quý Thần Hi, ánh mắt dịu dàng lại lộ ra cơ trí không giống bình thường: “Cậu nên biết, cho dù là cô ấy rời khỏi Châu Âu cũng không thể thoát khỏi phạm vi thế lực của chúng ta, nếu như cậu muốn biết cô ấy ở nơi nào thì rất dễ dàng, nhưng mà phải làm thế nào lưu lại cô ấy mới thật sự là vấn đề khó khăn.”
Đông Phương lục thiếu, quyền thế ngập trời, Tô Mạt đi khắp chân trời góc biển cũng không thể tránh được tai mắt của bọn họ, muốn tìm được cô ấy, thật sự quá đơn giản.
Chỉ là, cho dù tìm được người của cô ấy, cũng không nhất định có thể tìm được tim của cô ấy. Nói cho cùng bất kỳ một cô gái bình thường nào khi phát hiện người đàn ông luôn miệng nói tiếng yêu mình lại có tới bốn vị hôn thê, thì làm sao có thể tha thứ cho người đàn ông ấy đây.
Y theo tính tình của Tô Mạt, đi bộ coi như là cách làm lý trí nhất, cả đời không gặp cũng ở trong dự liệu. Sợ chỉ là, oán hận trong lòng của cô e rằng cả đời này cũng sẽ không buông xuống, cũng sẽ không hạnh phúc. . . . . . Quý Thần Hi lo lắng cũng chính là như thế.
Quý Thần Hi hiểu rất rõ thủ đoạn của Vân Mặc Vận, cái tên đàn ông tao nhã cười nói này luôn có thể đem người đẩy vào chỗ chết, cũng có thể khiến người cải tử hồi sanh.
“Cậu có biện pháp gì?”
Vân Mặc Vận rũ con mắt bí hiểm xuống, và chậm rãi nói: “Nếu cô ấy chủ động rời khỏi cậu, tìm một lý do, để cho cô ấy chủ động trở lại thôi.”
Muốn cho cô gái lạnh lùng như Tô Mạt hồi tâm chuyển ý là một việc cực kỳ khó khăn, huống chi là chủ động. . . . . . Nhưng Vân Mặc Vận cũng tuyệt đối không phải là người ăn nói lung tung, nói như vậy nhất định là cậu ấy có lý do.
Quý Thần Hi thông minh tuyệt đỉnh, cẩn thận nghĩ tới cái từ này, đột nhiên tia sáng lóe lên: “Cậu nói là. . . . . .”
“Không sai!”
Vân Mặc Vận cười nhạt một tiếng, rôi nói từng chữ từng câu: “Nếu như cô ấy là vì cậu lừa gạt mà rời đi, như vậy, bây giờ cậu thuận thế lôi chuyện này ra, quang minh chính đại nói cho toàn thế giới biết. Phải biết rằng, tình cảm là một bàn cờ luôn luôn thay đổi, ai cũng không thể không quan tâm, đã như vậy, hãy để cho Tô Mạt thân là người trong cuộc phải đi cùng với cậu, không cho phép cô ấy trốn tránh.”
Nếu như không có thể cứu vãn hạnh phúc của mình, cho dù là nói yêu, cũng là giả. Nhưng nếu Tô Mạt không tin anh, vậy anh sẽ để cho toàn thế giới nói cho cô ấy biết, Quý Thần Hi yêu Tô Mạt, cả đời như thế. Cho dù cô ấy đi một chỗ khác không muốn người biết, cũng không trốn thoát được ấn tượng mà anh đã in dấu vào cô.
Vân Mặc Vận bắt được tâm lý tình cảm chân thành của Tô Mạt đối với Quý Thần Hi, nên muốn dùng một loại thủ đoạn “kinh thiên động địa” trói chặt cô và Quý Thần Hi ở chung một chỗ, cả đời không được giải thoát.
Cho nên. . . . . . Nói không chừng, đây là bước ngoặt duy nhất của tình yêu rồi. . . . . .
Quý Thần Hi ngưng mắt chớp mắt một cái, rồi chậm rãi đứng dậy, ánh mặt trời soi lưng, ngũ quan tuấn mỹ nhìn không được rõ ràng, nhưng một đôi mắt màu xanh thẳm của anh lại cực kỳ rực rỡ.
Gật đầu với Vân Mặc Vận, Quý Thần Hi nắm chìa khóa xe lên và cũng không quay đầu lại mà đi ra Tử Các, lái xe đi về phía sân bay.
“Làm như vậy. . . . . . Thật sự tốt sao?”
Liễu Thi Nguyệt nhìn phương hướng Quý Thần Hi biến mất, ngược lại thoáng thở dài nói với Vân Mặc Vận: “Anh Quý và chị Tô, nếu như cưỡng cầu không được, cần gì như vậy chứ?”
Vân Mặc Vận nhìn Liễu Thi Nguyệt, và hỏi ngược lại: “Em cảm thấy bọn họ là cưỡng cầu không có kết quả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao. . . . . .”Liễu Thi Nguyệt cúi đầu, thấp giọng mà nói ra: “Chị Tô chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí, trái tim của chị ấy còn yếu ớt hơn cô gái bình thường. . . . . . Nhưng anh Quý trời sanh chính là vương giả, trên lưng gánh vác trách nhiệm không thể lười biếng. Anh cảm thấy hai người như vậy, thích hợp đứng ở một chỗ?”
Vân Mặc Vận cười nhẹ, kéo hai tay của Liễu Thi Nguyệt qua bao ở bên trong tay của mình, sưởi ấm đầu ngón tay lạnh như băng của cô: “Vậy em cảm thấy, chúng ta thích hợp đứng ở một chỗ sao?”
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê dại như cũ, Liễu Thi Nguyệt hít một hơi sâu, cố gắng dùng sức nho nhỏ rút ra cũng không rút được ngón tay của mình về, không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng mắt liếc bạn trai yêu nghiệt: “Em không phải là chị Tô, anh cũng không phải là anh Quý. Huống chi, anh không có bốn vị hôn thê như sói như hổ, em cũng không có một người chồng trước xấu xa nào đả thương người đến tận xương.”
“Em đã không phải là Tô Mạt anh không phải là Thần Hi, làm sao em biết bọn họ không thể giống như chúng ta, vĩnh viễn hạnh phúc chứ?”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà em chính là cảm thấy khoảng cách thân phận giữa Tô Mạt và Quý Thần Hi không thể vượt qua chướng ngại đúng không?”
Đưa mắt nhìn con ngươi đen bóng của Vân Mặc Vận, Liễu Thi Nguyệt cắn cắn môi, lặng lẽ gật đầu.
Quý Thần Hi đại biểu không chỉ là quyền lực vô thượng, càng thêm trách nhiệm lớn lao, cô rất hiểu rõ nếu như cuối cùng Quý Thần Hi lựa chọn không bao giờ buông tha cho Tô Mạt, vậy bọn họ phải đối mặt là cái gì. . . . . . Cho nên, thay vì muốn hai người đau khổ đi với nhau, cô tình nguyện để cho hai người được tự do.
“Nếu như trên núi phía trước nở ra một đóa hoa được đặt tên là tương lai, lại muốn em xuyên qua núi đao, nhảy ra biển lửa mới có thể hái được. Vì anh, em có nguyện ý hay không?”
Chưa bao giờ nghe Vân Mặc Vận nói lời cảm tính như vậy, mặc dù Liễu Thi Nguyệt có chút ngơ ngẩn, nhưng mà khi nghe câu kia “Vì anh” thì theo bản năng mà gật đầu một cái.
“Em đã dám vì anh như thế, vậy Tô Mạt cũng nhất định sẽ nguyện ý vì Thần Hi.”
Vân Mặc Vận cười nhẹ, kéo Liễu Thi Nguyệt qua ôm chặt trong ngực, ở bên tai cô khẽ nói: “Vì tình yêu, em nguyện ý cả đời sống chết vì anh, cho dù Tô Mạt không phải là em, anh vẫn tin tưởng, vì tình yêu, cô ấy cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như em.”
Ánh mắt của Liễu Thi Nguyệt hiện ra sóng lăn tăn, hai tay vòng eo của Vân Mặc Vận, ngửi xung quanh hơi thở ấm áp của riêng anh, đem cả người giao cho anh.
Lặng lẽ ngẩng đầu lên, Liễu Thi Nguyệt nhìn thấy một đoàn máy bay bay qua, treo lên nụ cười nhạt.
Chị Tô, chúng ta đều trúng độc tình yêu, chỉ có “anh ấy” mới là giải dược duy nhất. . . . . .
Quý Thần Hi đẩy cửa xe ra bất chấp sân bay người đến người đi, đẩy ngã nhiều người đi đường vô tội vọt vào đại sảnh sau đó mới phát hiện, màn hình điện tử to lớn trên màn hiện lên chuyến máy bay bay đi thành phố H ở mười lăm phút trước đã cất cánh.
Lần thứ hai, Tô Tô. . . . . . Anh và em đến tột cùng vẫn là lướt qua nhau. . . . . .
“Điện hạ!”
Sau lưng tiếng cung kính đều nhịp làm Quý Thần Hi thu lại tất cả tâm tình, xoay người thì đã cao quý mà xa cách.
“Thần Hi, chúng ta nên đi.”
Quý Thần Hi nhìn đội bảo vệ hoàng gia chung quanh bao vây anh cùng Nors gần ngay trước mắt: “Không phải là cậu đã an bài ba vị kia tới Provence trước sao?”
“Nghênh đón công chúa Sophie quan trọng hơn với cái kia.”
“Phải không” Quý Thần Hi lạnh lùng cười một tiếng: “Con còn tưởng rằng mục đích của cậu chỉ là muốn để cho ba cô gái kia tỏ rõ sự hiện hữu của các cô ấy đối với Tô Mạt. Con thậm chí đang suy nghĩ, liền nghĩ điện thoại của con không có quên ở Tử Các, họ cũng nhất định sẽ dùng thủ đoạn khác xuất hiện đi.”
“Thần Hi, thông minh của con vẫn làm cậu kinh ngạc.” Nors không phủ nhận, ngược lại cau mày nhìn bởi vì đội bảo vệ hoàng gia tiến vào mà quần chúng sinh ra cảm giác kỳ dị đang vây ở bốn phía, thậm chí có người cầm máy chụp hình đang chụp hình bọn họ.
Đông Phương lục thiếu, quyền thế ngập trời, Tô Mạt đi khắp chân trời góc biển cũng không thể tránh được tai mắt của bọn họ, muốn tìm được cô ấy, thật sự quá đơn giản.
Chỉ là, cho dù tìm được người của cô ấy, cũng không nhất định có thể tìm được tim của cô ấy. Nói cho cùng bất kỳ một cô gái bình thường nào khi phát hiện người đàn ông luôn miệng nói tiếng yêu mình lại có tới bốn vị hôn thê, thì làm sao có thể tha thứ cho người đàn ông ấy đây.
Y theo tính tình của Tô Mạt, đi bộ coi như là cách làm lý trí nhất, cả đời không gặp cũng ở trong dự liệu. Sợ chỉ là, oán hận trong lòng của cô e rằng cả đời này cũng sẽ không buông xuống, cũng sẽ không hạnh phúc. . . . . . Quý Thần Hi lo lắng cũng chính là như thế.
Quý Thần Hi hiểu rất rõ thủ đoạn của Vân Mặc Vận, cái tên đàn ông tao nhã cười nói này luôn có thể đem người đẩy vào chỗ chết, cũng có thể khiến người cải tử hồi sanh.
“Cậu có biện pháp gì?”
Vân Mặc Vận rũ con mắt bí hiểm xuống, và chậm rãi nói: “Nếu cô ấy chủ động rời khỏi cậu, tìm một lý do, để cho cô ấy chủ động trở lại thôi.”
Muốn cho cô gái lạnh lùng như Tô Mạt hồi tâm chuyển ý là một việc cực kỳ khó khăn, huống chi là chủ động. . . . . . Nhưng Vân Mặc Vận cũng tuyệt đối không phải là người ăn nói lung tung, nói như vậy nhất định là cậu ấy có lý do.
Quý Thần Hi thông minh tuyệt đỉnh, cẩn thận nghĩ tới cái từ này, đột nhiên tia sáng lóe lên: “Cậu nói là. . . . . .”
“Không sai!”
Vân Mặc Vận cười nhạt một tiếng, rôi nói từng chữ từng câu: “Nếu như cô ấy là vì cậu lừa gạt mà rời đi, như vậy, bây giờ cậu thuận thế lôi chuyện này ra, quang minh chính đại nói cho toàn thế giới biết. Phải biết rằng, tình cảm là một bàn cờ luôn luôn thay đổi, ai cũng không thể không quan tâm, đã như vậy, hãy để cho Tô Mạt thân là người trong cuộc phải đi cùng với cậu, không cho phép cô ấy trốn tránh.”
Nếu như không có thể cứu vãn hạnh phúc của mình, cho dù là nói yêu, cũng là giả. Nhưng nếu Tô Mạt không tin anh, vậy anh sẽ để cho toàn thế giới nói cho cô ấy biết, Quý Thần Hi yêu Tô Mạt, cả đời như thế. Cho dù cô ấy đi một chỗ khác không muốn người biết, cũng không trốn thoát được ấn tượng mà anh đã in dấu vào cô.
Vân Mặc Vận bắt được tâm lý tình cảm chân thành của Tô Mạt đối với Quý Thần Hi, nên muốn dùng một loại thủ đoạn “kinh thiên động địa” trói chặt cô và Quý Thần Hi ở chung một chỗ, cả đời không được giải thoát.
Cho nên. . . . . . Nói không chừng, đây là bước ngoặt duy nhất của tình yêu rồi. . . . . .
Quý Thần Hi ngưng mắt chớp mắt một cái, rồi chậm rãi đứng dậy, ánh mặt trời soi lưng, ngũ quan tuấn mỹ nhìn không được rõ ràng, nhưng một đôi mắt màu xanh thẳm của anh lại cực kỳ rực rỡ.
Gật đầu với Vân Mặc Vận, Quý Thần Hi nắm chìa khóa xe lên và cũng không quay đầu lại mà đi ra Tử Các, lái xe đi về phía sân bay.
“Làm như vậy. . . . . . Thật sự tốt sao?”
Liễu Thi Nguyệt nhìn phương hướng Quý Thần Hi biến mất, ngược lại thoáng thở dài nói với Vân Mặc Vận: “Anh Quý và chị Tô, nếu như cưỡng cầu không được, cần gì như vậy chứ?”
Vân Mặc Vận nhìn Liễu Thi Nguyệt, và hỏi ngược lại: “Em cảm thấy bọn họ là cưỡng cầu không có kết quả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao. . . . . .”Liễu Thi Nguyệt cúi đầu, thấp giọng mà nói ra: “Chị Tô chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí, trái tim của chị ấy còn yếu ớt hơn cô gái bình thường. . . . . . Nhưng anh Quý trời sanh chính là vương giả, trên lưng gánh vác trách nhiệm không thể lười biếng. Anh cảm thấy hai người như vậy, thích hợp đứng ở một chỗ?”
Vân Mặc Vận cười nhẹ, kéo hai tay của Liễu Thi Nguyệt qua bao ở bên trong tay của mình, sưởi ấm đầu ngón tay lạnh như băng của cô: “Vậy em cảm thấy, chúng ta thích hợp đứng ở một chỗ sao?”
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê dại như cũ, Liễu Thi Nguyệt hít một hơi sâu, cố gắng dùng sức nho nhỏ rút ra cũng không rút được ngón tay của mình về, không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng mắt liếc bạn trai yêu nghiệt: “Em không phải là chị Tô, anh cũng không phải là anh Quý. Huống chi, anh không có bốn vị hôn thê như sói như hổ, em cũng không có một người chồng trước xấu xa nào đả thương người đến tận xương.”
“Em đã không phải là Tô Mạt anh không phải là Thần Hi, làm sao em biết bọn họ không thể giống như chúng ta, vĩnh viễn hạnh phúc chứ?”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Nhưng mà em chính là cảm thấy khoảng cách thân phận giữa Tô Mạt và Quý Thần Hi không thể vượt qua chướng ngại đúng không?”
Đưa mắt nhìn con ngươi đen bóng của Vân Mặc Vận, Liễu Thi Nguyệt cắn cắn môi, lặng lẽ gật đầu.
Quý Thần Hi đại biểu không chỉ là quyền lực vô thượng, càng thêm trách nhiệm lớn lao, cô rất hiểu rõ nếu như cuối cùng Quý Thần Hi lựa chọn không bao giờ buông tha cho Tô Mạt, vậy bọn họ phải đối mặt là cái gì. . . . . . Cho nên, thay vì muốn hai người đau khổ đi với nhau, cô tình nguyện để cho hai người được tự do.
“Nếu như trên núi phía trước nở ra một đóa hoa được đặt tên là tương lai, lại muốn em xuyên qua núi đao, nhảy ra biển lửa mới có thể hái được. Vì anh, em có nguyện ý hay không?”
Chưa bao giờ nghe Vân Mặc Vận nói lời cảm tính như vậy, mặc dù Liễu Thi Nguyệt có chút ngơ ngẩn, nhưng mà khi nghe câu kia “Vì anh” thì theo bản năng mà gật đầu một cái.
“Em đã dám vì anh như thế, vậy Tô Mạt cũng nhất định sẽ nguyện ý vì Thần Hi.”
Vân Mặc Vận cười nhẹ, kéo Liễu Thi Nguyệt qua ôm chặt trong ngực, ở bên tai cô khẽ nói: “Vì tình yêu, em nguyện ý cả đời sống chết vì anh, cho dù Tô Mạt không phải là em, anh vẫn tin tưởng, vì tình yêu, cô ấy cũng sẽ làm ra lựa chọn giống như em.”
Ánh mắt của Liễu Thi Nguyệt hiện ra sóng lăn tăn, hai tay vòng eo của Vân Mặc Vận, ngửi xung quanh hơi thở ấm áp của riêng anh, đem cả người giao cho anh.
Lặng lẽ ngẩng đầu lên, Liễu Thi Nguyệt nhìn thấy một đoàn máy bay bay qua, treo lên nụ cười nhạt.
Chị Tô, chúng ta đều trúng độc tình yêu, chỉ có “anh ấy” mới là giải dược duy nhất. . . . . .
Quý Thần Hi đẩy cửa xe ra bất chấp sân bay người đến người đi, đẩy ngã nhiều người đi đường vô tội vọt vào đại sảnh sau đó mới phát hiện, màn hình điện tử to lớn trên màn hiện lên chuyến máy bay bay đi thành phố H ở mười lăm phút trước đã cất cánh.
Lần thứ hai, Tô Tô. . . . . . Anh và em đến tột cùng vẫn là lướt qua nhau. . . . . .
“Điện hạ!”
Sau lưng tiếng cung kính đều nhịp làm Quý Thần Hi thu lại tất cả tâm tình, xoay người thì đã cao quý mà xa cách.
“Thần Hi, chúng ta nên đi.”
Quý Thần Hi nhìn đội bảo vệ hoàng gia chung quanh bao vây anh cùng Nors gần ngay trước mắt: “Không phải là cậu đã an bài ba vị kia tới Provence trước sao?”
“Nghênh đón công chúa Sophie quan trọng hơn với cái kia.”
“Phải không” Quý Thần Hi lạnh lùng cười một tiếng: “Con còn tưởng rằng mục đích của cậu chỉ là muốn để cho ba cô gái kia tỏ rõ sự hiện hữu của các cô ấy đối với Tô Mạt. Con thậm chí đang suy nghĩ, liền nghĩ điện thoại của con không có quên ở Tử Các, họ cũng nhất định sẽ dùng thủ đoạn khác xuất hiện đi.”
“Thần Hi, thông minh của con vẫn làm cậu kinh ngạc.” Nors không phủ nhận, ngược lại cau mày nhìn bởi vì đội bảo vệ hoàng gia tiến vào mà quần chúng sinh ra cảm giác kỳ dị đang vây ở bốn phía, thậm chí có người cầm máy chụp hình đang chụp hình bọn họ.
/133
|