Thương Sùng phun ra một vòng khói, nghiêng đầu nhìn cô gái đứng ở phía trên kia.
Vẫn là cô gái mặc đồ phục vụ kia, nhưng cả người lại như thay đổi thành một người khác. Chỉ là, trong nháy mắt, nữ phục vụ vừa mới té xỉu đã đứng ở trên sàn nhảy. Cô gái chống mũi chân lên, như một con bươm bướm đang bay lượn.
Vẻ mặt cô ta rất nhợt nhạt, chỉ là thỉnh thoảng chống lại ánh mắt của Thương Sùng, cô gái đó mới hơi nhếch khóe môi. Làm cho cô ta vô cùng quyến rũ trong khoảng khắc đó, độ cong thận trọng nhưng lại trêu chọc lòng người.
Thương Sùng nhếch môi, tuy hai tròng mắt đang đuổi theo cô ta, nhưng thân thể lại không có bất kỳ động tác nào. Cho đến khi, cô gái kia đi đến bên cạnh anh.
Giọng nói của cô gái mềm mại tinh tế, khóe mắt híp lại, hơi thở như hoa lan. Mỗi một động tác đều giống như đang khiêu khích lòng người, một tay chống cằm, hỏi: Tôi nhảy đẹp không?
Thương Sùng gật gật đầu, giống như bị mê hoặc nói: Rất đẹp.
Vậy chúng ta khiêu vũ cùng nhau nhé? Tay cô gái đặt lên bả vai Thương Sùng, lồng ngực cũng tiến sát gần anh.
Ở đây à?
Thương Sùng nhìn nhìn xung quanh, không hề kháng cự cô gái đến gần và đụng chạm, khóe môi mỉm cười, nói tiếp: Đáng tiếc không có âm nhạc.
Cô gái cười khẽ, búng ngón tay, tiếng nhạc cũng vang lên theo. Khác với loại nhạc trong những hộp đêm, lời ca và âm hưởng lại là điệu Waltz dịu dàng.
Thương Sùng cảm thấy khá thú vị, đứng dậy sửa sang áo sơ mi trên người, cười với cô gái, nắm lấy bàn tay đang đưa ra, ôm cô gái khiêu vũ.
Thân thể hai người cách rất gần, nhưng không hề dán sát nhau. Cô gái kia dĩ nhiên muốn dựa vào anh gần một chút, song cánh tay bên eo lại giữ chặt không cho cô ta nhúc nhích.
Cô gái cũng không vội, vừa khiêu vũ cùng Thương Sùng, vừa ngắm đôi mắt lạnh lùng đen như đầm sâu kia. Trên mặt lướt qua vẻ mơ màng, trong mắt đầy thâm tình làm lòng người rối loạn. Cô ta nói: Anh biết không, từ trước tôi cứ luôn ảo tưởng có thể gặp một người đàn ông như anh, có thể nhảy cùng tôi điệu nhạc mà tôi yêu thích, sau đó như trong truyện đồng thoại, mến nhau, gần nhau.
Nhưng đồng thoại chính là đồng thoại, con người phải biết đối mặt với thực tế. Thương Sùng nhìn thoáng qua Sở Niệm
/535
|