Sở Niệm khẽ mỉm cười, xoay người trở về, nhìn Hà Vinh đã bị dọa kha khá, cô mới nói: Trước xin tự giới thiệu, tôi tên là Sở Niệm, nghề nghiệp chính là bắt quỷ.
Hà Vinh gật đầu nhẹ, không để ý hình tượng dùng tay áo lau nước mũi, đáp: Cô Sở, xin chào.
Ông chủ Hà không cần khách khí, hiện tại nếu chúng ta đã là quan hệ khách hàng, tôi cũng không ngại nói thẳng cho ông biết. Tôi nghi ngờ mấy vụ án mạng ở đây lúc trước, có quan hệ đến quỷ hồn.
Vì, vì sao lại nói như vậy? Vừa nghĩ tới trong quán mình có quỷ, Hà Vinh sợ hãi vội vàng rụt cổ, đôi mắt nhỏ hoảng sợ nhìn loạn bốn phía.
Ông không cần quan tâm cái đó, tôi đến nơi này, nhất định là có nguyên nhân của tôi. Nếu ông chủ Hà còn muốn giữ quán này, ông sẽ phải làm theo lời tôi bảo.
Được, cô nói đi, tôi phải làm thế nào?
Năm phút sau đuổi người, trừ ông ra, vệ sĩ gì đó của ông cũng không được chờ ở đây.
Hà Vinh ngốc rồi, trợn to hai mắt, dùng ngón tay chỉ mình, hỏi: Tôi phải ở lại đây?
Sở Niệm gật đầu, đáp: Đương nhiên.
Không cần, tôi không cần ở lại đây. Muốn bản thân gặp thêm thứ đó nữa, đánh chết ông ta cũng không cần!
Thấy Sở Niệm còn nhìn mình, Hà Vinh vội nói tiếp: Tôi có thể thêm tiền, tăng thêm đều không sao cả, chỉ cần cô đừng bảo tôi ở lại đây.
Quán này là của ông, sao ông có thể bỏ mặc chứ? Sở Niệm hừ lạnh một tiếng.
Tôi không cần quán này nữa, được chưa, dù sao tôi cũng không thể ở lại đây, tôi không muốn thấy những thứ đó, tôi kinh sợ rồi.
Lá gan của ông ta vốn rất nhỏ, mới vừa rồi bị con quỷ mập kia hù dọa, không ngất đi đã xem như quá may mắn. Thật vất vả tỉnh lại, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, người phụ nữ này lại kêu mình đợi ở đây xem một con quỷ khác, đó rõ ràng là muốn mạng của ông ta mà. Đáng thương hít hít mũi, nhướng mày, bộ dạng lại muốn khóc lên.
Sở Niệm nhíu mày, phụ nữ khóc, cô đã rất không thích, huống chi đây là một ông chú. Vừa rồi cô bảo Hà Vinh ở lại, chỉ vì hù dọa ông ta một chút. Nhìn khối thịt béo trên mặt ông ta run run vì khóc thút thít,
Hà Vinh gật đầu nhẹ, không để ý hình tượng dùng tay áo lau nước mũi, đáp: Cô Sở, xin chào.
Ông chủ Hà không cần khách khí, hiện tại nếu chúng ta đã là quan hệ khách hàng, tôi cũng không ngại nói thẳng cho ông biết. Tôi nghi ngờ mấy vụ án mạng ở đây lúc trước, có quan hệ đến quỷ hồn.
Vì, vì sao lại nói như vậy? Vừa nghĩ tới trong quán mình có quỷ, Hà Vinh sợ hãi vội vàng rụt cổ, đôi mắt nhỏ hoảng sợ nhìn loạn bốn phía.
Ông không cần quan tâm cái đó, tôi đến nơi này, nhất định là có nguyên nhân của tôi. Nếu ông chủ Hà còn muốn giữ quán này, ông sẽ phải làm theo lời tôi bảo.
Được, cô nói đi, tôi phải làm thế nào?
Năm phút sau đuổi người, trừ ông ra, vệ sĩ gì đó của ông cũng không được chờ ở đây.
Hà Vinh ngốc rồi, trợn to hai mắt, dùng ngón tay chỉ mình, hỏi: Tôi phải ở lại đây?
Sở Niệm gật đầu, đáp: Đương nhiên.
Không cần, tôi không cần ở lại đây. Muốn bản thân gặp thêm thứ đó nữa, đánh chết ông ta cũng không cần!
Thấy Sở Niệm còn nhìn mình, Hà Vinh vội nói tiếp: Tôi có thể thêm tiền, tăng thêm đều không sao cả, chỉ cần cô đừng bảo tôi ở lại đây.
Quán này là của ông, sao ông có thể bỏ mặc chứ? Sở Niệm hừ lạnh một tiếng.
Tôi không cần quán này nữa, được chưa, dù sao tôi cũng không thể ở lại đây, tôi không muốn thấy những thứ đó, tôi kinh sợ rồi.
Lá gan của ông ta vốn rất nhỏ, mới vừa rồi bị con quỷ mập kia hù dọa, không ngất đi đã xem như quá may mắn. Thật vất vả tỉnh lại, ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh, người phụ nữ này lại kêu mình đợi ở đây xem một con quỷ khác, đó rõ ràng là muốn mạng của ông ta mà. Đáng thương hít hít mũi, nhướng mày, bộ dạng lại muốn khóc lên.
Sở Niệm nhíu mày, phụ nữ khóc, cô đã rất không thích, huống chi đây là một ông chú. Vừa rồi cô bảo Hà Vinh ở lại, chỉ vì hù dọa ông ta một chút. Nhìn khối thịt béo trên mặt ông ta run run vì khóc thút thít,
/535
|