Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 445 - Phiền Ngươi Né Qua Một Bên

/535


“Vu oan hãm hại cái loại trò chơi này, ta cũng chơi chán rồi.” Tử Lam Sam nghiền ngẫm mấy đầu ngón tay thon dài, ý vị dài lâu mà nhìn về phía Thương Sùng. “Dù sao thì Trần Đông cũng chết rồi, Sở Niệm cô không đổi lời thoại được sao?”

“Trần Đông… Đã chết?” Sở Niệm kinh ngạc nhíu ấn đường, hiển nhiên đối với chuyện này không chút nào cảm kích.

Trách không được trong khoảng thời gian này cô quá sức bình yên, Trần Đông ‘ chết ’…… Chính mình thật không biết nên nói là báo ứng hay là thế nào.

Ngồi ở trên ghế điều khiển Thương Sùng có chút không kiên nhẫn mà mím môi, nếu không phải nghĩ chuyện hôm quỷ tiết đêm đó, hắn đúng là không chịu nổi nữ quỷ này lèm bèm nhiều chuyện mà.

“Vậy tối nay cô tới đây làm gì? Muốn nói chuyện phiếm thì tôi không có rảnh để tiếp đâu!”

Tử Lam Sam che miệng cười nhạo một tiếng, rũ rũ mắt mắt, bộ dáng thập phần vũ mị. “Ta hôm nay là có một số việc muốn nói cho cô ấy nghe, Thương tiên sinh… phiền ngài tránh qua một bên được không?”

“Không thể.” Thương Sùng cự tuyệt không chút nghĩ ngợi. Hắn không ngốc tới mức để cho Sở Niệm ở lại một mình với cô ta.

Hắn thừa nhận Tử Lam Sam đôi khi là vừa địch vừa bạn, nhưng chính là cái loại ảo giác hỗn loạn này, cũng chỉ là ‘có đôi khi’ mà thôi.

Thương Sùng sẽ không để cho Sở Niệm thân hãm hiểm cảnh lần thứ hai, đặc biệt là khi hắn còn chưa rõ trong hồ lô của Tử Lam Sam ‘bán’ thuốc gì.

Tư Đồ Nam dù sao đi nữa cũng là chủ tử của cô nàng. Kẻ vốn tâm địa âm hiểm giảo hoạt tiểu nhân như vậy cũng không thể làm được gì tốt lành.

Tử Lam Sam cũng tựa hồ là sớm đã nghĩ đến Thương Sùng sẽ trả lời như vậy nên ra vẻ khó xử mà cau mày, nhìn sang Sở Niệm.

“Hôm nay ta tới cũng chỉ xuất phát từ hảo ý muốn nói cho cô nghe về chuyện của cha mẹ cô thôi, nhưng mà hiện tại…”

“Cha mẹ ta?” Sở Niệm nhăn chặt mày. “Làm sao cô biết chuyện của bọn họ?!”

“Chuyện kể ra rất dài dòng, ngươi cũng biết ta tốt xấu cũng là nữ quỷ sống hơn một ngàn năm.”

Biểu tình trên mặt Tử Lam Sam thực sự làm cho Sở Niệm run rẩy khóe môi, cô cũng không biết con quỷ này sống hơn ngàn năm có gì mà tự hào vậy.

Nỗi nghi vấn vẫn luôn chôn dấu trong lòng bị khơi lên, Sở Niệm nhíu mày nhìn Tử Lam Sam nói:

“Làm sao có thể tin những gì cô nói là thật chứ? Mấy cái trò đem dê cho vào miệng cọp này, ta không có hứng thú chơi với cô đâu.”

“Ngươi yên tâm, ta tạm thời không có ý tính toán muốn mạng của ngươi. Hơn nữa……” Tử Lam Sam cười khẽ cười, ánh mắt như có như không nhìn về phía Thương Sùng. “Ta cũng không cho rằng, ta có thể ở đây là đoạt mệnh cô.”

ở đây ít nhiều gì cũng là địa bàn của Hạn Bạt, muốn chơi trò cứng đối cứng thì trừ phi là Tử Lam Sam cô không muốn sống nữa.

Không vội ép Sở Niệm trả lời, Tử Lam Sàm đong đưa ngồi trên mui xe mà nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

“Thương Sùng… hay là anh vào trong chờ em đi?” Sau vài phút trầm mặc, Sở Niệm cuối cùng ra quyết định.

Cô biết Thương Sùng không muốn để cô lại một mình vì lo sợ Tử Lam Sam dối trá, nhưng dù sao suốt hai mươi năm qua, cô cũng thật sự rất muốn biết việc sau khi cha mẹ mình qua đời.

Thương Sùng nhìn Sở Niệm cau mày.

“Nha Đầu, em đang mạo hiểm đó biết không? Cho dù cô ta nói cái gì thì chúng ta cũng không có cách nào biết đưiợc cô ta nói thật không!”

“Điểm này em hiểu rõ.” Sở Niệm cúi đầu thở dài. “Nhưng em thật sự muốn biết cha mẹ em hiện tại đã luân hồi, hay là… quên mất em.”

Lúc còn bé, bà nội nói với cô rằng ba mẹ cô mất do tai nạn giao thông. Khi đó cô còn quá nhỏ nên cũng không nhớ rõ diện mạo của họ.

Nói không nhớ họ là giả. Vốn dĩ là huyết mạch tương liên, không ai có thể quên đi được.

Sau khi truyền thừa thức tích, Sở Niệm cũng từng thử qua các biện pháp chiêu hồn muốn tìm họ, nhưng đáng tiếc kết quả là dù cô làm thế nào cũng không có thu hoạch.

Ngày tháng dần qua, việc tìm kiếm cha mẹ cũng trở thành bí mật giấu kín trong lòng Sở Niệm. Không đề cập tới, không nói chuyện tới, không có nghĩa là cô đã quên.

Sở Niệm quay sang Thương Sùng nói: “Anh cũng biết chuyện ba mẹ em, cho tới nay em đều muốn tìm bọn họ. Thương Sùng, coi như anh giúp em hoàn thành tâm nguyện… được không?”

Tâm nguyện đương nhiên có thể, nhưng ngộ nhỡ đó không phải là kết thúc mà lại là bắt đầu của một âm mưu khác thì sao?

Sở Niệm yếu ớt như vậy khiến trong lòng Thương Sùng rất đau, hắn yên lặng thở dài, đấu tranh tư tưởng một lúc rồi mở miệng nói: “Sở Niệm, lỡ như sự tình không giống như em tưởng tượng thì sao?”

“…Ý anh là sao?”

Sở Niệm nghi vấn làm Thương Sùng thật sự không biết nên trả lời thế nào, thực ra việc cha mẹ cô qua đời, hắn cũng chỉ suy đoán mà thôi.

Cau mày tâm trầm mặc hồi lâu, Thương Sùng cầm tay Sở Niệm, nhìn về phía Tử Lam Sam ngả ngớn trên mui xe xem diễn: “Ta có thể cho phép ngươi cùng nàng nói chuyện với nhau, chỉ là kêu ta rời đi, cũng là không có khả năng.”

“Thương tiên sinh, ngài như vậy là làm ta khó xử sao?” Tử Lam Sam châm biếm ngả ngớn nhướng mày, trong mắt thâm ý không cần nói cũng biết.

“Có làm khó thật không, chính ngươi trong lòng hiểu rõ.” Thương Sùng nói rõ ràng: “Ngươi hẳn là cũng biết, đây là nhượng bộ lớn nhất ta có thể làm.”

Chính là bởi vì tôn trọng quyết định Sở Niệm, cho nên hắn mới có thể đồng ý để cho Tử Lam Sam tiếp tục lưu lại nơi này.

Cũng là vì để ý cảm thụ của cô, cho nên Thương Sùng mới không có cách nào yên tâm để cô một mình lại nơi này.

Trước kia, hắn từng nấp ở một chỗ nhìn cô, Thương Sùng từng nhìn thấy cô hâm mộ con nhà người ta như thế nào!

Vì muốn gánh vác trách nhiệm của gia tộc, nên Sở Niệm cô từ đầu tới cuối, chỉ có thể lựa chọn kiên cường mà đi tới trước.

Hắn có thể cảm giác được Sở Niệm sau mỗi lần nhắc tới nàng cha mẹ, cảm xúc đều sẽ rất tệ. Thay vì cứ vậy mà tạo áp lực trong lòng cô, Thương Sùng cho rằng… chi bằng lợi dụng cơ hội lần này, giúp cô chặt đứt mọi hy vọng.

Đối với Tử Lam Sam thì dù Thương Sùng có ở đây hay không có ở đây thì cũng chả sao, nhưng nhớ tới lời Tư Đồ Nam nói với mình ban tối… cô vẫn nhăn chặt ấn đường, không chịu nhượng bộ.

“Thương Sùng, ta nói rồi ta hôm nay sẽ không động thủ với nàng! Vì muốn tốt cho nàng, sao ngươi còn cứ lằng nhằng?!”

“Vì tốt cho nàng?” Thương Sùng khinh thường nhìn lại mà cười lạnh một tiếng. “Tử Lam Sam, ngươi đang nói giỡn sao?”


/535

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status