Sở Niệm bị hành động đụng chạm vừa rồi của Tô Lực xém nữa làm cô đứt đọan thần kinh. Cô không cho Tô Lực có cơ hội thứ nhì hôn mình, cho dù Thương Sùng không ra tay thì cô cũng sẽ cho hắn một bạt tai.
Không phải coi là bạn thì cô sẽ vô điều kiện nhượng bộ. Những việc sai lầm, chỉ một lần là đủ rồi.
Từ lúc quen Thương Sùng tới giờ, đây là lần đầu cô thấy hắn tức giận chân chính.
Không như người khác nộ khí đằng đằng, thậm chí cũng không la to gì hết.
Hắn chỉ đem mặt phúc hắc của mình phát huy tận cùng. Lạnh nhạt. Khí Phách. Thậm chí một đòn phủ đầu khiến người ta cảm thấy không thể lại gần.
Cô tức giận Tô Lực, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó… chuyện cha hắn thật tình cũng không nên nói động tới.
Sở Niệm ngăn cản Thương Sùng chưa kịp phản ứng thì Tô Lực cũng đã không chịu được.
Hắn vung tay hất toàn bộ chai rượu trên mặt bàn xuống đất, đỏ mắt giận dữ.
“Ta không cần các người thương hại! Chuyện nhà ta không cần người ngoài nhúng tay!”
Đàn ông, lúc này việc duy nhất có thể làm là bảo hộ lòng tự trọng của mình. Hắn không muốn trươc mặt Sở Niệm lộ ra vẻ chật vật này… n hưng mà… Sở Niệm, vì sao em lại muốn nhìn thấy vẻ mặt vô năng này của anh lúc này?
Hiện tại Tô Lực như con nhím xù lông, tự cuộn mình thành một cuộn tròn mà coi là tư thế an toàn, không cho phép ai lại gần khi đang tuyệt vọng.
Người ngoài cứ nói, không có việc gì, qua rồi sẽ ổn thôi, nhưng nói thì dễ vì người ngoài sau cùng cũng chỉ là kẻ đứng xem bên ngoài!
Không có trải nghiệm những đau xót thì không cách nào cảm nhận được tư vị đó. Hắn cũng muốn vượt qua, nhưng mà hắn đã quá mệt mỏi.
Nhớ tới người cha đã từng gánh vác cả gia đình, dù đi tới đâu cũng là uy phong lẫm liệt, Tô Lực đau khổ nằm trên sô pha, tay vò đầu.
Sự liêm khiết của cha hắn bị hủy hoại, chỉ sợ chỉ còn mình hắn tin tưởng rằng án mạng kia là cha hắn bị hãm hại.
Niềm tin sụp đổ, từ sau khi cảnh sát đưa cha hắn đi, cuộc sống của Tô Lực mỗi ngày… bắt đầu sụp đổ.
Tô Lực không biết hắn nên làm cái gì bây giờ, hắn bị tạm thời cách chức nên không thể tra tìm chứng cứ, lại thêm dì bị bệnh… mọi thứ đều khiến hắn cảm thấy bất lực.
Thương Sùng là không thích nam nhân mềm yếu giống như Tô Lực vậy, nhưng đến khi đôi vai hắn bắt đầu run rẩy, Sở Niệm khuyên giải hắn làm Thương Sùng cau mày đứng lên ra ngoài.
Vương Lượng theo sau, sắc mặt cũng rất không tốt. Sở Niệm thở dài, chỉ tay vào ghế bao, cau mày nói: “Anh ở đây chăm sóc anh ấy đi, có gì thì gọi cho bọn em.”
Vương Lượng trầm mặc gật gật đầu, đúng là hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn.
Vô cùng xin lỗi đi tới trước mặt Thương Sùng, Vương Lượng nói: “Thần tượng, em t hay mặt Tô đội trưởng xin lỗi anh và Sở Niệm.”“Người sai là hắn, đâu phải cậu.” Thương Sùng nghiêm túc, liếc nhìn vào phòng qua cửa kính. “Vương Lượng, ta không hy vọng có chuyện tương tự sau này.”
“Em biết rồi…” Vương Lượng thở dài. “Hai người về lái xe cẩn thận.”
Nhìn theo Sở Niệm cùng Thương Sùng rời đi, Vương Lượng mới phát hiện mình quên trả áo cho Thương Sùng. Nghĩ tới Tô Lực, hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người vào ghế lô.
Sự tình hôm nay phát triển có chút kỳ quái, Tô đội ơi là Tô đội, anh thật là không khiến cho ngừoi ta bớt lo chút nào.
…
Từ lúc rời khỏi Đêm Dụ Hoặc tới giờ, Thương Sùng vẫn không nói tiếng nào làm Sở Niệm ngồi trên ghế phục cảm giác thấp thỏm.
Cô cúi đầu nghịch ngón tay, cẩn thận nhìn về phía Thương Sùng.
“Thương Sùng… anh còn giận sao?”
Thương Sùng đang lái xe chỉ khẽ cau mày, biểu tình buồn bực như thể nghe không hiểu Sở Niệm nói gì: “Giận? Giận cái gì?”
“…” Trên đầu Sở Niệm đàn quạ đen quạc quạc bay qua. Thương Sùng hỏi ngược lại làm cô không biết nói gì cho đúng.
Không phải coi là bạn thì cô sẽ vô điều kiện nhượng bộ. Những việc sai lầm, chỉ một lần là đủ rồi.
Từ lúc quen Thương Sùng tới giờ, đây là lần đầu cô thấy hắn tức giận chân chính.
Không như người khác nộ khí đằng đằng, thậm chí cũng không la to gì hết.
Hắn chỉ đem mặt phúc hắc của mình phát huy tận cùng. Lạnh nhạt. Khí Phách. Thậm chí một đòn phủ đầu khiến người ta cảm thấy không thể lại gần.
Cô tức giận Tô Lực, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó… chuyện cha hắn thật tình cũng không nên nói động tới.
Sở Niệm ngăn cản Thương Sùng chưa kịp phản ứng thì Tô Lực cũng đã không chịu được.
Hắn vung tay hất toàn bộ chai rượu trên mặt bàn xuống đất, đỏ mắt giận dữ.
“Ta không cần các người thương hại! Chuyện nhà ta không cần người ngoài nhúng tay!”
Đàn ông, lúc này việc duy nhất có thể làm là bảo hộ lòng tự trọng của mình. Hắn không muốn trươc mặt Sở Niệm lộ ra vẻ chật vật này… n hưng mà… Sở Niệm, vì sao em lại muốn nhìn thấy vẻ mặt vô năng này của anh lúc này?
Hiện tại Tô Lực như con nhím xù lông, tự cuộn mình thành một cuộn tròn mà coi là tư thế an toàn, không cho phép ai lại gần khi đang tuyệt vọng.
Người ngoài cứ nói, không có việc gì, qua rồi sẽ ổn thôi, nhưng nói thì dễ vì người ngoài sau cùng cũng chỉ là kẻ đứng xem bên ngoài!
Không có trải nghiệm những đau xót thì không cách nào cảm nhận được tư vị đó. Hắn cũng muốn vượt qua, nhưng mà hắn đã quá mệt mỏi.
Nhớ tới người cha đã từng gánh vác cả gia đình, dù đi tới đâu cũng là uy phong lẫm liệt, Tô Lực đau khổ nằm trên sô pha, tay vò đầu.
Sự liêm khiết của cha hắn bị hủy hoại, chỉ sợ chỉ còn mình hắn tin tưởng rằng án mạng kia là cha hắn bị hãm hại.
Niềm tin sụp đổ, từ sau khi cảnh sát đưa cha hắn đi, cuộc sống của Tô Lực mỗi ngày… bắt đầu sụp đổ.
Tô Lực không biết hắn nên làm cái gì bây giờ, hắn bị tạm thời cách chức nên không thể tra tìm chứng cứ, lại thêm dì bị bệnh… mọi thứ đều khiến hắn cảm thấy bất lực.
Thương Sùng là không thích nam nhân mềm yếu giống như Tô Lực vậy, nhưng đến khi đôi vai hắn bắt đầu run rẩy, Sở Niệm khuyên giải hắn làm Thương Sùng cau mày đứng lên ra ngoài.
Vương Lượng theo sau, sắc mặt cũng rất không tốt. Sở Niệm thở dài, chỉ tay vào ghế bao, cau mày nói: “Anh ở đây chăm sóc anh ấy đi, có gì thì gọi cho bọn em.”
Vương Lượng trầm mặc gật gật đầu, đúng là hiện tại cũng không có cách nào tốt hơn.
Vô cùng xin lỗi đi tới trước mặt Thương Sùng, Vương Lượng nói: “Thần tượng, em t hay mặt Tô đội trưởng xin lỗi anh và Sở Niệm.”“Người sai là hắn, đâu phải cậu.” Thương Sùng nghiêm túc, liếc nhìn vào phòng qua cửa kính. “Vương Lượng, ta không hy vọng có chuyện tương tự sau này.”
“Em biết rồi…” Vương Lượng thở dài. “Hai người về lái xe cẩn thận.”
Nhìn theo Sở Niệm cùng Thương Sùng rời đi, Vương Lượng mới phát hiện mình quên trả áo cho Thương Sùng. Nghĩ tới Tô Lực, hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người vào ghế lô.
Sự tình hôm nay phát triển có chút kỳ quái, Tô đội ơi là Tô đội, anh thật là không khiến cho ngừoi ta bớt lo chút nào.
…
Từ lúc rời khỏi Đêm Dụ Hoặc tới giờ, Thương Sùng vẫn không nói tiếng nào làm Sở Niệm ngồi trên ghế phục cảm giác thấp thỏm.
Cô cúi đầu nghịch ngón tay, cẩn thận nhìn về phía Thương Sùng.
“Thương Sùng… anh còn giận sao?”
Thương Sùng đang lái xe chỉ khẽ cau mày, biểu tình buồn bực như thể nghe không hiểu Sở Niệm nói gì: “Giận? Giận cái gì?”
“…” Trên đầu Sở Niệm đàn quạ đen quạc quạc bay qua. Thương Sùng hỏi ngược lại làm cô không biết nói gì cho đúng.
/535
|