Sau khi thương lượng giá cả xong, Sở Niệm liền bắt đầu lên kế hoạch bước tiếp theo.
Cô cần phải làm rõ xem bút tiên kia vì sao lại để cho Tiểu Vi sống sót sau cùng, hơn nữa cô cũng muốn biết vào đêm đó bút tiên rốt cuộc vẽ cái gì trên bàn.
Cũng may Tiểu Vi còn giữ hình ảnh chụp lại bằng điện thoại đêm đó, run run rẩy rẩy đưa cho Sở Niệm. Sở Niệm vẽ một cái hư phù (lá bùa dùng tay vẽ nét trên không trung, không vẽ lên giấy bùa), giúp cô nàng có thể ngủ được.
Ngoài trời dần tối, gió lạnh thổi qua, một thân ảnh mơ hồ biến mất ở cửa sổ phòng Thích Tiểu Vi.
Vì an toàn, Sở Niệm tạo một kết giới trong phòng rồi ngồi ở chân giường nhìn ảnh chụp trong điện thoại Thích Tiểu Vi.
Trong không gian tăm tối chiếu sáng sơ sài bằng vài ngọn nến, hai cô gái dịu dàng ôn nhu như ngọc ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
Sở Niệm nhìn nhìn ảnh chụp hai người kia, nếu không đoán sai thì chắc trước khi xảy ra chuyện chỉ một lát.
Đào Phỉ và Trịnh Nam có mặt trong một tấp ảnh khác, không như Trịnh Nam lạnh nhạt đạm mạc, Đào Phỉ thì cười nhiệt tình sáng lạn.
Vốn dĩ đúng là đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, các cô… không nên có kết quả thế này.
Chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, chỉ vì một tò mò với một trò chơi hoang đường, cứ như vậy mà không còn đường lui.
Thở dài thương cảm, Sở Niệm tiếp tục kéo những tấm ảnh xem, hy vọng tìm được chút manh mối.
Bốn cô gái không sợ hãi bày ra mọi động tác trước camera, cuối cùng, ở một tấm ảnh cuối trùng hợp dừng hình ảnh khi trò chơi bắt đầu.
Cũng may là Âm Dương Nhãn của mình không như Truy Hồn Linh lúc tốt lúc không, Sở Niệm rõ ràng thấy được người thứ năm trong tấm ảnh! (Mèo: Mèo thề là mèo không dám làm mấy chap này buổi tối, vì hồi Mèo học quân sự đó, Mèo cũng có chơi trò này. Thấy cái nhẫn chạy thấy ghê gần chết luôn. Dù mười mấy năm trôi qua rồi, chẳng nhớ mình khi đó hỏi cái gì, nhưng vẫn thấy ghê quá là ghê!!!)
Không đúng, Sở Niệm cười lắc lắc đầu, chỉ còn lại có nửa cái thân mình hình người như thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng hô là quỷ.
Bộ dáng mơ hồ, thân hình không rõ, dường như mặc trường bào đen dài, nhẹ nhàng phiêu động.
Nhìn dáng đứng như đang mỉm cười sau Tiểu Lộ, với dáng vẻ cúi đầu của quỷ kia, Sở Niệm có thể cảm giác được là nó đang ngắm người chụp ảnh.
Người chụp ảnh là Thích Tiểu Vi sao? Hay là… người nhiệt tình đề nghị Đào Phỉ?
Bút tiên đưa tới oan hồn, thi du thật đúng là có chút lãng phí. Sở Niệm hơi nhíu mày, cuối cùng rốt cuộc tìm được bàn vẽ bọn họ dùng khi đó.Ảnh chụp ánh đèn rõ ràng sáng rất nhiều, Sở Niệm suy đoán cũng chính là lúc ấy, cái mà các cô nàng gọi là nghi thức đó bị gián đoạn lần đầu ngoài ý muốn.
Cũng may, Đào Phì to gan, bằng không bức ảnh này sẽ không được chụp lại.
Thích Tiểu Vi ngủ phía sau thống khổ rên rỉ, cơn ác mộng dường như tấn công vào tận xương tủy cô, làm thế nào cũng không thoát được.
Sở Niệm cũng không đành lòng để cho cô quá mức thống khổ, do dự vài phút sau, từ túi lấy ra tinh huyết tạo thành chu sa.
Bút tiên đã hủy hai đốm dương hỏa trên người cô ấy, dùng chu sa vẽ bùa, tác dụng cũng không nhiều, chỉ như muối bỏ biển…
Cảm giác được cô gái trên giường hơi thở đã vững vàng hơn một chút, Sở Niệm nhíu mày, phóng to phần ảnh chụp cái bàn lên
Thích Tiểu Vi lúc trước nói đám Đào Phỉ cũng từng yêu cầu với bút tiên nhưng chỉ có vài nét bút loành quanh lòng vòng… vậy sau cùng các cô ấy chết có quan hệ gì không?
Hoàn toàn bị dẫn dắt bởi việc suy đoán các khả năng, Sở Niệm ngồi đó nghiên cứu, ngồi xuống chính là suốt một đêm.
Thích Tiểu Vi đã lâu không được an ổn ngủ, khi tỉnh lại thấy Sở Niệm vẫn đang nhíu mày nghiên cứu điện thoại.
Sắc mặt tái nhợt của cô sau cùng đã đỡ hơn, mắt cũng bớt quầng thâm, không dọa người như trước nữa.
Nhẹ nhàng tung chăn dậy, Thích Tiểu Vi cẩn thận mà tiến tới phía sau Sở Niệm, mở miệng hỏi: “Sở tiểu thư, ngươi đây là đang xem cái gì?”
Đang yên ắng bỗng nghe tiếng hỏi làm Sở Niệm nhảy dựng, em gái dịu dàng hóa thành quỷ, thật đúng là tiết tấu quá nhanh!
Tức giận mím môi, Sở Niệm đem điện thoại đặt trước mặt Thích Tiểu Vi. “Còn không phải là nghiên cứu cái bàn mà các người chơi sao, Thích tiểu thư, về sau có thể vẽ mà không cần bút luôn không?”
Tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà giàu, một cây bút vẽ thôi mà cũng có thể vẽ ra được chuyện lớn thế này?
Sở Niệm hơi trêu chọc không những không khiến Thích Tiểu Vi vui cười lên, ngược lại còn dọa cô nàng chạy vọt về giường, chui đầu vào trong chăn.
Thân thể gầy yếu run rẩy, cô nàng khóc nức nở, nói với Sở Niệm: “Đem thứ đó để xa ra một chút, để xa ra.”
Sở Niệm buồn bực, đem điện thoại đặt lên bàn. “Ngươi nếu sợ hãi thứ này như vậy, vậy sao sau khi Đào Phỉ mọi người xảy ra chuyện, ngươi thì như vậy mà không vứt cái điện thoại này đi?”“Ta cũng rất muốn vứt đi, nhưng mà… sau khi Điền Húc và Tiểu Lộ liên tiếp xảy ra chuyện… Đào Phỉ nói với ta, mặc kệ đã xảy ra sự tình gì, nói ta phải giữ cái điện thoại này lại.”
Thích Tiểu Vi trả lời làm Sở Niệm cảm thấy rất là cổ quái, Đào Phỉ bảo cô ta giữ lại điện thoại, mục đích chẳng lẽ vì đoán được sự việc sẽ diễn ra như vậy sao?
Phải lao lực an bài nhiều chuyện như vậy, Đào Phỉ này… rốt cuộc là làm cái gì?!
Người ngồi cạnh giường trầm mặc làm Thích Tiểu Vi có chút khó chịu, cô cau mày, dò xét nhìn “Sở tiểu thư, Sở tiểu thư?”
Sở Niệm hoàn hồn, nắm lấy cánh tay Thích Tiểu Vi. “Tiểu vi, giúp ta một chút được không?”
Không biết cách này có hữu dụng không, nhưng Sở Niệm cảm thấy đáp án đột phá được, chỉ có thể dựa vào Thích Tiểu Vi mà thôi.
Nếu… cô ta còn muốn tiếp tục sống!
Tựa hồ là đoán được suy nghĩ của Sở Niệm, Thích Tiểu Vi giãy giụa thân thể, hoảng sợ nói: “Ta không cần, ta nói rồi ta không nghĩ lại nhìn thấy thứ đó! Không muốn!”
“Không muốn cũng phải nhìn!” Sở Niệm cau mày thật chặt, bức bách Thích Tiểu Vi nhìn mình. “Thích Tiểu Vi, hiện tại không phải lúc có thể tùy hứng. Nếu ngươi không muốn giống Đào Phỉ bọn họ, ngươi liền lập tức làm theo lời ta nói!”
Lạnh giọng khiển trách làm cái cho đại tiểu thư tinh thần yếu ớt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai mắt chất phác nhìn Sở Niệm, nửa ngày mới cứng đờ gật gật đầu. “Ta… Ta làm!”
Dù cho Thích Tiểu Vi thỏa hiệp, 80% đều là do chính mình cưỡng bách, nhưng vì cứu người, hiện tại Sở Niệm chỉ có thể như vậy.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ vì căng thẳng cứng đờ, Sở Niệm mang áy náy trong lòng thở dài, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Thích Tiểu Vi, nói:
“Tiểu vi đừng sợ, ngươi chỉ cần giúp ta thấy rõ ràng bàn này vẽ cái gì là được.”
“Chỉ… Chỉ cần như vậy sao?” Thích Tiểu Vi lòng bàn tay ướt đẫm run rẩy hỏi.
Sở Niệm trịnh trọng gật gật đầu. “Chỉ cần như vậy, hơn nữa ta bảo đảm ngươi sẽ không xảy ra chuyện!”
Thiên địa vạn vật chi gian có quy luật vận hành, có nhân, có quả, muốn tháo chuông thì phải hỏi người buộc chuông.
…
Cô cần phải làm rõ xem bút tiên kia vì sao lại để cho Tiểu Vi sống sót sau cùng, hơn nữa cô cũng muốn biết vào đêm đó bút tiên rốt cuộc vẽ cái gì trên bàn.
Cũng may Tiểu Vi còn giữ hình ảnh chụp lại bằng điện thoại đêm đó, run run rẩy rẩy đưa cho Sở Niệm. Sở Niệm vẽ một cái hư phù (lá bùa dùng tay vẽ nét trên không trung, không vẽ lên giấy bùa), giúp cô nàng có thể ngủ được.
Ngoài trời dần tối, gió lạnh thổi qua, một thân ảnh mơ hồ biến mất ở cửa sổ phòng Thích Tiểu Vi.
Vì an toàn, Sở Niệm tạo một kết giới trong phòng rồi ngồi ở chân giường nhìn ảnh chụp trong điện thoại Thích Tiểu Vi.
Trong không gian tăm tối chiếu sáng sơ sài bằng vài ngọn nến, hai cô gái dịu dàng ôn nhu như ngọc ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
Sở Niệm nhìn nhìn ảnh chụp hai người kia, nếu không đoán sai thì chắc trước khi xảy ra chuyện chỉ một lát.
Đào Phỉ và Trịnh Nam có mặt trong một tấp ảnh khác, không như Trịnh Nam lạnh nhạt đạm mạc, Đào Phỉ thì cười nhiệt tình sáng lạn.
Vốn dĩ đúng là đang ở độ tuổi như hoa như ngọc, các cô… không nên có kết quả thế này.
Chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, chỉ vì một tò mò với một trò chơi hoang đường, cứ như vậy mà không còn đường lui.
Thở dài thương cảm, Sở Niệm tiếp tục kéo những tấm ảnh xem, hy vọng tìm được chút manh mối.
Bốn cô gái không sợ hãi bày ra mọi động tác trước camera, cuối cùng, ở một tấm ảnh cuối trùng hợp dừng hình ảnh khi trò chơi bắt đầu.
Cũng may là Âm Dương Nhãn của mình không như Truy Hồn Linh lúc tốt lúc không, Sở Niệm rõ ràng thấy được người thứ năm trong tấm ảnh! (Mèo: Mèo thề là mèo không dám làm mấy chap này buổi tối, vì hồi Mèo học quân sự đó, Mèo cũng có chơi trò này. Thấy cái nhẫn chạy thấy ghê gần chết luôn. Dù mười mấy năm trôi qua rồi, chẳng nhớ mình khi đó hỏi cái gì, nhưng vẫn thấy ghê quá là ghê!!!)
Không đúng, Sở Niệm cười lắc lắc đầu, chỉ còn lại có nửa cái thân mình hình người như thế, nhiều nhất cũng chỉ có thể xưng hô là quỷ.
Bộ dáng mơ hồ, thân hình không rõ, dường như mặc trường bào đen dài, nhẹ nhàng phiêu động.
Nhìn dáng đứng như đang mỉm cười sau Tiểu Lộ, với dáng vẻ cúi đầu của quỷ kia, Sở Niệm có thể cảm giác được là nó đang ngắm người chụp ảnh.
Người chụp ảnh là Thích Tiểu Vi sao? Hay là… người nhiệt tình đề nghị Đào Phỉ?
Bút tiên đưa tới oan hồn, thi du thật đúng là có chút lãng phí. Sở Niệm hơi nhíu mày, cuối cùng rốt cuộc tìm được bàn vẽ bọn họ dùng khi đó.Ảnh chụp ánh đèn rõ ràng sáng rất nhiều, Sở Niệm suy đoán cũng chính là lúc ấy, cái mà các cô nàng gọi là nghi thức đó bị gián đoạn lần đầu ngoài ý muốn.
Cũng may, Đào Phì to gan, bằng không bức ảnh này sẽ không được chụp lại.
Thích Tiểu Vi ngủ phía sau thống khổ rên rỉ, cơn ác mộng dường như tấn công vào tận xương tủy cô, làm thế nào cũng không thoát được.
Sở Niệm cũng không đành lòng để cho cô quá mức thống khổ, do dự vài phút sau, từ túi lấy ra tinh huyết tạo thành chu sa.
Bút tiên đã hủy hai đốm dương hỏa trên người cô ấy, dùng chu sa vẽ bùa, tác dụng cũng không nhiều, chỉ như muối bỏ biển…
Cảm giác được cô gái trên giường hơi thở đã vững vàng hơn một chút, Sở Niệm nhíu mày, phóng to phần ảnh chụp cái bàn lên
Thích Tiểu Vi lúc trước nói đám Đào Phỉ cũng từng yêu cầu với bút tiên nhưng chỉ có vài nét bút loành quanh lòng vòng… vậy sau cùng các cô ấy chết có quan hệ gì không?
Hoàn toàn bị dẫn dắt bởi việc suy đoán các khả năng, Sở Niệm ngồi đó nghiên cứu, ngồi xuống chính là suốt một đêm.
Thích Tiểu Vi đã lâu không được an ổn ngủ, khi tỉnh lại thấy Sở Niệm vẫn đang nhíu mày nghiên cứu điện thoại.
Sắc mặt tái nhợt của cô sau cùng đã đỡ hơn, mắt cũng bớt quầng thâm, không dọa người như trước nữa.
Nhẹ nhàng tung chăn dậy, Thích Tiểu Vi cẩn thận mà tiến tới phía sau Sở Niệm, mở miệng hỏi: “Sở tiểu thư, ngươi đây là đang xem cái gì?”
Đang yên ắng bỗng nghe tiếng hỏi làm Sở Niệm nhảy dựng, em gái dịu dàng hóa thành quỷ, thật đúng là tiết tấu quá nhanh!
Tức giận mím môi, Sở Niệm đem điện thoại đặt trước mặt Thích Tiểu Vi. “Còn không phải là nghiên cứu cái bàn mà các người chơi sao, Thích tiểu thư, về sau có thể vẽ mà không cần bút luôn không?”
Tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư nhà giàu, một cây bút vẽ thôi mà cũng có thể vẽ ra được chuyện lớn thế này?
Sở Niệm hơi trêu chọc không những không khiến Thích Tiểu Vi vui cười lên, ngược lại còn dọa cô nàng chạy vọt về giường, chui đầu vào trong chăn.
Thân thể gầy yếu run rẩy, cô nàng khóc nức nở, nói với Sở Niệm: “Đem thứ đó để xa ra một chút, để xa ra.”
Sở Niệm buồn bực, đem điện thoại đặt lên bàn. “Ngươi nếu sợ hãi thứ này như vậy, vậy sao sau khi Đào Phỉ mọi người xảy ra chuyện, ngươi thì như vậy mà không vứt cái điện thoại này đi?”“Ta cũng rất muốn vứt đi, nhưng mà… sau khi Điền Húc và Tiểu Lộ liên tiếp xảy ra chuyện… Đào Phỉ nói với ta, mặc kệ đã xảy ra sự tình gì, nói ta phải giữ cái điện thoại này lại.”
Thích Tiểu Vi trả lời làm Sở Niệm cảm thấy rất là cổ quái, Đào Phỉ bảo cô ta giữ lại điện thoại, mục đích chẳng lẽ vì đoán được sự việc sẽ diễn ra như vậy sao?
Phải lao lực an bài nhiều chuyện như vậy, Đào Phỉ này… rốt cuộc là làm cái gì?!
Người ngồi cạnh giường trầm mặc làm Thích Tiểu Vi có chút khó chịu, cô cau mày, dò xét nhìn “Sở tiểu thư, Sở tiểu thư?”
Sở Niệm hoàn hồn, nắm lấy cánh tay Thích Tiểu Vi. “Tiểu vi, giúp ta một chút được không?”
Không biết cách này có hữu dụng không, nhưng Sở Niệm cảm thấy đáp án đột phá được, chỉ có thể dựa vào Thích Tiểu Vi mà thôi.
Nếu… cô ta còn muốn tiếp tục sống!
Tựa hồ là đoán được suy nghĩ của Sở Niệm, Thích Tiểu Vi giãy giụa thân thể, hoảng sợ nói: “Ta không cần, ta nói rồi ta không nghĩ lại nhìn thấy thứ đó! Không muốn!”
“Không muốn cũng phải nhìn!” Sở Niệm cau mày thật chặt, bức bách Thích Tiểu Vi nhìn mình. “Thích Tiểu Vi, hiện tại không phải lúc có thể tùy hứng. Nếu ngươi không muốn giống Đào Phỉ bọn họ, ngươi liền lập tức làm theo lời ta nói!”
Lạnh giọng khiển trách làm cái cho đại tiểu thư tinh thần yếu ớt hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hai mắt chất phác nhìn Sở Niệm, nửa ngày mới cứng đờ gật gật đầu. “Ta… Ta làm!”
Dù cho Thích Tiểu Vi thỏa hiệp, 80% đều là do chính mình cưỡng bách, nhưng vì cứu người, hiện tại Sở Niệm chỉ có thể như vậy.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ vì căng thẳng cứng đờ, Sở Niệm mang áy náy trong lòng thở dài, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Thích Tiểu Vi, nói:
“Tiểu vi đừng sợ, ngươi chỉ cần giúp ta thấy rõ ràng bàn này vẽ cái gì là được.”
“Chỉ… Chỉ cần như vậy sao?” Thích Tiểu Vi lòng bàn tay ướt đẫm run rẩy hỏi.
Sở Niệm trịnh trọng gật gật đầu. “Chỉ cần như vậy, hơn nữa ta bảo đảm ngươi sẽ không xảy ra chuyện!”
Thiên địa vạn vật chi gian có quy luật vận hành, có nhân, có quả, muốn tháo chuông thì phải hỏi người buộc chuông.
…
/535
|