Trộn lẫn trong dịch trắng sền sệt và máu từ đầu Tiểu Lộ chảy ra, một con số cổ quái bằng máu hiện ra.
Giống như đã đoán được mọi việc su đó, Sở Niệm trấn an Thích Tiểu Vi vốn đã hốt hoảng.
Vốn dĩ, thứ mà mọi người hay gọi là bút tiên, kỳ thực không phải là tiên, hay là kiếp trước của bản thân mình gì cả.
Đó chỉ là những linh hồn trong bóng đêm. Có người. Lại có cả súc sinh.
Có thể triệu hoán dễ dàng và đơn giản như vậy, có thể thấy những ‘bút tiên’ đó trên người đều oán khí không thể xem thường.
Lòng tham đúng là một cái nhược điểm lớn nhất của nhân loại, mà oán linh thì đương nhiên sẽ không bỏ qua điều kiện này, đi tìm đối tượng có thể xuống tay.
Tuy rằng Sở Niệm hiện tại còn không có cách nào phán đoán Thích Tiểu Vi các cô đưa tới chính là cái thứ gì, nhưng mà… nhìn hắc khí trên trán và quầng mắt, trong lòng cũng đã có quyết định.
Nắm lấy bàn tay còn run bần bật của Thích Tiểu Vi, Sở Niệm hỏi: “Vậy Trịnh Nam cùng Đào Phỉ… cũng là giống nhau?”
Thích Tiểu Vi khóc thút thít gật đầu, nếu không phải bởi vì chính mình, Đào Phỉ cũng sẽ không cùng các cô đi chơi trò chơi này.
Hại chết Điền Húc, hại chết Tiểu Lộ, thậm chí hai người bạn tốt nhất của cô cũng chết đi.
Trong lòng cô sự áy náy cảm cùng cảm giác sợ hãi cứ dâng đầy mà không có lúc nào có thể đè nén xuống được, Thích Tiểu Vi không muốn chết, nhưng cô cũng không thể ngừng căng thẳng được.
Hai mắt đẫm lệ mà nhìn về phía Sở Niệm, Thích Tiểu Vi run rẩy. “Sở tiểu thư, ta…… Ta còn có thể cứu chữa sao?”
“Có lẽ.” Sở Niệm cũng không thích cho người khác lời hứa hẹn khi chưa biết chắc chắn đáp án, chưa có nắm chắc sự tình, làm không được sẽ làm người khác thất vọng.
Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Bạn cô tử vong khi nào, cô còn nhớ rõ không?”
Thích Tiểu Vi gật gật đầu, suy nghĩ rồi đáp: “Điền Húc là 20 tháng 3, Tiểu Lộ là 25/3. Đào phỉ là cuối tháng 3, mà Trịnh Nam… là hôm kia.”
Ngày chết cách nhau 5 ngày, Sở Niệm tính toán, có vẻ chắc chắn hơn một chút.
Cô không rõ vì sao Thích Tiểu Vi lại là người sống sót sau cùng, nhưng mà còn có hai ngày, có lẽ cô làm được chút việc cho khách của mình.
Trầm tư tính toán chút chi phí, Sở Niệm thừa nhận, ở ngay lúc này nói tiền, thật là có chút bất cận nhân tình.
Da mặt dày chớp chớp mắt, Sở Niệm sờ chóp mũi, quay sang Thích Tiểu Vi mở miệng nói: “Chuyện này, ta có 80% nắm chắc. Nếu Thích tiểu thư ngươi tin tưởng, thì tiền công là năm trăm ngàn tệ.”
Năm trăm ngàn này của Sở Niệm trong mắt người khác đều là công phu sư tử ngoạm (Đắt)
Chỉ có người trong nghề mới biết, giá này của cô… chỉ có thể bù cho chi phí một chút thôi.
Oán linh vốn dĩ liền khó chơi hơn rất nhiều so với quỷ hồn, đặc biệt oán linh đã giết người như thế này.
Không có đủ năng lực người thạo nghề nếu hơi vô ý, rất có thể sẽ rước họa vào thân. Sở Niệm nếu không phải xem trọng Thích Tiểu Vi thì vũng nước đục này cô cũng không muốn độc vào.
Có chút chần chờ nhìn Thích Tiểu Vi vẫn nhìn cô không hé răng, Sở Niệm vò đầu, không biết nên nói rõ ràng như thế nào cùng cô ấy.
Đang tính toán phiền não coi có giảm giá không thì Thích Tiểu Vi giật giật khóe môi, mở miệng nói: “Chỉ cần có thể giúp tôi còn sống sót thì đừng nói 500 ngàn, dù là 1 triệu thì ba tôi cũng cho cô.”
Sở Niệm khóe miệng giật giật, quả nhiên nhà có tiền thì con người cũng mạnh bạo…
Giống như đã đoán được mọi việc su đó, Sở Niệm trấn an Thích Tiểu Vi vốn đã hốt hoảng.
Vốn dĩ, thứ mà mọi người hay gọi là bút tiên, kỳ thực không phải là tiên, hay là kiếp trước của bản thân mình gì cả.
Đó chỉ là những linh hồn trong bóng đêm. Có người. Lại có cả súc sinh.
Có thể triệu hoán dễ dàng và đơn giản như vậy, có thể thấy những ‘bút tiên’ đó trên người đều oán khí không thể xem thường.
Lòng tham đúng là một cái nhược điểm lớn nhất của nhân loại, mà oán linh thì đương nhiên sẽ không bỏ qua điều kiện này, đi tìm đối tượng có thể xuống tay.
Tuy rằng Sở Niệm hiện tại còn không có cách nào phán đoán Thích Tiểu Vi các cô đưa tới chính là cái thứ gì, nhưng mà… nhìn hắc khí trên trán và quầng mắt, trong lòng cũng đã có quyết định.
Nắm lấy bàn tay còn run bần bật của Thích Tiểu Vi, Sở Niệm hỏi: “Vậy Trịnh Nam cùng Đào Phỉ… cũng là giống nhau?”
Thích Tiểu Vi khóc thút thít gật đầu, nếu không phải bởi vì chính mình, Đào Phỉ cũng sẽ không cùng các cô đi chơi trò chơi này.
Hại chết Điền Húc, hại chết Tiểu Lộ, thậm chí hai người bạn tốt nhất của cô cũng chết đi.
Trong lòng cô sự áy náy cảm cùng cảm giác sợ hãi cứ dâng đầy mà không có lúc nào có thể đè nén xuống được, Thích Tiểu Vi không muốn chết, nhưng cô cũng không thể ngừng căng thẳng được.
Hai mắt đẫm lệ mà nhìn về phía Sở Niệm, Thích Tiểu Vi run rẩy. “Sở tiểu thư, ta…… Ta còn có thể cứu chữa sao?”
“Có lẽ.” Sở Niệm cũng không thích cho người khác lời hứa hẹn khi chưa biết chắc chắn đáp án, chưa có nắm chắc sự tình, làm không được sẽ làm người khác thất vọng.
Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Bạn cô tử vong khi nào, cô còn nhớ rõ không?”
Thích Tiểu Vi gật gật đầu, suy nghĩ rồi đáp: “Điền Húc là 20 tháng 3, Tiểu Lộ là 25/3. Đào phỉ là cuối tháng 3, mà Trịnh Nam… là hôm kia.”
Ngày chết cách nhau 5 ngày, Sở Niệm tính toán, có vẻ chắc chắn hơn một chút.
Cô không rõ vì sao Thích Tiểu Vi lại là người sống sót sau cùng, nhưng mà còn có hai ngày, có lẽ cô làm được chút việc cho khách của mình.
Trầm tư tính toán chút chi phí, Sở Niệm thừa nhận, ở ngay lúc này nói tiền, thật là có chút bất cận nhân tình.
Da mặt dày chớp chớp mắt, Sở Niệm sờ chóp mũi, quay sang Thích Tiểu Vi mở miệng nói: “Chuyện này, ta có 80% nắm chắc. Nếu Thích tiểu thư ngươi tin tưởng, thì tiền công là năm trăm ngàn tệ.”
Năm trăm ngàn này của Sở Niệm trong mắt người khác đều là công phu sư tử ngoạm (Đắt)
Chỉ có người trong nghề mới biết, giá này của cô… chỉ có thể bù cho chi phí một chút thôi.
Oán linh vốn dĩ liền khó chơi hơn rất nhiều so với quỷ hồn, đặc biệt oán linh đã giết người như thế này.
Không có đủ năng lực người thạo nghề nếu hơi vô ý, rất có thể sẽ rước họa vào thân. Sở Niệm nếu không phải xem trọng Thích Tiểu Vi thì vũng nước đục này cô cũng không muốn độc vào.
Có chút chần chờ nhìn Thích Tiểu Vi vẫn nhìn cô không hé răng, Sở Niệm vò đầu, không biết nên nói rõ ràng như thế nào cùng cô ấy.
Đang tính toán phiền não coi có giảm giá không thì Thích Tiểu Vi giật giật khóe môi, mở miệng nói: “Chỉ cần có thể giúp tôi còn sống sót thì đừng nói 500 ngàn, dù là 1 triệu thì ba tôi cũng cho cô.”
Sở Niệm khóe miệng giật giật, quả nhiên nhà có tiền thì con người cũng mạnh bạo…
/535
|