Thương Sùng cũng không có ý đối cứng cùng kẻ đứng phía sau màn đó, quyết đấu như vậy khởi đầu làm hắn cảm thấy chuyện này có chút hay ho.
Khẽ cong môi, hắn nói với Cẩn Mặc:
“Một lần thất thủ coi như cho hắn nếm thử chút ngon ngọt, ta trước cũng đã nói qua, cứ ngươi cứ thoải mái muốn làm gì thì làm.”
“Không cần giúp ta tiết kiệm tiền, chỉ cần buộc hắn phải ra tiền là được.”
Cẩm Mặc đứng trong phòng thở dài, gật đầu nói: “Cẩm Mặc biết về sau nên làm như thế nào.”
Thương Sùng bỗng mở to mắt, cánh mũi hít nhẹ vài cái. Dường như là đã nhận ra cái gì, hắn đứng dậy từ. “Hoa Lệ đi ra ngoài sao? Sao ta không cảm giác được hơi thở của cô ta?”
“Dạ, cô ấy đã ra ngoài.” Cẩm Mặc sửng sốt một giây, cúi đầu.
“Đi đâu vậy? Ngươi biết không?”
“Biết.”
“Nơi nào?” Thương Sùng cau mày, trong chốc lát biểu tình lạnh lẽo hẳn.
Cẩm Mặc run người, do dự nửa ngày, thấp giọng nói: “Hoa Lệ nàng…… Đi tìm Sở Niệm.”
……
Chủ nhân mấy ngày nay cảm xúc rất tệ, nguyên nhân thì Hoa Lệ không cần nghĩ cũng có thể đoán được là bởi vì cô gái đang ngồi cạnh mình đây.
Nếu không phải là không tự vào được nhà của người trừ ma thì cô đã sớm đạp tung cửa nhà Sở Niệm rồi.
Tiền trảm hậu tấu mà gạt chủ nhân chạy tới nơi này, Hoa Lệ gọi điện thoại ỉ ôi hết nửa tiếng mới dụ được Sở Niệm đi xuống.
Rất là bất mãn mà mím chặt môi, Hoa Lệ hỏi Sở Niệm: “Chị dâu à, mấy bữa nay hai người cãi nhau hả?”
Ngồi ở ghế phụ Sở Niệm cắn cắn môi, mắt không rời tay mình mà đáp: “Không có!”
“Hai người các ngươi đều như vậy còn không có cãi nhau? Chị dâu, chị coi em là đồ ngốc hả?”
Sở Niệm tự giễu mà cong môi, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lừa mình dối người khổ sở. “Chị cũng không có đem em coi trở thành đồ ngốc, chẳng qua vừa rồi chị nói cũng là sự thật.”
“Hoa Lệ nghe không hiểu ý chị.”
Sở Niệm ngước mắt, nhìn về phía Hoa Lệ. “Ba ngày trước chị với anh em có chút tranh cãi, nhưng là từ đầu tới đuôi, cũng đều chỉ là một mình chị vô cớ gây rối mà thôi.”
“Anh em cũng không có cãi gì chị, cho nên đơn phương sinh khí, cũng không thể gọi là cãi nhau.”
“Chị mà sẽ vô cớ gây rối?” Đối với lời Sở Niệm nói, Hoa Lệ rõ ràng không tin.
Tuy rằng cô nàng cùng Sở Niệm mới biết nhau chưa lâu, nhưng thói quen và tính tình của cô, cô nàng cũng có chút hiểu biết.
Ngày thường, cô gái này thật là sẽ có chút mê chơi yêu náo nhiệt, nhưng khi ở cùng với chủ nhân thì cô cũng có thể nhìn thấy Sở Niệm rất quý trọng tình cảm của hai người.
Cũng giống như việc có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng không mấy ai làm được. Cứ nhìn cô làm mọi chuyện đều dựa trên cảm xúc của người mình yêu, thì có thể thấy cô không phải người sẽ vô cớ gây rối.
Hoa Lệ cảm thấy Sở Niệm khẳng định là cùng chủ nhân có hiểu lầm gì đó.
Khẽ cong môi, hắn nói với Cẩn Mặc:
“Một lần thất thủ coi như cho hắn nếm thử chút ngon ngọt, ta trước cũng đã nói qua, cứ ngươi cứ thoải mái muốn làm gì thì làm.”
“Không cần giúp ta tiết kiệm tiền, chỉ cần buộc hắn phải ra tiền là được.”
Cẩm Mặc đứng trong phòng thở dài, gật đầu nói: “Cẩm Mặc biết về sau nên làm như thế nào.”
Thương Sùng bỗng mở to mắt, cánh mũi hít nhẹ vài cái. Dường như là đã nhận ra cái gì, hắn đứng dậy từ. “Hoa Lệ đi ra ngoài sao? Sao ta không cảm giác được hơi thở của cô ta?”
“Dạ, cô ấy đã ra ngoài.” Cẩm Mặc sửng sốt một giây, cúi đầu.
“Đi đâu vậy? Ngươi biết không?”
“Biết.”
“Nơi nào?” Thương Sùng cau mày, trong chốc lát biểu tình lạnh lẽo hẳn.
Cẩm Mặc run người, do dự nửa ngày, thấp giọng nói: “Hoa Lệ nàng…… Đi tìm Sở Niệm.”
……
Chủ nhân mấy ngày nay cảm xúc rất tệ, nguyên nhân thì Hoa Lệ không cần nghĩ cũng có thể đoán được là bởi vì cô gái đang ngồi cạnh mình đây.
Nếu không phải là không tự vào được nhà của người trừ ma thì cô đã sớm đạp tung cửa nhà Sở Niệm rồi.
Tiền trảm hậu tấu mà gạt chủ nhân chạy tới nơi này, Hoa Lệ gọi điện thoại ỉ ôi hết nửa tiếng mới dụ được Sở Niệm đi xuống.
Rất là bất mãn mà mím chặt môi, Hoa Lệ hỏi Sở Niệm: “Chị dâu à, mấy bữa nay hai người cãi nhau hả?”
Ngồi ở ghế phụ Sở Niệm cắn cắn môi, mắt không rời tay mình mà đáp: “Không có!”
“Hai người các ngươi đều như vậy còn không có cãi nhau? Chị dâu, chị coi em là đồ ngốc hả?”
Sở Niệm tự giễu mà cong môi, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lừa mình dối người khổ sở. “Chị cũng không có đem em coi trở thành đồ ngốc, chẳng qua vừa rồi chị nói cũng là sự thật.”
“Hoa Lệ nghe không hiểu ý chị.”
Sở Niệm ngước mắt, nhìn về phía Hoa Lệ. “Ba ngày trước chị với anh em có chút tranh cãi, nhưng là từ đầu tới đuôi, cũng đều chỉ là một mình chị vô cớ gây rối mà thôi.”
“Anh em cũng không có cãi gì chị, cho nên đơn phương sinh khí, cũng không thể gọi là cãi nhau.”
“Chị mà sẽ vô cớ gây rối?” Đối với lời Sở Niệm nói, Hoa Lệ rõ ràng không tin.
Tuy rằng cô nàng cùng Sở Niệm mới biết nhau chưa lâu, nhưng thói quen và tính tình của cô, cô nàng cũng có chút hiểu biết.
Ngày thường, cô gái này thật là sẽ có chút mê chơi yêu náo nhiệt, nhưng khi ở cùng với chủ nhân thì cô cũng có thể nhìn thấy Sở Niệm rất quý trọng tình cảm của hai người.
Cũng giống như việc có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng không mấy ai làm được. Cứ nhìn cô làm mọi chuyện đều dựa trên cảm xúc của người mình yêu, thì có thể thấy cô không phải người sẽ vô cớ gây rối.
Hoa Lệ cảm thấy Sở Niệm khẳng định là cùng chủ nhân có hiểu lầm gì đó.
/535
|