“Có chuyện gì?” Thương Sùng đứng ở bên cửa sổ, lời ít mà ý nhiều mà nói với người phái sau.
Cẩm Mặc quay đầu lại, trầm mặc trong chốc lát sau mới hướng trong phòng đi tới một bước.
“Cục cảnh sát đối với sự tình ở trường học đã có định luận, những nữ sinh phá thai chưa đủ mười tám tuổi, cho nên tạm thời không cần gánh vác trách nhiệm hình sự, chỉ yêu cầu người nhà giáo dục.”
“Chỉ là…… Người kia còn muốn gặp chủ nhân một lần.”
Chủ nhân yêu cầu hắn lưu ý chuyện này, kỳ thật cũng là vì không nghĩ khiến cho Vương Lượng hoài nghi. Rốt cuộc gã đầu đất kia có chuyện gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Sở Niệm.
Nhớ tới phản ứng của gia hỏa kia với mình hôm nay, ấn đường Cẩm Mặc liền cau rút lại.
Hắn đúng là không có quyền can thiệp bất cứ hành động nào của chủ nhân, nhưng mà… từ khi chủ nhân quen biết gã kia thì thân phận của chủ nhân càng có khả năng gây nghi vấn trong mắt Sở Niệm.
Thương Sùng rũ mắt, tầm mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay trái. Ý vị không rõ động động khóe miệng, hắn rất có thâm ý mà hỏi lại Cẩm Mặc. “Vậy ngươi cảm thấy ta nên thấy gặp hay không gặp hắn?”
“Cẩm Mặc không có quyền can thiệp sự tình của chủ nhân.”
“Trong lòng nghĩ như thế nào thì nói thế ấy.”
Cẩm Mặc trầm mặc, lúc sau đem tầm mắt chuyển qua nơi khác. “Cẩm Mặc cảm thấy chủ nhân vẫn là không thỏa đáng cho hắn, cho dù hắn lần này giúp chủ nhân ngài giải quyết sự tình ở trường học, nhưng cũng không đủ để có thể làm hắn có tư cách uy hiếp đến chủ nhân.”
Theo Cẩm Mặc nhận định trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không đáng để tin tưởng.
Bọn họ giảo hoạt, lại còn thực tham lam. Tựa như một cái động to không đáy, tùy thời đều sẽ đem cái miệng to như chậu máu mà cắn nuốt người.
Bọn họ như là trời sinh con hát, sẽ vì đạt tới mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn. Một giây trước sẽ đối với ngươi a dua nịnh hót, chính là xoay người lúc sau, sẽ không buông tha cơ hội đem ngươi đạp lên dưới chân.
Tựa như người kia giống nhau, mặt ngoài thoạt nhìn rất là chân thành, chẳng qua ánh mắt gã chứa rõ biểu tình tham lam không thể dấu được tầm mắt của Cẩm Mặc.
Cẩm Mặc cho rằng dù lần này là chủ nhân chủ động liên hệ hắn, nhưng hắn cũng đích xác không có bất cứ tư cách gì có thể hướng chủ nhân yêu cầu cái gì.
Đứng ở bên cửa sổ Thương Sùng cười, thu liễm khởi biểu tình cô đơn trong mắt vì nhớ Sở Niệm. Xoay người nằm ở trên ghế, hắn rốt cuộc nhìn tới Cẩm Mặc đang vô cùng bức xúc.
Ý vị không rõ mà cong môi, Thương Sùng đong đưa thân mình trên ghế đu. “Cẩm Mặc, ngươi biết ta cùng hắn trước kia là như thế nào biết nhau không?”
Cẩm Mặc lắc đầu, thời điểm chủ nhân cùng nam nhân kia gặp nhau thì hắn lại đang về núi hoang.
Như là nhớ lại hồi ức, Thương Sùng nói: “Lúc ấy, ta còn chưa tìm được Sở Niệm. Cũng là vì không làm cho hàng xóm hoài nghi, đoạn thời gian đó ta trùng hợp ở phụ cận chỗ này tìm kiếm nhà.”
“Có thể là nhất thời tâm huyết dâng trào, cho nên khi ta nhìn đến ngõ nhỏ có một đám trẻ đang đánh một đứa trẻ khác, ta liền đi lên đi cản lại.”
“Lúc ấy hắn còn không đến mười lăm tuổi, thân mình nhỏ nhỏ gầy gầy, trên mặt tràn đầy máu tươi. Có lẽ là trong nháy mắt ánh mắt hắn cực kỳ giống lúc trước khi ta cứu ngươi, cho nên ta đã mềm lòng mà trợ giúp hắn rất nhiều chuyện.”
“Ta cho hắn một số tiền, khiến cho hắn tạm thời trải qua ngày tháng không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc. Thậm chí ta cũng giúp hắn gia nhập quân đội, trở thành một quân nhân chân chính.”
“Hắn tham gia quân ngũ ba năm, ta đích xác thiếu chút nữa liền coi hắn trở thành hài tử của chính mình. Dù thời gian ta và hắn ở chung không quá dài, nhưng là trước khi rời đi ta vẫn an bài mọi thứ cho hắn.”
Cẩm Mặc thở dài, trong giọng nói mang theo đau lòng và tiếc nuối cho Thương Sùng. “Mọi thành tựu hắn có được hôm nay đều do chủ nhân ban cho, vậy mà còn không biết cảm ơn, còn dò la chủ nhân nữa.”
“Thay đổi như vậy, ta cũng không cảm thấy kỳ quái.” Thương Sùng lạnh lùng mà cười. “Rốt cuộc trên quan trường hơn ba mươi năm lăn lê bò lết, đều sẽ khiến kẻ thiện lương chân thành trở nên dơ bẩn bất kham.”
“Càng có quyền thế người càng sợ già, người càng có thể một tay che trời, càng sẽ sợ mất đi hết thảy.”
Cổ đại có Tần Thủy Hoàng vì trường sinh bất lão mà tìm kiếm tiên đan, hiện tại hắn thấy chính mình sau hơn ba mươi năm gặp lại mà dung nhan vẫn như cũ, trong mắt sẽ xuất hiện bộ dáng tham lam, chính mình cũng hoàn toàn không hiếm lạ.
Hắn đích xác nguyện ý vì Sở Niệm đi mạo hiểm, đương nhiên hắn cũng nguyện ý thấy đứa bé đã biến chất kia.
Nhân tâm thay đổi, thói đời nóng lạnh, điều này chẳng phải là điều hết sức bình thường sao?
Đặc biệt là do mình tìm người ta hỗ trợ, thiếu nợ ân tình chứ sao.
Bên môi khẽ cười châm chọc, Thương Sùng ngước đôi mắt đỏ như máu, quay sang Cẩm Mặc đã nổi lên sát ý mà nói:
“Ngươi nói cho hắn, trên thế giới này trường sinh bất lão đều là yêu cầu trả giá cực kỳ lớn. Nếu hắn nguyện ý đem chuyện này giữ bí mật vĩnh viễn, cho dù hắn yêu cầu bất luận cái gì, ta đều sẽ thỏa mãn với hắn.”
“Chủ nhân!……” Cẩm Mặc tức giận. “Bạch nhãn lang như vậy không đủ để làm ngài nhượng bộ thành như vậy.”
Còn không phải là cái nhân loại bình thường sao? Chính mình giết hắn, không phải hết thảy thỏa đáng sao?!
Có Trời mới biết một khi sinh ra tham niệm thì nó sẽ lớn tới đâu.
Thương Sùng đạm mạc, lạnh lùng mị hạ khóe mắt nói: “Cứ đi làm theo lời ta nói, chuyện khác, ta đều có an bài.”
“…… Tuân mệnh.”
Trầm tư một lát, Thương Sùng nhắm hai mắt hỏi: “Chuyện lúc trước ta bảo làm sao rồi?”
“Cũng không thuận lợi.” Cẩm Mặc mím môi, đúng sự thật đáp: “Kẻ đứng phía sau màn rất có thủ đoạn, dù mỗi một lần ta đều dùng Tuyết Nhạc đi ngăn cản hắn ở trên thương trường thu mua, nhưng hắn vẫn tìm ra được khe hở để trục lợi.”
“Nói ta nghe một chút?”
“Một tuần trước, hắn dùng giá cao hơn gấp đôi, thành công thắng được hai ngàn mét đất ở mặt tiền Thành Tây Thanh Dương. Phải biết rằng miếng đất kia cũng không có giá trị gì trên thị trường, thậm chí dù là mười năm sau, chính phủ đều chưa bao giờ nghĩ tới muốn khai phá nơi đó.”
“Rất nhiều người trong giới thương nghiệp đều cảm thấy kẻ phía sau màn đó cực kỳ buồn cười, nhưng là……” Cẩm Mặc nhíu mày, nhìn về phía Thương Sùng. “Cẩm Mặc cảm thấy, hắn làm như vậy là có khác mục đích.”
Thương Sùng cười lạnh, hơi mang trào phúng nói: “Mục đích của hắn chẳng qua là muốn ở chúng ta trước mặt chứng minh, tiền nhàn rỗi hắn cũng không ít mà thôi.”
Tuyết Nhạc tập đoàn chính diện khiêu khích Hoành Thu xí nghiệp, là tin hot đầu bảng trong khoảng thời gian này được các báo tài chính lớn đưa tin.
Dù chính mình cùng kẻ phía sau màn đều cũng không hiểu được bối cảnh đối phương như thế nào, nhưng khí thế giương cung bạt kiếm lại rõ ràng đối chọi gay gắt lên.
Hoành Thu đích xác xem như công ty bất động sản lớn tại Mộ Thành phương pháp nhiều, nhân duyên cũng thực rộng khắp.
Tuy rằng tài sản thu hàng năm so với lợi nhuận thuần Tuyết Nhạc tập đoàn còn chưa bằng, nhưng là tài sản tài nguyên cũng coi như là tương đương hoành tráng.
Có tiền sao? Hoành Thu đích xác có.
Nhưng là…… Nếu gặp phải đối thủ càng nhiều tiền hơn Hoành Thu thì sao?
Cẩm Mặc quay đầu lại, trầm mặc trong chốc lát sau mới hướng trong phòng đi tới một bước.
“Cục cảnh sát đối với sự tình ở trường học đã có định luận, những nữ sinh phá thai chưa đủ mười tám tuổi, cho nên tạm thời không cần gánh vác trách nhiệm hình sự, chỉ yêu cầu người nhà giáo dục.”
“Chỉ là…… Người kia còn muốn gặp chủ nhân một lần.”
Chủ nhân yêu cầu hắn lưu ý chuyện này, kỳ thật cũng là vì không nghĩ khiến cho Vương Lượng hoài nghi. Rốt cuộc gã đầu đất kia có chuyện gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của Sở Niệm.
Nhớ tới phản ứng của gia hỏa kia với mình hôm nay, ấn đường Cẩm Mặc liền cau rút lại.
Hắn đúng là không có quyền can thiệp bất cứ hành động nào của chủ nhân, nhưng mà… từ khi chủ nhân quen biết gã kia thì thân phận của chủ nhân càng có khả năng gây nghi vấn trong mắt Sở Niệm.
Thương Sùng rũ mắt, tầm mắt dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay trái. Ý vị không rõ động động khóe miệng, hắn rất có thâm ý mà hỏi lại Cẩm Mặc. “Vậy ngươi cảm thấy ta nên thấy gặp hay không gặp hắn?”
“Cẩm Mặc không có quyền can thiệp sự tình của chủ nhân.”
“Trong lòng nghĩ như thế nào thì nói thế ấy.”
Cẩm Mặc trầm mặc, lúc sau đem tầm mắt chuyển qua nơi khác. “Cẩm Mặc cảm thấy chủ nhân vẫn là không thỏa đáng cho hắn, cho dù hắn lần này giúp chủ nhân ngài giải quyết sự tình ở trường học, nhưng cũng không đủ để có thể làm hắn có tư cách uy hiếp đến chủ nhân.”
Theo Cẩm Mặc nhận định trên thế giới này bất luận kẻ nào cũng không đáng để tin tưởng.
Bọn họ giảo hoạt, lại còn thực tham lam. Tựa như một cái động to không đáy, tùy thời đều sẽ đem cái miệng to như chậu máu mà cắn nuốt người.
Bọn họ như là trời sinh con hát, sẽ vì đạt tới mục đích của chính mình mà không từ thủ đoạn. Một giây trước sẽ đối với ngươi a dua nịnh hót, chính là xoay người lúc sau, sẽ không buông tha cơ hội đem ngươi đạp lên dưới chân.
Tựa như người kia giống nhau, mặt ngoài thoạt nhìn rất là chân thành, chẳng qua ánh mắt gã chứa rõ biểu tình tham lam không thể dấu được tầm mắt của Cẩm Mặc.
Cẩm Mặc cho rằng dù lần này là chủ nhân chủ động liên hệ hắn, nhưng hắn cũng đích xác không có bất cứ tư cách gì có thể hướng chủ nhân yêu cầu cái gì.
Đứng ở bên cửa sổ Thương Sùng cười, thu liễm khởi biểu tình cô đơn trong mắt vì nhớ Sở Niệm. Xoay người nằm ở trên ghế, hắn rốt cuộc nhìn tới Cẩm Mặc đang vô cùng bức xúc.
Ý vị không rõ mà cong môi, Thương Sùng đong đưa thân mình trên ghế đu. “Cẩm Mặc, ngươi biết ta cùng hắn trước kia là như thế nào biết nhau không?”
Cẩm Mặc lắc đầu, thời điểm chủ nhân cùng nam nhân kia gặp nhau thì hắn lại đang về núi hoang.
Như là nhớ lại hồi ức, Thương Sùng nói: “Lúc ấy, ta còn chưa tìm được Sở Niệm. Cũng là vì không làm cho hàng xóm hoài nghi, đoạn thời gian đó ta trùng hợp ở phụ cận chỗ này tìm kiếm nhà.”
“Có thể là nhất thời tâm huyết dâng trào, cho nên khi ta nhìn đến ngõ nhỏ có một đám trẻ đang đánh một đứa trẻ khác, ta liền đi lên đi cản lại.”
“Lúc ấy hắn còn không đến mười lăm tuổi, thân mình nhỏ nhỏ gầy gầy, trên mặt tràn đầy máu tươi. Có lẽ là trong nháy mắt ánh mắt hắn cực kỳ giống lúc trước khi ta cứu ngươi, cho nên ta đã mềm lòng mà trợ giúp hắn rất nhiều chuyện.”
“Ta cho hắn một số tiền, khiến cho hắn tạm thời trải qua ngày tháng không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc. Thậm chí ta cũng giúp hắn gia nhập quân đội, trở thành một quân nhân chân chính.”
“Hắn tham gia quân ngũ ba năm, ta đích xác thiếu chút nữa liền coi hắn trở thành hài tử của chính mình. Dù thời gian ta và hắn ở chung không quá dài, nhưng là trước khi rời đi ta vẫn an bài mọi thứ cho hắn.”
Cẩm Mặc thở dài, trong giọng nói mang theo đau lòng và tiếc nuối cho Thương Sùng. “Mọi thành tựu hắn có được hôm nay đều do chủ nhân ban cho, vậy mà còn không biết cảm ơn, còn dò la chủ nhân nữa.”
“Thay đổi như vậy, ta cũng không cảm thấy kỳ quái.” Thương Sùng lạnh lùng mà cười. “Rốt cuộc trên quan trường hơn ba mươi năm lăn lê bò lết, đều sẽ khiến kẻ thiện lương chân thành trở nên dơ bẩn bất kham.”
“Càng có quyền thế người càng sợ già, người càng có thể một tay che trời, càng sẽ sợ mất đi hết thảy.”
Cổ đại có Tần Thủy Hoàng vì trường sinh bất lão mà tìm kiếm tiên đan, hiện tại hắn thấy chính mình sau hơn ba mươi năm gặp lại mà dung nhan vẫn như cũ, trong mắt sẽ xuất hiện bộ dáng tham lam, chính mình cũng hoàn toàn không hiếm lạ.
Hắn đích xác nguyện ý vì Sở Niệm đi mạo hiểm, đương nhiên hắn cũng nguyện ý thấy đứa bé đã biến chất kia.
Nhân tâm thay đổi, thói đời nóng lạnh, điều này chẳng phải là điều hết sức bình thường sao?
Đặc biệt là do mình tìm người ta hỗ trợ, thiếu nợ ân tình chứ sao.
Bên môi khẽ cười châm chọc, Thương Sùng ngước đôi mắt đỏ như máu, quay sang Cẩm Mặc đã nổi lên sát ý mà nói:
“Ngươi nói cho hắn, trên thế giới này trường sinh bất lão đều là yêu cầu trả giá cực kỳ lớn. Nếu hắn nguyện ý đem chuyện này giữ bí mật vĩnh viễn, cho dù hắn yêu cầu bất luận cái gì, ta đều sẽ thỏa mãn với hắn.”
“Chủ nhân!……” Cẩm Mặc tức giận. “Bạch nhãn lang như vậy không đủ để làm ngài nhượng bộ thành như vậy.”
Còn không phải là cái nhân loại bình thường sao? Chính mình giết hắn, không phải hết thảy thỏa đáng sao?!
Có Trời mới biết một khi sinh ra tham niệm thì nó sẽ lớn tới đâu.
Thương Sùng đạm mạc, lạnh lùng mị hạ khóe mắt nói: “Cứ đi làm theo lời ta nói, chuyện khác, ta đều có an bài.”
“…… Tuân mệnh.”
Trầm tư một lát, Thương Sùng nhắm hai mắt hỏi: “Chuyện lúc trước ta bảo làm sao rồi?”
“Cũng không thuận lợi.” Cẩm Mặc mím môi, đúng sự thật đáp: “Kẻ đứng phía sau màn rất có thủ đoạn, dù mỗi một lần ta đều dùng Tuyết Nhạc đi ngăn cản hắn ở trên thương trường thu mua, nhưng hắn vẫn tìm ra được khe hở để trục lợi.”
“Nói ta nghe một chút?”
“Một tuần trước, hắn dùng giá cao hơn gấp đôi, thành công thắng được hai ngàn mét đất ở mặt tiền Thành Tây Thanh Dương. Phải biết rằng miếng đất kia cũng không có giá trị gì trên thị trường, thậm chí dù là mười năm sau, chính phủ đều chưa bao giờ nghĩ tới muốn khai phá nơi đó.”
“Rất nhiều người trong giới thương nghiệp đều cảm thấy kẻ phía sau màn đó cực kỳ buồn cười, nhưng là……” Cẩm Mặc nhíu mày, nhìn về phía Thương Sùng. “Cẩm Mặc cảm thấy, hắn làm như vậy là có khác mục đích.”
Thương Sùng cười lạnh, hơi mang trào phúng nói: “Mục đích của hắn chẳng qua là muốn ở chúng ta trước mặt chứng minh, tiền nhàn rỗi hắn cũng không ít mà thôi.”
Tuyết Nhạc tập đoàn chính diện khiêu khích Hoành Thu xí nghiệp, là tin hot đầu bảng trong khoảng thời gian này được các báo tài chính lớn đưa tin.
Dù chính mình cùng kẻ phía sau màn đều cũng không hiểu được bối cảnh đối phương như thế nào, nhưng khí thế giương cung bạt kiếm lại rõ ràng đối chọi gay gắt lên.
Hoành Thu đích xác xem như công ty bất động sản lớn tại Mộ Thành phương pháp nhiều, nhân duyên cũng thực rộng khắp.
Tuy rằng tài sản thu hàng năm so với lợi nhuận thuần Tuyết Nhạc tập đoàn còn chưa bằng, nhưng là tài sản tài nguyên cũng coi như là tương đương hoành tráng.
Có tiền sao? Hoành Thu đích xác có.
Nhưng là…… Nếu gặp phải đối thủ càng nhiều tiền hơn Hoành Thu thì sao?
/535
|