Thương Sùng trước sau trầm mặc ngồi cạnh bên giường bệnh, đôi mắt đen như hồ nước lẳng lặng nhìn Sở Niệm.
Hắn biết căn bệnh mà Vương Lượng nói tới, từ lúc việc của Ấn Sầu xảy ra, cô gái này liền không ngủ ngon được một ngày. Hơn nữa cả đêm đó lăn lộn, cho dù là đàn ông cũng gục ngã chứ đừng nói là một cô gái như Sở Niệm.
Giơ tay chạm khẽ vào mặt cô, Thương Sùng nói: “Đã ngủ ba ngày rồi, cũng nên tỉnh rồi. Nha đầu, em còn ngủ nữa anh sẽ đau lòng đó.”
Vương Lượng sửng sốt, bước nhanh tới cạnh giường, khó tin dùng tay chạm vào mắt Sở Niệm, hỏi Thương Sùng
“Thần tượng, anh nói là Sở Niệm chỉ ngủ thôi á?”
Thương Sùng day day ấn đường, dù không thích Vương Lượng gào to như vậy nhưng vẫn gật đầu đáp hắn một tiếng.
“Ừ”
Vương Lượng kinh ngạc, chớp măt nhìn chằm chằm Sở Niệm cả nửa buổi. Ánh mắt đó, quả thực nhìn y như nhìn người yêu.
Thương Sùng ngẩng đầu, đứng lên đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ấm, vừa cẩn thận lau mặt cho Sở Niệm, vừa nói khẽ với Vương Lượng còn đang sững sờ:
“Cô ấy sắp tỉnh rồi, cậu đi xuống dưới lầu mua cho cô ấy chút cháo nóng đi.”
Ngủ ba ngày có thể giúp Sở Niệm khỏe khoắn rồi, tới lúc cô tỉnh lại thì dạ dày hẳn sẽ không dễ chịu.
Vương Lượng đứng lên gật gật đầu, xoay người đi hai bước rồi lại ngừng lại. Như suy tư gì mà rũ hạ đôi mắt, hắn nhìn Thương Sùng hỏi: “Chỉ cần cháo trắng thôi sao? Hay là tôi mua thêm chút trái cây gì đó?”
Thương Sùng suy nghĩ một chút. “Cũng được, cậu cứ mua lên đi.”
….
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
…
Trong mộng
Sở Niệm cảm thấy mình ở đây cũng lâu rồi, cô không biết nên dùng tâm tình gì để cảm nhận cảnh tượng trước mắt.
Vẫn những hình ảnh cũ đó làm cô đau lòng muốn chết.
Đột nhiên, cô phát hiện mình có thể di chuyển, nỗ lực bước hai chân đã chết lặng tới trước, đi đến trước mặt người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Thân hình anh ta cứng đờ, trường bào màu đen đầy vết máu tươi. Mái tóc dài được buộc lại bay tán loạn trong gió, có vài sợi dính trên vết thương trên ngực hắn trong vô cùng nhức mắt.
Sở Niệm muốn nhìn rõ diện mạo anh ta, nhưng lại sợ nếu mình bước sai một bước thì sẽ lại giống lần trước, cảnh tượng hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn không đến hai mươi mét, cô lại đi tới cả nửa giờ. Sau cùng đến trước mặt anh ta, Sở Niệm không khống chế nổi mình, hai chân vậy mà bắt đầu run rẩy.
Cô đang sợ. Cô thật sự sợ hãi.
Mấy năm nay lặp đi lặp lại cảnh mộng này, Sở Niệm chưa từng nhìn thấy diện mạo người đàn ông đó, nhưng lạicảm nhận được nơi này có quan hệ gì đó với mình.
Hít thật sâu một hơi, Sở Niệm lấy hết dũng khí ngồi xổm xuống. Cô đỡ bả vai của người đàn ông đã lạnh băng, chậm rãi nâng đầu anh ta lên.
Hắn biết căn bệnh mà Vương Lượng nói tới, từ lúc việc của Ấn Sầu xảy ra, cô gái này liền không ngủ ngon được một ngày. Hơn nữa cả đêm đó lăn lộn, cho dù là đàn ông cũng gục ngã chứ đừng nói là một cô gái như Sở Niệm.
Giơ tay chạm khẽ vào mặt cô, Thương Sùng nói: “Đã ngủ ba ngày rồi, cũng nên tỉnh rồi. Nha đầu, em còn ngủ nữa anh sẽ đau lòng đó.”
Vương Lượng sửng sốt, bước nhanh tới cạnh giường, khó tin dùng tay chạm vào mắt Sở Niệm, hỏi Thương Sùng
“Thần tượng, anh nói là Sở Niệm chỉ ngủ thôi á?”
Thương Sùng day day ấn đường, dù không thích Vương Lượng gào to như vậy nhưng vẫn gật đầu đáp hắn một tiếng.
“Ừ”
Vương Lượng kinh ngạc, chớp măt nhìn chằm chằm Sở Niệm cả nửa buổi. Ánh mắt đó, quả thực nhìn y như nhìn người yêu.
Thương Sùng ngẩng đầu, đứng lên đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ấm, vừa cẩn thận lau mặt cho Sở Niệm, vừa nói khẽ với Vương Lượng còn đang sững sờ:
“Cô ấy sắp tỉnh rồi, cậu đi xuống dưới lầu mua cho cô ấy chút cháo nóng đi.”
Ngủ ba ngày có thể giúp Sở Niệm khỏe khoắn rồi, tới lúc cô tỉnh lại thì dạ dày hẳn sẽ không dễ chịu.
Vương Lượng đứng lên gật gật đầu, xoay người đi hai bước rồi lại ngừng lại. Như suy tư gì mà rũ hạ đôi mắt, hắn nhìn Thương Sùng hỏi: “Chỉ cần cháo trắng thôi sao? Hay là tôi mua thêm chút trái cây gì đó?”
Thương Sùng suy nghĩ một chút. “Cũng được, cậu cứ mua lên đi.”
….
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
…
Trong mộng
Sở Niệm cảm thấy mình ở đây cũng lâu rồi, cô không biết nên dùng tâm tình gì để cảm nhận cảnh tượng trước mắt.
Vẫn những hình ảnh cũ đó làm cô đau lòng muốn chết.
Đột nhiên, cô phát hiện mình có thể di chuyển, nỗ lực bước hai chân đã chết lặng tới trước, đi đến trước mặt người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Thân hình anh ta cứng đờ, trường bào màu đen đầy vết máu tươi. Mái tóc dài được buộc lại bay tán loạn trong gió, có vài sợi dính trên vết thương trên ngực hắn trong vô cùng nhức mắt.
Sở Niệm muốn nhìn rõ diện mạo anh ta, nhưng lại sợ nếu mình bước sai một bước thì sẽ lại giống lần trước, cảnh tượng hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn không đến hai mươi mét, cô lại đi tới cả nửa giờ. Sau cùng đến trước mặt anh ta, Sở Niệm không khống chế nổi mình, hai chân vậy mà bắt đầu run rẩy.
Cô đang sợ. Cô thật sự sợ hãi.
Mấy năm nay lặp đi lặp lại cảnh mộng này, Sở Niệm chưa từng nhìn thấy diện mạo người đàn ông đó, nhưng lạicảm nhận được nơi này có quan hệ gì đó với mình.
Hít thật sâu một hơi, Sở Niệm lấy hết dũng khí ngồi xổm xuống. Cô đỡ bả vai của người đàn ông đã lạnh băng, chậm rãi nâng đầu anh ta lên.
/535
|