Sở Niệm, còn năm phút nữa, em nhất định phải kiên trì trụ vững!
… Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com…
Kho hàng yên tĩnh đến dọa người. Nhạc Du vì một màn khủng bố vừa rồi hoàn toàn ngất lịm.
Sở Niệm quay đầu nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu, đưa mắt nhìn gã đàn ông ăn mặc xa hoa Tôn Quý Nhân.
Giơ tay phẩy phẩy mùi thuốc súng vương vất trên đầu, Sở Niệm lạnh lùng trề môi:”
Đã lâu không gặp, ông chủ Tôn.”
Lúc nãy ngay khi tưởng mình phải bỏ mạng ở đây hôm nay, Tôn Quý Nhân xuất hiện.
Dù gã mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí, nhưng Sở Niệm phải thừa nhận lúc này thật sự là gã đã cứu mình một mạng; bằng không phát đạn kia sẽ không phải bắn lên nóc nhà.
“Đúng là đã lâu không gặp, Sở tiểu thu.” Tôn Quý Nhân nhìn cô châm chọc cười.
Nhấc chân đi tới bên sô pha ngồi xuống, không thèm để ý người đang ấp úng Ấn Sầu, Tôn Quý Nhân nhìn sang gã đàn ông còn đang cầm súng. “A Liệt, Ấn Sầu không hiểu chuyện, mày cũng không coi lời tao nói ra gì sao?”
A Liệt? Tên này nghe thấy ở đâu rồi.
Gã đàn ông bị Tôn Quý Nhân gọi là A Liệt run người, ném súng xuống đất.
“A Liệt không dám.”
Tôn Quý Nhân hừ lạnh. Tuy nói chuyện với người đối diện nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người của Sở Niệm đang xem trò.
“Mấy người lấy cho Sở tiểu thư cái ghế. Để khách quý của tao đứng đó thật mất lễ nghi mà.”
Đứng một bên, hai gã bảo vệ sửng sốt, đồng thanh “dạ” rồi nhanh chóng đem một cái ghế dựa đặt ở sau Sở Niệm.
Tôn Quý Nhân đưa tay nói
“Sở tiểu thư, mời ngồi.”
Sở Niệm nhíu mày ngồi xuống. Đem mái tóc cột lại, nhìn Tôn Quý Nhân nói:
“Ông chủ Tôn à, cách ông mời người thật không giống như người thường đâu.”
… Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com…
“Làm từng bước thì không có ý tứ, phải sáng tạo mới có thành ý, phải không?”
“Chính xác, tiếc là… tôi không rõ. Nếu ông chủ Tôn đây thật là muốn gặp tôi, sao lại còn đem bạn tôi trói mang tới đây?”
“Cái này sao? Là Sầu nhi không hiểu chuyện, nó cho rằng Sở tiểu thư khó mời, cho nên là…”
“Nếu ông chủ Tôn đã nói vậy, chuyện này chúng ta bỏ qua.”Sở Niệm lạnh lùng cười. “Nói đi, ông tìm tôi vì chuyện gì? Chẳng lẽ vì năm triệu kia?”
“Năm triệu đó cô thật cho rằng ta sẽ để ý sao?” Tôn Quý Nhân giả vờ đặt tay lên đùi, đôi mắt hí hiện lên vẻ âm ngoan. “Lưu Tráng Nam là bảo vệ ta mới chết, cho người nhà hắn một ít tiền cũng nên mà.”
“Nghe ý tứ ông chủ Tôn là ân oán cũ của chúng ta bỏ đi ư?”
“Chúng ta lúc trước có ân oán sao? Ta sao không nhớ rõ nhỉ?” Tôn Quý Nhân nhận điếu thuốc từ gã bảo vệ kế bên đưa qua, chậm rì rì hút một hơi. Sương khói che khuất biểu tình trong mắt gã, loáng thoáng một nụ cười làm người ta lạnh gáy.
“Kỳ thực, lần này tìm Sở tiểu thư lại đây là có một giao dịch muốn bàn với cô.”
“Giao dịch?” Sở Niệm sờ cằm. “Nói tôi nghe một chút coi”
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
“Tục ngữ nói rất đúng, không đánh không quen. Sở tiểu thư luôn bình tĩnh làm cho Tôn mỗ thật bội phục, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy thân thủ của cô. Ta cảm thấy dù trên mọi phương diện, Sở tiểu thư đều thích hợp làm đối tác của ta.”
“Đối tác? Tôi không hiểu ý ông.”
“Cô cũng biết là từ sau chuyện của Lưu Tráng Nam phát sinh, tôi đã tin rằng trên thế giới này có quỷ thần. Chuyện làm ăn của tôi, cô cũng biết đó, sẽ dễ phát sinh những thứ như cô đã xử lý.”
Sở Niệm cười, cô không nghĩ thể loại người như Tôn Quý Nhân mà còn nói ra là sợ báo ứng.
Híp mắt, Sở Niệm làm cho mình có bộ dạng tham lam một chút. “Ông chủ Tôn hẳn biết tôi ra giá luôn cao, ông thấy ông mời nổi tôi không?”
“Mời không nổi, tôi còn cách khác chẳng phải sao?” Tôn Quý Nhân câu môi cười lạnh, ánh mắt ác độc đảo qua người Nhạc Du còn đang hôn mê.
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Sở Niệm cắn răng, chợt cảm giác bên ngoài có người đang tới gần. Cô lấy tay chỉ vào Tôn Quý Nhân, nói:
“Quả nhiên là đủ đê tiện, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà Sở Niệm không biết ông chủ Tôn có từng nghe qua một câu này chưa?”
Vì phòng ngừa bước chân bên ngoài bị nghe thấy, Sở Niệm từ trên ghế đứng lên, cố ý bước qua lại thật mạnh chân.
Tôn Quý Nhân tuy không thích Sở Niệm dùng cách kiêu ngạo này nói chuyện, nhưng vì muốn thuyết phục Sở Niệm đi theo mình nên phải thở ra một hơi nói tiếp.
“Câu nói gì?”
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Lại tặng thêm ông một câu : không hợp ý, nói nói cái con mẹ mày.”
Sở Niệm thình lình tung ra một câu thô tục, chọc giận Tôn Quý Nhân khiến lão hung hăng nắm chặt tay vịn.
“Mẹ nó! Quả nhiên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Mày dám mắng tao, hôm nay tao cho mày chết ở đây!”
“Vậy cũng phải xem ai chết trước!”
Sở Niệm vừa nói xong, cửa kho hàng bị phá bung,
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Hơn mười tia hồng ngoại từ họng súng tiến vào dò xét, đặc cảnh, cảnh sát sôi nổi tụ tập bên ngoài.
Tôn Quý Nhân giận dữ. Hắn biết hôm nay nếu bị bắt thì kết quả ra sao. So với việc bị giết chết thì không bằng lão lôi kéo con nhãi thối tha kia bị chôn cùng mình!
Cũng không biết là ai nhả lạt đoạn đầu tiên, cảnh sát cùng bảo vệ so súng. Gã chỉ huy bảo vệ ứng phó với cảnh sát, Tôn Quý Nhân cầm súng lục chạy về phía Sở Niệm,
Sở Niệm đương nhiên biết ý của Tôn Quý Nhân định làm gì, cô nếu bây giờ chỉ có một người có thể chạy thì sẽ chạy ngay. Nhưng mà Nhạc Du còn đang bị trói nơi đó, mình không thể để mặc kệ cô ấy được.
“Con nhãi thối tha này! Hôm nay tao phải cho mày chôn cùng tao!”
Tiếng la của Tôn Quý Nhân càng lúc càng gần, tiếng súng bên tai làm đầu của Sở Niệm trông rỗng.
Lúc này cô không muốn quan tâm gì cả, một lòng chỉ nghĩ tới ôm Nhạc Du mau chóng rời đi!
…
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
…
Trong mơ, lại thấy người đàn ông không rõ mặt đứng cạnh mình. Môi mỏng cắn chặt, hai vai run nhè nhẹ.
Hắn, …là khóc sao?
….
Sau khi cứu Sở Niệm ở kho hàng, Thương Sùng và Vương Lượng vẫn luôn ở bệnh viện trông cô.
Ngay từ đầu Vương Lượng đã lo lắng, một hai bắt bác sỹ phải làm kiểm tra toàn thân cho Sở Niệm. Hắn không rõ vì sao cơ thể không có vết thương mà cô nhóc này vẫn không tỉnh lại.
Bác sỹ bị hắn làm phiền tới mức không còn cách nào, bất đắc dĩ phải kiểm tra cho Sở Niệm.
Chỉ là kết quả vẫn như vậy, làm cho Vương Lượng càng rối.
Trong phòng bệnh, Vương Lượng liếc nhìn Sở Niệm đã hôn mê ba ngày, bực bội hắn nắm tóc, đi qua đi lại nói:
“Thần tượng, anh nói coi máy móc kiểm tra của bác sỹ có phải hỏng rồi không? Cái gì mà mệt nhọc quá độ làm cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông? Tôi sống ba mươi năm rồi lần đầu tiên nghe tới cái bệnh này trên thế giới đó!”
… Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com…
Kho hàng yên tĩnh đến dọa người. Nhạc Du vì một màn khủng bố vừa rồi hoàn toàn ngất lịm.
Sở Niệm quay đầu nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu, đưa mắt nhìn gã đàn ông ăn mặc xa hoa Tôn Quý Nhân.
Giơ tay phẩy phẩy mùi thuốc súng vương vất trên đầu, Sở Niệm lạnh lùng trề môi:”
Đã lâu không gặp, ông chủ Tôn.”
Lúc nãy ngay khi tưởng mình phải bỏ mạng ở đây hôm nay, Tôn Quý Nhân xuất hiện.
Dù gã mang bộ dạng tiểu nhân đắc chí, nhưng Sở Niệm phải thừa nhận lúc này thật sự là gã đã cứu mình một mạng; bằng không phát đạn kia sẽ không phải bắn lên nóc nhà.
“Đúng là đã lâu không gặp, Sở tiểu thu.” Tôn Quý Nhân nhìn cô châm chọc cười.
Nhấc chân đi tới bên sô pha ngồi xuống, không thèm để ý người đang ấp úng Ấn Sầu, Tôn Quý Nhân nhìn sang gã đàn ông còn đang cầm súng. “A Liệt, Ấn Sầu không hiểu chuyện, mày cũng không coi lời tao nói ra gì sao?”
A Liệt? Tên này nghe thấy ở đâu rồi.
Gã đàn ông bị Tôn Quý Nhân gọi là A Liệt run người, ném súng xuống đất.
“A Liệt không dám.”
Tôn Quý Nhân hừ lạnh. Tuy nói chuyện với người đối diện nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người của Sở Niệm đang xem trò.
“Mấy người lấy cho Sở tiểu thư cái ghế. Để khách quý của tao đứng đó thật mất lễ nghi mà.”
Đứng một bên, hai gã bảo vệ sửng sốt, đồng thanh “dạ” rồi nhanh chóng đem một cái ghế dựa đặt ở sau Sở Niệm.
Tôn Quý Nhân đưa tay nói
“Sở tiểu thư, mời ngồi.”
Sở Niệm nhíu mày ngồi xuống. Đem mái tóc cột lại, nhìn Tôn Quý Nhân nói:
“Ông chủ Tôn à, cách ông mời người thật không giống như người thường đâu.”
… Editor: Meo Mup - Đăng tải nhanh nhất tại gác sách chấm com…
“Làm từng bước thì không có ý tứ, phải sáng tạo mới có thành ý, phải không?”
“Chính xác, tiếc là… tôi không rõ. Nếu ông chủ Tôn đây thật là muốn gặp tôi, sao lại còn đem bạn tôi trói mang tới đây?”
“Cái này sao? Là Sầu nhi không hiểu chuyện, nó cho rằng Sở tiểu thư khó mời, cho nên là…”
“Nếu ông chủ Tôn đã nói vậy, chuyện này chúng ta bỏ qua.”Sở Niệm lạnh lùng cười. “Nói đi, ông tìm tôi vì chuyện gì? Chẳng lẽ vì năm triệu kia?”
“Năm triệu đó cô thật cho rằng ta sẽ để ý sao?” Tôn Quý Nhân giả vờ đặt tay lên đùi, đôi mắt hí hiện lên vẻ âm ngoan. “Lưu Tráng Nam là bảo vệ ta mới chết, cho người nhà hắn một ít tiền cũng nên mà.”
“Nghe ý tứ ông chủ Tôn là ân oán cũ của chúng ta bỏ đi ư?”
“Chúng ta lúc trước có ân oán sao? Ta sao không nhớ rõ nhỉ?” Tôn Quý Nhân nhận điếu thuốc từ gã bảo vệ kế bên đưa qua, chậm rì rì hút một hơi. Sương khói che khuất biểu tình trong mắt gã, loáng thoáng một nụ cười làm người ta lạnh gáy.
“Kỳ thực, lần này tìm Sở tiểu thư lại đây là có một giao dịch muốn bàn với cô.”
“Giao dịch?” Sở Niệm sờ cằm. “Nói tôi nghe một chút coi”
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
“Tục ngữ nói rất đúng, không đánh không quen. Sở tiểu thư luôn bình tĩnh làm cho Tôn mỗ thật bội phục, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy thân thủ của cô. Ta cảm thấy dù trên mọi phương diện, Sở tiểu thư đều thích hợp làm đối tác của ta.”
“Đối tác? Tôi không hiểu ý ông.”
“Cô cũng biết là từ sau chuyện của Lưu Tráng Nam phát sinh, tôi đã tin rằng trên thế giới này có quỷ thần. Chuyện làm ăn của tôi, cô cũng biết đó, sẽ dễ phát sinh những thứ như cô đã xử lý.”
Sở Niệm cười, cô không nghĩ thể loại người như Tôn Quý Nhân mà còn nói ra là sợ báo ứng.
Híp mắt, Sở Niệm làm cho mình có bộ dạng tham lam một chút. “Ông chủ Tôn hẳn biết tôi ra giá luôn cao, ông thấy ông mời nổi tôi không?”
“Mời không nổi, tôi còn cách khác chẳng phải sao?” Tôn Quý Nhân câu môi cười lạnh, ánh mắt ác độc đảo qua người Nhạc Du còn đang hôn mê.
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Sở Niệm cắn răng, chợt cảm giác bên ngoài có người đang tới gần. Cô lấy tay chỉ vào Tôn Quý Nhân, nói:
“Quả nhiên là đủ đê tiện, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà Sở Niệm không biết ông chủ Tôn có từng nghe qua một câu này chưa?”
Vì phòng ngừa bước chân bên ngoài bị nghe thấy, Sở Niệm từ trên ghế đứng lên, cố ý bước qua lại thật mạnh chân.
Tôn Quý Nhân tuy không thích Sở Niệm dùng cách kiêu ngạo này nói chuyện, nhưng vì muốn thuyết phục Sở Niệm đi theo mình nên phải thở ra một hơi nói tiếp.
“Câu nói gì?”
“Đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Lại tặng thêm ông một câu : không hợp ý, nói nói cái con mẹ mày.”
Sở Niệm thình lình tung ra một câu thô tục, chọc giận Tôn Quý Nhân khiến lão hung hăng nắm chặt tay vịn.
“Mẹ nó! Quả nhiên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Mày dám mắng tao, hôm nay tao cho mày chết ở đây!”
“Vậy cũng phải xem ai chết trước!”
Sở Niệm vừa nói xong, cửa kho hàng bị phá bung,
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Hơn mười tia hồng ngoại từ họng súng tiến vào dò xét, đặc cảnh, cảnh sát sôi nổi tụ tập bên ngoài.
Tôn Quý Nhân giận dữ. Hắn biết hôm nay nếu bị bắt thì kết quả ra sao. So với việc bị giết chết thì không bằng lão lôi kéo con nhãi thối tha kia bị chôn cùng mình!
Cũng không biết là ai nhả lạt đoạn đầu tiên, cảnh sát cùng bảo vệ so súng. Gã chỉ huy bảo vệ ứng phó với cảnh sát, Tôn Quý Nhân cầm súng lục chạy về phía Sở Niệm,
Sở Niệm đương nhiên biết ý của Tôn Quý Nhân định làm gì, cô nếu bây giờ chỉ có một người có thể chạy thì sẽ chạy ngay. Nhưng mà Nhạc Du còn đang bị trói nơi đó, mình không thể để mặc kệ cô ấy được.
“Con nhãi thối tha này! Hôm nay tao phải cho mày chôn cùng tao!”
Tiếng la của Tôn Quý Nhân càng lúc càng gần, tiếng súng bên tai làm đầu của Sở Niệm trông rỗng.
Lúc này cô không muốn quan tâm gì cả, một lòng chỉ nghĩ tới ôm Nhạc Du mau chóng rời đi!
…
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
…
Trong mơ, lại thấy người đàn ông không rõ mặt đứng cạnh mình. Môi mỏng cắn chặt, hai vai run nhè nhẹ.
Hắn, …là khóc sao?
….
Sau khi cứu Sở Niệm ở kho hàng, Thương Sùng và Vương Lượng vẫn luôn ở bệnh viện trông cô.
Ngay từ đầu Vương Lượng đã lo lắng, một hai bắt bác sỹ phải làm kiểm tra toàn thân cho Sở Niệm. Hắn không rõ vì sao cơ thể không có vết thương mà cô nhóc này vẫn không tỉnh lại.
Bác sỹ bị hắn làm phiền tới mức không còn cách nào, bất đắc dĩ phải kiểm tra cho Sở Niệm.
Chỉ là kết quả vẫn như vậy, làm cho Vương Lượng càng rối.
Trong phòng bệnh, Vương Lượng liếc nhìn Sở Niệm đã hôn mê ba ngày, bực bội hắn nắm tóc, đi qua đi lại nói:
“Thần tượng, anh nói coi máy móc kiểm tra của bác sỹ có phải hỏng rồi không? Cái gì mà mệt nhọc quá độ làm cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông? Tôi sống ba mươi năm rồi lần đầu tiên nghe tới cái bệnh này trên thế giới đó!”
/535
|