Sáu thánh thú đều thi triển đại thần thông, kịch chiến có thể nói là rất đặc sắc và khẩn trương, ngay cả tâm tình của các nhân vật lão bối đều đi theo những tình tiết phức tạp theo trận chiến, trái tim của mọi người kích động vô cùng.
Ngay vào lúc này thì tiểu thú bên cạnh Tiêu Thần rốt cục cũng không nhịn được nữa, cứ im lặng mà chuồn mất, không cần suy nghĩ cũng biết rõ nó muốn đi làm gì.
Đương nhiên tất cả mọi người sẽ không chút ý đến một tiểu thú trắng như tuyết đang đi dạo quanh đấu thú cung đây. Tất cả mọi người đều chú ý đến thời khắc quan trọng của trậnd dại chiến trên đấu đài, Hoàng Kim Sư Tử Vương đã mở ra Luân Hồi Chi Nhãn!
Ô quang đáng sợ đã trở thành màu sắc duy nhất trong thiên địa, đánh vỡ tất cả các màu sắc khác, ánh sáng trên bầu trời cũng trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.
“Ô… ô….” Bổng nhiên có trận quỷ khiếu nỗi lên.
“Ầm.”
Thiên đại chấn động, giống như là trời long đất lỡ, năng lượng cuồng bạo bắt đầu chuyển động.
Ngay lúc này thì đạo ô quang kia như muốn xé rách cả không gian. Một cái cổng thật lớn được mở ra, một đường hầm âm trầm đột ngột xuất hiện trên bầu trời.
Thời gian im lặng trôi qua, một trận âm thanh ù ù thật lớn từ trong hắc động truyền ra ngoài, dường như là một tấm cửa sắc cổ xưa đang được mở ra.
“Hoa hoa lạp.”
Âm thanh kim loại truyền ra ngoài, kinh khủng vô cùng, dường như là có ác quỷ từ địa ngục đến bắt người.
“Trời ạ, đúng là địa ngục chi môn mà!”
“Địa ngục chi môn đã được mở ra rồi!”
“Lượng lượng thật đáng sơ, trực tiếp đánh vào trong luân hồi!” Rung động thật lớn, ngay cả các nhân vật lão bối cũng không có ngoại lệ, Hoàng Kim Sư Vương khiến cho người ta cảm thấy thật sự quá khủng bố đi, thần thông như thế lại có thể xuất hiện trên một thánh thú còn nhỏ như vậy sao ?
Một ít lão nhân hơn trăm tuổi có nhớ một ít truyền thuyết liền rùng mình. Chỉ là bọn họ có chút không hiểu rõ vì sao hủy diệt cùng luân hồi hai loại thần thông cấm kị này lại tập trung trên người của Hoàng Kim Sư Tử Vương đây ? Không thể nào hiểu rõ không thể nào tưởng tượng và suy đoán được khiến cho người ta cảm giác được sống lưng có chút lạnh.
Ngũ thải khổng tước trường minh, ngũ sắc quang hoa lấp lánh muốn bay đi về phương xa.
Nhưng là con mắt dựng thẳng thứ hai của Hoàng Kim Sư Tử Vương thật đáng sợ, lại thành công mở được luân hồi chi môn. Cánh cửa liên thông với âm phủ phát ra từng trận âm thanh ù ù cùng với âm thanh kim loại vang lên thật kinh khủng. Mang theo một cổ lực lượng cường đại mà đáng sợ. Hắc vụ chuyển động mạnh mẽ đem Khổng Tước Vương còn sống sờ sờ kia thôn phệ vào trong.
Ánh sáng ngọc trong hắc vụ điểm vài lần, được xưng là ngũ sắc thần quang có thể thoát được bạn vật chấn đông liên tục muốn chống đở lực lượng cắn nuốt của luân hồi.
Đây chính là một thời khắc khẩn trương vô cùng, khiến cho tất cả mọi người đang xem cuộc chiến màn hình thủy tinh lớn phải nín thở, tinh thần của mọi người đều tập trung lên chiến trường, dường như muốn theo Khổng Tước Vương rơi vào luân hồi.
Ngũ sắc thần quang của vị kia năm đó một khi phóng xuất ra khiến cho thần phật cũng phải lui lại, không gì không thu được, không gì không đánh rơi. Không một ai có thể ngăn cản được!
Trên trời dưới đất khó có thể gặp được đối thủ.
Có thể nói, ngũ sắc thần quagn được xưng là một loại thần thông vô địch, chỉ là Khổng Tước Vương lúc này quá nhỏ đi, ngũ sắc thần quang là một đại thần thông cấm kị, nó còn chưa tu luyện đến cảnh giới cuối cùng. Không có khả năng như vị thượng cổ kia có thể đánh rơi vạn vật.
Phải biết rằng bay giờ nó đối kháng chính là lực lượng của địa ngục, đã không còn là lực lượng của Hoàng Kim Sư Tử Vương nữa. Luân Hồi Chi Nhãn của Hoàng Kim Sư Tử Vương thành công mở ra luân hồi chi môn, phía sau đó chính là lực của âm phủ.
Quang mang mờ dần đi, địa ngục môn dần đóng lại. Hắc động âm trầm kinh khủng kia dần dần nhỏ đi, sắp biến mắt hoàn toàn.
Đến giờ phúa này, tất cả mọi người đều cảm giác được sống lưng phát lạnh, ngay cả một vài lão bối nhân vật cũng hít một ngụm không khí lạnh.
Hoàng Kim Sư Tử Vương kia tuyệt đối không phải là cao thủ Thức Tàng Cảnh Giới có thể đối phó được! Đây là rất ngịch thiên rồi, đây là một thánh thú mà một khi nghĩ lại liền khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu như nó có thể thuận lợi phát triển thì thực lực quả thực không thể tưởng tượng được.
“Nhanh, lập tức vận động lực lượng, nhất định phải đem chi tiết của Hoàng Kim Sư Tử Vương này điều tra ra cho ta.
“Tra ra chủ nhân của nó là ai!”
“Không tiếc hết thải đại giới, đào ba thước đất cũng phải tìm ra tin tức có giá trị.”
Trong khu vực dành cho khách quý, tất cả mọi người đều đưa ra nhưng mệnh lệnh tương đồng với nhau.
Mà càng nhiều người lại tiếc hận vô cùng, Ngũ Thải Khổng Tước Vương lại chết như vậy sao ? Bị Hoàng Kim Sư Tử Vương mạnh mẽ đánh vào trong luân hồi, đây chính là một tổn thất rất lớn.
Rất nhiều lão nhân cảm thấy đau lòng vô cùng, nếu như tiểu Khổng Tước Vương này có thể thuận lợi trưởng thành, cấm kị thần thông ngũ sắc thần quang có lẽ sẽ tái hiện lại phong thái ở trận chiến từ thái cổ kia. Như vậy thật quá kích thích đi.
Lực lượng của luân hồi tiêu thất, ánh mặt trời chiếu xuống, địa ngục chi môn trên không trung hoàn toàn đóng lại, hắc động cuối cùng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ là một điểm đem nho, sắp sửa tiêu thất hoàn toàn.
Nhưng ngấy đó, một điểm thanh quang tử trong hắc điểm phát ra, sau đó ba động một hồi, trên không trung nhộn nhạo liên tục, đem địa ngục chi môn sắp đóng lại kia đột nhiên bắt đầu rung chuyển, một đạo thanh quang không cách nào ngăn cản lao ra ngoài.
Địa ngục chi môn hóa thành hắc điển trong sát na bị mở ra trở lại.
Thanh quang trở thành duy nhất trong thiên địa, mạnh mẽ phá vỡ lực lượng của luân hồi, thả ra ngàn vạn ánh sáng mờ nhạt, từng đạo màu sắc biến đổi trong thiên địa, từng đạo ánh sáng đầy màu sắc phô thiên cái địa rơi xuống.
Theo một trường minh của Khổng Tước Vương giống như là vén mây tìm trăng vậy, thiên địa sáng chói vô cùng, ngũ thải không tước vương lại có thể thoát khỏi luân hồi, chạy ra khỏi địa ngục chi môn trở về hiện tại.
Triển khai vĩ vũ, quang hoa chói mắt làm cho khắp thế gian đều phải buồn bã thất sắc. Mà trên đó lại có một cây vũ mao màu xanh không giống bình thường.
Quang thải đầy trời gần một nữa là từ nó phóng ra ngoài, ánh sáng xanh lóng lánh, thanh vũ dài ba thước kia giống như là một cây thánh kiếm, quang mang không ngừng lưu chuyển một cổ lực lượng bàng bạc nhưng cường đại, khí thế áp bức khiến người khó thở nỗi.
“Ngũ sắc hổn độn thần vũ – hổn độn thanh vũ!”
“Này… không có khả năng.”
“Đây có phải là của vị kia không ?”
Các nhân vậy lão bối đều hoảng sợ vô cùng, rất nhiều người trong khu khách quý đều phát ra âm thanh sợ hãi.
Năm đó, vị thượng cổ kia tồn tại, ngũ sắc thần quang có thể dánh rơi vạn vật, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác chính là hắn có hổn độn chi khí hóa thành ngũ hành thần vũ. Ngũ vũ như năm thánh kiếm có thể chém vỡ hết thảy mọi ngăn cản.
Hỗn độn thanh vũ chặt đứt lực lượng của luân hồi đem Khổng Tước Vương phá vỡ cầm cố bay trở lại.
Ngũ thải Khổng Tước Vương giống như là dục hỏa trùng sanh vậy, ánh sáng mờ phiêu động quanh thân. Như tái hiện lại phong thái bễ nghễ thiên hạ của tổ tiên.
Chưa người nào dám có chủ ý đến hổn độn thanh vũ, bởi vì đủ loại truyền thuyết cho thấy vị kia còn chưa có chết. Hậu duệ của hắn ai dám hạ thủ đây ?
Nhìn cây thanh vũ ở giữa kia, ánh mắt của Hoàng Kim Sư Tử Vương liên tục lưu chuyển, cuối cùng cũng không có mở ra Luân Hồi Chi Môn, cùng với Khổng Tước Vương giằng co thêm một lần nữa.
“Hống…”
Hoàng Kim Sư Tử Vương ngẩng đầu lên trời hống lớn, âm thanh giống như là thiên lôi phá không. Cường thế là tính cách của nó, là thể hiện thực lực của nó. Một con mắt lớn đại biểu hủy diệt, một con mắt đại biểu luân hồi, cho dù Khổng Tước Vương có hỗn độn thanh vũ thì như thê sào ? Nó cũng đủ khả năng để chống lại.
Đột nhiên sư tử vương hóa thành một đạo kim quang, hướng đến mặt đất dánh đến, lấy một tốc độ ngoài sự dự đoán của mọi người bỏ qua đối thủ hiện tại mà nhằm vào Kim Tử bay đến.
Mục đích lúc đầu của nó là muốn đánh vỡ tổ hợp này, nhìn thấy Khổng Tước Vương không thể diệt sát được, nó thay đổi mục tiêu công kích, muốn đánh chết Kim Tử.
Khổng Tước Vương muốn ngăn cản cũng không kịp rồi, cư việc ngũ sắc thần quang đại biểu cho thiên hạ đệ nhất tốc độ, nhưng Hoàng Kim Sư Tử Vương cũng được liệt trong nhóm này. Nó hành động trước nên rất khó mà đuổi theo kịp.
Lúc này cửu mệnh bất tử thân hóa thành chín đạo quang mang, đang nhắm vào bạch hổ công kích điên cuồng, thỉnh thoảng còn đánh ra các phù tự cổ xưa mày vàng, tạo ra áp lực lớn đối với bạch hổ.
Đối mặt với sư tử vương đột nhiên xuất hiện này, Kim Tử có chút không đối phó được, nó đã thấy được đối phương đã mở ra con mắt thứ hai. Lực lượng của luân hồi phô thiên cái địa hạ xuống.
Mặc dù là nó có chín mạng nhưng bây giờ đều ở trong phạm vi công kích nên rất khó mà toàn thân trở ra.
Bạch hổ cũng phẫn nộ vô cùng, lực lượng của luân hồi cũng bao phủ cả nó rồi, ô quang phô thiên cái địa, địa ngục chi môn tại trên bầu trời chúng nó mở ra.
Ngoài ra còn một tiểu thú bên ngoài rất bất mãn, đó chính là Kha Kha. Ở bên ngoài vòng vo một hồi lâu nó mới tiến vào được, tiểu thú nhìn thấy sư tử vương muốn đem đối thủ đánh vào luân hồi, mà nó lại ở trên biên giới của ô quang kia, lực lượng cường đại suýt chút nữa đã cắn nuốt nó.
“Y nha!” Tuyết bạch tiểu thú bất mãn đến cực điển, hô to gọi nhỏ với Hoàng Kim Sư Tử Vương, tiện tay đẩy ô quang ra ngoài.
Trong khu khách quý, Tiêu Thần đau đầu dựa vào thế, hai tay thong thả xoa huyệt thái dương, tiểu thú này rốt cục cũng hạ tràng rồi.
Bất quá hiện tại nó rất thái quá rồi, không còn bộ dáng trắng như tuyết kia nữa. Cực kì giống một con khỉ màu vàng, tử tế mà nhìn thì nó chính là một con khỉ hai màu đen vàng, nó vốn là có năng lực đứng thẳng như người, hiện tại lại khoát bên ngoài một bộ da khỉ, lại giống như là một người không mặc quần áo, không phân biệt rõ ràng.
Đây chính là thành quả của Kha Kha khi nó vòng vo bên ngoài, Tiêu Thần không cho nó hạ tràng, sợ tiểu thú gặp phải tai nạn, có đôi khi nó rất mơ hồ, cũng có đôi khi nó rất cơ trí.
Trong đấu thú cung mỗi ngày đều có đấu thú chiến tử, lông da quý giá được xử lý chính đáng bán đến phương bắc. Kha Kha tại đấu thú cung vòng vo một vòng lớn, liền chọn lấy mộ bộ da khỉ ngụy trang lên người của chính mình. Càng khiến người ta không nói gì là nó từ một tiểu thiếu gia nào đó ở khu khách quý ‘mượn’ một bộ quần áo mặc lên người chính mình, phòng ngừa da thú rơi ra.
Ngụy trang như thế hơn nữa lại đứng thẳng người di chuyển, người bình thường không phân chỉ cho rằng đây là một con khỉ nhỏ cao một thước mà thôi. Nếu không phải Tiêu Thần quá quen thuộc với nó, nhìn với cặp mắt to linh động kia liền nhận ra nó. Nói không chừng sẽ bị nó lừa gạt đây.
Trong khu khách quý, tất cả mọi người đang xem cuộc chiến trước màn hình thủy tinh lớn đều giật mình há to miệng ra, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện một tiểu hầu tử đây ? Không phải chỉ là sáu con thánh thú thôi sao ? Như thế nào xuất hiện con thứ bảy đâu ?”
“Tiểu hầu tử từ chổ nào ra ?”
“Ảo giác, nhất định là ảo giác”
“Không thể nào, ta nhìn rõ lắm rồi, như thế nào lại xuất hiện một tiểu thú đây ?” Lực lượng luân hồi muốn đem Kim Tử và bạch hổ thôn phệ khiến cho hai thú đã không còn ẩu đả nữa. Cả hai đều bày ra thần thông chống lại hắc ám lực dáng sợ kia. Nếu như bị đánh vào luân hồi thì kiếp này cũng xong rồi, với ngạo khí của chúng nó thì như thế nào lại cam tâm tây ? Hơn nữa đột nhiên bị ra ta bất ngờ như vậy.
Hắc vụ đã đưa bọn họ bao phủ vào trong rồi, tiếng xích sắc cũng rõ ràng hơn nhiều. Nhưng là hai thú đang cố gắng tránh né, ánh sáng ngọc chiếu vào trong hắc ám, Kim Tử dánh ra từng đạo kim quang, cùng lúc đó những tự phù xung quanh tiểu bạch hổ cũng đã bắt đầu rung động lên, phát ra năng lượng ba động thật đáng sợ.
Mà ngay lúc này, hoàng kim sư tử đã đi đến mặt đất, theo nó xuống đến gần, lực lượng luân hồi càng cường thịnh hơn nhiều, nó muốn đem hai thú đánh vào trong luần hồi.
Nhưng lúc này Kha Kha đã di chuyển rồi, hóa thành một đạo kim quang vừa vặn rơi xuống phía trước Hoàng Kim Sư Tử Vương rồi sau đó liền tiêu thất giống như là thuấn di. Lần thứ hai xuất hiện thì đã an ổn ngồi lên trên lưng của hoàng kim sư tử. Thở hổn hển cầm lấy những sợi lông như tơ vàng trên sư tấn.
Trong khu khách quý dường như truyền ra âm thanh của ‘cằm’ rơi trên mặt đất.
Cơ hồ tất cả mọi người xem cuộc chiến đều há hốc mồn ra, đầu tiểu hầu tử này có lai lịch ra sao đột nhiên vừa đến đã cưỡi lên lưng hoàng kim sư tử rồi ?
Rất điên cuồng.
Mọi người quả thực không thể tin vào cảnh tượng trước mắt được. Đệ thất thánh thú này như thế nào có thể đi vào trong sân đây ? Cũng có can đảm hướng đến sư tử vương ra tay.
Mọi người quá mức kinh ngạc rồi.
Hoàng Kim Sư Tử Vương bị người khác quấy rầy ngoài ý muốn khiến nó trong phút chốc liền đóng lại luân hồi chi nhãn ngay sau đó cả người phát ra kim quang chói mắt. Bộc phát ra hoàng kim thần hỏa, muốn đem Kha Kha đánh bay đi.
Nhưng sau đó tất cả mọi người đều thấy được tiểu thú tại trong sát na bị đánh bay đi liền túm được bờm của hoàng kim sư tử, giống như là ‘tựa lưng vào núi’ ( Một thế vật ) đánh ngược lại, đem Hoàng Kim Sư Tử Vương ném ra ngoài, còn nó nhẹ nhàng rơi xuống tại chổ. Trong tay còn có hai nắm sư tấn chói mắt.
Tất cả mọi người đang xem cuộc chiến ở trước màn hình thủy tinh đều trợn tròn mắt.
Lại có thể đem Hoàng Kim Sư Tử Vương ném bay ra ngoài ? Nếu như không phải trên đôi tay nhỏ của nó còn có hai nắm lông sư tử rất trân quý kia thì mọi người không thể tin vào cảnh tượng trước mắt được.
Tiểu thú to gan lớn mật này làm cho người khác cảm thấy không chân thật, làm cho tất cả mọi người cảm thấy phát ngốc đi.
“Ta hôm nay uống nhiều quá hả ? Như thế nào cảm giác hôn mê đây ?”
“Ta cũng cảm giác được hơi choáng đầu.”
“Vừa rồi nhất định ta nhìn lầm rồi, nhất định là đang nằm mộng.” Người này vừa tự nói vừa hung hăng đánh chính mình một cái, kết quả là đau đến nỗi la lớn lên.
“Ảo giác, ảo giác đáng chết như thế nào lại xuất hiện rồi ?” Cố gắng ổn định lại tâm tình của mình.
“Y nha nha nha…”
Tiếp đó nó bắt đầu lầm bầm hô nhỏ.
Âm thanh non nớt như là em bé đang tập nói rất rõ ràng thông qua màn hình thủy tinh truyền đến trong tai từng người.
Ngay vào lúc này thì tiểu thú bên cạnh Tiêu Thần rốt cục cũng không nhịn được nữa, cứ im lặng mà chuồn mất, không cần suy nghĩ cũng biết rõ nó muốn đi làm gì.
Đương nhiên tất cả mọi người sẽ không chút ý đến một tiểu thú trắng như tuyết đang đi dạo quanh đấu thú cung đây. Tất cả mọi người đều chú ý đến thời khắc quan trọng của trậnd dại chiến trên đấu đài, Hoàng Kim Sư Tử Vương đã mở ra Luân Hồi Chi Nhãn!
Ô quang đáng sợ đã trở thành màu sắc duy nhất trong thiên địa, đánh vỡ tất cả các màu sắc khác, ánh sáng trên bầu trời cũng trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.
“Ô… ô….” Bổng nhiên có trận quỷ khiếu nỗi lên.
“Ầm.”
Thiên đại chấn động, giống như là trời long đất lỡ, năng lượng cuồng bạo bắt đầu chuyển động.
Ngay lúc này thì đạo ô quang kia như muốn xé rách cả không gian. Một cái cổng thật lớn được mở ra, một đường hầm âm trầm đột ngột xuất hiện trên bầu trời.
Thời gian im lặng trôi qua, một trận âm thanh ù ù thật lớn từ trong hắc động truyền ra ngoài, dường như là một tấm cửa sắc cổ xưa đang được mở ra.
“Hoa hoa lạp.”
Âm thanh kim loại truyền ra ngoài, kinh khủng vô cùng, dường như là có ác quỷ từ địa ngục đến bắt người.
“Trời ạ, đúng là địa ngục chi môn mà!”
“Địa ngục chi môn đã được mở ra rồi!”
“Lượng lượng thật đáng sơ, trực tiếp đánh vào trong luân hồi!” Rung động thật lớn, ngay cả các nhân vật lão bối cũng không có ngoại lệ, Hoàng Kim Sư Vương khiến cho người ta cảm thấy thật sự quá khủng bố đi, thần thông như thế lại có thể xuất hiện trên một thánh thú còn nhỏ như vậy sao ?
Một ít lão nhân hơn trăm tuổi có nhớ một ít truyền thuyết liền rùng mình. Chỉ là bọn họ có chút không hiểu rõ vì sao hủy diệt cùng luân hồi hai loại thần thông cấm kị này lại tập trung trên người của Hoàng Kim Sư Tử Vương đây ? Không thể nào hiểu rõ không thể nào tưởng tượng và suy đoán được khiến cho người ta cảm giác được sống lưng có chút lạnh.
Ngũ thải khổng tước trường minh, ngũ sắc quang hoa lấp lánh muốn bay đi về phương xa.
Nhưng là con mắt dựng thẳng thứ hai của Hoàng Kim Sư Tử Vương thật đáng sợ, lại thành công mở được luân hồi chi môn. Cánh cửa liên thông với âm phủ phát ra từng trận âm thanh ù ù cùng với âm thanh kim loại vang lên thật kinh khủng. Mang theo một cổ lực lượng cường đại mà đáng sợ. Hắc vụ chuyển động mạnh mẽ đem Khổng Tước Vương còn sống sờ sờ kia thôn phệ vào trong.
Ánh sáng ngọc trong hắc vụ điểm vài lần, được xưng là ngũ sắc thần quang có thể thoát được bạn vật chấn đông liên tục muốn chống đở lực lượng cắn nuốt của luân hồi.
Đây chính là một thời khắc khẩn trương vô cùng, khiến cho tất cả mọi người đang xem cuộc chiến màn hình thủy tinh lớn phải nín thở, tinh thần của mọi người đều tập trung lên chiến trường, dường như muốn theo Khổng Tước Vương rơi vào luân hồi.
Ngũ sắc thần quang của vị kia năm đó một khi phóng xuất ra khiến cho thần phật cũng phải lui lại, không gì không thu được, không gì không đánh rơi. Không một ai có thể ngăn cản được!
Trên trời dưới đất khó có thể gặp được đối thủ.
Có thể nói, ngũ sắc thần quagn được xưng là một loại thần thông vô địch, chỉ là Khổng Tước Vương lúc này quá nhỏ đi, ngũ sắc thần quang là một đại thần thông cấm kị, nó còn chưa tu luyện đến cảnh giới cuối cùng. Không có khả năng như vị thượng cổ kia có thể đánh rơi vạn vật.
Phải biết rằng bay giờ nó đối kháng chính là lực lượng của địa ngục, đã không còn là lực lượng của Hoàng Kim Sư Tử Vương nữa. Luân Hồi Chi Nhãn của Hoàng Kim Sư Tử Vương thành công mở ra luân hồi chi môn, phía sau đó chính là lực của âm phủ.
Quang mang mờ dần đi, địa ngục môn dần đóng lại. Hắc động âm trầm kinh khủng kia dần dần nhỏ đi, sắp biến mắt hoàn toàn.
Đến giờ phúa này, tất cả mọi người đều cảm giác được sống lưng phát lạnh, ngay cả một vài lão bối nhân vật cũng hít một ngụm không khí lạnh.
Hoàng Kim Sư Tử Vương kia tuyệt đối không phải là cao thủ Thức Tàng Cảnh Giới có thể đối phó được! Đây là rất ngịch thiên rồi, đây là một thánh thú mà một khi nghĩ lại liền khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu như nó có thể thuận lợi phát triển thì thực lực quả thực không thể tưởng tượng được.
“Nhanh, lập tức vận động lực lượng, nhất định phải đem chi tiết của Hoàng Kim Sư Tử Vương này điều tra ra cho ta.
“Tra ra chủ nhân của nó là ai!”
“Không tiếc hết thải đại giới, đào ba thước đất cũng phải tìm ra tin tức có giá trị.”
Trong khu vực dành cho khách quý, tất cả mọi người đều đưa ra nhưng mệnh lệnh tương đồng với nhau.
Mà càng nhiều người lại tiếc hận vô cùng, Ngũ Thải Khổng Tước Vương lại chết như vậy sao ? Bị Hoàng Kim Sư Tử Vương mạnh mẽ đánh vào trong luân hồi, đây chính là một tổn thất rất lớn.
Rất nhiều lão nhân cảm thấy đau lòng vô cùng, nếu như tiểu Khổng Tước Vương này có thể thuận lợi trưởng thành, cấm kị thần thông ngũ sắc thần quang có lẽ sẽ tái hiện lại phong thái ở trận chiến từ thái cổ kia. Như vậy thật quá kích thích đi.
Lực lượng của luân hồi tiêu thất, ánh mặt trời chiếu xuống, địa ngục chi môn trên không trung hoàn toàn đóng lại, hắc động cuối cùng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ là một điểm đem nho, sắp sửa tiêu thất hoàn toàn.
Nhưng ngấy đó, một điểm thanh quang tử trong hắc điểm phát ra, sau đó ba động một hồi, trên không trung nhộn nhạo liên tục, đem địa ngục chi môn sắp đóng lại kia đột nhiên bắt đầu rung chuyển, một đạo thanh quang không cách nào ngăn cản lao ra ngoài.
Địa ngục chi môn hóa thành hắc điển trong sát na bị mở ra trở lại.
Thanh quang trở thành duy nhất trong thiên địa, mạnh mẽ phá vỡ lực lượng của luân hồi, thả ra ngàn vạn ánh sáng mờ nhạt, từng đạo màu sắc biến đổi trong thiên địa, từng đạo ánh sáng đầy màu sắc phô thiên cái địa rơi xuống.
Theo một trường minh của Khổng Tước Vương giống như là vén mây tìm trăng vậy, thiên địa sáng chói vô cùng, ngũ thải không tước vương lại có thể thoát khỏi luân hồi, chạy ra khỏi địa ngục chi môn trở về hiện tại.
Triển khai vĩ vũ, quang hoa chói mắt làm cho khắp thế gian đều phải buồn bã thất sắc. Mà trên đó lại có một cây vũ mao màu xanh không giống bình thường.
Quang thải đầy trời gần một nữa là từ nó phóng ra ngoài, ánh sáng xanh lóng lánh, thanh vũ dài ba thước kia giống như là một cây thánh kiếm, quang mang không ngừng lưu chuyển một cổ lực lượng bàng bạc nhưng cường đại, khí thế áp bức khiến người khó thở nỗi.
“Ngũ sắc hổn độn thần vũ – hổn độn thanh vũ!”
“Này… không có khả năng.”
“Đây có phải là của vị kia không ?”
Các nhân vậy lão bối đều hoảng sợ vô cùng, rất nhiều người trong khu khách quý đều phát ra âm thanh sợ hãi.
Năm đó, vị thượng cổ kia tồn tại, ngũ sắc thần quang có thể dánh rơi vạn vật, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác chính là hắn có hổn độn chi khí hóa thành ngũ hành thần vũ. Ngũ vũ như năm thánh kiếm có thể chém vỡ hết thảy mọi ngăn cản.
Hỗn độn thanh vũ chặt đứt lực lượng của luân hồi đem Khổng Tước Vương phá vỡ cầm cố bay trở lại.
Ngũ thải Khổng Tước Vương giống như là dục hỏa trùng sanh vậy, ánh sáng mờ phiêu động quanh thân. Như tái hiện lại phong thái bễ nghễ thiên hạ của tổ tiên.
Chưa người nào dám có chủ ý đến hổn độn thanh vũ, bởi vì đủ loại truyền thuyết cho thấy vị kia còn chưa có chết. Hậu duệ của hắn ai dám hạ thủ đây ?
Nhìn cây thanh vũ ở giữa kia, ánh mắt của Hoàng Kim Sư Tử Vương liên tục lưu chuyển, cuối cùng cũng không có mở ra Luân Hồi Chi Môn, cùng với Khổng Tước Vương giằng co thêm một lần nữa.
“Hống…”
Hoàng Kim Sư Tử Vương ngẩng đầu lên trời hống lớn, âm thanh giống như là thiên lôi phá không. Cường thế là tính cách của nó, là thể hiện thực lực của nó. Một con mắt lớn đại biểu hủy diệt, một con mắt đại biểu luân hồi, cho dù Khổng Tước Vương có hỗn độn thanh vũ thì như thê sào ? Nó cũng đủ khả năng để chống lại.
Đột nhiên sư tử vương hóa thành một đạo kim quang, hướng đến mặt đất dánh đến, lấy một tốc độ ngoài sự dự đoán của mọi người bỏ qua đối thủ hiện tại mà nhằm vào Kim Tử bay đến.
Mục đích lúc đầu của nó là muốn đánh vỡ tổ hợp này, nhìn thấy Khổng Tước Vương không thể diệt sát được, nó thay đổi mục tiêu công kích, muốn đánh chết Kim Tử.
Khổng Tước Vương muốn ngăn cản cũng không kịp rồi, cư việc ngũ sắc thần quang đại biểu cho thiên hạ đệ nhất tốc độ, nhưng Hoàng Kim Sư Tử Vương cũng được liệt trong nhóm này. Nó hành động trước nên rất khó mà đuổi theo kịp.
Lúc này cửu mệnh bất tử thân hóa thành chín đạo quang mang, đang nhắm vào bạch hổ công kích điên cuồng, thỉnh thoảng còn đánh ra các phù tự cổ xưa mày vàng, tạo ra áp lực lớn đối với bạch hổ.
Đối mặt với sư tử vương đột nhiên xuất hiện này, Kim Tử có chút không đối phó được, nó đã thấy được đối phương đã mở ra con mắt thứ hai. Lực lượng của luân hồi phô thiên cái địa hạ xuống.
Mặc dù là nó có chín mạng nhưng bây giờ đều ở trong phạm vi công kích nên rất khó mà toàn thân trở ra.
Bạch hổ cũng phẫn nộ vô cùng, lực lượng của luân hồi cũng bao phủ cả nó rồi, ô quang phô thiên cái địa, địa ngục chi môn tại trên bầu trời chúng nó mở ra.
Ngoài ra còn một tiểu thú bên ngoài rất bất mãn, đó chính là Kha Kha. Ở bên ngoài vòng vo một hồi lâu nó mới tiến vào được, tiểu thú nhìn thấy sư tử vương muốn đem đối thủ đánh vào luân hồi, mà nó lại ở trên biên giới của ô quang kia, lực lượng cường đại suýt chút nữa đã cắn nuốt nó.
“Y nha!” Tuyết bạch tiểu thú bất mãn đến cực điển, hô to gọi nhỏ với Hoàng Kim Sư Tử Vương, tiện tay đẩy ô quang ra ngoài.
Trong khu khách quý, Tiêu Thần đau đầu dựa vào thế, hai tay thong thả xoa huyệt thái dương, tiểu thú này rốt cục cũng hạ tràng rồi.
Bất quá hiện tại nó rất thái quá rồi, không còn bộ dáng trắng như tuyết kia nữa. Cực kì giống một con khỉ màu vàng, tử tế mà nhìn thì nó chính là một con khỉ hai màu đen vàng, nó vốn là có năng lực đứng thẳng như người, hiện tại lại khoát bên ngoài một bộ da khỉ, lại giống như là một người không mặc quần áo, không phân biệt rõ ràng.
Đây chính là thành quả của Kha Kha khi nó vòng vo bên ngoài, Tiêu Thần không cho nó hạ tràng, sợ tiểu thú gặp phải tai nạn, có đôi khi nó rất mơ hồ, cũng có đôi khi nó rất cơ trí.
Trong đấu thú cung mỗi ngày đều có đấu thú chiến tử, lông da quý giá được xử lý chính đáng bán đến phương bắc. Kha Kha tại đấu thú cung vòng vo một vòng lớn, liền chọn lấy mộ bộ da khỉ ngụy trang lên người của chính mình. Càng khiến người ta không nói gì là nó từ một tiểu thiếu gia nào đó ở khu khách quý ‘mượn’ một bộ quần áo mặc lên người chính mình, phòng ngừa da thú rơi ra.
Ngụy trang như thế hơn nữa lại đứng thẳng người di chuyển, người bình thường không phân chỉ cho rằng đây là một con khỉ nhỏ cao một thước mà thôi. Nếu không phải Tiêu Thần quá quen thuộc với nó, nhìn với cặp mắt to linh động kia liền nhận ra nó. Nói không chừng sẽ bị nó lừa gạt đây.
Trong khu khách quý, tất cả mọi người đang xem cuộc chiến trước màn hình thủy tinh lớn đều giật mình há to miệng ra, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện một tiểu hầu tử đây ? Không phải chỉ là sáu con thánh thú thôi sao ? Như thế nào xuất hiện con thứ bảy đâu ?”
“Tiểu hầu tử từ chổ nào ra ?”
“Ảo giác, nhất định là ảo giác”
“Không thể nào, ta nhìn rõ lắm rồi, như thế nào lại xuất hiện một tiểu thú đây ?” Lực lượng luân hồi muốn đem Kim Tử và bạch hổ thôn phệ khiến cho hai thú đã không còn ẩu đả nữa. Cả hai đều bày ra thần thông chống lại hắc ám lực dáng sợ kia. Nếu như bị đánh vào luân hồi thì kiếp này cũng xong rồi, với ngạo khí của chúng nó thì như thế nào lại cam tâm tây ? Hơn nữa đột nhiên bị ra ta bất ngờ như vậy.
Hắc vụ đã đưa bọn họ bao phủ vào trong rồi, tiếng xích sắc cũng rõ ràng hơn nhiều. Nhưng là hai thú đang cố gắng tránh né, ánh sáng ngọc chiếu vào trong hắc ám, Kim Tử dánh ra từng đạo kim quang, cùng lúc đó những tự phù xung quanh tiểu bạch hổ cũng đã bắt đầu rung động lên, phát ra năng lượng ba động thật đáng sợ.
Mà ngay lúc này, hoàng kim sư tử đã đi đến mặt đất, theo nó xuống đến gần, lực lượng luân hồi càng cường thịnh hơn nhiều, nó muốn đem hai thú đánh vào trong luần hồi.
Nhưng lúc này Kha Kha đã di chuyển rồi, hóa thành một đạo kim quang vừa vặn rơi xuống phía trước Hoàng Kim Sư Tử Vương rồi sau đó liền tiêu thất giống như là thuấn di. Lần thứ hai xuất hiện thì đã an ổn ngồi lên trên lưng của hoàng kim sư tử. Thở hổn hển cầm lấy những sợi lông như tơ vàng trên sư tấn.
Trong khu khách quý dường như truyền ra âm thanh của ‘cằm’ rơi trên mặt đất.
Cơ hồ tất cả mọi người xem cuộc chiến đều há hốc mồn ra, đầu tiểu hầu tử này có lai lịch ra sao đột nhiên vừa đến đã cưỡi lên lưng hoàng kim sư tử rồi ?
Rất điên cuồng.
Mọi người quả thực không thể tin vào cảnh tượng trước mắt được. Đệ thất thánh thú này như thế nào có thể đi vào trong sân đây ? Cũng có can đảm hướng đến sư tử vương ra tay.
Mọi người quá mức kinh ngạc rồi.
Hoàng Kim Sư Tử Vương bị người khác quấy rầy ngoài ý muốn khiến nó trong phút chốc liền đóng lại luân hồi chi nhãn ngay sau đó cả người phát ra kim quang chói mắt. Bộc phát ra hoàng kim thần hỏa, muốn đem Kha Kha đánh bay đi.
Nhưng sau đó tất cả mọi người đều thấy được tiểu thú tại trong sát na bị đánh bay đi liền túm được bờm của hoàng kim sư tử, giống như là ‘tựa lưng vào núi’ ( Một thế vật ) đánh ngược lại, đem Hoàng Kim Sư Tử Vương ném ra ngoài, còn nó nhẹ nhàng rơi xuống tại chổ. Trong tay còn có hai nắm sư tấn chói mắt.
Tất cả mọi người đang xem cuộc chiến ở trước màn hình thủy tinh đều trợn tròn mắt.
Lại có thể đem Hoàng Kim Sư Tử Vương ném bay ra ngoài ? Nếu như không phải trên đôi tay nhỏ của nó còn có hai nắm lông sư tử rất trân quý kia thì mọi người không thể tin vào cảnh tượng trước mắt được.
Tiểu thú to gan lớn mật này làm cho người khác cảm thấy không chân thật, làm cho tất cả mọi người cảm thấy phát ngốc đi.
“Ta hôm nay uống nhiều quá hả ? Như thế nào cảm giác hôn mê đây ?”
“Ta cũng cảm giác được hơi choáng đầu.”
“Vừa rồi nhất định ta nhìn lầm rồi, nhất định là đang nằm mộng.” Người này vừa tự nói vừa hung hăng đánh chính mình một cái, kết quả là đau đến nỗi la lớn lên.
“Ảo giác, ảo giác đáng chết như thế nào lại xuất hiện rồi ?” Cố gắng ổn định lại tâm tình của mình.
“Y nha nha nha…”
Tiếp đó nó bắt đầu lầm bầm hô nhỏ.
Âm thanh non nớt như là em bé đang tập nói rất rõ ràng thông qua màn hình thủy tinh truyền đến trong tai từng người.
/433
|