Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 63 - Chương 63

/74


Cát bay, đá chạy, trời đất mù mịt, như sắp tận thế.

Đảo Khổ Vô, là nơi đặc biệt dùng để bắt giữ thần tiên phạm phải lỗi nhỏ.

Hai thủ vệ gương mẫu đứng ở nơi đất trời được chiếu sáng, cẩn thận nhìn về nơi xa.

Ta nói, đây là lần đầu đảo này có Thần Đế tới phải không?

À, là Bắc Phương Bắc Cực Trung Thiên! Hồng nhân trước mặt Ngọc Đế.

Nghe nói ngài hủy Đài Chuyển Luân? Ha ha, Diêm Vương giận lắm đấy.

Cũng chưa hẳn, nếu là tiên nhân khác, đừng nói là phá hủy Đài Chuyển Luân, chỉ mới phá một cây nến thôi cũng đã đủ để ngồi xổm trong Thiên Lao vài trăm năm rồi, ngài ấy còn chẳng cần ngồi tù, có thể thấy Ngọc Đế vẫn rất thiên vị.

Ngươi nhỏ giọng một chút!

Sợ cái gì? Nơi này chỉ có hai người chúng ta, có ai muốn đến đảo Khổ Vô chứ.

Vậy cũng phải cẩn thận. Một người thủ vệ nhìn bốn phía, nói tiếp: Nói vậy xem ra Ngọc Đế cũng khó ăn nói với chỗ Diêm Vương...

Ngươi thì biết cái gì, Ngọc Đế gửi ngài ấy đến nơi này, chính là vì có công dụng khác.

Ồ? Ngươi có ý gì?

Một thủ vệ cảnh giác liếc về phía trong đảo.

Trong hỗn độn, một nam tử y nam tử ngồi trên chiếu, bụi đất bay loạn bên người hắn, tóc bạc bị thổi bay hỗn loạn trong không trung lại để lộ một đôi mắt khép hờ, thánh khiết vô cùng.

Ngươi còn nhớ vị tội tiên đã huyết tẩy Thiên Đình năm đó chứ, quan hệ với vị Tử Vi Đại Đế này không bình thường đâu.

Ặc, chẳng lẽ...

Ngọc Đế đã hạ tử lệnh, nếu tội tiên kia vẫn cố chấp không hàng... không cần bắt sống, thấy là chém.

Thủ vệ kia vừa dứt lời, đang đắc ý chờ nhìn phản ứng khiếp sợ của người thủ vệ còn lại, nhưng không ngờ hắn hít sâu một hơi, trợn tròn mắt nhìn hắn thì không khỏi cảm thấy phản ứng này hơi quá trớn.

Sao thế...

Tử... Tử...

Thủ vệ kia quay đầu lại, lập tức bị một mái tóc bạch kim quất vào mặt, sợ đến mức lùi về sau từng bước.

Tử Vi vừa rồi vẫn còn trầm tĩnh ngồi trong đảo, sau khi nghe hắn nói câu này, đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, tóc bạc bị gió thổi tung, trong đôi mắt màu tím không có chút vẻ gì, đang sốt ruột nhìn hắn.

Yết kiến Tử Vi Đại Đế. Chân hai người mềm nhũn, vội quỳ xuống.

Cho dù mỗi ngày đều phải đối mặt với gió bụi nhưng mái tóc và y phục ấy vẫn không nhiễm chút cát bụi. Tử Vi dừng chân hồi lâu, hắn không nói lời nào, đương nhiên hai thủ vệ kia cũng không dám mở miệng.

Ta tới đây... Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn trời, tử nhãn hoàn toàn trong suốt, mặt lại có vẻ uể oải, trầm lặng nói: Đã được bao nhiêu ngày rồi?

Hồi Tử Vi Đại Đế. Một người thủ vệ đáp: Đã... bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Mới bốn mươi chín ngày thôi sao? Hắn như nói mê: Ta lại cảm thấy như đã qua rất nhiều nãm rồi.

Hai thủ vệ quỳ trên đất nhìn nhau, không ai dám nói tiếp. Đợi đến tận khi không còn tiếng động nào vang lên, lúc này mới dám ngẩng đầu, lại phát hiện Tử Vi đang ở giữa không trung, dưới chân đạp mộng cảnh như hoa sen, dần đi xa.

Đại Đế! Người thủ vệ kia vội la lên: Chuyện này... nếu để ngài ấy đi mất, ta và ngươi sẽ không thoát tội đâu!

Vậy ngươi có cách gì? Một thủ vệ khác nhìn hướng hắn rời đi, trong mắt tràn ngập sự kính sợ: Đừng nói là ta và ngươi không ngăn được, dù có ngăn được, ngài vẫn là hồng nhân trước mặt Ngọc Đế, không đắc tội nổi đâu...

Núi xanh sông biếc, một ngọn núi cao vút, tráng lệ nguy nga, đâm thẳng vào mây.

Trong trí nhớ, dường như Thiên Diễn chưa bao giờ bị sương mù bao phủ nhiều như thế, đứng trên đỉnh núi nhỏ nhất mà nhìn xuống, sương trắng đầy trời, mê mẩn mà xa cách, xa mà như gần, hệt như một cõi mơ không trọn vẹn.

Một con chim lớn màu đỏ bay quanh quẩn nơi không trung hồi lâu, cuối cùng cũng bay chậm lại, đáp xuống bên người một vị bạch y nam tử. Hắn đi tới, lấy cuộn giấy cột dưới chân nó, chậm rãi mở ra.

Hắn nhìn lướt ra, nhất thời vẻ mặt lộ chút vui mừng, xoay người đi vào phòng.

Trong nội đường, Mạc Vi một thân hoàng sam, trên mặt có chút tiều tụy, nhưng lại không rõ ràng bằng Thu Tĩnh ở cạnh, bên tóc mai đã có thêm mấy sợi bạc trắng, chỉ mấy tháng ngắn ngủn mà như đã già thêm mười tuổi.

Cha. Mạc Khinh Viễn chạy vào phòng, vui vẻ nói: Tin tức của chưởng môn phái Thượng Thanh truyền đến, Huyền Âm giáo đã bị hủy rồi.

Thật sao? Mạc Vi lập tức đứng lên, Thu Tĩnh cũng buông kim chỉ trong tay ra, ngẩng đầu lên nói: Thế... Diệp Văn nó...

Phó Diệp Văn. Mạc Vi nghiêm nghị nhìn Thu Tĩnh: Từ sau khi hội Trục Tiên kết thúc, nó đã không còn là đệ tử của Thiên Diễn nữa.

... Hài cốt không còn. Mạc Khinh Viễn nói khẽ, biểu cảm trên mặt rất khó miêu tả bằng lời.

... Còn đám Tiểu Ma thì sao? Mạc Vi khoanh tay, thong thả bước đến bên cửa sổ.

Có đệ tử Thượng Thanh nói, trước khi thiên lôi đánh xuống đã từng nhìn thấy Úc Lưu.

Vậy thì chắc chắn Tiểu Ma cũng ở gần đó. Hai tay Thu Tĩnh tạo thành hình chữ

/74

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status