Ông ta nói dối.
Đột nhiên Tiểu Ngọc mở lời, Cổ Tiểu Ma bị hắn bịt miệng, nghe thấy một câu nói như vậy, bỗng chốc lòng có chút cảm giác kì quái. Nhưng cụ thể là gì, lại không thể nói ra được, chỉ cố hết sức dùng cùi chỏ thọt chọt Tiểu Ngọc, ý bảo hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hai người lần lượt nhảy ra ngoài tường, mới vừa đáp xuống đất, Cổ Tiểu Ma đã nói: Ta tìm đệ lâu rồi.
Hôm nay đệ đến bờ biển tìm tỷ, mà tỷ lại không ở đó. Tiểu Ngọc nói: Nên đệ mới đi chợ.
Cổ Tiểu Ma gật đầu, ngượng ngùng đáp: Ta bị đại sư tỷ của đệ kéo đi, không phải là cố ý...
Tiểu Ngọc hơi nghiêng đầu, không nói gì, cứ như cũng không quá quan tâm. Hình như vừa rồi hắn có nói Việt Dương nói dối? Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, trong thoáng chốc, lòng có chút bối rối: Đệ vừa nói...
Ta ra chợ mua đồ cho tỷ. Đột nhiên Tiểu Ngọc mở miệng, móc một cây trâm ngọc từ trong tay áo ra. Cả cây trâm mang màu xanh ngọc bích, nơi gần cạnh có đính một viên ngọc, trừ nó ra thì không còn thứ gì khác, trong suốt lấp lánh. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, liền lắc đầu: Đồ quý như thế, ta không nhận được...
Nàng đang từ chối, lại cảm thấy tóc có hơi lạnh, Tiểu Ngọc đã cài trâm lên tóc cho nàng, nàng đưa tay lên sờ, không cẩn thận lại chạm vào tay hắn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt chuyên chú của hắn, nhất thời lòng khẽ động, hai má nóng ran.
Lần này thì đã quên hết chuyện cần hỏi. Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ngập ngừng nói: Ta... ta đi luyện kiếm.
Tỷ luyện thế nào rồi?
Mười hai thức đầu đã có chút thành tựu, có điều thức thứ mười ba này... vì sao chỉ có mỗi một chữ 'tâm'?
Theo cách suy nghĩ của đệ, thức này có phần đặc biệt. Tiểu Ngọc cau mày đáp: Chỉ cần luyện tốt mười hai thức đầu là đủ rồi.
Ồ. Nàng lại bắt đầu luyện tập kiếm pháp, lúc ngẩng đầu lần nữa đã chẳng thấy Tiểu Ngọc đâu.
Cổ Tiểu Ma sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy dạo này tính cách của Tiểu Ngọc kém hơn trước quá nhiều. Có điều hắn không ngại chuyện khác phái, vẫn luôn giúp đỡ mình, cũng... rất tốt.
Là người tốt, Cổ Tiểu Ma nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên, nhận trâm của người ta, còn chưa nói một tiếng cảm ơn, lần sau gặp lại thì nói bù cũng được.
Không ngờ, lần sau này đã qua mười ngày. Một đêm trước hội Trục Tiên, các đệ tử hồi hộp đến ngủ không yên, hai vành mắt của Cổ Tiểu Ma cũng đen thui, nàng cẩn thận rửa mặt xong, đi đến trước mặt ngồi xổm xuống, nói với Thiên Nghiêu còn đang ngủ say dưới giường: Nghiêu Gâu Gâu, ngươi cứ yên tâm, cho dù ta không thắng nổi cũng sẽ nghĩ bằng được cách cứu ngươi, chờ ta về nhé.
Thiên Nghiêu chẳng có chút phản ứng, chỉ nằm đưa lưng về phía nàng.
Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lời chia tay cảm động như thế, chẳng phải con hồ ly này nên liếm tay nàng, sau đó bày tỏ quyết tâm làm linh thú của nàng là chuyện rất đúng đắn sao?
Nghiêu Gâu Gâu, chờ ta về...
Hồ ly đỏ vẫn chẳng có phản ứng gì.
Nghiêu Gâu Gâu! Cổ Tiểu Ma tức giận tóm lấy đuôi Thiên Nghiêu, chỉ thấy Thiên Nghiêu quay người lại, dáng vẻ nom vô cùng đau đớn, cả người cũng run rẩy.
Hồn Cổ Tiểu Ma như bay lên tận trời xanh trong chớp mắt, ôm cổ Thiên Nghiêu: Sao vậy... Ngươi cố chịu đi! Nghiêu Gâu Gâu!
Thiên Nghiêu dùng vuốt ôm miệng, Cổ Tiểu Ma vất vả cạy ra, liền thấy mấy cái răng nhọn đang lung lay, hàm răng cũng có vài vết đen.
Thiên Nghiêu nước mắt lưng tròng nhìn nàng: Ăn đường nhiều quá nên sâu răng rồi...
...
Cổ Tiểu Ma đóng sầm cửa lớn, bên trong lập tức truyền đến tiếng nức nở của Thiên Nghiêu.
Cho ngươi đi lừa đường ăn đấy! Ở đó mà đợi cho đàng hoàng đi!
Lôi đài cử hành Trục Tiên nằm ở đảo Thanh Nguyên, đình đài, lầu các quanh đài được xây dựng vô cùng tinh tế, ngồi ở đâu cũng có thể xem được toàn cảnh, đương nhiên, đây chỉ là cái lợi của chưởng môn, các đệ tử còn lại phải đứng dười đài, cổ vũ cho các vị sư huynh sư tỷ nhà mình.
Cổ Tiểu Ma chưa từng biết lại có nhiều môn phái tu tiên như thế, trừ ngũ đại phái của Trung Nguyên, còn có rất nhiều môn phái không danh không tiếng, có nơi thoạt nhìn như bình thường, có nơi có cả vải đen che mặt, trên mặt có hoa văn kì dị, còn có phái không thấy cả mặt, mặc y phục bó sát người, thoạt nhìn đã khiến người ta cười sặc sụa.
Cổ Tiểu Ma nghĩ đến việc đánh nhau với môn phái mặc y phục bó sát kia, tay đã mềm đến mức chẳng còn chút sức lực, chỉ cần nhìn tạo hình của bọn họ thôi mà nàng đã nín cười đến nội thương.
Vậy mà sau khi Việt Dương nói xong, đã không còn ai cười nổi.
Đệ tử dự thi của phái Thiên Diễn là Mạc Khinh Viễn, Vân Tiêu, Phó Diệp Văn, cộng thêm một đệ tử mới thêm vào lúc sau là Cổ Tiểu Ma.
Tác Oanh kích động nắm lấy tay nàng: Sư tỷ, muội sẽ ở đây cổ vũ cho tỷ.
Cổ Tiểu Ma cứng nhắc gật đầu, rõ ràng đã mong đợi bao lâu, đến lúc thật sự phải lên đài thì chân lại nhũn ra. Nhìn tờ danh sách dài trong tay Việt Dương, đệ tử dự thi, hẳn phải tới trăm người. Tỷ thí như thế, nàng thắng được không?
Mạc Vi khẽ nói: Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đừng ép mình, nhưng cũng không được làm mất mặt Thiên Diễn ta, hiểu chưa?
Bốn người đáp ứng, Cổ Tiểu Ma ủ rũ đi theo phía sau Phó Diệp Văn, chậm rãi tiến vào cuộc so tài. May thay lôi đài này khá lớn nên mới chứa được nhiều người như thế. Đọc đến tên đệ tử Thượng Thanh, nàng không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tên của Việt Khê và Trần Kinh Chập, lại không thấy Tiểu Ngọc, xem ra dù thiên phú hắn cao nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đệ tử ghi danh không được coi trọng, lòng Cổ Tiểu Ma có chút mất mác, lại cảm thấy vui mừng vì mình không phải giao thủ cùng hắn, nàng cứ đứng nguyên tại chỗ mà suy nghĩ miên man.
Cuối cùng Việt Dương cũng đọc xong tên, trận tỷ thí đầu tiên đã sắp bắt đầu.
Các đệ tử đứng trên đài, hầu như không còn không gian để phát huy. Việt Dương khẽ mỉm cười: Tổng cộng có một trăm ba mươi bảy đệ tử dự thi, trận tỷ thí đầu tiên, chỉ có bốn mươi người trụ được trên đài mới có thể tham gia trận kế tiếp.
Lời vừa dứt, trừ chưởng môn các phái, đám đệ tử bên dưới bắt đầu xôn xao. Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: Lôi đài này nhỏ thế, nếu đao kiếm không có mắt thì phải làm sao?
Người nói chuyện là một nam tử che mặt, giọng nói có phần quái gở, đệ tử đứng cạnh hắn không khỏi nhướng mày. Việt Dương cất giọng: Cùng là người tu tiên, nếu muốn nhận thua thì cứ lên tiếng. Nếu cố ý thi tới cùng, tất cả hậu quả đều là số trời, không thể trách người bên cạnh.
Nam tử kia cười lạnh một tiếng như rất hài lòng, Cổ Tiểu Ma rùng mình.
Đứng gần ta một chút.
Đột nhiên Mạc khinh Viễn mở lời, Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, đại sư huynh đứng
Đột nhiên Tiểu Ngọc mở lời, Cổ Tiểu Ma bị hắn bịt miệng, nghe thấy một câu nói như vậy, bỗng chốc lòng có chút cảm giác kì quái. Nhưng cụ thể là gì, lại không thể nói ra được, chỉ cố hết sức dùng cùi chỏ thọt chọt Tiểu Ngọc, ý bảo hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hai người lần lượt nhảy ra ngoài tường, mới vừa đáp xuống đất, Cổ Tiểu Ma đã nói: Ta tìm đệ lâu rồi.
Hôm nay đệ đến bờ biển tìm tỷ, mà tỷ lại không ở đó. Tiểu Ngọc nói: Nên đệ mới đi chợ.
Cổ Tiểu Ma gật đầu, ngượng ngùng đáp: Ta bị đại sư tỷ của đệ kéo đi, không phải là cố ý...
Tiểu Ngọc hơi nghiêng đầu, không nói gì, cứ như cũng không quá quan tâm. Hình như vừa rồi hắn có nói Việt Dương nói dối? Cổ Tiểu Ma nghĩ đến đây, trong thoáng chốc, lòng có chút bối rối: Đệ vừa nói...
Ta ra chợ mua đồ cho tỷ. Đột nhiên Tiểu Ngọc mở miệng, móc một cây trâm ngọc từ trong tay áo ra. Cả cây trâm mang màu xanh ngọc bích, nơi gần cạnh có đính một viên ngọc, trừ nó ra thì không còn thứ gì khác, trong suốt lấp lánh. Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, liền lắc đầu: Đồ quý như thế, ta không nhận được...
Nàng đang từ chối, lại cảm thấy tóc có hơi lạnh, Tiểu Ngọc đã cài trâm lên tóc cho nàng, nàng đưa tay lên sờ, không cẩn thận lại chạm vào tay hắn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt chuyên chú của hắn, nhất thời lòng khẽ động, hai má nóng ran.
Lần này thì đã quên hết chuyện cần hỏi. Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ngập ngừng nói: Ta... ta đi luyện kiếm.
Tỷ luyện thế nào rồi?
Mười hai thức đầu đã có chút thành tựu, có điều thức thứ mười ba này... vì sao chỉ có mỗi một chữ 'tâm'?
Theo cách suy nghĩ của đệ, thức này có phần đặc biệt. Tiểu Ngọc cau mày đáp: Chỉ cần luyện tốt mười hai thức đầu là đủ rồi.
Ồ. Nàng lại bắt đầu luyện tập kiếm pháp, lúc ngẩng đầu lần nữa đã chẳng thấy Tiểu Ngọc đâu.
Cổ Tiểu Ma sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy dạo này tính cách của Tiểu Ngọc kém hơn trước quá nhiều. Có điều hắn không ngại chuyện khác phái, vẫn luôn giúp đỡ mình, cũng... rất tốt.
Là người tốt, Cổ Tiểu Ma nghĩ tới đây, mặt lại đỏ lên, nhận trâm của người ta, còn chưa nói một tiếng cảm ơn, lần sau gặp lại thì nói bù cũng được.
Không ngờ, lần sau này đã qua mười ngày. Một đêm trước hội Trục Tiên, các đệ tử hồi hộp đến ngủ không yên, hai vành mắt của Cổ Tiểu Ma cũng đen thui, nàng cẩn thận rửa mặt xong, đi đến trước mặt ngồi xổm xuống, nói với Thiên Nghiêu còn đang ngủ say dưới giường: Nghiêu Gâu Gâu, ngươi cứ yên tâm, cho dù ta không thắng nổi cũng sẽ nghĩ bằng được cách cứu ngươi, chờ ta về nhé.
Thiên Nghiêu chẳng có chút phản ứng, chỉ nằm đưa lưng về phía nàng.
Cổ Tiểu Ma nhíu mày, lời chia tay cảm động như thế, chẳng phải con hồ ly này nên liếm tay nàng, sau đó bày tỏ quyết tâm làm linh thú của nàng là chuyện rất đúng đắn sao?
Nghiêu Gâu Gâu, chờ ta về...
Hồ ly đỏ vẫn chẳng có phản ứng gì.
Nghiêu Gâu Gâu! Cổ Tiểu Ma tức giận tóm lấy đuôi Thiên Nghiêu, chỉ thấy Thiên Nghiêu quay người lại, dáng vẻ nom vô cùng đau đớn, cả người cũng run rẩy.
Hồn Cổ Tiểu Ma như bay lên tận trời xanh trong chớp mắt, ôm cổ Thiên Nghiêu: Sao vậy... Ngươi cố chịu đi! Nghiêu Gâu Gâu!
Thiên Nghiêu dùng vuốt ôm miệng, Cổ Tiểu Ma vất vả cạy ra, liền thấy mấy cái răng nhọn đang lung lay, hàm răng cũng có vài vết đen.
Thiên Nghiêu nước mắt lưng tròng nhìn nàng: Ăn đường nhiều quá nên sâu răng rồi...
...
Cổ Tiểu Ma đóng sầm cửa lớn, bên trong lập tức truyền đến tiếng nức nở của Thiên Nghiêu.
Cho ngươi đi lừa đường ăn đấy! Ở đó mà đợi cho đàng hoàng đi!
Lôi đài cử hành Trục Tiên nằm ở đảo Thanh Nguyên, đình đài, lầu các quanh đài được xây dựng vô cùng tinh tế, ngồi ở đâu cũng có thể xem được toàn cảnh, đương nhiên, đây chỉ là cái lợi của chưởng môn, các đệ tử còn lại phải đứng dười đài, cổ vũ cho các vị sư huynh sư tỷ nhà mình.
Cổ Tiểu Ma chưa từng biết lại có nhiều môn phái tu tiên như thế, trừ ngũ đại phái của Trung Nguyên, còn có rất nhiều môn phái không danh không tiếng, có nơi thoạt nhìn như bình thường, có nơi có cả vải đen che mặt, trên mặt có hoa văn kì dị, còn có phái không thấy cả mặt, mặc y phục bó sát người, thoạt nhìn đã khiến người ta cười sặc sụa.
Cổ Tiểu Ma nghĩ đến việc đánh nhau với môn phái mặc y phục bó sát kia, tay đã mềm đến mức chẳng còn chút sức lực, chỉ cần nhìn tạo hình của bọn họ thôi mà nàng đã nín cười đến nội thương.
Vậy mà sau khi Việt Dương nói xong, đã không còn ai cười nổi.
Đệ tử dự thi của phái Thiên Diễn là Mạc Khinh Viễn, Vân Tiêu, Phó Diệp Văn, cộng thêm một đệ tử mới thêm vào lúc sau là Cổ Tiểu Ma.
Tác Oanh kích động nắm lấy tay nàng: Sư tỷ, muội sẽ ở đây cổ vũ cho tỷ.
Cổ Tiểu Ma cứng nhắc gật đầu, rõ ràng đã mong đợi bao lâu, đến lúc thật sự phải lên đài thì chân lại nhũn ra. Nhìn tờ danh sách dài trong tay Việt Dương, đệ tử dự thi, hẳn phải tới trăm người. Tỷ thí như thế, nàng thắng được không?
Mạc Vi khẽ nói: Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, đừng ép mình, nhưng cũng không được làm mất mặt Thiên Diễn ta, hiểu chưa?
Bốn người đáp ứng, Cổ Tiểu Ma ủ rũ đi theo phía sau Phó Diệp Văn, chậm rãi tiến vào cuộc so tài. May thay lôi đài này khá lớn nên mới chứa được nhiều người như thế. Đọc đến tên đệ tử Thượng Thanh, nàng không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tên của Việt Khê và Trần Kinh Chập, lại không thấy Tiểu Ngọc, xem ra dù thiên phú hắn cao nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đệ tử ghi danh không được coi trọng, lòng Cổ Tiểu Ma có chút mất mác, lại cảm thấy vui mừng vì mình không phải giao thủ cùng hắn, nàng cứ đứng nguyên tại chỗ mà suy nghĩ miên man.
Cuối cùng Việt Dương cũng đọc xong tên, trận tỷ thí đầu tiên đã sắp bắt đầu.
Các đệ tử đứng trên đài, hầu như không còn không gian để phát huy. Việt Dương khẽ mỉm cười: Tổng cộng có một trăm ba mươi bảy đệ tử dự thi, trận tỷ thí đầu tiên, chỉ có bốn mươi người trụ được trên đài mới có thể tham gia trận kế tiếp.
Lời vừa dứt, trừ chưởng môn các phái, đám đệ tử bên dưới bắt đầu xôn xao. Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: Lôi đài này nhỏ thế, nếu đao kiếm không có mắt thì phải làm sao?
Người nói chuyện là một nam tử che mặt, giọng nói có phần quái gở, đệ tử đứng cạnh hắn không khỏi nhướng mày. Việt Dương cất giọng: Cùng là người tu tiên, nếu muốn nhận thua thì cứ lên tiếng. Nếu cố ý thi tới cùng, tất cả hậu quả đều là số trời, không thể trách người bên cạnh.
Nam tử kia cười lạnh một tiếng như rất hài lòng, Cổ Tiểu Ma rùng mình.
Đứng gần ta một chút.
Đột nhiên Mạc khinh Viễn mở lời, Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, đại sư huynh đứng
/74
|