“A, đúng rồi, Ngạo, em muốn giới thiệu với anh một người. Nhìn xem!” Thiên Tuyết tuy trong lòng rất không nghĩa khí, đã sớm mắng Lãnh Ngạo đến mức tơi tả trăm vạn lần. Nhưng mà đứng dưới mái hiên nhà người ta thì vốn không thể không cúi đầu. Huống hồ hiện giờ cô còn muốn thỉnh hắn làm vài chuyện đấy!
Lãnh Ngạo quét mắt qua 'người' mà thiên Tuyết giới thiệu, cũng không thèm nhìn lại lần nữa, chỉ "Ừ" một cái xem như đã biết. Liền bắt đầu vùi đầu vào công việc. Một bộ dáng không thèm để trong lòng.
Thiên Tuyết quả thật có chút bất ngờ. Không phải là bởi vì hắn không lịch sự với Lăng Hạo, mà là bởi vì hắn không mắng cô! Theo lí thuyết, nếu như cô trở về hắn sẽ đánh mắng một hồi, bắt cô cam kết vài điều, cho hắn chút lợi tức thì mới tha cho cô. Chẳng lẽ giận cô thật?
Nhưng mà trong cái khó ló cái khôn. Thiên Tuyết lại cho rằng cô chỉ cần đi qua, nói vài lời lấy lòng thì hắn sẽ trở lại bình thường. Nhưng mà...nếu như, chỉ là nếu như! Có một ngày hắn không cần cô nữa thì có phải rất khó giải quyết? Hiện giờ cô quá phụ thuộc vào Lãnh Ngạo. Thật mất đi hắn, cô khẳng định sẽ rất lạc lối!
Huống hồ, cô cũng không muốn nhường lại vị trí mình đang nắm cho bất cứ ai hết! Càng không muốn mình nhỏ bé, cô muốn ngang hàng với bọn họ. Muốn tự lập. Cho dù có hay không người đàn ông này thì cô vẫn sống tốt, mặc dù sẽ đau lòng một thời gian dài....Cô nghĩ vậy...
Ưu tú như vậy, làm sao mà chiếm làm của riêng được?
Thật buồn cười. Nhưng mà thật ra trong khoảng thời gian ở gần hắn cô luôn có cảm giác rất bất lực, rất tự ti!! Hắn quá chói sáng, che mất ánh sáng của cô. Khiến cho cô mù lòa, căn bản không thể vươn lên, mặt đối mặt cùng Lãnh Ngạo!
Thiên Tuyết càng nghĩ càng ảo não. Bọn họ đã là cái gì chứ? Cho dù hắn là bạn trai của cô thì sao? Nên tận hưởng khoảng thời gian ấm áp may mắn hiếm có này. Hay là mau rời đi thì thích hợp?
Cũng không thể trách cô, khi con người sống trong hạnh phúc. Họ luôn luôn sẽ rất lo lắng, lo lắng mất đi hạnh phúc đó! Cô hiện giờ cũng như vậy! Lo lắng Lãnh Ngạo không muốn cùng cô nữa!
Thiên Tuyết biết, rút lui cô sẽ cảm thấy hối tiếc, nhưng mà thời gian bên nhau càng ngắn cô sẽ càng đỡ đau, đỡ luyến tiếc hắn không phải sao? Chỉ là trái tim lại bức cô đi lên. Tư tưởng rất đơn giản: "Đến đâu thì đến đó. Hắn đuổi cô sẽ đi, hắn không đuổi liền tiếp tục như vậy!" Nhưng mà phải tìm việc! Phải tạo ra khoảng cách với Lãnh Ngạo càng sớm càng tốt!
Lãnh Ngạo mặc dù đang làm việc nhưng vẫn luôn yên lặng quan sát Thiên Tuyết. Chỉ thấy cô lúc nhíu mày, lúc lại đăm chiêu, sau đó đau khổ, cuối cùng là quyết tâm. Cô gái nhỏ của hắn cuối cùng đang nghĩ cái gì?
Nhưng mà dù sao bản năng vẫn mách bảo cho hắnh biết, tuyệt đối không thể để cho cô nghĩ thêm nữa! Nếu không hắn sẽ bất lợi!
Vươn tay kéo cô ngồ lên đùi mình, hôn vài cái. Cuối cùng vẫn là hắn làm hòa trước. Vốn định cho cô hối hận, sau này không nên chạy loạn. Khi hắn vừa làm việc xong, cảm thấy rất mệt mỏi lại phải chạy vòng vòng lo lắng đi tìm cô. Cảm giác đó không tốt chút nào.
Ai ngờ cô gái này lại đánh đòn phủ đầu hắn, trưng ra bộ mặt khiến cho hắn sợ hãi hơn nữa. Coi như hắn thua đi! Tiểu tinh linh này chỉ biết lợi dụng hắn, làm khó hắn, chỉ là hắn cũng phải bất đắc dĩ vui vẻ để cho cô chơi đùa
Lời tác giả: Ngại quá, ngại quá, tính viết mà không có thời gian với lười quá! Cũng muốn theo ý mọi người viết cho nó dài dài, nhưng mai có bài kiểm tra nên chịu. Thôi thì nhận đỡ đi nhé! Nào rãnh bù!
Lãnh Ngạo quét mắt qua 'người' mà thiên Tuyết giới thiệu, cũng không thèm nhìn lại lần nữa, chỉ "Ừ" một cái xem như đã biết. Liền bắt đầu vùi đầu vào công việc. Một bộ dáng không thèm để trong lòng.
Thiên Tuyết quả thật có chút bất ngờ. Không phải là bởi vì hắn không lịch sự với Lăng Hạo, mà là bởi vì hắn không mắng cô! Theo lí thuyết, nếu như cô trở về hắn sẽ đánh mắng một hồi, bắt cô cam kết vài điều, cho hắn chút lợi tức thì mới tha cho cô. Chẳng lẽ giận cô thật?
Nhưng mà trong cái khó ló cái khôn. Thiên Tuyết lại cho rằng cô chỉ cần đi qua, nói vài lời lấy lòng thì hắn sẽ trở lại bình thường. Nhưng mà...nếu như, chỉ là nếu như! Có một ngày hắn không cần cô nữa thì có phải rất khó giải quyết? Hiện giờ cô quá phụ thuộc vào Lãnh Ngạo. Thật mất đi hắn, cô khẳng định sẽ rất lạc lối!
Huống hồ, cô cũng không muốn nhường lại vị trí mình đang nắm cho bất cứ ai hết! Càng không muốn mình nhỏ bé, cô muốn ngang hàng với bọn họ. Muốn tự lập. Cho dù có hay không người đàn ông này thì cô vẫn sống tốt, mặc dù sẽ đau lòng một thời gian dài....Cô nghĩ vậy...
Ưu tú như vậy, làm sao mà chiếm làm của riêng được?
Thật buồn cười. Nhưng mà thật ra trong khoảng thời gian ở gần hắn cô luôn có cảm giác rất bất lực, rất tự ti!! Hắn quá chói sáng, che mất ánh sáng của cô. Khiến cho cô mù lòa, căn bản không thể vươn lên, mặt đối mặt cùng Lãnh Ngạo!
Thiên Tuyết càng nghĩ càng ảo não. Bọn họ đã là cái gì chứ? Cho dù hắn là bạn trai của cô thì sao? Nên tận hưởng khoảng thời gian ấm áp may mắn hiếm có này. Hay là mau rời đi thì thích hợp?
Cũng không thể trách cô, khi con người sống trong hạnh phúc. Họ luôn luôn sẽ rất lo lắng, lo lắng mất đi hạnh phúc đó! Cô hiện giờ cũng như vậy! Lo lắng Lãnh Ngạo không muốn cùng cô nữa!
Thiên Tuyết biết, rút lui cô sẽ cảm thấy hối tiếc, nhưng mà thời gian bên nhau càng ngắn cô sẽ càng đỡ đau, đỡ luyến tiếc hắn không phải sao? Chỉ là trái tim lại bức cô đi lên. Tư tưởng rất đơn giản: "Đến đâu thì đến đó. Hắn đuổi cô sẽ đi, hắn không đuổi liền tiếp tục như vậy!" Nhưng mà phải tìm việc! Phải tạo ra khoảng cách với Lãnh Ngạo càng sớm càng tốt!
Lãnh Ngạo mặc dù đang làm việc nhưng vẫn luôn yên lặng quan sát Thiên Tuyết. Chỉ thấy cô lúc nhíu mày, lúc lại đăm chiêu, sau đó đau khổ, cuối cùng là quyết tâm. Cô gái nhỏ của hắn cuối cùng đang nghĩ cái gì?
Nhưng mà dù sao bản năng vẫn mách bảo cho hắnh biết, tuyệt đối không thể để cho cô nghĩ thêm nữa! Nếu không hắn sẽ bất lợi!
Vươn tay kéo cô ngồ lên đùi mình, hôn vài cái. Cuối cùng vẫn là hắn làm hòa trước. Vốn định cho cô hối hận, sau này không nên chạy loạn. Khi hắn vừa làm việc xong, cảm thấy rất mệt mỏi lại phải chạy vòng vòng lo lắng đi tìm cô. Cảm giác đó không tốt chút nào.
Ai ngờ cô gái này lại đánh đòn phủ đầu hắn, trưng ra bộ mặt khiến cho hắn sợ hãi hơn nữa. Coi như hắn thua đi! Tiểu tinh linh này chỉ biết lợi dụng hắn, làm khó hắn, chỉ là hắn cũng phải bất đắc dĩ vui vẻ để cho cô chơi đùa
Lời tác giả: Ngại quá, ngại quá, tính viết mà không có thời gian với lười quá! Cũng muốn theo ý mọi người viết cho nó dài dài, nhưng mai có bài kiểm tra nên chịu. Thôi thì nhận đỡ đi nhé! Nào rãnh bù!
/120
|